Chương 3
hứ Bảy, ngày 5 tháng 12, 11 giờ đêm
OK, mình đã cho rằng cuộc đời mình thế là xong khi phát hiện ra mình chẳng hề thích người-được-cho-là-bạn-trai của mình tẹo nào! Và rằng mình quyết định sẽ chia tay với cậu ấy nhưng lại không muốn làm tổn thương đến cậu ấy - mặc dù mình biết điều này là không tưởng!
Hoá ra lúc đó mình vẫn không thể tưởng tượng nổi cuộc đời thế nào mới gọi là xong…
…cho tới buổi tối hôm qua.
Đúng vậy. Tối hôm qua, khi hội Lilly-và-Boris, Tina-và-Dave, Mia-và-Kenny được “hân hạnh đón mừng” thêm cặp đôi mới Michael-và-Judith.
Không sai! Anh trai của Lilly đã xuất hiện ở sân trượt băng. Anh ấy đi cùng với Chủ Tịch CLB Tin học – Judith Gershner.
Judith Gershner, giống như anh Michael, là học sinh cuối cấp của trường Trung Học Albert Einstein. Judith Gershner, giống như anh Michael, có tên trong danh sách những học sinh xuất sắc sẽ đọc bài phát biểu trước toàn trường.
Judith Gershner, giống như anh Michael,có lẽ sẽ vào được bất cứ trường Đại học nào chị ấy muốn bởi vì Judith Gershner, giống như anh Michael, cực kỳ thông minh.
Judith Gershner, giống như anh Michael, đã đoạt giải tại Cuộc thi Kỹ thuật Sinh học – Y Khoa Hàng Năm của trường Trung Học Albert Einstein nhờ công trình khoa học lai tạo thành công ruồi giấm của mình.
Chị ấy đã lai tạo được một con ruồi giấm. Tại nhà. Trong phòng ngủ của chị ấy
Judith Gershner oách đến độ lai tạo hẳn ruồi giấm ngay trong chính phòng ngủ của mình! Còn mình thì sao? Mình thậm chí còn không biết cách nhân phân số.
Hừm… mình cũng chẳng biết nói sao nữa. Một người như Michael Moscovitz - luôn đạt điểm A trong tất cả các môn học, được tuyển thẳng vào trường ĐH Columbia - sẽ thích týp con gái nào hơn? Một cô gái biết lai tạo ruồi giấm ngay trong phòng ngủ của mình, hay một cô gái chỉ lẹt đẹt với điểm D môn Đại số mặc dù mẹ của cô ta vừa mới kết hôn với thầy giáo Đại số của cô ấy?
Thậm chí cái cơ hội anh Michael hạ cố rủ mình đi chơi cũng khó có thể xảy ra, nói gì đến chuyện cặp bồ. Đã có lúc mình cứ ngỡ anh ấy muốn rủ mình đi chơi nhưng... có lẽ đó chỉ là ảo giác như thấy ốc đảo trên sa mạc thôi. Làm sao một chàng trai hoàn hảo, chỉnh chu như anh Michael lại đi hẹn hò với một đưa suýt-bị-đúp-lại-cấp-hai như mình? (Cũng may là nhờ những giờ học thêm ngoài giờ với thầy Gianini và anh Michael, cay đắng chưa...)
trong khi đó anh Michael và chị Judith Gershner là một cặp đôi hoàn hảo. chị Judith trông còn hơi giống anh Michael nữa cơ. Cả hai tóc đều xoăn và màu đen, da hơi tái do ngồi trong phòng quá nhiều, cùng thích lên mạng tra cứu về các bộ gene.
Mặc dù anh Michael và chị Judith Gershner xứng đôi là vậy, nhưng ngay từ giây phút đầu tiên thấy họ tay trong tay đi về phía tụi mình - lúc này đang lúi húi buộc giây giày patin - mình cứ thấy có gì đó không ổn.
Mình biết mình chả có quyền ghen tị với chị Judith Gershner vì chị ấy được anh Michael rủ đi trượt băng. Mình chẳng là gì của anh ấy cả.
Nhưng khi thấy họ đi với nhau thì quả là choáng váng. Anh Michael rất ít khi ra khỏi phòng, lúc nào cũng ôm rịt lấy cái máy tính để chăm sóc cho tờ báo điện tử Crackhead. Mình không bao giờ dám nghĩ có thể gặp anh Michael ở những chỗ đông người kiểu như sân patin tai Trung tâm Rockefeller này. Anh ấy thường hay tránh những nơi mà anh ấy cho là hút-khách-du-lịch, mà như vậy nghĩa là toàn bộ khu phía nam phố Bleeker.
Vậy mà hôm nay anh ấy lại lò dò đến đây. Cùng với chị Judith Gershner. Họ đang vừa đi vừa toe toét cười, rất vui vẻ - chắc là về một vấn đề bác học nào đó kiểu như ADN chẳng hạn.
Mình huých Lilly một cái. Cậu ấy đang buộc dây giày. Mình cố nói bằng cái giọng thản nhiên nhất có thể, Hòng giấu đi một mớ cảm xúc nát bét bên trong:"Nhìn kìa, anh cậu cũng tới!".
Lilly thậm chí chẳng lộ chút ngạc nhiên nào khi thấy anh Michael. Cậu ấy lơ đễnh quay đầu ra nhìn và nói:"À, ừ. Anh ấy nói anh ấy có thể sẽ tới".
Tới cùng với bạn gái sao? Anh ấy có nói điều đó với cậu không vậy hả Lilly? Cậu không cho rằng đáng ra cậu nên nói trước cho mình biết để mình còn chuẩn bị tâm lý hay sao?
À mà Lilly đâu có biết tình cảm của mình với anh Michael đâu. Vì thế cậu ấy không kể cho mình nghe cũng không có gì là lạ.
Và cuối cùng mình đã xử lý tình huống cực kỳ khôn khéo. Khá trôi chảy (KHÔNG HỀ!!!).
Khi anh Michael và chị Judith đang nhìn quanh nhìn quất tìm chỗ ngồi để đi giày:
Mình: (ra vẻ thản nhiên, nói với Lilly) Mình không biết là anh cậu và chị Judith Gershner hẹn hò với nhau.
Lilly: (trông thái độ có vẻ khó chịu và bất mãn) Cho mình xin. Làm gì có chuyện đo. Chị ấy chỉ ghé qua nhà mình, cùng anh Michael làm cái dự án gì đó cho cái CLB Tin học ngu xuẩn của họ mà thôi. Lúc nghe thấy bảo tụi mình đi trượt băng, chị ấy nói cũng muốn đi cùng.
Mình: Mình thì lại thấy hình như họ đang hẹn hò.
Lilly: Sao cũng được. Boris, cậu có cần phả vào mặt mình thế không hả?
Mình: (Quay ra anh Michael và chị Judith Gershner lúc họ bước tới gần) Chào hai anh chị. Anh Michael, em không biết là anh lại biết trượt băng cơ đấy.
Anh Michael: (Nhún vai) anh từng ở trong đội khúc côn cầu mà.
Lilly: (Khụt khịt mũi) À đúng rồi, đội khúc côn cầu Tí Hon. Đó là trước khi anh ấy nhận rằng thể thao đông đội rất mất thời gian. Bởi vì thành công của toàn đội còn phụ thuộc vào khả năng của các thành viên. Ngược hẳn với những môn thể thao chỉ dựa vào sự xuất sắc của một cá nhân như môn quần vợt và golf.
Michael: Lilly, có thôi lải nhải đi không?
Chị Judith: Chị rất thích trượt băng. Nhưng chị trượt không được giỏi cho lắm.
Và đúng là chị ý trượt kém thật. Để khỏi bị ngã sấp mặt xuống sàn chị ý đã phải bám chặt lấy hai tay của anh Michael, trong khi anh ấy quay mặt về phía chị ấy và trượt giật lùi. Không biết điều nào khiến mình ngạc nhiên hơn nữa - chuyện anh Michael biết cách trượt giật lùi hay chuyện anh ấy không hề thấy phiền khi phải kéo chị Judith đi khắp sân băng. Có thể mình không biết mù tịt trong việc lai tạo ra giống ruồi giấm nhưng ít ra thì mình biết làm sao đứng vững trên đôi giày trượt băng mà không cần ai dắt.
Nhưng Kenny xem ra có vẻ rất thích thú cách trượt băng của anh Michael và chị Judith hơn là cách trượt truyền thống - tức là tự thân vận động. Cậu ấy cứ liên tục xáp lại gần và kéo mình đi khắp sân.
Mặc cho mình gào lên: "Được rồi Kenny, tớ biết cách trượt mà" nhưng cậu ấy không chịu nghe, cứ nhằng nhẵng bám lấy mình. Cuối cùng sau hơn nửa tiếng đồng hồ giằng co, mình đành phải chiều theo ý Kenny, để cho cậu ấy cầm lấy hai tay mình và trượt giật lùi.
Vấn đề là cậu ấy trượt giật lùi rất sợ! Đành rằng mình có thể trượt thẳng, nhưng nếu có ai đó cứ nghiêng ngả lảo đảo trước mặt mình lại là một vấn đề lớn. Nếu Kenny không chịu trượt nhanh thì mình sẽ cắm đầu vào người cậu ấy mất thôi.
Và rồi chuyện đó cũng xảy ra. Kenny bị ngã và kéo mình ngã theo. Cằm mình đập vào đầu gối của cậu ấy làm mình cắn luôn vào lưỡi. Máu túa ra đầy mồm, mà mình thì không muốn nuốt chúng vào bụng chút nào nên đã phun phì phì ra đầy mặt sân băng và quần của Kenny. Toàn bộ du khách có mặt lúc đó, mặc dù đang bận chụp ảnh với gia đình dưới gốc cây thông Noel khổng lồ ở chính giữa Trung tâm Rockefeller, cũng phải đồng loạt quay ra nhìn. Họ thi nhau chụp lại cảnh đứa con gái phải "đổ máu" trên sân băng. Quả là một hình ảnh Giáng sinh đáng nhớ!!!
Chú Lars lao vội tới, bế bổng mình lên và xem cái lưỡi của mình thế nào. Chú ý từng là nhà vô địch trên băng mà - chắc do được nuôi dưỡng từ bé đến lớn ở Bắc Âu. Không hiểu sao chú ý sống sót nổi qua khoá huấn luyện vệ sỹ giữa lòng sa mạc Gobi nhỉ. Chú Lars đưa cho mình cái khăn mùi xoa, kêu mình rịt vào vết thương rồi nói:"Tối nay trượt thế là đủ rồi".
Vậy đó, giờ thì mình bị u một cục ngay đầu lưỡi, mỗi lần nói là mỗi lần đau. Chưa hết, mình còn bị mất mặt trước hàng triệu khách du lịch, chứ đừng nói gì đến mấy người bạn đi cùng mình ngày hôm nay. Tệ nhất là còn ngay trước mặt chị Judith Gershner nữa chứ. Mình mới biết hoá ra chị ý cũng được tuyển thẳng vào trường ĐH Columbia chuyên ngành Y (thế đây, vào mùa thu năm tới, chị ấy sẽ được học cùng trường với anh Michael). Thấy mình bị như vậy, chị Judith đã khuyên mình nên đến gặp bác sỹ vì rất có thể mình sẽ phải khâu vài mũi. Khâu ở lưỡi á? Eo... Chị ý nói cũng còn may là mình chưa cắn rụng đầu lưỡi ra.
Thật là may!
Thử xem xem mình may mắn đến thế nào nào:
"May mắn" làm sao... mình thì đang ngồi đây viết nhật ký, cô đơn một mình, bên cạnh chỉ có mỗi Louie Mập 11kg ngoe nguẩy (Louie Mập thích mình cũng chỉ vì mình là người cho nó ăn hàng ngày mà thôi). Còn người con trai trong mộng của mình bấy lâu nay lại đang dung dăng dung dẻ trên phố với một cô gái biết lai tạo ra ruồi giấm và phân biệt được vết thương nào cần phải khâu, vết thương nào không.
Tuy vậy nhưng vụ cái lưỡi cũng có cái hay; Kenny có thể quên ngay ý định hôn nhau kiểu Pháp với mình rồi, ít nhất là cho đến khi nó lành lại hẳn. Mà theo lời bác sỹ Fung thì cũng phải mất từ ba tới mười ngày cơ.
Tuyệt!
10 điều khiến mình ghét mùa Giáng sinh ở thành phố New York
1. Du khách từ nơi khác tới chỉ thích phóng xe vù vù trên đường, thậm chí lấn cả vào phần đường của người đi bộ. Họ cho rằng đi như vậy mới giống người New York chính cống. Có mà giống mấy thằng điên thì có!!! Cái thành phố này đã đủ ô nhiễm lắm rồi. Sao họ không nghĩ đến chuyện đi bằng các phương tiện công cộng, giống như mọi người dân bình thường nhỉ?
2.Cái cây Noel ngớ ngẩn ở Trung tâm Rockefeller. Họ đã ngỏ lời mời mình làm người bấm nút thắp sáng cây thông đó vào dịp Giáng sinh năm nay. Dù gì thì trong mắt giới truyền thông mình cũng là nàng công chúa của riêng thành phố New York này mà. Nhưng khi mình mạnh dạn góp ý với họ rằng chuyện chặt cây sẽ góp phần làm huỷ hoại bầu ôzôn, họ rút phắt lại lời mời và mời ông thị trưởng thành phố thế chỗ của mình.
3. Mấy bài hát Giáng sinh chán òm lải nhải khắp các nhà hàng, cửa tiêm.
4. Chơi cái trò trượt băng ngu xuẩn, với mấy đứa con trai ngốc nghếch cứ cho là mình biết trượt giật lùi nhưng kì thực lại chẳng biết cái gì.
5. Áp lực phải tìm mua những món quà ý nghĩa cho người thân.
6. Các bài kiểm tra cuối kỳ.
7.Cái thời tiết âm u tẻ ngắt ở New York. Không có tuyết,chỉ có những cơn mưa lạnh buốt và ướt nhep, ngày này qua ngày khác. Chuyện gì đã xảy ra với những mùa Giáng sinh tuyết trắng trước đây? Mình biết: tất cả là do sự ấm lên của Trái Đất. Vì sao ư? Vì con người chỉ thích cưỡi những con SUV đắt tiền, lại còn chặt cây, phá rừng.
8. Các chương trình truyền hình dớ dẩn về Giáng sinh trên TV.
9. Các chương trình quảng cáo dớ dẩn về Giáng sinh trên TV.
10. Cây tầm gửi. Đáng ra người ta phải nghiêm cấm sử dụng loại cây này từ lâu rồi mới đúng. Đành rằng theo phong tục thì vào lễ Giáng sinh mọi người sẽ hôn nhau dưới cây tầm gửi để lấy may mắn. Nhưng lũ con trai mới lớn lại lấy đó làm cớ đi hôn hết người này đến người khác. Mình chỉ thấy việc làm này không khác gì hành vi quấy rối tình dục.
Mà mình thấy cây tầm gửi chỉ toàn rơi nhầm vào tay mấy thằng con trai xấu
Nhật Ký Công Chúa Nhật Ký Công Chúa - Meg Cabot Nhật Ký Công Chúa