Chương 22 - Thuyền Alfruns
hạc Lửa lộ rõ phong thái tự tin và biết mình đang làm gì. Chú đang bay với nhịp độ nhàn nhã, nhắm hướng nam dòng sông về phía Bến Cảng
“Hy vọng nó không ra biển,” Jenna nói.
“Ờ,” thằng Sói thừa nhận,nó đang bị say rồng ngầy ngật và nghĩ không còn gì có thể tệ hơn thế được nữa. Để rứt tâm trí khỏi chuyến bay, thằng Sói nhìn chong chong xuống dòng sông rải bạc bên dưới và cố định vị Bãi của Sam, chỗ nó và 412 đã tạm biệt Cánh Rừng để lên đường đi tìm Jenna cách đây vài tháng. Thằng Sói mỉm cười, nhớ cái cảm giác vui mừng khôn xiết khi gặp lại thằng bạn nối khố, mặc dù 412 chẳng còn tí dáng dấp nào của Thiếu sinh quân. Không chỉ là tóc của 412 đã mọc dài, mà nó còn được nhận gia đình, được mang một cái họ kỳ quặc, và lại còn được mặc áo chẽn và đeo đai lưng Học Trò điệu đàng nữa; trên hết thảy những điều ấy, 412 đã trở nên đĩnh đạc, ngô ngố và thậm chí lại càng bộc lộ… ờm, bộc lộ những phẩm chất hay nhất của 412. Thế mà bây giờ… bây giờ 412 lại mất tăm rồi… không chừng mất vĩnh viễn.
“Anh có thấy tấm biển báo Cách Ly Kiểm Dịch ở bến sông kia không?” Tiếng Jenna đột ngột len vào dòng suy tưởng của thằng Sói. Nó mừng là vậy.
“Biển báo gì?” Nó hét thi với tiếng quạt cánh ầm ĩ của Khạc Lửa. Thằng Sói nghĩ mình làm sao biết phân biệt biển báo này với biển báo khác. Hơn nữa, cách ly kiểm dịch là gì? Thằng Sói tưởng tượng một con quái vật khủng khiếp, loại đúng là quái vật, vào lúc đó đang rượt đuổi 412 khắp Cánh Rừng, hay ở bất cứ nơi nào. Thằng Sói thấy bối rối, bất chấp tài dò tìm dấu vết của mình. Làm thế nào nó có thể lần tìm được dấu vết của người bị lôi qua một tấm gương soi?
“Biển báo dịch bệnh á!” Jenna la to qua hai con chuột, chúng đang theo dõi cuộc đàm thoại như kiểu xem một trận đấu tennis. “Cả chướng ngại vật nữa kìa. Điều đó có nghĩa là năm nay lái buôn phương Bắc sẽ không vào được đâu. Rồi sẽ là lễ Đông Chí buồn tẻ nếu không có chợ phiên!”
“Ồ.” Thằng Sói nói. Xong lại thét lên, “Lái buôn phương Bắc là gì?”
“Họ có những con thuyền rất đẹp,” Stanley mạo muội trả lời. “Đi bấ cứ nơi nào, những con thuyền ấy. Còn nhớ, khi còn là Chuột Đưa Tin tôi đã phải rất cẩn thận. Cánh lái buôn triệt để chính sách ‘không chuột’. Ờ thì, họ phải tuân thủ những quy tắc luật lệ Bán Buôn. Những tên mèo sát thủ nhất mà tôi từng chạm trán đều ở cả trên các thương thuyền. Cuộc đấu tranh với tên méo cựu lái buôn trong phi vụ cuối cùng của Chuột Đưa Tin mới ác liệt làm sao.” Stanley lắc đầu buồn bã. “Đáng ra phải đoán biết sự thể sẽ chuyển biến thế nào chứ. Ai đời, một nhiệm vụ tệ hại nhất trần đời… không bao giờ thấy con chuột nào khác từng đương đầu với sự việc như thế cơ. Tôi đã kể về Jack Điên chưa nhỉ…” Và thế là Stanley cứ ra rả, sung sướng không hề hay biết rằng chẳng ai nghe được anh ta nói gì giữa tiếng cánh ràn rạt của Khạc Lửa, ngoại trừ Dawnie, trong khi cô nàng vốn luôn chú ý không thèm lắng tai hơn câu đầu tiên Stanley nói.
“Có một chiếc dưới kia kìa!” Jenna thét lên để trả lời câu hỏi của thằng Sói. “Đó đó.”
Thằng Sói dòm tho ló xuống sông. Xa bên dưới, nó thấy một chiếc thương thyền dài, hẹp, cột buồm lớn màu trắng đang xuôi dòng- và cả Khạc Lửa cũng trông thấy. Thằng Sói cảm thấy nhịp bay của con rồng thay đổi và bắt đầu hơi bớt buồn nôn đi.
“Chúng ta sắp xuống!” Jenna thét.
Khạc Lửa đập cánh chậm lại và chuẩn bị hạ độ cao. Jenna ngó quanh coi con rồng đang nhắm đi đâu, bỗng cảm thấy phấn chấn trong lòng. Không nghi ngờ gì, Khạc Lửa đang định hướng rất thành thạo. Phép Dò Tìm đang phát huy tác dụng. Có lẽ nhanh thôi, chúng sẽ tìm thấy Septimus.
“Nó đang hướng xuống nước!” thằng Sói la bài hãi.
“Không phải. Nó đang nhắm đến Cánh Rừng!” Jenna hét om.
Khạc Lửa lượn vòng để không còn ở phía trên dòng sông nữa; nó vẫn hạ thấp và hướng thẳng tới Cánh Rừng. Thế nhưng, ngay khi thằng Sói và Jenna vừa chuyển sang tư thế hạ cánh trong rừng, con rồng bắt đầu quành trở ra sông.
“Nó liện vòng tròn!” Jenna gào khản cổ. “Em nghĩ nó đang suy tình chỗ đáp.” Jenna đúng một phần. Khạc Lửa có liện vòng, nhưng nó đã biết đích xác nơi mình sẽ đáp xuống- nó chỉ phải lựa cách đáp như thế nào thôi.
Sau khi lượn thêm ba vòng nữa, Khạc Lửa và đám hành khách bay bên trên những ngọn cây của Cánh Rừng, sát đến độ chúng có thể cúi xuống ngắt lá cây. Một làn khói lửa trại mỏng manh cuộn lên, khiến thằng Sói trào dâng nỗi nhớ nhà- nhớ khu trại của các cậu trai nhà Heap.
Khạc Lửa bỏ rừng cây lại đằng sau và bất ngờ hạ toẹt xuống sông. Dawnie thét rầm. Ngay trước mặt chúng là chiếc thương thuyền, từ đó bốc lên mùi thịt muối chiên hấp dẫn.
Jenna không nghĩ một con rồng bốn mét rưỡi lại có thể đáp xuống chiếc thuyền mười tám mét,khoe lá buồm to đỏm dáng thế kia. Khi Khạc Lửa hạ tòm xuống chiếc thuyền, suy nghĩ của cô bé được chủ thuyền đồng tình- chị ấy đang rối rít khua tay khoắng chân, thét lác bằng thứ ngôn ngữ mà Jenna không hiểu được lời,nhưng ý nghĩa của nó thì cô bé hiểu rõ.
Khạc Lửa chẳng hiểu mà cũng chẳng quan tâm. Cứ nhào tới nóc cabin bằng phẳng của chiếc thương thuyền và có thể ngửi thấy mùi bữa sáng. Ngay cả một con rồng cũng cần ăn sáng, đặc biệt là con rồng đang Dò Tìm.
Cả bọn đáp một cáo bùm. Không phải tiếng bùm theo tiêu chuẩn rồng đáp, mà là tiếng bùm đủ lớn để nhấn thuyền Alfrún chìm lún tới tận mép. Con thuyền nảy tưng lên, rồi chòng chành nghiêng ngả, đánh sóng văng tóe sang cả hai bên bờ sông, còn chủ thuyền thì nổi giận phừng phừng, vừa chạy bay về phía chúng vừa vung một cái móc thuyền dài.
“Cút đi! Cút!” Snorri Snorrelssen thét lên điên cuồng. Hôm nay Snorri đã có một ngày chẳng ra làm sao. Thức dậy lúc bình minh bởi tiếng chân nện thình thịch trên nóc cabin và tiếng búa quai dồn dập vào cửa hầm. Snorri vốn không phải là người dễ hoảng sợ, nhưng vụ này khiến cô sợ xanh mặt. Vài ngày trước Lâu Đài bỗng trở thành nơi ghẻ lạnh đối với dân ngoại quốc. Người ta bắt đầu đổ lỗi cho đám thuyền buôn là nguyên nhân gây ra dịch bệnh, và Snorri đã phải nhận lãnh vô khối lời lăng mạ nhắm vào mình trên đường thơ thẩn dạo quanh Lâu Đài. Mấy ngày qua Snorri phải trốn biệt trong thuyền Alfrún, chờ thêm lái buôn phương Bắc tới. Nhưng không có ma nào. Snorri đâu hay biết rằng tốp thuyền đánhca1 phong tỏa vách Quạ Đen đã xua đuổi họ quay lái bỏ đi bằng những trận mưa sỉ vả và cá thối.
Cho nên mới tờ mờ sáng hôm ấy, khi bình minh còn xám xịt, Snorri đã phải dong buồm ra đi, sau khi nhận được tối hậu thư gia hạn cho mười phút để “cuốn xéo ngay, không thì…” Snorri chả thích cái “không thì…” đó tí nào- dù cho nó là gì- vì vậy mà cô ra đi. Thế rồi, ngay khi cô vừa mới bắt đầu kiểm kê hàng hóa thì một con rồng nặng cỡ 764 con mòng biển đáp xuống ngay nóc cabin của cô. Thật chẳng phải là một ngày tốt đẹp.
Thuyền Alfrún được đóng bằng vật liệu vững chắc hơn chiếc thuyền cá ươn ở xưởng thuyền nhiếu. Boong thuyền kêu kọt kẹt phản đối một tí nhưng vẫn còn nguyên. Thân thuyền hơi chuối xuống nước rồi lại tiếp tục cuộc hành trình xuôi dòng cùng với khối hàng hóa mới của nó, đang bị chọc không thương tiếc vào mạn sườn bằng móc thuyền nhọn sắc. Bên dưới chân mình, Jenna cảm thấy tiếng ùng ục không sai vào đâu của lửa bắt đầu nhen nhóm trong bụng Khạc Lửa.
“Đừng, Khạc Lửa!” Jenna thét. “Đừng!” Cô bé vội leo xuống khỏi con rồng, trước cơn sửng sốt đơ người của Snorri, chị đã không nhận ra là con rồng có chở theo hành khách. Tiếng ùng ục vẫn tiếp tục gia tăng. Thằng Sói nghe thấy liền vội nhảy ra, cùng hai con chuột lút cút leo ngược lên cột buồm và đậu chênh vênh trên một chạc ba, cúp rúp như một đôi mòng biển kỳ cục.
Jenna chộp lấy cây móc Snorri đang thúc vào Khạc Lửa. “Đừng kích động nó!” Jenna thét. “Làm ơn đi!” nhưng Snorri, cao hơn và khỏe hơn Jenna, giằng lại cái móc. Tiếng rục rục trong ngăn lửa của Khạc Lửa càng lớn tợn, cho đến khi Snorri cũng nhận thấy. Chị dừng tay, chẳng hiểu mô tê gì.
“Cái… gì… đó?” Chị hỏi bằng ngôn ngữ của Jenna.
“Lửa!” Jenna thét. “Nó sắp phun lửa!”
Snorri, như bất kỳ chủ thuyền nào khác, hiểu rất rõ cái từ “lửa”. Chị liền vớ lấy đôi gàu có quai bằng dây thừng và ấn vào tay Jenna. “Nước!” Snorri thét. “Lấy nước!”
Jenna làm theo Snorri và, nắm chắc quai thừng,cô bé vục cái gàu bên hông thuyền xuống sông, xách lên một gàu đầy tới miệng thứ nước xanh lá cây đục bùn, và tạt. Nguyên cả gàu nước hắt thẳng vào một thằng Sói sững sờ,đang gấp rút cho Khạc Lửa xơi bữa sáng của Snorri- bánh mì và thịt xông khói. Chỉ khi đó Jenna mới nhận thấy là tiếng rùng rục đã ngưng.
Thằng Sói cười toe toét. “Tôi suy đoán rằng nó khôn ghte63 vừa ăn đồng thời phun lửa được,” nó nói.
Snorri nhìn Khạc Lửa nuốt trợn trạo tảng thị xông khói cuối cùng của mình, hút sạch số nước còn lại trong gàu cứu hỏa, và kết thúc bằng cách nuốt chửng luôn cái mâm gỗ. Thế này thì, Snorri nghĩ, rầy rà to rồi. Ta không cần phải là người Kiến Vong mới nhận thấy điều đó.
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật