Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Ngăn Tim Hồng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 23
N
hìn những mẫu vẻ bày ra đầy bàn, Mỹ Nhân gật đâu kiểu của mệnh phụ thích thú ngợi khen người giúp việc của mình:
-Mẫu đẹp! Có tài thật đấy! Tốt lắm!
Doanh khó chịu trước cách trịch thượng đó, nhưng co vẫn dịu dàng cám ơn. Nghề nghiệp và cuộc sống đa dạy cô tính nhẫn nhục.
-Thế nào! Cô tưởng tôi đã quên cô rồi sao?
Nghe giọng Mỹ Nhân rin rít thoát ra khỏi hàm răng, Doanh thoát rùng mình. Biến cố tối hôm qua vẫn làm cô bàng hoàng, khổ sở nay lại có chuyện nữa rồi.
Mỹ Nhân tiếp tục đay nghien:
-Tưởng hắn ta ly dị tôi để cưới thứ khác trong sáng ngon lành hơn, ai dè cũng chả ra gì. Cô với thằng Tùng qúy tộc tới đâu rồi! hừ! Chắc cô cũng dứt đẹp, khi thằng ma đầu đó vào khám vì tội lường gạt, chiếm đoạt tài sản công dân.
Quên cả bực mình Doanh ngạc nhiên:
-Uả! Vĩnh Tùng ở tù à?
Bĩu môi Nhân khinh khỉnh:
-Vờ hay thật! Nó ở tù cả năm nay, cô không thăm nuôi này nào sao?
Nghiêm mặt Doanh đáp:
-Chúng tôi chỉ là bạn, chị đừng cố ý khích bác, xuyên tạc.
-À! Thế cô với ông Khánh mới là bồ, nhưng sao để sổng con mồi beó vậy? Không khéo con Nghi đầu tém nó hớp ổng đó! Đi đâu nó cũng rao là ổng sắp cưới nó đến nơi. Này! CHị đây nói thật, làm vợ Ông Khánh là có phước. Ông cưng vợ nhưng tánh hơi keo, tiền thì đầy đủ, mà cho vợ thì tính xu, tích cắc, chị de ổng là vậy. Thôi, nhương ông Khánh cho thiên hạ, hên xui, may rủi, ai vớ được thì.. nhờ. Chào nhé!
Doanh ngồi thừ ra trên ghế, đầu nhức như búa, suốt đêm qua cô không chơ"p mắt được vì thất vọng. Từ tổ sóc về nằm vùi trên giường, Doanh như mất hồn. Dì Năm lo lắng hỏi, cô cứ khóc tức, khóc tưởi mà có vơi được chút nào đớn đau đâu?
Dì Năm hậm hực nhìn cô, rồi lo lắng hỏi tiếp:
-Nó nhận ra con rồi phải không? Dì Đóan đúng mà, hôm trước thấy con, nó im im chả đòi hỏi yêu sách gì cả là vậy. Chớ hôm nay ý nó muốn gì?
-Cô ta đâu có nói gì đâu. Mỹ Nhân cho biết là Vĩnh Tùng ở tù rồi..
-Ờ, hồi tối dì cũng nghe Viễn nói lúc nó tới nhận đồ. NÓ bảo thằng Thảo ăn chơi phung phí qúa, rồi lừa người này, gạt người nọ để có tiền xả láng. Xem ra Thảo cũng ăn cướp, nhưng ăn cướp bằng mồm bằng mép chớ không bằng súng bằng dao như mấy thằng trong cái băng Tia chớp của nó.
Lắc đầu dì Năm nói:
-Cũng may là dượng Đăng nhất quyết cấm cản, chớ lúc đó con mà dại dột ưng nó thì đến lúc máu ham vui bốc lên, nó cũng dám bán cả con để có tiền ăn xài lắm.
Doanh gượng cười:
-Lúc đó con nói cho hả giận vì tức anh Khánh, chớ con có thương gì Vĩnh Tùng đâu.
-Thôi đi cô, ai lại không biết tính tự cao, nông nổi của cô. Nếu xô đổ núi được để hả tức, cô cũng dám xô lắm, chớ nói chi lấy chồng nhằm làm khổ kẻ khác..
Doanh khỏa lấp:
-Nghĩ tiếc cho Vĩnh Tùng, anh ta đối với con cũng tốt, tính tình dễ thương.
-Thì đang đeo đuổi, làm sao nó để lộ cái xấu, cái dễ ghét ra được. Cũng tại cha mẹ cưng chiều, con cái mới đâm hư. Doanh nè!
- Dạ!
- Dì thấy, dù thế nào con cũng phải gặp cho được Khánh, có gì không ôm hận suốt đời. Gần hai năm trời xa nhau vì ba chuyện ghen tuông, giận hờn, tự cao, tự ái là qúa đủ rồi. Không lẽ bây giờ chưa rõ thực hư ra sao, chỉ vì một câu nói của con bé chả biết là ai mà con lại cố chấp để tự hành hạ mình như hồi tối.
Ôm lấy đầu rồi uể oải đứng dậy Doanh ngập ngừng:
-Con mệt qúa! Con chẳng muốn đi đâu, tìm ai nữa hết. Con chán ngấy mọi thứ rồi@
- Đừng giở chứng ngang ra nữa, chỉ khổ mình thôi. Dì nghĩ Khánh không đến nổi tệ đâu. Trước kia dì lo vì nó còn Mỹ Nhân, nhưng bây giờ đường ai nấy đi rồi, nếu vì chút tự ái cỏn con mà cố chấp, thì con mới là đứa tệ!
Doanh bóp chặt đôi tay, không lẽ thú thật với Dì Năm là cô sợ? Đúng là cô sợ khi tưởng tượng lúc mình gặp lại Khánh, mà kế bên anh có cô gái tóc ngắn như con trai, mặt mày đẹp nhưng thái độ xấc xược đó.
Cô sợ khi tưởng tượng rằng anh sẽ nói với cô: "Em đừng buồn, anh đã yêu người khác, giữa chúng ta chưa bao giờ là tình yêu".
Cô sợ khi tưởng tượng rằng anh sẽ rất lịch sự, nhưng lạnh lùng xa cách vì hiện diện bên anh là một con người sống động, còn cô chỉ là chiếc bóng mờ của qúa khứ trôi mịt mù bên cạnh đời anh.
- OOo-
Ông Đăng mệt mỏi ngồi nghe bà Luânam Tuyền khoe khoang, khoác lác:
- Dượng thấy đó, ngôi nhà này bây giờ so với trước kia phải là khác mười mươi không? Tất cả các phòng đều được tân trang, có máy điều hòa không khí, điện thoại, tôi còn đang dự trù sẽ trang bị tivi hay máy tính cũng cho hiện đại.
-Chị có đầu óc thực tế vô cùng. Ngôi nhà này sắp biến thành khách sạn mi mi rồi chớ không còn là văn phòng đại diện của công ty nước ngoài nào cả.
Bà Luânam Tuyền vờ ngạc nhiên:
-Í! Anh đừng nói vậy chớ, ở đây vẫn là văn phòng giao dịch, nhưng tầng trên phải tận dụng chứ! Nhà này còn ai nữa đâu! Hai nmẹ con tôi chịu cực xuống ở phòng con mụ Năm Hiên, chú Luânuân đi suốt ngày, bệnh viện xa, chú ấy cả tuần mới về, thành ra phòng trống dư, sửa sang cho Việt Kiều thuê, khỏe vô cùng~
Ông Đăng hỏi thẳng:
- Đầu tháng sau ông bà về, chị tính sao?
Đôi môi đỏ chót của bà Luânam Tuyền cong cớn lên:
-Tôi đã tính rồi. Có một miếng đất trên Thủ Đức, tôi đã mua và xây ngồi nhà nhỏ đầy đủ tiện nghi cho ba mẹ dữơng già. Hàng tháng tiền thu chi ở đây tôi sẽ chia theo tỷ lệ cho ba mẹ, ông bà khỏi lo gì hết chỉ vui với cây kiểng thôi.
Liếc mắt một cái, giọng bà bỗng ấm ức:
-Sao ba mẹ không chịu ở luôn bên ấy nhỉ. Sướng chết được, về nước chi cho khổ.
Ông Đăng nhẹ nhàng:
-Mà khổ nhất chắc là chị.
- Dượng nói vậy chứ, tôi làm đúng có gì đâu phải khổ. À! Vẫn không có tin tức gì của con bé Doanh hả? Phải nói con nhỏ gan cóc tía. Bướng bỉnh và ngang số 1. Nó với con Uyển đúng là một trời một vực. Dượng không thử đi tới bọn thằng Tùng xem sao? Nghe nói thằng Vĩnh Tùng vào khám rồi, nhưng còn bạn bè nó. Tôi nghĩ con Doanh chắc nhập băng đó chớ chẳng sai chạy đi đâu, đẹp như con Doanh lo gì đói khát.
Ông Đăng giận vô cùng, ông không bao giờ nghĩ con gái ông tệ như lời người đàn bà này vừa nói. Nghiêm mặt lại ông lạnh lùng:
-Tôi chưa bao giờ nghe chị nói tốt về con gái tôi, ngày xưa cũng thế, chị chưa bao giờ nói tốt về vợ tôi. Tại sao vậy? Chuyện giữa chị và Diễm Quỳnh tôi không được biết, nhưng lần Doanh bị tạm giam sao chị không lãnh nó ra ngay, mà để mấy ngày sau chị mới điện gọi tôi vào. Để mọi sự trễ nải, con bé lỡ thi đại học.
Bà Luânam Tuyền tái mặt vì không ngờ ông Đăng lại nói toạc những điều mà bà nghĩ ông sẽ im. Bối rối bà chối.
-Tôi có biết chuyện thi cử gì đâu?
-Hừ! Tôi không lầm thì Uyển và Doanh cùng thi vào y theo ý muốn của ông bà chúng. Không lẽ chị quên ngày thi của con gái yêu của chị? Chả lẽ con Uyển quên cả con Doanh?
Mím môi mỏng lại bà Luânam Tuyền trở mặt:
-Chuyện của con Doanh ngoài trách nhiệm của tôi. Ngày ông bà đi, ông bà giao nó cho Năm Hiên, có giao cho tôi đâu mà tôi lo cho khổ. Luânạ là chuyện con mình, mình lại trách cứ người ta. Hừ!
Bà Luânam Tuyền hầm hầm đứng dậy lê dép xệch xệch vào nhà sau, để mặc cho ông Đăng ngồi một mình với nỗi buồn. Nếu đúng Doanh Doanh như lời bà Tuyền nói thì sao? Có phải tại ông nóng nảy xen vào chuyện tình yêu của nó một cách thô bạo mà Doanh đã bỏ đi không, hay thật sự nó muốn vào đời tìm việc làm để tự lập, để vươn lên bằng đôi tay của nó? Nhưng phải đồng ý với bà Tuyền là Doanh bướng và ngang, có lẽ đó là ảnh hưởng của ông.
L reo lên như con nít khi nhận ra người ngồi trên ghế là ông Đăng:
-Trời ơi! May qúa. Anh vào hồi nào vậy?
Cảm động trước thái độ của em vợ, ông Đăng gượng cười:
-Anh vào hôm qua, ở chỗ quen, ghé thăm cậu xem chuyện vợ con tới đâu rồi?
L ngồi phịch xuống ghế, anh không trả lời ông Đăng mà nói ngay:
-Em biết chỗ ở của Doanh Doanh rồi!
Nhỏm người dậy ông Đăng hỏi:
- Ở đâu!
-Tận Chợ Luânớn! Con nhóc láo thật, ở chung xóm với toàn chú chệt, thím xẩm, đố ai tìm cho ra. Ấy vậy mà Viễn tìm ra mới hay chứ! Cũng may, không thì đến lúc ông bà về không có nó thì chết!
Ông Đăng nuốt nghẹn ở cổ xuống:
-Nó làm gì trong khu Chợ Luânớn?
-Ngon lành! Hùn hạp với người ta mở được một tiệm vẽ áo quần, trang trí nội thất gì đủ thứ. Viễn trong nghề vẽ tìm đến tiệm của nó vì nghe quảng cáo, Viễn nói Doanh nổi tiếng trong giới tạo mốt, thời trang cho ca sĩ với người mầu lắm đó!
Ông Đăng chớp mắt:
-Cậu tới đó chưa?
-Em vừa gặp Viễn tức thời ngoài qúan cà phê. Nó cho em địa chỉ, trong một phố nhỏ thôi. Doanh ở đó luôn với dì Năm Hiên. Dì Năm này đáng tội, sẽ "xử" bà ấy sau. Chừng nào mình đi tới đó đây anh Đ?
-Chắc đến chiều anh mới đi được, bây giờ anh phải họp công bố giải nhiếp ảnh các tỉnh phía Nam, Luânuân cho anh đia. chỉ của nó cái đã.
-Chừng nào anh đi, ghé em chở..
Giọng Luânuân hăm hở:
-Em sẽ cốc cho nó vài cái mới hả! Con ranh giỏi làm khổ người lớn... Nhưng nó giỏi đó chứ. Ai như con Uyển.
Nhún vai Luânuân bực bội nói tiếp:
-Chị Hai thương con qúa nó hư, miết rồi em không muốn về nhà này, chướng tai gai mắt làm sao ấy! Nó cứ õng ẹo với bọn Việt Kiều, mấy năm thi đại học rồi, có được gì đâu? EM viết thơ mời anh Vũ vào, có lẽ phải buộc chị Tuyền trả lại bình yên cho ngôi nhà thôi. Ba mẹ sắp về rồi, các cụ chửi cho mà chạy không kịp vì cái tội đặt để các cụ Ở chuyện đã xong.
Nhếch môi ông Đăng nói:
- Dễ gì Luânam Tuyền chịu buông một mối lợi lớn như vậy?
-Trước đây em thương anh Vũ và chị ấy nợ nần vì vỡ hụi nên đã đồng ý giấu ba mẹ chuyện cho mướn mặt bằng. Nay nợ trả xong rồi thì thôi chứ! Tham thì thâm, không kheó con Uyển cũng hư, mà chỉ thì cứ lo khen, lo tâng bốc con bé với cái đám lai căng, mất gốc.
Ngao ngán ông Đăng cười mỉm rồi khẽ lắc đầu:
-Nghe cậu nói anh chợt nhớ ra hai câu ca dao:
"Chân mình lấm tấm bùn mê
Tay cầm bó đuốc đi rê chân người"
Chị Tuyền giỏi nhìn cái xấu ở kẻ khác thôi, còn những gì thuộc về chị ấy đều hoàn hảo! Anh em ba mẹ sẽ phiền lòng mơ"i lấy lại được ngôi nhà này!
L qủa quyết:
-Hết tháng này hết hợp đồng thuê nhà rồi. Em chắc anh Vũ sẽ không ký tên cho mướn nữa đâu. Ít ra ảnh phải nghĩ tới ba mẹ chứ!
Đứng dậy ông Đăng cười:
-Anh cũng mong như vậy!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Ngăn Tim Hồng
Trần Thị Bảo Châu
Những Ngăn Tim Hồng - Trần Thị Bảo Châu
https://isach.info/story.php?story=nhung_ngan_tim_hong__tran_thi_bao_chau