Chương 23 - Chánh hay tà
ạch Y Tuấn Khách thở dài, nói:
- Tại hạ nói bằng chân tình thật ý mà cô nương không chịu tin thì còn biết làm sao bây giờ!
Tiếu Bao Tự lại chăm chú nhìn chàng, khẩn khoản:
- Thì tướng công cho tiểu muội được thấy chân diện mục, chỉ một thoáng thôi, tiểu muội cũng thỏa mãn lắm rồi. Tiểu muội muốn tận mắt nhìn xem chân diện mục của tướng công ra sao mà tướng công lại tự cho là xấu xí, khó coi.
Bạch Y Tuấn Khách bật cười:
- Cô nương kể cũng lạ, cái tốt, cái đẹp không chịu, lại muốn nhìn diện mục xấu xí làm chi! Cô nương cùng tại hạ, mặc dù “bình thủy tương phùng”, nhưng đã có mấy phần tâm đầu ý hợp và vài việc giúp đỡ nhau: như thế có thể tạm coi là trạng huống tốt đẹp. Tưởng cũng nên lưu giữ trong trí não thêm một hình ảnh đẹp nữa càng hay, chớ biết làm gì bộ mặt thật vốn khó coi của tại hạ cho thành ấn tượng không tốt?
Tiếu Bao Tự cãi lại ngay:
(THIẾU 2 TRANG) Chàng đưa ánh mắt rực lửa soi mói vào khắp cơ thể tuyệt mỹ của nàng, vừa nắm giữ tay nàng thật chặt, trầm giọng nói:
- Cô nương! Bộ mặt thật của đại ác ma bắt đầu lộ đây, tại hạ đang muốn ăn người đây!
Gương mặt kiều mỵ của Tiếu Bao Tự đỏ bừng, nàng đáp:
- Tiểu muội không sợ! Tướng công kéo tay tiểu muội, nhìn ngắm người tiểu muội là tỏ sự thân thiện, có chi đâu gọi là ác ma?
Bạch Y Tuấn Khách cười lạt:
- Được rồi! Thế là tại hạ đã thành công được bước thứ nhất. Bây giờ tới bước thứ hai...
Hơi thở trở nên cấp bách, chàng bỗng vòng tay mò vào lưng nàng, rồi lại ôm choàng nàng vào lòng, hỏi:
- Bây giờ thì sao?
Tiếu Bao Tự tựa hẳn vào lòng chàng, thỏ thẻ:
- Một trăm bước với năm mươi bước nào có khác chi!
Bạch Y Tuấn Khách đỡ nàng nằm ngửa người ra, một tay nâng mặt nàng lên và từ từ cúi xuống như sắp hôn...
Tiếu Bao Tự ửng hồng đôi má, hai mắt lim dim nhắm lại, hai hàng lông mi dài cong vút không ngớt động đậy, nàng tự nguyện ngửa mặt như chờ đợi, sẵn sàng tiếp đón những nụ hôn say đắm của chàng. Cùng lúc, hơi thở nàng dồn dập khiến phần ngực nở nang căng phồng không ngớt nhấp nhô, trông càng thêm khiêu gợi, hấp dẫn.
Bạch Y Tuấn Khách thình lình chụp vào giải thắt lưng của nàng, trầm giọng hỏi:
- Cô nương! Đến nước này, cô nương còn chưa tỉnh ngộ sao?
Tiếu Bao Tự hơi run giọng, thều thào đáp qua hơi thở:
- Thiếp nguyện ý...
Bạch Y Tuấn Khách xạ ánh mắt hừng hực vào người nàng và chụp lấy hai cánh tay mềm mại, tươi mát của nàng để đặt nàng áp lưng xuống mặt ghế đá dài, lại trầm giọng bảo:
- Cô nương! Như thế này thì sao?
Tiếu Bao Tự mở bừng đôi mắt huyền, ánh mắt đầy tình tứ, ôn nhu đáp khẽ:
- Thiếp nguyện ý...
Bạch Y Tuấn Khách bỗng cười nhăn nhó, buông hai cánh tay nàng ra, nói:
- Cô nương là người đẹp thứ nhất trong đời mà tại hạ... dừng lại tại mức này.
Tiếu Bao Tự nói:
- Tướng công là nam nhân thứ nhất trong đời mà tiểu muội coi là người quân tử!
Bạch Y Tuấn Khách hỏi:
- Quân tử ư?
Tiếu Bao Tự đáp:
- Trong tình cảnh như thế này mà vẫn kềm hãm được dục vọng, tự cổ chí kim có lẽ chỉ có một mình tướng công mà thôi!
Bạch Y Tuấn Khách bật cười khanh khách, nói:
- Cô nương đã đề cao tại hạ quá rồi! Tại hạ bất quá chỉ là một kẻ bất bình thường về cơ thể nên không thể dễ dàng hứng thú.
Tiếu Bao Tự hỏi:
- Tiểu muội đối với tướng công như thế còn chưa đủ thấy hứng thú ư?
Bạch Y Tuấn Khách rung động, thoáng lộ một luồng hung quang khích động, băn khoăn nhưng liền trấn tỉnh, cười nói:
- Thật ra, chẳng giấu gì cô nương. Vì tại hạ đã từng làm khổ nhiều nữ nhân quá rồi nên nay không dám gây thêm tội. Thật vậy, lắm người đẹp đã vì nhẹ dạ mà phải khổ một đời...
Tiếu Bao Tự ngắt lời:
- Dù tướng công có tự nói xấu bao nhiêu đi nữa, tiểu muội cũng không suy giảm niềm tin và thiện cảm đối với tướng công.
Bạch Y Tuấn Khách nhướng mày rồi bỗng thở dài:
- Tại hạ nghĩ mà hối hận về bao nhiêu tội lỗi đã gây cho những hồng phấn tri kỷ. Hỡi ơi!
Người thì vì tại hạ mà chửa hoang, bị gia đình ruồng bỏ; người thì vì tại hạ mà thất vọng khô héo, chết dần mòn, người thì...
Thêm lần nữa, Tiếu Bao Tự lại ngắt lời chàng:
- Đã bảo là dù tướng công nói gì, tiểu muội cũng chẳng hoang mang, sợ hãi vì tiểu muội đã nguyện ý...
Bạch Y Tuấn Khách cười lạt, nhãn tuyến trở nên lạnh lẽo đến khiếp người, trầm giọng:
- Cô nương muốn chờ đến khi vấp phải những thảm cảnh ấy rồi mới tỉnh ngộ ư?
Tiếu Bao Tự vẫn không đổi ý:
- Đắng, cay, chua, ngọt... đều có hương vị riêng. Chẳng thứ nào là không có giá trị.
Nếu phải nếm trải thì cũng đáng coi như kinh nghiệm mà đời người cần học, có hề chi!
Bạch Y Tuấn Khách bỗng đứng phắt dậy, lạnh lùng:
- Hay lắm! Cô nương hãy ở đây mà đợi chờ để nếm thử hương vị ấy.
Tiếu Bao Tự ngồi yên như thường:
- Tướng công định đi chăng?
Bạch Y Tuấn Khách gật đầu:
- Không sai! Tại hạ vốn là kẻ vô tình, mau thay lòng, sớm đổi dạ. Đối với người đa tình hồng phấn nào tại hạ cũng chỉ mua vui chốc lát rồi bỏ rơi, phản bội ngay. Tại hạ đi đây, cô nương đừng lấy làm lạ!
Tiếu Bao Tự chân thành:
- Tiểu muội không phải là hạng nữ nhi ngăn cản bước anh hùng mà sẵn sàng kiên tâm chờ đợi thuyền về bến xưa... Tiểu muội tên gọi Diệp Thu Ngân, xin tướng công ghi nhớ.
Bạch Y Tuấn Khách hững hờ:
- Tại hạ từng nhớ rất nhiều tên họ mỹ nhân nhưng rồi lại quên đi rất nhanh chóng. Quên hết!
Tiếu Bao Tự hỏi:
- Danh tánh của tướng công có thể cho tiểu muội biết được chăng?
Bạch Y Tuấn Khách gạt ngang:
- Chi vậy?...
Tiếu Bao Tự lại hỏi:
- Như thế, những lúc tưởng nhớ tướng công, tiểu muội biết gọi làm sao?
Trong ánh mắt Bạch Y Tuấn Khách lại thoáng hiện tia khích động mãnh liệt nhưng vội cười khỏa lấp:
- Ồ! Tốt hơn đừng tưởng nhớ! Vì thực sự tại hạ chẳng phải là kẻ thủy chung với ai hết thì cô nương định nuôi dạ thuỷ chung với tại hạ làm chi?
Tiếu Bao Tự khe khẽ gật đầu:
- Tướng công đã dạy sao thì tiểu muội xin nghe vậy. Thôi, tướng công hãy đăng trình...
Bạch Y Tuấn Khách đứng sững, ngưng thần, chẳng cử động cũng không lên tiếng.
Tiếu Bao Tự hỏi:
- Sao tướng công còn chưa...
Đột nhiên nàng biến sắc, quay đầu lại nhìn: đã có ba người như từ trên trời nhảy xuống, kết thành một hàng ngang lướt vù đến ngoài cổng đình.
Chính là Bệnh Tây Thi với hai hán tử lùn áo bông.
Tiếu Bao Tự từ từ đứng lên.
Bệnh Tây Thi trỗi giọng cười đặc biệt “ạp ạp” giống vịt kêu, đoạn nói:
- Cái này mới đúng là “núi không di chuyển mà đường xá phải đổi dời”! Không ngờ lại được gặp Tiếu Bao Tự ở đây. Tiếu Bao Tự, ngươi quả nhiên lợi hại thật! Mới xuất hành chuyến đầu đã vớ được ngay một gã rồi! Cũng chẳng trách được, ai bảo gã đồ đệ của lão ưng khuyển trẻ trung tuấn tú mà chi, làm sao thoát khỏi mắt xanh của ngươi?
Bạch Y Tuấn Khách từ từ quay người lại, lạnh lùng nói:
- Tôn giá nói thế là ý gì?
Bệnh Tây Thi với hai hán tử lùn nhất tề đều chưng hửng. Bệnh Tây Thi buột miệng kêu lên:
- Ủa! Ta trông gà hóa cuốc rồi! Không phải đồ đệ của lão ưng khuyển!
Bạch Y Tuấn Khách đưa mắt sang Tiếu Bao Tự, hỏi:
- Ngân muội! Ai đó?
Tiếu Bao Tự đá p:
- Đấy là Bệnh Tây Thi cô nương!
Bạch Y Tuấn Khách “ồ” một tiếng, nói:
- Thì ra là một trong “Tứ đại mỹ nhân” đương thời của võ lâm giang hồ Bệnh Tây Thi!
Ôi chao... nếu Tây Thi ở suối vàng mà biết trên dương thế hiện có một kẻ mượn danh tánh như thế này ắt không khỏi...tắt thở, chết thêm lần nữa! Ngân muội, sao hiền muội lại quen một Chung Vô Diệm mà còn xấu tệ hơn Chung Vô Diệm như thế?
Hai hán tử lùn tái mặt, hầm hầm muốn xông tới.
Bệnh Tây Thi quàng hai tay lên vai hai gã, kéo giữ lại, vừa mỉm môi cười, giọng mỉa mai:
- Ái chà chà!... Muội này, muội nọ, nghe mà phát nổi da gà! Này đại mỹ nhân, vị lang quân khôi vĩ tuấn tú ấy là ai vậy?
Tiếu Bao Tự chưa kịp lên tiếng thì Bạch Y Tuấn Khách đã băng giá thốt gọn:
- Tình nhân!
Bệnh Tây Thi bĩu môi:
- Thảo nào... là tình nhân thứ mấy?
Bạch Y Tuấn Khách hững hờ:
- Thứ sau cùng! Đã “đã ngứa” tính tò mò chưa?
Bệnh Tây Thi cười khúc khích:
- Thứ sau cùng? Không phải đâu! Trước đây đã có hàng tá kẻ khác cũng tự nhận mình là tình nhân sau cùng rồi!
Bạch Y Tuấn Khách trả miếng:
- Bậy! Hàng tá kẻ ấy tự nhận là người đầu tiên chứ, vì...
Bệnh Tây Thi ngắt lời hỏi:
- Nói kiểu ấy, tức là ngươi cũng biết Tiếu Bao Tự hiện tại của ngươi đã từng có lắm tình nhân trước ngươi rồi phải không?
Bạch Y Tuấn Khách nhún vai, lắc đầu:
- Ta không cần biết vì ta không thuộc loại đàn bà nghe động dao động thớt đã chạy tới và thích núp dưới gầm giường thiên hạ để dài lưỡi ra mà... nếm chuyện của tha nhân.
Bệnh Tây Thi lạnh lùng:
- Khá lắm! Xem không lầm thì ngươi biết cách sỉ vả người ta lắm đấy! Dù một tiếng cũng chẳng chịu lép vế. Coi bộ chí tình bênh vực người yêu dữ quá!
Bạch Y Tuấn Khách hỏi:
- Như vậy thì sao?
Bệnh Tây Thi xạ tia mắt âm hiểm:
- Rõ ràng là một thứ ngựa non háu đá, chẳng biết trời cao đất dày là gì!
Bạch Y Tuấn Khách gật gù:
- Dường như là vậy thật, rồi sao?
Bệnh Tây Thi cười khẩy:
- Đáng thương hại! Chỉ biết cắm đầu si mê mà chẳng biết gì về quá khứ lăng nhăng của “người yêu”!
Bạch Y Tuấn Khách lại gật đầu:
- Nói không sai! Ta là như vậy. Ta không muốn mà cũng chẳng có quyền bắt buộc quá khứ của nàng phải thế này hay thế khác. Ta chỉ cần biết hiện tại, miễn yêu nhau chân thành...
Bệnh Tây Thi cười rộ, giọng cười “ạp ạp” vịt kêu và nói:
- Xem chừng ngươi cũng học đòi được cái tính đại độ lượng của hạng si tình.
Bạch Y Tuấn Khách nheo mắt ngó Bệnh Tây Thi với hai hán tử lùn, nhếch mép trào lộng:
- Ta chưa nhằm nhò gì so với lòng rộng rãi siêu hạng của xú bà nương Bệnh Tây Thi bởi vì...
Chàng bật cười, bỏ lửng câu nói.
Bệnh Tây Thi không nhịn được, hỏi ngay:
- Lòng rộng rãi của ta thế nào? Bởi vì sao?
Bạch Y Tuấn Khách nói:
- Xú bà nương, ngươi độ lượng quảng đại ghê ghớm, cùng một lúc có bên mình đến hai cục cưng... lùn tịt!
Bệnh Tây Thi ngẩn người ra một lúc, bỗng nhãn tuyến như dao kiếm quét đồng loạt về phía Bạch Y Tuấn Khách và Tiếu Bao Tự, cất tiếng cười gằn:
- Một tay miệng lưỡi hoạt bát đấy. Hay lắm! Ta đang muốn thử xem miệng lưỡi hoạt bát của ngươi có sức mạnh gì khác chăng và cùng cần hỏi thăm người đẹp hồ ly vài việc... A đại! A nhị! Một chọi một, hai cưng đối phó với họ đi!
Hai hán tử lùn liền đặt Bệnh Tây Thi xuống thềm đình, đoạn khoa chân ngắn ngủn, mang thân hình phục phịch đầy thịt sấn thẳng vào trong đình.
Tiếu Bao Tự lo ngại nhắc nhở Bạch Y Tuấn Khách:
- Tướng công nên cẩn thận, hai gã này đã luyện được công phu quái dị, toàn thân đao thương bất nhập đấy!
Bệnh Tây Thi “ạp ạp” cười mỉa mai:
- Chung tình ôi là chung tình! Chiếu cố cho người yêu đến thế là cùng.
Bạch Y Tuấn Khách chẳng buồn ngó tới hai hán tử lùn, cũng chẳng lý gì đến Bệnh Tây Thi mà lo trò chuyện riêng với Tiếu Bao Tự:
- Tại hạ biết hai gã vẫn cậy vào công phu đao thương bất nhập ấy, nhưng... bất luận là công phu tuyệt kỹ nào cũng có nhược điểm cả; đến như Thiết bố sam hay Kim chung trảo hoặc Thập Tam Thái Bảo hoành luyện còn chẳng thập toàn thay... thế nào cũng còn một hai chỗ trong cơ thể không thể luyện tới được. Vậy thì hai gã lùn này làm gì chẳng có nhược điểm...
Chàng vừa dứt lời thì hai hán tử lùn đã xông đến rồi. Hai gã vung hai cánh tay mập ú lên, chụp vào Bạch Y Tuấn Khách và Tiếu Bao Tự.
Thế chụp của hai gã cực kỳ lợi hại, khắp đình nội đều nằm gọn trong phạm vi khống chế của hai bàn tay như hai nải chuối. Đối phương dù muốn né tránh hay trốn chạy cũng chẳng còn kịp nữa. Từ đầu ngón tay của hai gã xẹt ra chỉ phong vèo vèo không chừa đại huyệt nào của đối phương mà không tập kích.
Tiếu Bao Tự biến sắc, chớp động thân ảnh, toan phóng chiêu nghênh địch. Nhưng Bạch Y Tuấn Khách tươi cười bảo:
- Ngân muội! Hãy để tiểu huynh thí nghiệm thử coi hai gã này luyện chưa tới chỗ nào.
À, chắc là ở miệng luyện chưa tới!
Chàng rung động hai tay một cái, chân chàng như trượt trên tuyết lướt vù tới, đúng vào giữa hai hán tử lùn.
Trong khi miệng chàng cười lớn, hô lên:
- A ha! Mập ú dữ ta!
Và không biết chàng dùng chiêu thức gì mà hai hán tử lùn không né kịp cũng chẳng đỡ được. Hai gã đồng tái mặt, bật tiếng la hoảng, trảo thế đang chụp tới bỗng dừng lại, hai tay cứ khoát lia lịa trước mặt.
Bạch Y Tuấn Khách lại hô to:
- A! Không phải! Chỗ luyện chưa tới không phải ở miệng! Ờ... ờ... ta biết rồi, nhất định là tại chỗ này này...
Chàng xoay tay, phóng chỉ điểm vào lưỡng nhãn của hai hán tử lùn.
Vừa rồi chàng đã tát trúng môi mỗi gã một tát, bây giờ lại chớp nhoáng chuyển thế, biến chiêu, chọc thẳng vào tròng mắt hai gã... động tác của chàng thật nhẹ nhàng, thần tốc và ngoạn mục, nhưng cũng mãnh liệt, chính xác tuyệt luân!
Nhất Kiếm Động Giang Hồ Nhất Kiếm Động Giang Hồ - Độc Cô Hồng