Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thanh Long Giáo Chủ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 23 - Đại Sum Phủ
H
uyện Thường Đức thuộc tỉnh Hồ Bắc.Về phía Tây huyện thành, có một con đường cực rộng, đường tuy rộng rãi, song lại vắng vẻ thanh tịnh vô cùng, tận đầu phía tả có một lối rẽ rất dài, rất thẳng, lối rẽ này do tư nhân tạo thành để dẫn vào một khu huy hoàng, tráng lệ.
Dĩ nhiên, sử dụng lối rẽ này, chỉ là người ở trong khu cư sở đó, và những ai có việc cần lui tới.
Cư sở đó tường cao bao bọc, cổng bằng sắt, gồm hai cánh, sơn đen, cao hai trượng, rộng gần hai trượng.
Bảng đồng và búa nhỏ cũng bằng đồng dùng để đánh lên gọi cửa, bóng nhoáng, chớp ngời dưới ánh dương quang.
Cổng xây trên một cái nền cao, nền có chín bậc thềm, bằng đá trắng mài láng.
Trên đầu cổng, có vọng lầu canh, khoảng giữa đầu cổng và vọng lầu, có tấm biển cực to, khảm ba chữ lớn, phết vàng:
Đại Sum Phủ!
Hiện tại, một cỗ kiệu do hai kiệu phu khiêng, từ đầu lối rẽ bên ngoài tiến về phía cổng.
Theo sau cỗ kiệu, là một gã thanh niên vận áo xanh, đội mũ xanh, vừa thở hồng hộc, vừa chạy lúp xúp, hắn phải chạy vì kiệu phu khiêng kiệu đi nhanh quá.
Hai tay hắn xách hai chiếc bao lớn nhỏ bất đồng.
Trông hắn vất vả quá!
Kiệu đến trước bậc thềm thì dừng lại.
Gã thanh niên tiến đến ngang kiệu, vén rèm nghiêng mình, báo cáo:
– Đến nơi rồi! Tôn đại gia!
Rồi gã đứng thẳng người, nép qua một bên, nhìn ra phía ngoài.
Trời!
Gã thanh niên chẳng phải là người xa lạ, chính là Yến Thiên Y!
Đương nhiên chàng không dùng tên họ thật để vào Đại Sum Phủ, làm một kẻ tùy sai vặt vãnh.
Tại đây, người ta gọi chàng là Tiểu Lang, người ta biết chàng mang họ Trương.
Viên chưởng quỹ họ Triệu giới thiệu chàng với vị Tổng Quản Sự họ Tôn trong phủ, để làm một tên hầu hạ cạnh họ Tôn, phụ trách tất cả các việc vặt.
Triệu chưởng quỹ nói rằng, chàng là một đứa cháu vợ, gia đình nghèo khổ, thiếu cơm ăn áo mặc, không việc làm, y thấy thương tình, nên yêu cầu Tôn Tổng Quản thu dụng chàng, cho chàng có nơi nương tựa.
Khi một Yến Thiên Y đảm nhận công việc, thì phải biết chàng thừa sức làm hài lòng chủ nhân, cho nên, chỉ qua ba ngày là chàng được sự tín nhiệm ngay của Tổng Quản họ Tôn.
Tại sao Yến Thiên Y lại cam tâm làm công tác đó?
Chàng trở thành một tên tùy sai vạch vãnh trong Đại Sum Phủ, là kết quả của một đêm tròn thức trắng suy tư.
Cái đêm Tùng Triệu âm thầm đến tìm chàng, báo cáo cơ mật đại sự.
Trăm ngàn phương pháp hiện ra trong đầu óc, cuối cùng chàng chọn phương pháp này.
Chàng cho rằng phương pháp này hữu hiệu nhất, giúp cho hòa giải cái mầm chiến tranh giữa Thanh Long Xã và liên minh do Đại Sum Phủ khởi xướng.
Phải, bằng mọi giá, chàng phải hóa giải cuộc chiến này thành cuộc hòa, tránh cho hàng ngàn, hàng vạn sinh linh đổ máu oan uổng.
Chàng không cần biết sau cuộc chiến, ai thắng, ai bại, mà chỉ sợ máu đổ nhiều, thây ngã nhiều.
Chàng phải tự mình lảnh công tác hạ đẳng này, để có dịp lưu trữ trong Đại Sum Phủ, chứ không thể ủy thác cho một ai dưới tay chàng, vì lẽ chàng không tin tưởng những kẻ khác có thể tùy nghi xử sự bằng chàng, hơn nữa, rất ít người biết rõ mặt mày chân tướng của chàng do đó chàng không sợ bị bại lộ hành tung.
Hôm nay, Yến Thiên Y theo chân Tôn Tổng Quản ra phố, mua một vài món tạp hóa, ngoài ra chàng còn đến hiệu giày, lấy đôi giày cho đại tiểu thơ, đến tiệm bánh mua bánh cho đại thiếu gia.
Đi, Tôn Tổng Quản ngồi kiệu, chàng phải lụp xụp chạy theo sau, lượt đi tay không còn đở, lượt về tay xách tay mang kềnh càng, hết sức khổ sở.
Nhưng, niềm tin thành công giúp chàng quên đi phần nào mệt nhọc, xác tuy mệt, mà tinh thần hăng hái, thì cũng chẳng đến nỗi nào.
Tổng Quản Tôn Vân Đình vào trạc ngũ tuần, vóc cao, ốm, để ria chữ Bát, tay không rời chiếc ống điếu. Họ Tôn là nhân vật cực tinh minh, phải là tinh minh mới được vị Phủ Tòng tin dùng, đặt vào địa vị trọng yếu đó.
Qua khỏi cổng, vẽ về khu vườn bên tả, một lúc sau thì đến hai dãy nhà.
Nơi đây là khu dành cho viên Tổng Quản xử lý mọi gia vụ.
Vào phòng rồi, Tôn Vân Đình tự kéo ghế ngồi, rót trà uống mấy ngụm xong, đoạn lên tiếng:
– Tiểu lang! Cái hộp lớn đó đựng đôi giày, ngươi hãy đem vào cho đại tiểu thư xem, có vừa ý hay không, còn mấy hộp bánh, ngươi mang đến cho nhị thiếu gia, mang gấp nhé, để lâu bánh nguội ăn mất ngon. Còn lại mấy hộp ngươi cứ để lại đấy cho ta.
Mấy hộp sau, là những hộp đựng tạp hóa.
Yến Thiên Y chớp mắt hỏi:
– Bánh mua nhiều quá, đại gia không giữ lại vài hộp dùng sao?
Tôn Vân Đình cười ha hả:
– Ta không thấy thèm, vả lại bánh của nhị thiếu gia, ta giữ lại thì khó coi quá, không khéo nhị thiếu gia sẽ cho ta tham lam, đánh cắp mà dùng đấy...
Yến Thiên Y kèo nài:
– Đại gia đi từ sáng sớm đến giờ, lại chưa ăn chi hết, hẳn là phải đói, cứ dùng tạm vài cái, có sao đâu? Chẳng lẽ nhị thiếu gia hẹp hòi, nói này nói nọ?
Tôn Vân Đình lắc đầu:
– Ta không thấy thèm, có để lại cũng vất bỏ thôi. Ngươi hãy mang đi hết đi.
Yến Thiên Y tiếp:
– Vậy thì tiểu nhân mang giày lại cho đại tiểu thơ, mang bánh cho nhị thiếu gia xong, rồi gọi A Quý đến đây cho đại gia dạy bảo.
Tôn Vân Đình gật đầu:
– Được, ngươi đi đi!
Nhìn theo bóng Yến Thiên Y, Tôn Vân Đình gật gù ra vẻ rất hài lòng gã thanh niên hầu hạ.
Vị Phủ Tòng Đại Sum Phủ là Trung Châu Tể Lạc Mộ Hàn, có hai người con, một trai một gái, gái lớn năm nay được hai mươi ba tuổi, có dung nhan cực đẹp, lại minh mẫn rất được cha mẹ nuông chiều. Trai nhỏ tuổi độ đôi mươi, một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, rất tiếc là sinh trưởng trong thế gia vọng tộc vũ lâm, hắn nhiễm phải thói kiêu ngạo khiến cho người đối thoại lắm lúc phải bực mình.
Gái tên là Lạc Chân Chân, trai tên là Lạc Chí Ngang, đều được phụ thân truyền cho tất cả vũ học nên tuy còn nhỏ tuổi mà đã có bản lĩnh cao cường.
Phía hậu trang viên, có một cái hồ, trên hồ có một tòa hương đình, hình bát giác.
Hiện tại, Lạc Chí Ngang đang cùng mấy bằng hữu, đồng tuổi cho chim ăn. Chim líu lo trong lồng, bên ngoài họ đàm luận oang oang, ai ai cũng có vẻ tự đắc.
Yến Thiên Y tiến tới, đưa cao các hộp bánh, thốt:
– Vật điểm tâm của nhị thiếu gia đây! Xin thiếu gia dùng!
Lạc Chí Ngang mở nắp một chiếc hộp, lấy ra một chiếc bánh, rồi bảo:
– Còn lại bao nhiêu, ngươi hãy đặt lên mặt bàn đá cho mọi người cùng ăn.
Yến Thiên Y đặt bánh xuống bàn rồi, quay mình toan bước đi.
Lạc Chí Ngang gọi giật lại:
– Tiểu Lang! Ngươi định đi đâu đó?
Yến Thiên Y đáp:
– Tiểu nhân mang giày đến cho đại tiểu thơ.
Lạc Chí Ngang gắt:
– Bánh, ta đã bảo là mọi người cùng ăn, sao ngươi không ăn?
Yến Thiên Y lắc đầu:
– Mọi người, là các vị bằng hữu của nhị thiếu gia, chứ tiểu nhân là kẻ dưới, thân phận thấp hèn, đâu dám sánh mình ngang hàng với các vị ấy?
Lạc Chí Ngang nổi giận:
– Nói bậy! Ngươi là người, sao lại phân ra người trên kẻ dưới? Ta bảo, ngươi là người gì, thì ngươi là người đó, ta bảo ngươi ăn bánh, là ngươi phải ăn, ngươi không ăn là bất tuân lời ta, là khinh thường ta đó. Ngươi đã khinh thường ta, ta phạt ngươi đánh với ta ba chiêu!
Vờ ra vẻ kinh hãi, Yến Thiên Y lí nhí van cầu:
– Việc gì thì tiểu nhân làm được, chứ đánh với nhị thiếu gia thì tiểu nhân làm sao dám? Nhị thiếu gia là Đại La Kim Tiên, còn tiểu nhân là kẻ phàm tục thấp hèn, tài nghệ chi mà dám sao tài? Đừng nói ba chiêu, dù đánh nửa chiêu thôi, tiểu nhân cũng khó bảo toàn tánh mạng!
Lạc Chí Ngang bật cười ha hả:
– Năm nay, ngươi được bao nhiêu tuổi, Tiểu Lang?
Yến Thiên Y đáp:
– Hai mươi...
Lạc Chí Ngang tiếp:
– Ngươi hai mươi, ta hai mươi, tuổi đồng nhau, ta lại chỉ có một chiếc đầu, hai tay hai chân như ngươi, thế thì ngươi sợ gì? Đánh! Phải đánh với nhau mới được! Nam hán tử, đại trượng phu, mình đừng làm mất thể cách!
Một thanh niên mặt trắng vận y phục hoa lệ reo lên:
– Phải! Phải! Thanh thiếu niên là phải hùng tráng, cương cường, có đâu nhút nhát như nữ nhân? Ngươi phải đánh với nhị thiếu gia đúng số chiêu mới được.
Một người khác, mặt bự thịt, răng vàng khè hỏi:
– Chẳng lẽ ngươi sợ chết? Thế thì hèn quá!
Yến Thiên Y kêu van:
– Xin các vị buông tha cho tiểu nhân! Tiểu nhân sợ lắm!
Thanh niên răng vàng khẽ bỉu môi:
– Hèn! Hèn! Ngươi hèn lắm!
Thanh niên mặt trắng giục:
– Xuất chiêu đi, Chí Ngang! Xuất chiêu trước đi!
Gã có răng vàng khè, cũng giục:
– Nhanh lên, Chí Ngang!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thanh Long Giáo Chủ
Liẽu Tàn Dương
Thanh Long Giáo Chủ - Liẽu Tàn Dương
https://isach.info/story.php?story=thanh_long_giao_chu__lieu_tan_duong