Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Mẫu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phần II: Mary - Chương 1
C
ô đứng ở khung cửa mở rộng, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống mái tóc vàng. Cô ngập ngừng một lúc rồi chuyển chiếc vali con từ tay phải sang tay trái rồi chìa tay ra phía người đàn bà đứng trước mặt.
- Xin tạm biệt, bác Foster!
Cô khẽ nói.
Người đàn bà nắm lấy tay cô, tay bà cứng như tay đàn ông.
- Tạm biệt Mary.
Bà ta đáp lại.
- Chú ý giữ mình đấy!
Mary mỉm cười.
- Cháu sẽ cố gắng, bác Foster ạ. Cô hứa. Trong một năm rưỡi cháu đã học được khối thứ rồi.
Không có một chút nhiệt tình nào trong giọng nói, người đàn bà trả lời:
- Bác hy vọng vậy, Mary à. Bác không muốn chứng kiến cảnh cháu rơi vào khó khăn đâu.
Nụ cười biến khỏi môi Mary.
- Bác cũng chẳng phải như vậy đâu. Cô thản nhiên đáp.
Cô bỏ tay người đàn bà và bước nhanh khỏi cửa, ánh nắng mặt trời chói chang rọi vào mắt cô. Cô dừng lại ở bậc lên xuống, mắt hấp háy.
Mary nghe thấy sau lưng mình tiếng cánh cửa nặng nề sập vào ổ khoá kim loại. Đột nhiên cảm giác được tự do dâng lên trong lòng cô. Đó là một cảm giác hồi hộp. Cô quay lại nhìn cánh cửa đã đóng kín một lần nữa.
- Mày sẽ không gặp lại tao nữa đâu. Cô thì thầm với cánh cửa.
- Tao đã học được nhiều. Ở đây người ta dạy tao rất nhiều.
Cánh cửa như trố mắt ra nhìn cô. Hai cái cửa sổ nhỏ của nó trông giống đôi mắt bất động của một người lạ. Đột nhiên cô rùng mình khi cảm giác trống rỗng trong ý thức của sự tự do trỗi dậy. Cô bước ra phố. Trong cái áo măng tô mỏng màu xám trại phát cho trông cô có vẻ cao dong dỏng. Cơn gió tháng mười một ép nó dính sát vào người để lộ rõ bộ ngực đầy đặn, cái eo thon thả và cặp mông tròn đầy.
Ông lão ngồi trong căn nhà nhỏ cạnh cổng bước ra khi trông thấy cô đi tới. Ông lão cười với cô bằng đôi mắt ướt nhèm.
- Về nhà đấy à, Maria?
Cô cũng mỉm cười.
- Cháu không có nhà cửa gì hết ông ạ. Cô nói.
- Tất cả đối với cháu đã thay đổi hết. Cả cái tên của cháu. Bây giờ cháu tên là Mary. Ông đừng quên điều đó.
Ông lão mỉm cười thông cảm.
- Ông sẽ không quên đâu nhưng điều đó chẳng giúp được gì cho cháu cả. Đối với lão cháu vẫn là cô bé Maria ngày xưa. Dòng máu Ba Lan đầy nhiệt huyết vẫn còn chảy trong mạch thì cháu vẫn chưa thể thay đổi được.
Mary vẫn mỉm cười nhìn ông lão.
- Cháu sẽ còn thay đổi rất nhiều trước khi về tới đích.
- Nhưng bản thân cháu thì không. Ông lão vội cãi lại.
Ông quay tay mở cánh cổng.
- Cháu về đâu?
- Cháu chưa biết. Cô trả lời.
- Trước hết cháu thuê cho mình một phòng trong khách sạn và nhảy vào bồn tắm hai tiếng liền không bị ai quấy rầy. Rồi sau đó đi mua một ít quần áo mà cháu thích. Cháu không thể đi lại với bộ đồ này được. Sau đó cháu ăn một bữa thật ngon, rồi đi xem phim, có thể là ở rạp Radio City. Cháu sẽ tự thưởng cho mình hai cái kem và trở về khách sạn ngủ đến tận sáng mai.
- Rồi sau đó? Sau đó cháu làm gì? Ông lão hỏi.
- Cháu sẽ tìm một chỗ và bắt đầu làm việc.
- Hãy làm điều đó trước hết.
Ông lão khuyên cô.
- Cháu có thể còn phải dùng đến số tiền của mình.
Cánh cổng sắt đã mở ra và ông lão giơ tay làm hiệu xin mời.
- Thế giới đang chờ cháu.
Mary ngập ngừng bước tới cánh cổng sắt rồi quay lại phía ông lão, vội vã cô hôn vào má ông một cái.
- Tạm biệt ông!
- Tạm biệt cháu, Maria!
Ông lão nói vội, giọng chứa đựng một nỗi buồn man mác...
Cô nhận ra và nhìn vào mắt ông lão.
- Ông là người duy nhất ở đây mà cháu cảm thấy nhớ, ông à.
- Rồi, rồi. Ông lão nói giọng khàn khàn, ngượng nghịu.
- Ông đánh cuộc với cháu nói như vậy với tát cả bọn đàn ông.
Trên môi Mary nở một nụ cười tinh quái.
- Không đâu ông à, chỉ với ông thôi.
Không suy nghĩ cô hôn vào má ông lão một cái nữa.
Cháu cám ơn ông. Cô quay đi ra cổng.
- Hãy can đảm lên, Maria!
Ông lão gọi theo.
Cô quay người lại nhìn ông lão lần nữa.
- Cháu sẽ cố gắng. Nàng cười kêu to.
Cánh cổng sắt loảng xoảng đóng lại sau lưng cô. Mary bước ra đường. Cô đi ngang vỉa hè đến bên rãnh thoát nước, nhìn xuống đất và dậm đế giày xuống mặt đường. Tiếng dẫm chân vang lên trầm đục, đất dưới chân mềm mại thay đổi một cách kỳ lạ. Đúng là nhựa đường chứ không phải bê tông. Sàn bê tông vang lên dưới tiếng chân đi một kiểu khác và không êm. Ở bên kia, phía sau cô tất cả đều là bê tông, trên cái hành lang trong nhà và các con đường ngoài trời. Người ta nghe thấy tiếng động của chính mình mỗi khi bước đi. Còn ở đây tất cả đều êm nhẹ. Lòng đầy hạnh phúc Mary bước đi dọc theo rãnh nước bên hè. Cô được tự do, thật sự tự do.
Một bàn tay khoẻ mạnh nắm lấy bàn tay xách chiếc vali nhỏ của cô và một giọng nói thân thiết vang bên tai cô:
- Nếu em còn đi dưới lòng đường như thế này có bữa mất mạng đấy. Em quên ô tô rồi sao?
Không ngước lên cô cũng biết đó là ai rồi. Cô trông chờ anh ngay từ cái khoảnh khắc bước ra khỏi cổng sắt. Giờ cô mới từ từ nhìn lên, bàn tay vẫn giữ chặt chiếc vali. Giọng cô lạnh lùng như ánh mắt cô.
- Trong một năm rưỡi người ta quên đi rất nhiều Mike ạ.
Một nụ cười bối rối hiện trên khuôn mặt Mike.
- Anh đến đây để đưa em về nhà, Maria à.
Cô không trả lời.
- Anh đã đợi cả buổi sáng đấy.
Mary hít vào một hơi thật sâu và lắc đầu.
- Không! Cô nói.
- Không!
- Nhưng mà, maria à, anh...
Cô giật lại cái vali về mình.
- Anh đã tìm nhầm bạn gái rồi, anh Mike ạ. Tất cả đã thay đổi, ngay cả cái tên.
- Những gì đã thay đổi đối với anh chẳng có vấn đề gì hết. Cũng chẳng quan tâm đến những gì đã qua. Em thật ra cũng chưa lần nào trả lời những bức thư của anh, nhưng giờ thì anh đến đây để đón em về...
Mary bước lên vỉa hè và nhìn vào mặt Mike.
- Ai bảo anh đến đây? Cô dè dặt hỏi.
Anh sững sờ nhìn cô.
- Anh yêu em Maria à. Và em ngày trước cũng đã nói là em yêu anh cơ mà.
- Hồi đó chúng ta còn trẻ con. Cô vội nói.
- Hồi đó chúng ta còn chưa biết gì cả.
- Trẻ con à?
Anh bực tức kêu lên.
- Thế giờ thì em già hơn được bao nhiêu? Chẳng lẽ hai năm lại dài đến thế ư?
- Đúng vậy, anh Mike. Cô chậm rãi đáp lại.
- Hai năm cũng thể như hàng năm. Tôi trưởng thành rất nhanh.
- Anh cũng trưởng thành chứ.
Mike xốc nổi kêu lên.
- Nhưng với em anh vẫn cảm thấy như xưa và điều đó sẽ mãi mãi như vậy.
- Tôi thì không.
Cô héo hắc lắc đầu.
- Không có gì hết. Cái gì đã xảy ra tôi đã tự mình tiếp nhận hết. Thôi qua rồi anh Mike ạ. Chúng ta không thể quay trở lại. Chúng ta chẳng bao giờ còn là trẻ con nữa.
Cô quay người đi nhưng hai bàn tay khoẻ mạnh của anh đặt lên vai xoay cô lại.
- Tại sao, Maria? Cái gì đã xảy ra?
Cô không trả lời anh. Cái nhìn của anh như xoáy vào mắt cô.
- Như thế là em vẫn còn nợ anh tất cả những gì giữa hai chúng ta. Nói cho anh biết đi!
Không bao giờ Mike quên được làn sương mù phủ xuống đôi mắt Mary trong khoảnh khắc đó. Rồi đột nhiên nó xa xăm, sâu thẳm không cho một cái gì phản chiếu trong nó, ngay cả ánh nắng mặt trời của sáng hôm đó.
- Hãy nói cho anh biết, Maria!
- Tôi đã có một đứa con, anh Mike à. Trong khi còn ở trong kia kìa, tôi đã có một đứa con và tôi cũng chẳng biết nó là trai hay gái nữa. Trước khi sinh ra nó, tôi đã ký giấy từ bỏ nó.
Giọng cô nhỏ nhẹ lạnh tanh.
- Anh vẫn còn muốn biết chuyện gì đã xảy ra chứ, Mike?
Trên khuôn mặt Mike hiện lên vẻ khó tin nhưng bàn tay trên vai Mike đã lỏng ra.
- Đó là con ai? Ross ư?
Anh hỏi giọng khản đặc.
Cô lắc đầu.
- Điều đó không thể có được. Anh ta lúc đó ở đây đâu,anh không nhớ à?
Tay anh tuột khỏi vai cô và nỗi đau khổ bóp méo miệng anh.
- Còn gì khác nữa không?
Mary trả lời. Anh rưng rưng nước mắt.
- Sao em lại co thể làm như vậy, maria? Em yêu anh cơ mà.
Giọng cô vẫn lạnh lẽo và điềm tỉnh.
- Còn cái nữa anh Mike ạ. Trong trại kia có một cô gái mà tôi rất mến. Cô ta dạy tôi chơi bài để giết thời gian. Anh còn muốn nghe tôi kể về họ không, anh Mike? Vui lắm.
- Tôi không muốn nghe nữa.
Anh đáp giọng run lên tức giận.
- Cô đã xác nhận điều Ross vẫn thường nói. Nó nói đúng.
- Hắn bảo cô là một...
Anh không đủ sức nói hết câu.
Cô nói thay cho anh.
- Con điếm rẻ tiền.
Hai tay anh nắm chặt lấy vai cô và nhìn chằm chằm vào mắt cô.
- Em có thế thật không, Maria? Có như lời hắn nói không?
Cô không đáp.
- Tại sao em lừa dối anh. Tại sao?
Anh tuyệt vọng hỏi.
- Anh đã làm tất cả vì em. Tại sao em lại lừa dối anh?
Mắt cô nhận tiếp cái nhìn của anh không chút bối rối.
- Giờ thì tất cả chẳng còn nghĩa lý gì nữa, anh Mike à.
Cô chậm rãi nói.
- Sự thật là cái người ta tin tưởng chứ không phải là cái mà một người đi kể cho một người khác.
Một chiếc taxi chạy trên đường. Cô ra hiệu cho người tài xế và anh ta đỗ sát vào lề đường.
Đôi tay anh tuột khỏi vai cô, xuôi xuống. Cô vội bước lên taxi và đóng sập cửa lại. Khi chiếc xe chuyển bánh cô nhìn ra cửa sổ, Mike đứng đó và đang nhìn theo cô. Đột nhiên cô cảm thấy nước mắt như muốn trào ra. Cô cố giữ nó lại một cách tuyệt vọng đến khi đôi mắt cay xè. Sự tự do bao gồm nhiều thứ mà trong thời gian qua cô đã gần như quên đi. Nó bao gồm cả những người mà người ta yêu và những người mà người ta làm cho đau khổ.
- Em yêu anh, anh Mike!
Cô thì thào.
- Đi đâu thưa cô?
Giọng nói của người taxi đã lôi cô ra khỏi luồng suy nghĩ của mình.
- Khách sạn Astor ở Broadway.
Cô nói giọng run rẩy.
Khi cô quay lại nhìn ra cửa sổ thì Mike không còn trông thấy được nữa. Giờ thì cô không thể ngăn được nước mắt nữa. Cô không bao giờ có thể đáp ứng lòng anh được nữa. Quá nhiều bất hạnh đến với cô. Cô đã bị dính một vết sẹo khủng khiếp và sẽ phải mang nó suốt đời.
Anh xứng đáng với một cái gì đó tốt đẹp hơn, một con người trong trắng, tinh khiết và nguyên vẹn. Một cô gái nào đó cũng người như anh. Chứ không phải một người như cô đã lừa dối anh cái xảy ra với mình.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Mẫu
Harold Robbins
Người Mẫu - Harold Robbins
https://isach.info/story.php?story=nguoi_mau__harold_robbins