Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhân Chứng Câm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 23: Bác Sĩ Tanios Đến Gặp Chúng Tôi
C
húng tôi vừa mới rời khỏi nhà, thì Poirot đã nói với tôi bằng một giọng nghiêm trang:
- Nhanh lên, Hastings. Chúng ta phải trở lại ngay Luân Đôn càng nhanh càng tốt.
- Tôi rất muốn vậy. - Tôi vừa nói vừa rảo bước.
Tôi nhìn vào bộ mặt nghiêm trang của anh và hỏi anh:
- Anh nghi cho ai vậy, Poirot? Tôi muốn biết điều đó. Anh có tin là chính Theresa Arundell ở trên cầu thang?
Đáng lẽ trả lời câu hỏi của tôi, thì chính anh ta lại đặt ra cho tôi một câu hỏi:
- Anh có nhận thấy có điều gì đó sai lầm trong câu chuyện của bà Lawson không? Hãy nghĩ cho kỹ trước khi trả lời.
- Anh muốn nói gì thế, Poirot? Có điều gì đó không đúng trong lời khai của bà ấy ư? Cái gì vậy?
- Nếu tôi biết đích xác về nó, thì tôi đã không hỏi anh!
- Tất nhiên! Điều gì đó không đúng... Theo hướng nào?
- Tôi không thể xác định được. Nhưng trong khi bà ta nói tôi có cảm giác là có điều gì đó báo cho biết là không đúng.
- Bà ta có vẻ quả quyết về điều liên quan tới Theresa!
- Phải, phải. - Poirot nói, vẻ lo lắng.
- Nhưng ánh sáng có lẽ không đủ tốt. Tôi không biết tại sao bà ta có thể tỏ ra quả quyết đến thế.
- Không, Hastings, không phải là chuyện ấy. Chính là điều gì đó trong phòng của bà Lawson...
- Trong phòng của bà? - Tôi lặp lại, cố nhớ cách bố trí của gian buồng - Không, tôi không trông thấy gì.
Poirot buồn rầu lắc đầu.
- Tại sao anh dẫn dắt vấn đề thuyết thông linh đó làm đầu đề câu chuyện? - Tôi hỏi anh.
- Bởi vì vấn đề ấy rất quan trọng.
- Anh thấy dải phát sáng mà bà Lawson trông thấy là quan trọng hả?
- Anh có nhớ câu chuyện kể lại của các cô Tripp không?
- Tôi nhớ rằng họ trông thấy một vầng hào quang xung quanh đầu tiểu thư Arundell - Tôi vừa đáp vừa cười một cách bất đắc dĩ - Tôi không biết bà ta là một bà thánh! Bà làm cho u Lawson khiếp sợ và tôi thương hại cho bà tỳ nữ tội nghiệp đã phải mất ngủ khi nghĩ cảnh bà chủ bắt bẻ bà vì đã đặt mua một món thịt bò quay quá nhỏ.
- Phải chi tiết này rất quan trọng.
- Ta sẽ làm gì một khi đến Luân Đôn? - Tôi hỏi khi chúng tôi trở lại khách sạn lúc Poirot yêu cầu xem bản thanh toán.
- Chúng ta sẽ đi gặp Theresa Arundell ngay lập tức.
- Để phát hiện sự thật ư? Cô ta sẽ chối tuốt, hãy tin chắc như thế!
- Anh ơi, đâu đã phải là một trọng tội khi quỳ xuống một cầu thang! Cô ta có thể đã cúi xuống để nhặt một cái kim gài hay vật gì khác!
- Còn mùi véc ni?
Trên đường trở về chúng tôi cứ ngồi im lặng, không nói gì.
Chúng tôi về tới căn hộ của Poirot vào lúc hai giờ kém hai mươi. George, anh gia nhân, nghiêm chỉnh và rất Anglê của bạn tôi ra mở cửa cho chúng tôi.
- Một ông bác sĩ Tanios nào đó đang chờ ông thưa ông. Ông ta đến đây đã được nửa giờ.
- Bác sĩ Tanios? Ông ấy đâu?
- Trong phòng khách, thưa ông. Một bà cũng đã đến gặp ông. Bà ta có vẻ đau khổ khi biết ông đi vắng.
- Bà ấy thế nào?
- Khá cao lớn, thưa ông, tóc đen và mắt xanh, rất sáng. Bà mặc một chiếc áo choàng xám, đội một chiếc mũ lệch về sau đầu, đáng lẽ nghiêng sang bên mắt phải.
- Bà Tanios. - Tôi nói nhỏ.
- Bà ta có vẻ rất kích động, thưa ông. Bà ấy nói rằng có việc rất quan trọng nên bà muốn gặp ông ngay lập tức.
- Bà đến lúc mấy giờ?
- Khoảng mười giờ rưỡi, thưa ông.
Poirot lắc đầu.
- Lần thứ hai, định mệnh muốn rằng tôi không được nghe điều bà Tanios muốn phó thác cho tôi. Anh nghĩ gì về điều đó, Hastings?
- Lần thứ ba anh sẽ gặp nhiều may mắn. - Tôi nói với anh, như để an ủi.
- Sẽ có lần thứ ba ư? Tôi tự hỏi như vậy đấy. Nào ta đi nghe ông chồng nói gì nào!
Chúng tôi đi vào phòng khách thấy ông thầy thuốc ngồi trong một chiếc ghế bành đang đọc một cuốn sách nói về tâm lý học của Poirot. Ông đứng lên chào chúng tôi.
- Xin ông tha lỗi cho sự đường đột của tôi. Chắc ông không muốn thấy tôi đã đợi ông như thế này?
- Không sao, không sao. Mời ông cứ ngồi. Ông cho phép tôi mời ông một cốc vang xêrét chứ?
- Cảm ơn ông Poirot. Tôi sẽ nói với ông rằng tôi là một người đàn ông rất buồn phiền. Vợ tôi luôn quấy rầy tôi.
- Vợ ông? - Tôi ái ngại cùng ông - Điều gì xảy ra vậy?
- Ông có lẽ đã gặp cô ấy?
Câu hỏi này khá tự nhiên, nhưng cái liếc mắt sắc sảo kèm theo nó lại kém tự nhiên. Bằng một giọng thờ ơ, Poirot đáp:
- Không, chưa gặp, từ lúc tôi đã gặp bà ấy cùng với ông hôm qua.
- A!... Tôi tưởng cô ấy đã đến. - Poirot rót đầy ba cốc rượu nho.
- Không - Anh nói - Bà ấy có một lý do đặc biệt muốn nói chuyện với tôi ư?
- Không, không. Cám ơn - Ông thầy thuốc nói khi nâng cốc rượu - Không, không có lý do nào đặc biệt cả; nhưng phải nói thẳng với ông là, tôi sợ cho sức khỏe của cô ấy.
- A! Vậy là sức khỏe của bà nhà không tốt à?
- Về mặt thể chất, cô ấy khỏe mạnh - Ông thầy thuốc nói - Tôi muốn nói nhiều về tình trạng tinh thần của cô ấy.
- A! Thế đấy!
- Thưa ông Poirot, vợ tôi đang bị giày vò bởi một chứng kiệt quệ tinh thần.
- Tôi chia sẻ nỗi buồn ấy với ông, thưa bác sĩ.
- Từ hai tháng nay cô ấy có nhiều thay đổi trong cách đối xử với tôi. Cô ấy luôn luôn bị kích động và bị giày vò bởi những điều tưởng tượng... Tôi cho rằng, cô ấy có những biểu hiện của chứng rối loạn tâm thần.
- Thật ư?
- Vâng. Cô ấy mắc phải chứng mà người ta gọi chung là chứng hưng cảm bị truy hại. Ông hiểu cho nỗi lo âu của tôi.
- Tất nhiên là thế! - Poirot nói - Tuy vậy, tôi không hiểu tại sao ông lại nói điều ấy với tôi. Tôi có thể giúp gì được cho ông?
Bác sĩ Tanios hơi bối rối, đáp:
- Tôi nghĩ rằng vợ tôi đã có thể và sẽ còn có thể đến kể với ông một số chuyện bịa đặt, nói với ông là cô ấy bị một mối nguy hiểm đe dọa khi ở bên tôi... hoặc điều gì thuộc loại đó.
- Nhưng vì sao bà ấy lại đến gặp tôi?
Bác sĩ Tanios mỉm cười, một nụ cười tươi tắn, ngây thơ nhưng đầy thông minh.
- Ông là một thám tử nổi tiếng, thưa ông Poirot. Tôi đã biết ngay rằng ông đã gây ấn tượng mạnh đến vợ tôi, khi ông đến gặp cô ấy hôm qua. Trong trạng thái hiện nay của cô ấy, thì việc duy nhất là tìm gặp một thám tử có thể giúp cô ấy. Theo tôi, rất có thể cô ấy đến tìm ông và thổ lộ với ông những lời kêu ca của mình. Những người mắc phải chứng tâm thần này đều có xu hướng oán giận những người thân của mình, những người yêu quý họ.
- Thật là bất hạnh!
- Vâng đúng thế. Tôi yêu quý vợ tôi - Ông bác sĩ nói bằng giọng nói ấm áp, dịu dàng - Tôi rất biết ơn cô ấy vì đã kết hôn với tôi mặc dầu khác nòi giống; và vì đã theo tôi đến một đất nước xa xôi, bỏ lại sau lưng mình gia đình và xứ sở. Từ mấy hôm nay, tôi thật sự lo sợ và tôi chỉ thấy một giải pháp duy nhất.
- A?
- Nghỉ ngơi là một liệu pháp tâm lý thích hợp với tình trạng của cô ấy. Tôi biết ở Norfolk có một nhà an dưỡng rất tốt do một bác sĩ đầu ngành lãnh đạo. Tôi muốn đưa vợ tôi đến đấy ngay lập tức. Một sự yên tĩnh hoàn toàn, xa mọi tác động bên ngoài, đấy là điều cô ấy cần phải như thế. Tôi tin chắc rằng, nếu cô ấy điều dưỡng ở đấy một hoặc hai tháng, thì cô ấy sẽ phục hồi lại sự cân bằng.
- Tôi hiểu. - Poirot nói.
Tanios liếc nhìn anh.
- Chính vì thế, nếu cô ấy đến gặp ông, tôi xin ông vui lòng báo cho tôi biết ngay.
- Tất nhiên là thế, - Bạn tôi đáp - tôi sẽ phôn cho ông. Ông vẫn ở khách sạn Durham chứ?
- Vâng. Tôi đến đấy khi ra khỏi nhà ông.
- Và vợ ông không có ở đấy à?
- Không. Cô ấy đã ra đi ngay sau bữa ăn sáng.
- Không nói với ông là bà ấy đi đâu à?
- Không nói một lời nào! Điều đó khác với thói quen của cô ấy.
- Còn lũ trẻ?
- Cô ấy mang chúng đi cùng cô ấy.
- Ủa! - Poirot kêu lên, kinh ngạc.
Tanios đứng lên.
- Cám ơn, thưa ông Poirot. Sẽ là vô ích để nhắc ông rằng nếu cô ấy kể cho ông nghe những chuyện về sự hăm dọa và về bị truy hại, thì đừng nên để tâm đến. Buồn thay, đó là một trong các thể bệnh của cô ấy.
- Thật đáng thương. - Poirot nói, giọng ái ngại.
- Thực thế. Về mặt y học mà nói, đó là một biểu hiện của một chứng rối loạn tinh thần, người ta không thể ngăn cản được đau khổ khi nhìn thấy tình cảm của một người yêu quý của ta biến thành hận thù.
- Ông bạn ơi, tôi động lòng trắc ẩn với nỗi khổ của ông - Poirot nói với ông ta, khi bắt tay ông - A nhân tiện, - Poirot nói khi vị khách sắp bước qua ngưỡng cửa - có phải ông đã kê đơn dùng Chloral cho vợ ông?
Tanios giật mình.
- Tôi? Không... Có lẽ... nhưng không phải trong những ngày gần đây. Cô ấy có vẻ đã chán ngấy mọi loại thuốc ngủ.
- A! Tất nhiên bởi vì bà ấy thiếu tin tưởng ở ông.
- Ông Poirot!
Tanios, giận dữ bước lên một bước.
- Đấy không chỉ là một biểu hiện của bệnh của bà ấy. - Poirot nói coi bộ hòa giải.
Tanios dừng lại.
- Dĩ nhiên.
- Bà ấy có thể nghi ngờ tất cả những gì ông cho bà ấy uống hoặc ăn. Bà ấy nghi ông có thể muốn đầu độc bà ấy?
- Ông Poirot, ông có lý. Ông có biết những trường hợp khác giống như trường hợp của cô ấy không?
- Trong nghề của mình thỉnh thoảng chúng tôi cũng có gặp. Nhưng tôi xin lỗi ông vì đã giữ ông lại. Vợ ông có lẽ đang đợi ông ở khách sạn của ông.
- Tôi hy vọng như thế. Dù thế nào đi nữa, tôi lo lắng vô cùng.
Ông ta vội vã rời khỏi phòng. Poirot chạy đến máy điện thoại. Anh lật các trang sách niên giám tìm một con số.
- Alô... Alô... Khách sạn Durham phải không? Làm ơn cho tôi biết bà Tanios đã về chưa? Sao? Tanios. Vâng, đúng thế. A! Được!
Anh lại treo ống nghe lên và quay về chỗ tôi.
- Bà Tanios đã rời khỏi khách sạn sáng nay từ rất sớm. Bà đã quay lại lúc mười một giờ và đã đợi trong xe tắc xi, bảo người chuyển hành lý của mình xuống, rồi bà đã lại ra đi.
- Bác sĩ Tanios có biết bà đã mang hành lý đi không?
- Chắc hẳn chưa biết.
- Bà ấy đi đâu?
- Không thể biết được.
- Anh có tin là bà ấy sẽ lại đến đây không?
- Có thể! Tôi không thể bảo đảm điều đó.
- Chúng ta có thể làm gì bây giờ?
Poirot lắc đầu vẻ lo lắng và chán chường.
- Trong lúc này thì không. Chúng ta đi ăn trưa thật nhanh chóng rồi ta đi gặp Theresa Arundell.
- Anh tin là chính là cô ta mà bà Lawson đã nhìn thấy ở cầu thang à?
- Tôi biết thế nào được. Có điều chắc chắn, Hastings ạ, đó là bà Lawson không thể phân biệt nổi khuôn mặt cô ta. Bà ấy đơn giản chỉ nhìn thấy một phụ nữ cao lớn mặc một bộ áo ngủ màu xẫm mà thôi.
- Còn chiếc ghim cài áo.
- Bạn thân mến ơi, chiếc kim cài không thuộc về giải phẫu học của một người! Người ta có thể lấy nó, mượn nó, hoặc đánh cắp nó từ chủ của nó.
- Nói cách khác, anh không công nhận tội lỗi của Theresa Arundell?
- Tôi muốn nghe cô ấy giải thích.
- Nhưng nếu bà Tanios lại đến?
- Tôi sẽ dàn xếp việc này.
Anh đầy tớ của Poirot, George, mang cho chúng tôi món ốplết.
- Này George, - Poirot bảo anh ta - nếu bà ban sáng lại đến, hãy yêu cầu bà ta đợi tôi. Nếu bác sĩ Tanios xuất hiện trong lúc bà ta ở đây thì đừng để cho ông ấy vào dưới bất kỳ lý do nào. Và nếu ông ta hỏi có vợ ông ta ở nhà tôi không, thì bảo ông ta rằng không.
- Xin tuân lệnh, thưa ông.
Poirot bắt đầu ăn món trứng ốplết.
- Công việc sẽ phức tạp - Anh bảo - Hãy thận trọng... nếu không, tên giết người sẽ tấn công một lần nữa.
- Và như vậy anh sẽ tóm được hắn.
- Có thể lắm, nhưng tôi thích tính mạng của người lương thiện hơn là buộc tội thủ phạm. Hết sức cẩn thận, Hastings, phải hết sức cẩn thận!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhân Chứng Câm
Agatha Christie
Nhân Chứng Câm - Agatha Christie
https://isach.info/story.php?story=nhan_chung_cam__agatha_christie