Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tâm Hữu Bất Cam
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 23
C
hương 23 - Chu Thương Thương ôm hai vai Hàn Tranh: “Thập Nhất, anh có phải đặc biệt không có tự tin hay không…”
Hàn Tranh lái xe đấu đá lung tung thẳng một mạch đến trước cửa nhà ga.
Buổi sáng bốn năm giờ, những người lớn phải đi làm còn không có ra khỏi tổ, cho nên tình hình giao thông ở thành phố G vẫn còn rất tốt, ánh rạng đông xuyên thấu qua tầng mây phía chân trời đánh tan đám sương sớm.
Hàn Tranh giơ tay xoa nhẹ đuôi tóc, vội vội vàng vàng ra cửa, anh đã quên rửa mặt.
Từ căn hộ của Hàn Tranh ra nhà ga cho dù dùng tốc độ 80km/1 giờ một đường thông suốt cũng phải đi gần 40 phút, Hàn Tranh 4 giờ 10 phút ra cửa, lúc đến nhà ga còn chưa tới 4 giờ rưỡi.
Chu Thương Thương ngồi ở trạm xe buýt trước cổng nhà ga chờ Hàn Tranh, trên đường xe không nhiều lắm, người đi đường càng ít, cách đó không xa có nhân viên vệ sinh mặc đồng phục màu lam ở trên đường quét rác, cái chổi quét mạnh vào mặt đất, phát ra thanh âm loẹt xoẹt.
Chu Thương Thương thân thể đã bị vây trong trạng thái mỏi mệt không chịu nổi, tuy nhiên ý nghĩ lại thanh tỉnh lên, cô có chút ảo não bản thân làm sao mà lại bỏ chạy đến thành phố G này.
Cô thật đáng giận a, ở chỗ người mình yêu bị đau lòng, sau đó chạy đến chỗ có người yêu mình này, nhưng là sẽ như thế nào đây, ích kỷ thì ích kỷ đi, cô không muốn nghĩ thêm gì nhiều nữa, thế giới của cô trời băng đất tuyết, cô bức thiết muốn một tia ấm áp như vậy.
Chu Thương Thương cho tới bây giờ chưa từng giống như hiện tại vậy khát vọng được yêu khát vọng ấm áp, cô tựa như cô bé bán diêm đáng kia, cô bé bán diêm chỉ cần châm một cây diêm sẽ cảm thấy nhiệt độ thực ấm áp, mà cô, yêu cầu cũng không cao, cũng chỉ muốn một chút ấm áp như vậy, cho dù chỉ là nửa điểm ấm áp vụn vặt.
Hàn Tranh ở nhà ga vòng một vòng, mới ở chỗ trạm xe buýt ngay giao lộ nhìn thấy Chu Thương Thương ngồi trên ghế chờ, Hàn Tranh thả chậm tốc độ xe, đem xe ngừng ven đường, sau đó từ trên xe xuống dưới.
Sáng sớm ánh mặt trời dần dần sáng lên, thời điểm Hàn Tranh xuống xe vậy mà có chút không thích ứng với độ sáng, anh hơi hí mắt, mới hướng Chu Thương Thương đi tới.
Chu Thương Thương nghe được tiếng vang, ngẩng đầu, cô chưa từng có lần nào nhìn thấy Hàn Tranh lôi thôi lếch thếch như thế, tóc tai hỗn độn, cằm lún phún râu. Chu Thương Thương thu thu thần sắc trên mặt, hỏi: "Thập Nhất, anh có mang tiền không?"
-
Hàn Tranh vội vàng đi tới, thật sự đã quên mang ví tiền, tuy nhiên may mắn ở bên trong xe tìm được một ít tiền lẻ, tiền lẻ này hình như là Tống Thiến lần trước đến thành phố G muốn ăn vặt ven đường sau đó còn dư ra.
Hàn Tranh lấy mấy tờ tiền lẻ, thay Chu Thương Thương thanh toán tiền bánh rán, lúc bác gái bán bánh nhận tiền cười tủm tỉm nói một câu: "Cô bé, bạn trai của cháu cũng thật đẹp."
Hàn Tranh nặn ra nụ cười, lôi kéo tay Chu Thương Thương lên xe.
Chu Thương Thương lên xe Hàn Tranh liền bắt đầu nhắm mắt ngủ, Hàn Tranh dọc theo đường đi cũng trầm mặc không nói lời nào, không nói một lời lái xe, đi ngang qua một tiệm bán cháo 24 giờ, xuống xe mua một túi điểm tâm mang về.
Khi Hàn Tranh một lần nữa lên xe, Chu Thương Thương đã muốn tỉnh lại, Hàn Tranh đem bữa sáng đặt ở đầu xe, nhìn Chu Thương Thương: "Cũng sắp đến nơi, đợi đến chỗ anh ở lại ngủ bù một giấc cho khỏe."
Chu Thương Thương gật gật đầu, thần sắc mệt mỏi.
Hàn Tranh nhìn Chu Thương Thương muốn nói lại thôi, tuy nhiên cái gì cũng không có hỏi, quay đầu tiếp tục lái xe.
Chu Thương Thương đi theo Hàn Tranh vào căn hộ của anh, khi vào cửa đổi giày, Hàn Tranh đem một đôi dép lê bằng da của nam đặt ở phía trước cô, Chu Thương Thương không lập tức đổi giày, mà đứng bất động, Hàn Tranh ngồi chồm hổm ngẩng đầu nhìn cô.
Chu Thương Thương cùng Hàn Tranh bốn mắt nhìn nhau, mở miệng nói: "Hàn Tranh, em ly hôn."
Hàn Tranh bỗng nhiên ngẩn ra, thần sắc trên mặt đầu tiên là chợt lóe qua không tin tưởng, mang theo chút vui mừng, còn có chút khó hiểu cùng đau lòng.
Anh ngồi chồm hổm ngửa đầu nhìn Chu Thương Thương, cả người giống như bị cái tin tức đột nhiên này làm cho khiếp sợ đến mất hồn, sau đó như là ý thức được cái gì, một cỗ vui sướng thuần túy từ lòng bàn chân dâng thẳng lên trên, vòng quanh trái tim của anh, vòng vo hai vòng, sau đó phóng lên trên đại não của anh.
"Thương Thương, anh thật sự rất cao hứng em có thể tới tìm anh." Hàn Tranh chậm rãi đứng lên, vóc dáng hơn 1m8 cho dù hơi hơi khom thắt lưng cũng cao hơn so với Chu Thương Thương nửa cái đầu, hai tay anh đặt ở bả vai cô, tay có chút khắc chế không được khẽ run, bình tĩnh lại tâm tình, anh hỏi Chu Thương Thương: "Trước nghỉ ngơi hay là ăn điểm tâm?"
"Em muốn ngủ trước." Chu Thương Thương nói, sau đó cúi đầu đổi giày.
"Được." Hàn Tranh nói, sau đó đem Chu Thương Thương dắt đến phòng ngủ mình, "Không ngại ngủ giường của anh chứ."
"Không sao." Chu Thương Thương đi đến trên giường, Hàn Tranh đứng ở phòng ngủ nhìn một chút, sau đó ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
-
Một giấc này Chu Thương Thương ngủ thật say, tỉnh lại đã đến giữa trưa, ra khỏi phòng, Hàn Tranh đã không còn ở nhà.
Trên bàn trà ở phòng khách đặt một bộ quần áo đã được giặt sạch sẽ, còn có một chút đồ dùng sinh hoạt mới mua.
Chu Thương Thương dùng phòng vệ sinh của Hàn Tranh tắm rửa một cái. Tắm rửa xong đi ra, đi đến phòng ăn, trên bàn cơm trừ bỏ điểm tâm sáng còn có vài tờ tiền cùng một tờ giấy, trên giấy viết một loạt chữ như rồng bay phượng múa.
"Anh trước đi làm, buổi tối 6 giờ về, cơm trưa cùng cơm chiều sẽ có người đến đưa cơm."
—— Hàn Tranh, sáng 9. 11 lưu lại
Chu Thương Thương ở nhà Hàn Tranh tìm không thấy máy sấy, chỉ có thể dùng khăn khô lau tóc, lau tóc xong, lấy ra di động trong túi, đã hết pin tự động tắt máy.
Cô để di động qua một bên, qua một lúc, vẫn là lấy ra đồ sạc pin đi đến ổ điện ở góc tường phòng khách nạp pin cho di động.
Cô ngồi chồm hổm khởi động máy, smartphone này vẫn là Tô Dần Chính mua cho cô, nói là cho cô giải buồn, Chu Thương Thương ôm đầu gối, cô từ chỗ Tô Dần Chính cầm lấy hơn một trăm triệu tiền bồi thương, làm sao vẫn còn không có cam lòng như vậy.
Di động vừa khởi động, bên trong vài tin nhắn nhắc nhở, trong đó có một cái là tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ của Tô Dần Chính, 24 giờ sau khi ly hôn, hắn gọi điện thoại cho cô một lần.
-
Hàn Tranh hôm nay thật sự không có tâm tư gì làm việc, ký hai phần đơn xin điều động nhân viên trong cục, sau đó gửi ra mấy phong văn kiện cho ông cụ ở Bắc Kinh.
Hàn Tranh cảm thấy tâm tình của mình có chút khó có thể hình dung, thoáng cái là cảm thấy mười vạn dặm trường chinh rốt cục có chút hi vọng như vậy, thoáng chút lại như rơi vào một cái lưới không bờ không bến.
Anh không có buông tha cho dự định, nhưng là lần đầu tiên cảm thấy không tin tưởng như vậy.
Chu Thương Thương cùng Tô Dần Chính có mười bốn năm, mười bốn năm tình cảm, mặc kệ lấy cái hình thức gì kết thúc, mười bốn năm không chỉ là một khái niệm chữ số, thời gian cùng hồi ức torng đó làm thế nào cũng không phai mờ được, mà tình trường nhấp nhô trong đó, anh được coi như là nửa nhân chứng.
Thế nhưng anh nghĩ, cho dù anh hiện tại không có nửa phần nắm chắc chống lại được mười bốn năm này, anh vẫn không chùn bước muốn đem đoạn cảm tình này cầm chắc.
Cả đời rất dài không phải sao? Anh muốn thân thể khỏe mạnh, anh muốn trường mệnh trăm tuổi, anh muốn dùng mười bốn năm của mình, hai mươi bốn năm, thậm chí ba mươi bốn mươi bốn sáu mươi bốn năm chống lại mười bốn năm của Tô Dần Chính.
Anh chiếm không được tiên cơ, liền liều mạng chiến đấu không mệt, anh không phải luôn giỏi về khoảng chạy cự ly dài sao?
Hàn Tranh hôm nay còn tan ca sớm, thời điểm ở trên đường gọi điện thoại cho Chu Thương Thương, lần này không để cho anh chờ bao lâu điện thoại bắt máy, trong ống nghe trừ bỏ tiếng nói chuyện của Chu Thương Thương còn nghe tiếng xào rau xì xèo, Hàn Tranh tư duy nóng lên, giẫm chân ga hướng về phía căn hộ chạy đi.
Lúc Chu Thương Thương mở cửa cho Hàn Tranh trên người còn mang tạp dề, một cái tạp dề quảng cáo, mặt trên viết "XX happy".
Chu Thương Thương thấy Hàn Tranh đem tầm mắt dừng trên tạp dề của cô, giải thích một câu, "Mua thịt gà tặng." Nói xong, liền lăn trở lại trong bếp nhìn nồi canh, thời điểm gần chín, một bên bỏ gia vị vào nồi canh, một bên nói với Hàn Tranh: "Nhà anh còn thiếu nhiều đồ lắm, em hôm nay tiêu không ít tiền, số tiền còn lại em giữ trước, ngày mai lấy tiền trả lại anh sau."
Hàn Tranh hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm bóng dáng Chu Thương Thương một hồi lâu, mở miệng hỏi: "Thương Thương, em có ý gì?"
Chu Thương Thương xoay người: "Em có khả năng phải ở nhà anh tạm vài ngày, tuy nhiên em sẽ không ở miễn phí, em có thể..."
"Thương Thương, trăm ngàn lần đừng cho anh nếm ngon ngọt." Hàn Tranh cắt ngang Chu Thương Thương, nói chuyện ngữ khí cực kỳ nghiêm túc.
Chu Thương Thương cúi đầu: "Được, em đây tự tìm chỗ ở." Nói xong, muốn cởi bỏ tạp dề.
Hàn Tranh một phen bóp giữ cổ tay Chu Thương Thương, sau đó đem cô giam giữ trên cửa thủy tinh ở phòng bếp, liền thuận thế vùi đầu phủ lên môi cô.
Người phụ nữ này thật là có bản lĩnh, dễ dàng như vậy liền xé rách ẩn nhẫn cùng khẩu thị tâm phi của anh, Hàn Tranh gắt gao đem Chu Thương Thương kéo vào trong lòng mình, đầu lưỡi mở ra khớp hàm của cô, Chu Thương Thương ăn đau hé miệng, hơi thở nóng rực của Hàn Tranh liền lập tức tràn ngập khoang miệng của cô.
Đầu lưỡi Hàn Tranh dùng sức ở trong miệng Chu Thương Thương càn quét, anh chưa từng không khống chế được như vậy, dùng sạch hết khí lực toàn thân đi hôn một cô gái, hận không thể đem cô hòa tan trong độ ấm của mình, sau đó có thể mắt không thấy tâm không phiền.
Chu Thương Thương cả người giống như một sợi dây cung bị buộc chặt, toàn thân cô khẩn trương run run, Chu Thương Thương tuyệt đối không phải bởi vì ngượng ngùng mà khẩn trương, mặt cô thực đỏ, cả khuôn mặt thình thịch tỏa ra bên ngoài nhiệt khí nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể của cô có khả năng so với Hàn Tranh còn cao hơn, không biết là vì tình dục bị khiêu khích hay là khác nguyên nhân, cô đột nhiên dâng lên một tia hưng phấn như vậy, bất đắc dĩ thân thể càng ngày càng nhũn, hai tay cô vội vàng giữ lấy bả vai Hàn Tranh, sau lưng trừ bỏ cửa thủy tinh để dựa vào, gần như cả người cô đều treo trên người Hàn Tranh.
Hàn Tranh một tay chậm rãi chuyển qua trước ngực Chu Thương Thương, một tay tìm được dưới váy cô, khi bàn tay chạm vào chỗ mềm mại bên trong, Hàn Tranh cảm thấy mình thật sự muốn điên rồi. Hàn Tranh giang rộng hai tay nâng lên mông Chu Thương Thương, sau đó nâng cả người cô bay lên trên không trung, tư thế này làm cho sau lưng Chu Thương Thương hung hăng đánh tới trên cánh cửa thủy tinh.
Chu Thương Thương ăn đau, nước mắt không ngừng từ trong hốc mắt toát ra.
Hàn Tranh vừa ảo não vừa đau lòng lại dừng không được, anh dùng tay vòng ra phía sau lưng Chu Thương Thương, tránh cho lưng của cô lại đụng vào bề mặt cửa.
Chu Thương Thương hiện tại cả người bị bay lên không trung, việc duy nhất có thể làm chính là hai chân kẹp chặt thắt lưng Hàn Tranh, váy của cô sớm đã bị vén đến thắt lưng, áo sơmi hỗn độn từ lâu đã ướt đẫm mồ hôi, cô thật sự là hưng phấn cực kỳ, hình ảnh này nhiều thối nát a.
Tô Dần Chính có phải cũng ôm Trần Uyển Di như vậy, khúc dạo đầu của bọn họ là bộ dáng gì đây, có phải cũng kịch liệt hận không thể đem đối phương bóp nát hay không, Tô Dần Chính lấy cái tư thế gì tiến vào thân thể Trần Uyển Di đây.
Theo hình ảnh trong não càng ngày càng rõ ràng, Chu Thương Thương thống khổ nhắm mắt lại, thân mình cô không thể khống chế phát run.
Đột nhiên hết thảy im bặt mà dừng lại, Chu Thương Thương mở mắt ra, Hàn Tranh đang dùng đôi con ngươi tĩnh mịch vẫn không nhúc nhích kia nhìn cô.
Chu Thương Thương cắn môi, nước mắt ào ào chảy xuống.
Trong ánh mắt xinh đẹp của Hàn Tranh kia có cái gì đó lóe lóe, nhưng vẫn yên lặng không lên tiếng.
Lúc này nồi canh đang đun phát ra tiếng sùng sục sôi trào, Hàn Tranh đem Chu Thương Thương buông ra, thoáng sắp xếp sửa sang lại áo váy hỗn độn của cô, sau đó xoay người sang chỗ khác tắt đi bếp gas.
"Em đi rửa mặt." Chu Thương Thương nói.
Hàn Tranh gật đầu: "Sau khi rửa xong đi ra ăn cơm."
-
Chu Thương Thương ở trong phòng vệ sinh ước chừng ngây người hơn mười phút, lúc đi ra Hàn Tranh đã dọn xong bát đũa, anh so với cô tự tại rất nhiều, nhất là lúc ăn cơm, ngồi ở đối diện cô chậm rãi nhai chậm rãi nuốt.
Chu Thương Thương ngẩng đầu nhìn Hàn Tranh, khi nhìn đến một bên cổ Hàn Tranh có một vết cào thật dài màu đỏ thì có chút mất tự nhiên cúi đầu.
Hàn Tranh vòng vo chuyển tầm mắt, sau đó chỉ chỉ canh cá trích đậu hủ trên bàn, hỏi: "Thương Thương, em mua cá ở chỗ nào, rất tươi."
"Siêu thị."
"Ah." Dừng một chút, "Siêu thị nào?"
"Siêu thị ở đối diện tiểu khu."
Hàn Tranh lại "Ừ" một tiếng.
-
Đêm khuya 12 giờ, bọn họ vẫn còn làm tiếp chuyện chưa xong ở trong phòng bếp, không có kịch liệt như lúc trước, Hàn Tranh thật cẩn thận giống như người mới học nghề, từng cái động tác đều gần như phải hỏi Chu Thương Thương một câu "Cảm giác thế nào?"
Chu Thương Thương ôm hai vai Hàn Tranh: “Thập Nhất, anh có phải đặc biệt không có tự tin hay không…”
Hàn Tranh dừng lại động tác, trong đêm ánh mắt lúc sáng lúc tối, sau đó thẳng tiến một cái, thẳng đến hoa tâm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tâm Hữu Bất Cam
Tùy Hầu Châu
Tâm Hữu Bất Cam - Tùy Hầu Châu
https://isach.info/story.php?story=tam_huu_bat_cam__tuy_hau_chau