Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 22
R
õ ràng, Gus Waldron hiện đang không có được một trong những ngày tốt đẹp nhất của mình.
Gã nhớ là mình đã tỉnh lại trước đó một lúc. Bao lâu rồi gã cũng không biết. Có thể là đã mấy giờ hoặc chỉ mới vài phút – rồi gã lại thiếp đi. Giờ đây gã tỉnh lại, có đôi chút cảnh giác hơn.
Gus Waldron biết mình đang ở trong tình trạng tồi tệ. Gã nhăn mặt nhớ lại vụ đụng xe. Gã có cảm giác cả cơ thể như bị giã nhừ ra còn hơn cả món thịt bò băm ở quán Cipriani. Và những tiếng bíp bíp khó chịu liên tục phát ra từ những màn hình xung quanh gã cũng chẳng giúp được gì
Gus biết gã đang ở trong bệnh viện – âm thanh bíp bíp và tiếng động xung quanh cho thấy sự thật hiển nhiên đó. Gã phải dựa vào thính giác vì không nhìn thấy quái quỷ gì cả. Mắt gã nhức khủng khiếp. Gã cố cử động nhưng không thể. Có cái gì đó quanh ngực Gus. Bọn chúng đã trói mình vào giường. Tuy nhiên, không chặt lắm. Vậy là do bệnh viện, chứ không phải là cớm. Tốt. Gã đưa tay lên mặt sờ băng vết thương và phát hiện những thứ khác. Người ta đã cắm đầy các ống tuýp trên người gã.
Ngay lúc này thì vô phương kháng cự rồi. Gus phải biết mình bị thương tổn đến mức độ nào, và dứt khoát đôi mắt phải nhìn thấy được trở lại nếu muốn thoát ra khỏi nơi này. Vì vậy cho đến khi biết được thực hư thế nào, gã sẽ cố cà cưa với bọn cớm. Nhưng phải cúng chúng cái gì đây? Gã cần thứ gì đó có giá trị, bởi bọn cớm hẳn chẳng ưa gì việc gã chặt đầu tên bảo vệ khốn kiếp kia. Lẽ ra gã không nên hành động như vậy. Chỉ có điều khi cưỡi ngựa đến đó, ăn mặt như một Hoàng tử anh dũng khốn kiếp, Gus bắt đầu băn khoăn không biết cảm giác sẽ như thế nào khi lia một nhát kiếm vào một tên quái nào đó. Và quả thật là tuyệt, không thể chối cãi vào đâu được.
Việc Gus có thể làm là phá bỏ thoả thuận với Branko Petrovic. Gã đã nổi điên lên vì thằng khốn kia không chịu tiết lộ cho gã biết tên của kẻ đã thuê hắn, cứ huyên thuyên về cái ý tưởng những thằng trung gian câm điếc lì lợm. Giờ gã biết là vì sao. Gã đã được Petrovic thuê, Petrovic thì do một kẻ khác thuê, kẻ này lại do một tên chết tiệt nào đó thuê. Ai có thể biết được có bao nhiêu thằng trung gian câm điếc trước khi mò tới được thằng đầu sỏ đích thực mà bọn cớm muốn truy lùng?
Những âm thanh bệnh viện rộn lên một lúc rồi lắng lại. Hẳn là cửa phòng vừa mở ra và đóng lại. Gã nghe thấy tiếng chân ai đó cót két trên sàn, tiến đến gần giường. Rồi ai đó nhắc bàn tay của Gus lên, đầu ngón tay dừng lại ở cổ tay gã. Một bác sĩ hay y tá nào đó đang bắt mạch. Không phải, là một bác sỹ. Các ngón tay thô ráp hơn, thô bạo hơn các ngón tay của một y tá. Ít nhất cũng là loại y tá mà gã tưởng tượng.
Gã cần biết thương tích của mình tệ hại đến mức nào. “Ai đấy? bác sĩ phải không?”
Kẻ lạ vẫn ở đó nhưng không trả lời. Giờ các ngón tay đang tháo những lớp băng quấn quanh đầu và tai gã.
Gus há miệng định hỏi một câu nhưng chợt cảm thấy bàn tay thô bạo bịt lấy miệng gã, và ngay sau đó là một cú thọc đau buốt vào cổ. Toàn thân Gus co giật vì hành vi áp chế kia.
Bàn tay kia bịt chặt miệng Gus, làm những tiếng kêu của gã biến thành một tiếng rên tức nghẹn. cảm giác nóng bỏng trào dâng trong cổ, xung quanh họng. Rồi bàn tay bịt miệng gã từ từ nới lỏng.
Một giọng đàn ông, rất từ tốn, thì thầm sát bên tai Gus. Gã có thể cảm nhận hơi thở của tên kia phả vào tai gã.
“Mấy tay bác sĩ sẽ không cho phép bất kỳ ai tra hỏi mày trong một thời gian nữa. Nhưng ta không thể chờ lâu như vậy. Tao cần biết ai đã thuê mày.”
Cái quái gì…?
Gus cố ngồi lên nhưng đai da đã níu cơ thể gã lại và một bàn tay ấn vào đầu bắt gã nằm yên tại chỗ.
“Trả lời đi,” giọng nói lên tiếng.
Ai vậy kìa? Không thể là cớm được. Một thằng chó chết nào đó muốn nhúng tay vào những món gã đã chôm được ở viện bảo tàng chăng? Nhưng như vậy thì tại sao lại hỏi về chuyện ai đã thuê gã?
“Trả lời tao đi,” giọng nói vẫn rất bình thản nhưng giờ đây đã gay gắt hơn.
“Mẹ mày,” Gus chửi.
Ngoại trừ việc gã không thốt nên lời. Không hẳn thế. Miệng gã như hình thành các từ đó và gã nghe thấy chúng trong đầu. Nhưng không âm thanh nào thoát ra được.
Cái giọng chết tiệt của mình biến đi đâu rồi?
“A”, cái giọng kia như thì thào. “Đó là tác dụng của lidocaine. Chỉ một liều nhỏ thôi. Đủ để làm tê liệt các dây thanh âm của mày. Quả là bất tiện khi mày không nói được. Nhưng mặt tích cực của nó là mày cũng không thể hét lên được.”
Hét à?
Những ngón tay lúc nãy rất dịu dàng bắt mạch Gus giờ đây đặt trên hông trái của gã, đúng ngay vị trí trúng đạn của bọn cớm. Chúng nằm yên ở đó một lúc rồi chợt như bừng tỉnh và đè xuống. Thật mạnh.
Cơn đau buốt xuyên suốt thân thể Gus như thể đang có thanh sắt nung đỏ trong người, gã thét lên.
Câm lặng.
Một màn đen đe doạ tràn ngập não bộ Gus trước khi cơn đau giảm xuống một chút, nước bọt ứ lên trong họng. Gus nghĩ mình sắp nôn mửa. Rồi bàn tay của tên đàn ông lại chạm vào người gã và Gus co rúm lại, chỉ có điều lần này là cú chạm nhẹ nhàng.
“Mày thuận tay phải hay tay trái?” giọng nói êm ái lại cất lên.
Lúc này, Gus vã mồ hôi như tắm. Thuận tay phải hay tay trái? Chuyện đó có quá khác biệt đâu? Gã yêu ớt giơ bàn tay phải lên và nhanh chóng cảm thấy có cái gì đó được đặt vào giữa những ngón tay. Một cây bút chì.
“Chỉ cần viết ra những cái tên cho tao,” giọng nói bảo Gus, hướng cây bút chì về phía một vật giống như cuốn sổ.
Đôi mắt nhắm nghiền vì băng bó và giọng nói cũng không còn, Gus cảm thấy như bị cắt đứt với thế giới và cô độc hơn nhiều so với mức độ mà gã đã hình dung. Mọi người đâu cả rồi? Vì chúa, các bác sĩ, y tá, bọn cớm chết tiệt kia nữa, đâu cả rồi?
Những ngón tay túm lấy thớ thịt quanh vết thương của Gus và siết mạnh lần nữa, lần này mạnh hơn và lâu hơn. Một cơn đau cực độ xuyên qua người gã. Từng sợi thần kinh trong thân thể Gus dường như bốc cháy trong lúc gã giật nảy người áp vào đai da, thét lên trong cơn đau câm nín.
“Chuyện này đâu cần phải mất cả đêm,” tên đàn ông kia bình thản khẳng định. “Chỉ cần cho tao biết những cái tên là được rồi.”
Chỉ có một cái tên duy nhất mà Gus có thể viết. Và gã viết ra.
“Branko… Petrovic à?” tên đàn ông khẽ hỏi.
Gus vội gật đầu.
“Còn những thằng khác?”
Gus lấy hết sức bình sinh, lắc đầu. Đó là tất cả những gì tao biết, đồ khốn kiếp.
Lại là những ngón tay.
Đè xuống, mạnh hơn, sâu hơn. Siết chặt.
Cơn đau.
Những tiếng thét câm lặng.
Ôi mẹ kiếp, Chúa ơi. Gus mất hết cảm giác thời gian. Gã cố viết ra tên một địa điểm hoạt động của Branko. Ngoài việc đó ra, tất cả những gì gã làm được là lắc, lắc cả đầu lẫn miệng. Không.
Lặp đi lặp lại, nhiều lần.
Sau cùng, tạ ơn Chúa, Gus cảm thấy cây bút chì được lấy ra khỏi tay gã. Rốt cuộc tên đàn ông kia đã tin là gã nói thật.
Giờ Gus có thể nghe những âm thanh nho nhỏ mà gã đã không nhận ra, rồi gã lại cảm nhận những ngón tay của gã đàn ông kia vạch mép băng cứu thương ở chỗ cũ. Gus co rúm người nhưng lần này hầu như gã không cảm thấy mũi kim đang chọc vào da thịt.
“Đây là một ít thuốc giảm đau cho mày,” gã đàn ông thì thầm. “Nó sẽ làm dịu cơn đau m đang cảm nhận và giúp mày ngủ được.”
Gus cảm thấy một cơn mệt lả tăm tối từ từ chảy qua và bắt đầu lan khắp cơ thể, cùng nó là cảm giác nhẹ nhõm, không còn bị thử thách, không còn đau đớn nữa. Và rồi một nhận thức kinh hoàng chợt ập xuống giấc ngủ mà gã đang bất lực lao vào là một giấc ngủ gã sẽ không bao giờ thức dậy được nữa.
Lúc này, trong cơn tuyệt vọng. Gus cố cử động nhưng không thể vì sau một lát, dường như gã không muốn cử động nữa. Gã cảm thấy nhẹ nhàng. Dù có đi đến đâu, hẳn cái chốn ấy phải là một nơi tốt đẹp hơn cái lỗ cống mà gã đã sống, suốt cả cuộc đời khốn nạn của mình.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa
Raymond Khoury
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury
https://isach.info/story.php?story=nhat_ky_bi_mat_cua_chua__raymond_khoury