Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 23
áng thứ Năm, Tracy tới văn phòng, mệt mỏi vì một đêm không ngủ đủ giấc. Sau bữa tối, cô và Dan về nhà và làm tình. Đi vào giấc ngủ chẳng phải là vấn đề gì, nhưng cô bị tỉnh dậy vào lúc ba giờ sáng, thở hổn hển, chiếc áo ngủ ướt đẫm mồ hôi, giống như những lúc cô mơ về Sarah. Lần này, cơn ác mộng chằng liên quan gì đến em gái cô cả. Lần này, trong cơn ác mộng, Tracy đang ngồi trên chiếc xuồng của Kurt Schill trên eo biển Puget, cố gắng kéo chiếc lồng cua lên, hai cánh tay căng ra để kéo sợi dây được luồn qua một cái lỗ phía cuối trục neo. Có vẻ như cô đã kéo rất lâu rồi, từng mét của sợi dây xoay thành từng vòng tròn nhỏ cho tới khi, cuối cùng thì, chiếc lồng cua cũng nhô lên khỏi mặt nước. Cô cột dây lại và cẩn thận trượt khỏi chỗ ngồi, cảm thấy đầu chiếc xuồng mất cân bằng. Cô cẩn thận với tay ra. Chiếc xuồng nghiêng gần hơn với mặt nước. Cô cố gắng với tới cái lồng, những ngón tay co giật, chỉ còn cách cái lồng kim loại vài centimet.
Một bàn tay chợt thò lên sau những thanh sắt, những ngón tay sơn màu xanh dương nắm chặt lấy tay cô, kéo cô thật mạnh từ mạn thuyền xuống đáy biển sâu.
Tracy trằn trọc, không thể ngủ lại được. Tâm trí cô quanh quẩn giữa những chứng cứ trong vụ án của Andrea Strickland. Có gì đó trong giấc mơ khiến cô suy nghĩ, nhưng chính xác là cái gì thì cô không biết chắc. Cô đọc sách trên Kindle tới sáu giờ sáng, sau đó ra khỏi giường và làm đồ ăn sáng cho Dan, có vẻ như đây là cuộc trao đổi không mấy lời lãi so với tất cả nỗ lực của anh tối hôm trước. Sau khi họ ăn sáng xong, cô đi thẳng tới văn phòng.
Tracy bước ra khỏi thang máy, chẳng vội vàng gì vì giờ quận Pierce đã lấy đi vụ án mạng duy nhất của cô rồi. Đội A cũng đã quay lại công việc với lịch trình mọi khi. Hai tháng làm ca ban ngày, sau đó họ sẽ làm ca đêm một tháng. Cô sẽ làm việc bình thường với những vụ tội phạm bạo lực khác, và chuẩn bị đưa những vụ chưa được xét xử ra tòa. Trong lúc đang đi bộ trên hành lang, một phần trong cô như sống dậy. Cô ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của cà phê và nghe được giọng nói của các đồng nghiệp và tiếng biên tập viên buổi sáng đọc tin tức trên chiếc ti vi màn hình phẳng. Trong thâm tâm, cô đang say sưa nghĩ về một buổi sáng thư thả cho tới khi bước vào ô làm việc của mình và thấy một tờ giấy nhỏ màu vàng dán trên màn hình máy tính.
“Gặp tôi ở phòng họp ngay khi cô đến đây.“
Cô biết rõ Nolasco. Vì vụ án của Strickland không còn thuộc phạm vi quản lý của Tracy nữa, ông ta hẳn sẽ giao cho cô mấy việc hành chính - một dự án tẻ nhạt nào đấy, ví dụ như đào bới đống hồ sơ cũ ông ta vẫn tránh bấy lâu nhưng giờ thì ông ta lại cần càng sớm càng tốt.
Mành cuốn cửa sổ phòng họp đã được kéo xuống khiến cô không thể nhìn vào bên trong. Cô bước vào cánh cửa đang mở, không gõ cửa, nhưng cô chợt nhận ra ngay khi cô thấy những người khác đang ngồi quanh chiếc bàn. Trong chốc lát, cô nhận ra cô đã bước vào một cuộc họp. Nolasco ngồi phía bên kia của chiếc bàn cạnh Stephen Martinez, Phó Giám đốc chuyên phụ trách những vụ điều tra tội phạm hình sự - cấp trên trực tiếp của Nolasco. Ở phía còn lại gần cửa nhất, Stan Fields ngồi đó với một viên cảnh sát mà Tracy đoán là sếp của anh ta một người đàn ông nhợt nhạt, béo tròn và trông thật cương quyết, mang dáng vẻ như thể quần đùi của ông ta quá chặt và đang thít chặt vào người ông ta.
Cô cũng đã đoán được lý do họ tập trung tại đây. Stan Fields đã phản bội cô.
“Vào đi, điều tra viên Crosswhite.” Martinez nói, giọng hung tợn. Ông ta chỉ vào cái ghế ở đầu bàn. Hẳn nhiên là cô không được chọn chỗ ngồi. Nolasco và Martinez ngồi bên phải của cô. Fields và thủ trưởng của anh ta ngồi bên trái. Faz đã từng miêu tả Martinez là một con chó pit bull vì đôi chân ngắn ngủn và thân hình mập mạp. Kiểu tóc húi cua muối tiêu của ông ta làm lộ bộ quai hàm nhô ra và ông ta có đôi mắt dữ tợn màu xanh dương nhạt. Martinez lúc nào cũng mặc đồng phục, và nó tô điểm thêm cho hình ảnh của ông ta, một người cảnh sát cực kỳ nghiêm túc.
Tracy có thể thấy sự căng thẳng trong căn phòng này - cứ như thể một làn khí gas rò rỉ cũng có thể tạo ra một vụ nổ với chỉ một tia lửa yếu ớt.
Fields chỉ liếc qua khi Tracy bước vào, nhưng cô thì soi anh ta rất kĩ. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi có cổ màu ghi bên trong một chiếc áo khoác da lộn màu nâu. Gã này thực sự đã bỏ lỡ cả thập kỉ thời trang.
Khi Tracy ngồi xuống, Martinez gật đầu với Nolasco. Ông ta điều chỉnh lại ghế của mình, tiếng da ghế kêu cọt kẹt. “Điều tra viên Crosswhite, tôi chuẩn bị vào vấn đề chính đây. Chúng tôi nhận được thư khiếu nại từ Đội trưởng Jessup của Đơn vị Chống Trọng phạm của quận Pierce rằng cô làm ảnh hưởng tới quá trình điều tra vụ án Andrea Strickland. Cô có biết gì về việc đó không?”
Tracy cố gắng kìm giữ cơn tức giận của mình, không cho nó trở thành tia lửa thiêu cháy căn phòng. Một phần trong cô tức điên lên vì Nolasco, đáng nhẽ ra ông ta có thể giải quyết việc này một cách riêng tư, nhưng lại chọn cách mở một cuộc trình diễn, có lẽ là để cho Martinez xem. Cô chuyển ánh nhìn chằm chằm sang Stan Fields, không thể để hắn ta trốn sau lưng sếp của minh được. Biểu cảm trên mặt Fields phần lớn vẫn được che đi nhờ bộ ria dày màu xám, nhưng đôi mắt hắn chứa đựng ánh nhìn bực bội của một cậu học sinh khi biết mình đã làm hỏng việc và tìm ra cách để đổ lỗi cho người khác. Sự đánh giá về Fields của Tracy trước đây chỉ đúng một phần. Phải, hắn không chỉ là một kẻ phân biệt giới tính, lười nhác, mà còn là một gã khốn nhút nhát, mưu mô, quá ngu ngốc và kiêu ngạo nên không nhận ra rằng cô đã cung cấp cho hắn những thông tin có thể giúp đỡ hắn trong quá trình điều tra, và cô đã sẵn lòng để hắn lấy hết công trạng bất kể thông tin đó mang lại cái gì. Thay vào đó, hắn lại đổ hết tội lỗi cho Tracy. Rõ ràng sự thất bại trong việc nhận ra điều đó đã cho thấy hắn là người thiếu năng lực ra sao. Vậy thì cứ như vậy đi. Nếu Fields muốn làm khó cô trước sếp của cô, cô rất sẵn lòng cho sếp của hắn biết rằng cấp dưới của ông ta chẳng thể tự làm gì với khả năng của gã.
“Tôi có biết gì về chuyện này không à?” Cô nói. “Tôi chỉ biết rằng tôi ăn trưa với cảnh sát Fields vào ngày hôm qua và cho anh ta biết thêm vài thông tin liên quan tới quá trình điều tra. “
“Chính xác là thông tin gì?” Nolasco hỏi.
Thực ra Nolasco đã có câu trả lời cho câu hỏi này vì Fields đã chạy tới báo với sếp của mình ngay khi hắn ta trở về Tacoma và Jessup hẳn đã gọi điện cho Sở Cảnh sát Seattle. “Tôi cung cấp cho anh ta thông tin chi tiết về việc lấy lời khai của tôi với dì của Andrea Strickland cũng như bác sĩ tâm lý của cô ấy. Tôi cũng cho anh ta biết thông tin chúng tôi nhận được từ một tay chuyên săn lùng tung tích mà tôi nhờ để điều tra xem có khách hàng nào của anh ta hỏi về cái tên Lynn Hoff không.” Tracy quay sang Jessup, nói với ông ta như thể ông ta không được lanh lợi cho lắm. “Nếu ông muốn tôi giải thích những người này là ai vì ông không tìm được họ trong hồ sơ điều tra của mình thì tôi rất sẵn lòng.”
Hai má Jessup ửng đỏ, và ánh nhìn bực bội trong mắt Fields còn sắc nhọn hơn nữa.
“Vậy cô triển khai việc lấy lời khai người dì và bác sĩ tâm lý từ lúc nào?” Nolasco hỏi.
“Thứ Sáu tuần trước.” Cô nói, lại quay sang nhìn ông ta.
“Sau khi quận Pierce được trao quyền điều tra.” Jessup nói với Nolasco, phòng khi có ai đó trong phòng quá ngu ngốc để có thể tự nhận ra điều đó.
“Phải.” Tracy nói.
“Vậy là cô bay tới Los Angeles vì công việc của Sở Cảnh sát Seattle sau khi chúng ta không còn quyền hành gì trong vụ án này nữa?” Nolasco nói.
“Không, tôi bay tới Los Angeles vì việc riêng. Tôi nói chuyện với người dì vào ngày nghỉ của tôi. Tôi không biết gì về ông bác sĩ tâm lý cho tới khi tôi nói chuyện với người dì. Bà ấy đã sắp xếp cho tôi nói chuyện với ông ta và lấy hồ sơ của Andrea Strickland. Công việc cảnh sát đã được triển khai như vậy đó.” Cô nói, quay sang nhìn Jessup và Fields một lần nữa. “Tôi đã cung cấp thông tin đó cho điều tra viên Fields.”
Jessup nói “Việc riêng à?” mà không thèm giấu diếm sự nghi ngờ của mình.
“Đúng vậy. Tôi bay tới Los Angeles để tận hưởng ngày nghỉ cuối tuần với bạn trai của tôi. Tôi đã trả tiền vé máy bay và khách sạn, và tất cả các bữa ăn.” Cô nhìn sang Nolasco. “Tôi đã tranh thủ thời gian để thực hiện cuộc trò chuyện mà tôi đã sắp đặt với người dì, như ông đã hướng dẫn.”
Đôi mắt Nolasco nheo lại vì lo lắng. “Tôi đã hướng dẫn á?”
“Vâng, thưa sếp. Ông bảo tôi phải hoàn thiện mọi thứ chúng tôi đang làm đó và cung cấp bản báo cáo cho quận Pierce để hồ sơ của họ hoàn thiện và họ có thể tiếp tục công việc. Tôi đã sắp xếp lấy lời khai qua điện thoại với người dì. Nhưng vì tôi đi du lịch tới LA nên tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu có thể lấy lời khai trực tiếp.
Martinez hẵng giọng. “Cứ cho là vậy đi.” Ông ta nói, giọng trầm và nghiêm nghị như giọng của nhân vật phản diện trong truyện tranh. “Cuộc nói chuyện giữa cô và dì của nạn nhân có liên quan tới việc nạn nhân mất tích, phải không?”
“Không, nó liên quan tới việc nạn nhân bị mưu sát.” Tracy nói, giữ giọng thật bình tĩnh và chuyên nghiệp. “Quận Pierce được giao cho vụ mất tích. Còn quyền hạn của chúng tôi là vụ mưu sát.”
Martinez nói: “Và cuộc nói chuyện đó diễn ra sau khi Sở Cảnh sát Seattle đã từ bỏ quyền hạn?”
“Cuộc nói chuyện giữa tôi và dì của nạn nhân? Về lý thuyết thì đúng là vậy.”
“Vậy là chỉ về mặt lý thuyết thôi đúng không, khi cô nói rằng cô không phải đang làm công việc của Sở Cảnh sát Seattle?”
“Tôi có thể thấy là một số người sẽ nhìn sự việc như vậy, nhưng tôi thì không.”
“Vậy cô nhìn sự việc thế nào, thưa điều tra viên?” Jessup hỏi, rõ ràng đang cố gắng để giữ bình tĩnh.
Tracy đã quyết định rằng tình cảm cô dành cho Jessup cũng “nhiều” như tình cảm cô dành cho Fields. Vì ông ta chẳng phải sếp của cô nên cô không cảm thấy mình bắt buộc phải trả lời ông ta, nhưng cô đã trả lời vì cô nghĩ điều đó sẽ giúp cô có cơ hội phơi bày bản chất thật của Fields. “Tôi nhìn nhận sự việc là một cảnh sát tận tụy đi từng bước để hoàn thiện hồ sơ của cô ấy, như sếp của cô ấy hướng dẫn, để tất cả thông tin liên quan có thể được cung cấp cho cơ quan tiếp quản vụ án, với mục đích chung là bắt giữ được kẻ giết người, thưa ngài.”
Jessup ném cho cô một nụ cười nhạo. “Thế cô nghĩ là chúng tôi nên nói cảm ơn cô à?”
“Không có gì.”
Jessup lại một lần nữa đỏ ửng mặt và nhìn Nolasco và Martinez ở đầu bàn bên kia. Hai người có vẻ như đang nặn ra một nụ cười.
“Tai sao không đưa thông tin cho quận Pierce và để họ tự điều tra?” Nolasco hỏi.
“Bởi vì tôi đã liên hệ với dì của nạn nhân trước rồi và nghĩ rằng việc hủy hẹn với bà ấy là không chuyên nghiệp chút nào.” Tracy chuyển cái nhìn sang Fields. “Và bởi vì quận Pierce đã nhận điều tra vụ án được sáu tuần nhưng chưa đến nói chuyện với người dì.”
“Đó là một vụ án khác.” Fields nói. “Đó là một vụ mất tích.”
“Ngoại trừ việc anh nói anh nghĩ rằng người chồng đã giết cô ấy.” Tracy nói.
“Không có gì khẳng định Andrea Strickland đã bị giết.” Fields cao giọng nói.
“Vì thế nên anh lập tức hành động trên cơ sở đó, thu hẹp phạm vi điều tra tới mức anh chưa bao giờ nói chuyện với bạn thân hay dì của Strickland, và anh còn chẳng hay biết gì về bác sĩ tâm lý của Andrea Strickland, hoặc là bạn của cô ấy đã biến mất gần như cùng ngày Strickland xuống núi Rainier. Nếu anh làm đúng phận sự của mình, anh đã thu thập đủ chứng cứ để dẫn dắt cuộc điều tra đi theo hướng khác, chứng minh rằng Andrea Strickland không bị giết, thay vào đó đã xuống núi và vẫn còn sống, và có thể ngăn chặn được tình huống…”
Fields đập bàn và đứng phắt dậy. “Phải rồi, cô và cái tầm nhìn của cô thì giỏi rồi, cô Crosswhite.”
“Chẳng liên quan gì tới tầm nhìn ở đây cả.” Tracy đứng lên và nói to đến mức những người mới bước vào cũng có thể nghe thấy được. “Nếu như anh làm tốt việc của mình thì theo logic, bước tiếp theo sẽ là đi tìm Lynn Hoff mới đúng.”
“Đó là ý kiến của cô thôi!” Fields hét trả lại.
“Không, đó là công việc của một điều tra viên giỏi.”
“Việc cơ quan khác tiến hành điều tra thế nào không còn thuộc trách nhiệm của cô nữa rồi.” Jessup nói, ông ta cũng đã đứng lên, đỏ mặt tía tai. “Cô không có quyền phê bình trụ sở của chúng tôi hoặc tự ý vào cuộc. Đáng nhẽ ra cô không nên nói chuyện với dì của nạn nhân.”
“Chính xác thì việc đó ảnh hưởng gì tới quá trình điều tra của ông?” Tracy hỏi.
Jessup chết lặng trong phút chốc. Không thể đưa ra câu trả lời, ông ta đành viện đến lý lẽ trẻ con, ấu trĩ “Nó là của tôi”.
“Bởi vì nó không còn là cuộc điều tra của cô nữa.” Tracy nhìn sang Martinez. “Tôi không hề giấu diếm sự thật rằng tôi đã nói chuyện với ai. Thực ra, tôi gọi cho điều tra viên Fields vào ngày nghỉ và mời anh ta đến gặp tôi để tôi có thể lập tức cung cấp thông tin cho anh ta. Tôi không nói anh ta cần phải làm gì với số thông tin đó.”
Fields nói: “Tôi thực sự đã có ý định nói chuyện với người dì và bạn thân của nạn nhân.”
“Anh còn chẳng hề biết tên của người bạn. Tài liệu của anh không hề nhắc đến người bạn hay người dì.”
“Đủ rồi.” Martinez nói, im lặng nhưng thong thả. “Mọi người ngồi xuống.” Sau một lúc tạm ngừng ngắn ngủi để mọi người lấy hơi, ông ta nói, “Cô đã viết báo cáo về cuộc nói chuyện của cô với người dì và bác sĩ tâm lý của nạn nhân chưa?”
“Rồi. Tôi đã định chuyển nó lên vào sáng nay.”
“Chúng tôi cũng muốn cả thông tin của gã săn lùng tung tích kia nữa.” Fields nói.
Martinez nhìn sang Tracy. “Tôi chỉ có thể đưa thông tin mà người đó khám phá ra.” Cô nói. “Tôi không thể cung cấp tên của người đó.”
“Không thể hay không muốn?” Jessup hỏi.
Tracy đang ở thế khó. Nếu cô nói là “không thể” thì có thể dẫn họ tới quyết định rằng Faz thực sự đã nói chuyện với gã săn lùng tung tích ấy. “Thông tin được cung cấp một cách bí mật. Chẳng liên quan gì tới việc ai cung cấp cả. Nội dung mới quan trọng.”
“Chúng tôi quyết định là nó có liên quan đấy.” Jessup nói. Ông ta nhìn sang phía Martinez. “Chúng tôi muốn biết cái tên.”
Tracy tiếp tục khẩn cầu Martinez, người có tiếng là một cảnh sát tốt và bảo vệ những người làm việc cho mình. “Tôi không muốn hủy hoại một nguồn thông tin vì một cuộc điều tra không còn là của chúng ta nữa.”
“Chúng ta sẽ nói thêm về chuyện đó sau.” Martinez nói. “Còn gì nữa không?” Không ai trong phòng nói gì thêm. Martinez đứng dậy. “Vậy thì cho phép chúng tôi nhé, các quý ông.”
Jessup và Fields đẩy ghế về phía sau. Họ với qua bàn để bắt tay Nolasco và Martinez. Tracy nhận được những cái trừng mắt khi hai người kia rời khỏi đó. Nolasco và Martinez ngồi lại vào chỗ.
“Tôi muốn cả hai bản báo cáo trên bàn làm việc của Đại úy Nolasco trước buổi trưa.” Martinez nói. “Và tôi muốn báo cáo về gã truy lùng tung tích kia, bao gồm cả tên của hắn ta. Chúng tôi sẽ quyết định có cung cấp tên của hắn ta hay không, để cô khỏi liên quan tới chuyện này.”
“Tôi sẽ cung cấp mọi thứ mà tôi biết, nhưng tôi không thể cho biết tên của anh ta, thưa ngài.”
“Đó không phải là yêu cầu, điều tra viên ạ, đó là mệnh lệnh. Tôi cũng muốn cô báo cáo bằng lời cho Đại úy Nolasco thật chi tiết về các hoạt động của cô, bao gồm ngày tháng, giờ giấc và những cái tên có liên quan tới tất cả những gì cô làm sau khi quận Pierce tiếp quản quyền điều tra.”
“Tôi có cần thiết phải đưa Liên hiệp Luật sư vào cuộc không?” Tracy nói.
Martinez nhún vai. “Tùy cô thôi.” Ông ta đẩy ghế ra sau và đứng đây. “Theo cá nhân tôi, tôi nghĩ cô đã làm tốt công việc của một cảnh sát, và tôi không thấy có vấn đề gì với việc đó.” Một lần nữa, nụ cười thoáng hiện trên môi ông ta trước khi nó vụt tắt và ông ta rời khỏi căn phòng.
Nolasco không hề đứng dậy. “Cô không thể ngừng gây rối, phải không?”
“Với tất cả sự kính trọng, thưa sếp, tôi nghĩ đôi khi làm việc tốt cũng đồng nghĩa với việc gây rối.”
Nolasco cười nhạo. “À thì, cô rất có khiếu trong việc đó.” Ông ta đeo cặp kính lên và nhìn xuống cuốn sổ tay trên bàn, bút đã sẵn sàng trong tay. “Còn ai khác biết về việc cô tiếp tục điều tra nữa?”
Tracy lắc đầu. “Chẳng ai cả.”
“Không ai cả ư?” Ông ta nhường mày, nhìn qua cặp kính.
“Tôi làm tất cả những chuyện này vào ngày nghỉ. Tôi không chia sẻ những việc tôi làm vào ngày nghỉ với bất kì ai ở cơ quan. Nói thẳng ra, việc tôi làm gì không liên quan đến họ.”
“Tôi đoán là Phòng Công vụ sẽ quyết định việc đó.” Nolasco nói. “Thế còn tên truy lùng tung tích kia?”
“Anh ta thì sao?”
“Có vẻ như Faz biết nhiều về chuyện đó hơn cô đấy.”
Cô nhún vai. “Lần này thì không. Tôi là người điều tra. Đây là nhiệm vụ của tôi.”
“Tôi sẽ cần tên của hắn ta.”
“Tôi sẽ không cung cấp trừ khi quận Pierce khẳng định rằng họ sẽ không tung tin ra ngoài và tiêu hủy một nguồn tin hoàn hảo chỉ vì họ không đủ khả năng.”
“Đó không phải việc của cô.” Nolasco đặt bút xuống và ngả người ra sau. “Tôi hỏi cô một câu không liên quan đến báo cáo được chứ?”
Tracy nhún vai.
“Tại sao cô làm vậy?”
Tracy nghĩ về câu nói của Penny Orr. “Vì Andrea Strickland có vấn đề, và chỉ vì thế giới của cô ấy quá tồi tệ khi cô ấy còn sống không có nghĩa là lúc chết cũng tồi tệ như vậy. Ai đó đã giết cô ấy và nhét xác cô ấy vào một cái lồng cua, và hai tên hề vừa đi khỏi đây sẽ chẳng bao giờ biết được điều đó.”
“Cô muốn nghe ý kiến của tôi không?”
“Không hẳn tôi không muốn nghe.”
Nolasco mỉm cười. “Thế thì tôi sẽ cho cô một lời khuyên với tư cách là sếp của cô, bởi vì tôi chuẩn bị đưa nó vào bản báo cáo cho Phòng Công vụ.” Ông ta dừng lại một chút. “Khi chưa biến việc này thành việc tư thì nó đã đủ khó khăn rồi. Khi cô biến nó thành việc tư, nó không chỉ gây ảnh hướng cho một mình cô mà còn cả những người xung quanh cô nữa. Thế cô nghĩ tại sao mà tôi lại li dị đến hai lần?”
Câu hỏi hay hơn mà Tracy vẫn luôn thắc mắc đó là tại sao lại có người chịu lấy ông ta?
“Cô nghĩ tại sao trong ngành của chúng ta lại có nhiều người ly hôn đến vậy? Cô không nghĩ rằng đã có lúc, trong sự nghiệp của tôi, một vụ án trở nên riêng tư và tôi đã đi quá sâu vào đó đến nỗi phải trả giá bằng cuộc hôn nhân của mình và mối quan hệ giữa tôi với các con sao? Cô không phải là người duy nhất có quan tâm đâu. Cô nghĩ là vậy, nhưng không phải. Những người còn lại trong chúng tôi đã tìm cách để kết thúc nó. Nếu cô còn chưa học được cách làm điều đó, cuối cùng cô sẽ tự làm tổn thương mình và những người xung quanh.”
Tracy không trả lời ngay lập tức bởi vì lần này Nolasco đã đúng. Lần này, cô không thể tranh cãi với những gì ông ta nói. Cô nghĩ về Dan và chiếc nhẫn trên tay. Cô nghĩ về đứa bé trong một cái nôi, có thể là một bé gái.
Cô nhẹ nhàng đáp: “Nếu đó là vụ án của tôi thì tôi phải có trách nhiệm.”
“Nhưng đây không phải vụ án của cô.” Nolasco nói, giọng của ông ta cũng lắng xuống. “Không còn là vụ án của cô nữa.”
“Nó là vụ án tôi từng phụ trách. Đáng lẽ ra nó vẫn nên là vụ án của chúng ta. Cái xác được tim thấy ở địa phận của chúng ta, trong phạm vi quyền hạn của chúng ta. Đáng lẽ ra chúng ta không bao giờ được bỏ cuộc.”
“Tôi biết cô đã nghĩ rằng tôi không đấu tranh để giành lại vụ này cho cô, và tôi cũng sẽ không lãng phí thời gian để cố gắng thuyết phục cô. Đây không phải là quyết định của cô hay của tôi. Đôi khi chúng ta phải cắn răng chịu đựng và làm theo lệnh thôi.”
“Ông nghĩ tại sao quận Pierce lại tranh chấp dữ dội đến vậy để giành lại vụ án này?” Cô hỏi.
Nolasco có vẻ khá bối rối trước câu hỏi vừa rồi. “Họ vốn dĩ đã có nó rồi; họ đã đầu tư thời gian và nhân lực vào đó.”
“Hoặc có thể họ nhận ra rằng vụ án này sẽ tiếp tục gây được nhiều sự chú ý, và nó có thể mang lại cho cả trụ sở của họ dư luận tích cực mà họ rất cần.”
Từ sự vô cảm trên mặt của Nolasco, rõ ràng là ông ta chưa từng cân nhắc chuyện này và giờ đây đang ước rằng ông ta đã làm vậy.
“Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.” Cô nói.
“Giờ nó là cơ hội của quận Pierce rồi.
Tracy cung cấp thêm cho Nolasco những thông tin mà Martinez yêu cầu. Lúc cô quay trở lại, rõ ràng thông tin sắp có sóng gió nổ ra đã được lan truyền khắp phòng làm việc. Tracy nói rằng mục đích của cuộc họp là để đảm bảo cuộc chuyển giao vụ án này cho quận Pierce sẽ thật suôn sẻ. Không ai tin vào lời giải thích của cô cả, dù hầu hết đều đoán được rằng cô sẽ không nói gì thêm nữa.
Còn với Kins, Faz và cả Del nữa, cô khuyên rằng bọn họ nên đứng ngoài chuyện này. Tracy đưa họ đi qua một góc của tòa nhà, đến một cái hiên nơi có chút bóng râm nhờ một phần mái hiên nhô ra. Đài phun nước nhỏ từng giọt lên từng tầng sỏi, như một con suối. Tracy kể cho họ nghe về những chuyện xảy ra trong phòng họp.
“Tôi không muốn cô nhận những tội mà tôi gây ra.” Faz nói.
“Những tội mà chúng tôi gây ra.” Del nói.
“Tôi nhờ mọi người làm vậy mà.”
“Vớ vẩn.” Faz nói. “Không một ai có thể bảo tôi làm việc gì nếu tôi không muốn làm.”
“Chúng tôi là đàn ông.” Del nói. “Và chúng tôi ở trong nghề lâu hơn cả cô. Họ không thể đình chỉ hết tất cả chúng ta được.”
“Nghe này, tôi trân trọng sự giúp đỡ của các anh, nhưng tôi đã quyết định đi nói chuyện với người dì, và tôi hiểu những hậu quả có thể xảy ra.”
“Mà cái gã Fields kia bị làm sao vậy?” Kins hỏi.
“Tôi nói với mọi người là tôi không thích hắn rồi phải không?” Tracy nói.
“Tôi sẽ gọi điện cho Nik và kể cho anh ta hết sự tình. Anh ta sẽ lấy được tên của gã săn lùng tung tích mà anh ta nói chuyện cùng thôi.” Faz nói. “Cô không muốn bị vướng vào rắc rối chỉ vì từ chối lệnh của một cảnh sát cấp trên đâu. Họ sẽ gán cho cô tội phản kháng, và họ sẽ coi chuyện này rất nghiêm trọng đấy. Những việc khác chỉ vớ vẩn thôi. Phòng Công vụ sẽ giáng cho cô một cái án treo, mọi chuyện sẽ sớm qua thôi trừ khi họ tới Phòng Công vụ lần nữa. Mà tôi nghĩ là họ sẽ làm vậy đấy.”
“Tôi trân trọng điều đó, Faz.” Tracy nói.
“Cái quái gì kia?” Kins nói. Anh tiến lại gần hơn. “Có phải trên ngón tay cô có một chiếc nhẫn không?” Anh với lấy tay của cô. “Có cả một viên kim cương nữa kìa.”
Tracy giơ tay lên. “Dan đã cầu hôn tôi vào tối qua.”
“Đã đến lúc rồi còn gì.” Del nói.
“Và cô phải giải quyết cái việc nhảm nhí đó vào sáng nay à?” Kins nói.
“Thì là vậy đấy.” Cô nói, cảm thấy bình thản một cách đáng ngạc nhiên về sự việc đó, kể cả về Stan Fields. Có lẽ đó chỉ là do ánh sáng rực rỡ sau đêm tuyệt vời nhất cuộc đời cô hoặc do ý nghĩ rằng cô và Dan chuẩn bị kết hôn. Hoặc có thể đó là do những điều được nói ra bởi một người mà có lẽ cô chưa bao giờ nghĩ là sẽ truyền đạt sự khôn ngoan cho cô. Có lẽ lần này Nolasco đã đúng. Có lẽ có cần một cách nào đó để khép lại công việc này của mình. Có lẽ cô đã thật ích kỉ. Giờ cô không chỉ có một mình nữa. Giờ quyết định của cô có thể ảnh hưởng tới Dan và, một ngày nào đó, có thể là con của họ.
Tracy giải quyết vài vụ tấn công hoặc hành hung và các vụ án nghiêm trọng khác cho tới khi hết ca làm của mình. Cô tắt máy tính đi và đứng dậy, đẩy ghế ra sau.
“Cô về nhà à?” Kins hỏi.
“Phải, tôi nghĩ tôi sẽ nấu cho Dan bữa tối nay để đền đáp anh ấy.”
“Tôi đã nói chuyện với Shannah.” Kins nói. “Cô ấy muốn cô và Dan qua chơi để làm một buổi tiệc chúc mừng nhỏ.”
“Tôi có ý này hay hơn.” Faz nói, đứng lên từ chiếc ghế của mình và mặc chiếc áo khoác thể thao vào. “Một bữa tối do các cậu tổ chức và người nấu ăn sẽ là đầu bếp người Ý tuyệt nhất thế gian, vợ của tôi.”
“Tôi tham gia.” Del nói mà không do dự gì. “Tài nghệ nấu ăn của Vera à? Đừng có cản tôi, Fazio.”
“Nghe hay đấy.” Tracy nói. “Có lẽ anh nên bàn trước với chị ấy.”
“Cô đùa à? Thứ duy nhất mà Vera yêu thích hơn cả việc nấu ăn chắc chỉ là chia sẽ đồ ăn với bạn bè cô ấy mà thôi. Tối mai thế nào?”
“Tối mai tôi rảnh, nhưng để tôi nói với Dan đã.” Tracy nói.
“Tối mai tôi đi được.” Kins nói.
“Tối nào trong tuần tôi đến ăn đồ Vera nấu cũng được hết.” Del nói.
“Thế thì được rồi. Hẹn nhau tối mai nhé!” Faz nói. “Tôi sẽ hỏi Vera và cô sẽ về hỏi Dan.”
Trên đường về nhà, Tracy chọn một tuyến đường thật quanh co. Cô muốn chụp ảnh ngọn hải đăng mũi Alki và nhà hàng, một số thứ để kỉ niệm lại tối qua. Tối hôm qua cô đã để điện thoại ở nhà khi Dan cầu hôn vì nghĩ rằng họ sẽ chỉ đưa chó đi dạo thôi.
Cô dừng lại ở nhà hàng, chụp ảnh từ bên ngoài cho tới đường đi vào. Khi cô quay lại để trở về phía sau xe của mình, cô bắt gặp một chiếc xuống nhôm đang lướt đi trên mặt nước, và nó khiến cô một lần nữa nghĩ tới Kurt Schill. Cậu trai trẻ hắn sẽ bị ám ảnh cả đời khi vớt lên một cái lồng cua và thấy một bàn tay người.
Ý nghĩ đó khiến cô nhớ lại giấc mơ kia.
Và những điều khiến cô lo nghĩ lại lao vào cô như chiếc phi tiêu lao trúng hồng tâm.
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt