Chương 23
ài giờ sau, Ted đã yên vị trên chiếc Chevy Trailblazer mới thuê, thẳng tiến về phía Nam theo đường I-5. Anh phóng xe như bay, chỉ dừng lại một lần để chộp vội một cốc cà phê đắng ngắt. Anh thầm cầu nguyện rằng sau khi rời Wynette, Meg đã tới L.A. cùng cha mẹ chứ không phải thẳng tiến đến Jaipur hay Ulan Bator hay một nơi nào đó khác mà anh không thể tìm được cô để nói cho cô biết anh yêu cô biết nhường nào. Cơn gió cuốn trôi màn sương mù San Francisco cũng đồng thời quét sạch sự mơ hồ cuối cùng của anh. Còn lại trong anh là một sự rõ ràng nhức nhối xuyên thẳng qua hết thảy sự hỗn loạn của những cô dâu cùng những đám cưới bị hủy bỏ, một sự rõ ràng khiến cho anh nhìn thấy rõ anh đã khéo léo đến mức nào trong việc sử dụng logic để che giấu nỗi sợ hãi những cảm xúc hỗn loạn sẽ xáo trộn cuộc sống thoải mái của anh.
Lẽ ra, hơn bất kỳ ai khác, anh nên hiểu thấu tình yêu vốn không hề quy củ hay lý trí. Chẳng phải tình yêu đắm đuối, phi logic đã vượt qua hết thảy dối lừa, chia cắt và sự bướng bỉnh của chính cha mẹ anh vẫn bền vững hơn ba thập kỷ sao? Thứ tình yêu khắc cốt ghi tâm mà anh cảm thấy đối với Meg đó... thứ tình yêu phức tạp, không thể cưỡng lại và có sức công phá mãnh liệt mà anh vẫn luôn không chịu thừa nhận đó chính là thứ còn thiếu trong mối quan hệ giữa anh và Lucy. Anh và Lucy hòa hợp một cách hoàn hảo trong tư duy của anh. Tư duy của anh... nhưng không phải trong tim anh. Lẽ ra anh không nên để mất quá nhiều thời gian trước khi nhận thức được điều đó.
Anh giận dữ nghiến chặt răng khi bị kẹt xe ở L.A. Meg là người bốc đồng và có cảm xúc mạnh mẽ, và anh đã không gặp cô hơn một tháng rồi. Sẽ ra sao đây nếu thời gian và khoảng cách đã thuyết phục cô tin rằng cô xứng đáng với một điều gì đó tốt đẹp hơn một gã Texas cứng đầu cứng cổ chẳng biết mình muốn gì?
Anh không thể nghĩ như thế được. Anh không thể cho phép mình dự đoán xem anh sẽ làm gì nếu cô đã trở nên chán ngấy với cái suy nghĩ rằng cô từng có thời yêu anh. Giá như cô không cắt điện thoại. Và còn cái thói quen của cô cứ nhảy lên máy bay rồi bay mất tới những miền đất xa xăm nhất trên hành tinh nữa? Anh muốn cô ở nguyên tại chỗ, nhưng Meg không phải người như thế.
Trời đã sâm sẩm tối khi anh tiến vào dinh thự Brentwood của gia đình Koranda. Anh không biết liệu họ có biết Meg không hề xuất hiện ở San Francisco hay không. Dù anh không thể chắc chắn họ chính là người đã đặt mức đấu giá thành công kia, nhưng không phải họ thì còn ai khác chứ? Sự trớ trêu không buông tha cho anh. Điều các bậc cha mẹ của các cô gái thích nhất ở anh chính là sự ổn định, nhưng cả cuộc đời, anh chưa bao giờ thiếu ổn định như lúc này.
Anh xưng danh qua máy camera. Khi hai cánh cửa từ từ mở ra, anh nhớ ra anh đã không cạo râu hai ngày nay rồi. Lẽ ra trước tiên anh nên dừng lại ở khách sạn để sửa soạn chỉnh tề đã. Quần áo anh nhăn nhúm, mắt đỏ quạch, và người anh nhễ nhại mồ hôi, nhưng bây giờ anh sẽ không lùi bước.
Anh đỗ xe bên cạnh tòa nhà theo kiến trúc Tudor vốn là nhà chính của vợ chồng Koranda ở California. Tình huống tốt nhất, Meg sẽ ở đây. Tình huống tệ nhất... Anh không dám nghĩ tới những tình huống tệ nhất. Vợ chồng Koranda là đồng minh chứ không phải kẻ địch của anh. Nếu cô không có ở đây, họ sẽ giúp anh tìm cô.
Nhưng sự thù địch lạnh nhạt mà bà Fleur Koranda thể hiện khi ra mở cửa không hề an ủi sự tự tin đang lung lay của anh. “Sao vậy?”
Chỉ có thế. Không mỉm cười. Không bắt tay. Hiển nhiên không có cái ôm nào. Cho dù ở độ tuổi nào đi chăng nữa, phụ nữ luôn trở nên nhu hòa hẳn khi nhìn thấy anh. Chuyện như thế đã xảy ra quá nhiều lần đến độ anh chẳng đếm nổi, nhưng giờ thì chuyện không xảy ra như thế, và sự khác thường này khiến anh mất bình tĩnh. “Cháu cần gặp Meg,” anh buộc miệng, và rồi, một cách ngốc nghếch, “Cháu... Chúng ta vẫn chưa chính thức làm quen với nhau. Cháu là Ted Beaudine.”
“Ái chà, phải rồi. Ngài Quyến Rũ Khôn Cưỡng.”
Giọng bà không giống một lời khen.
“Meg có đây không ạ?” anh hỏi.
Bà Fleur Koranda nhìn anh theo đúng cách mẹ anh từng nhìn Meg. Bà Fleur là một phụ nữ vùng Amazon xinh đẹp cao hơn mét tám, với hàng lông mày sâu róm giống y chang của Meg, nhưng nét mặt bà không hồng hào hay thanh tú bằng Meg. “Lần gần đây nhất tôi nhìn thấy cậu,” bà Fleur nói, “cậu đang lăn lộn trên đất, cố giết tươi một gã đàn ông.”
Nếu Meg đã có đủ dũng cảm để đứng lên đương đầu với mẹ anh, vậy thì anh cũng có thể thẳng thắn đối mặt với mẹ cô. “Vâng, thưa bác. Và cháu sẽ làm lại lần nữa. Còn bây giờ, cháu sẽ rất cảm kích nếu bác cho cháu biết cháu có thể tìm cô ấy ở đâu.”
“Tại sao?”
Ta mà nhường nhịn các bà mẹ như thế này một phân thôi thì họ sẽ giết ta như giết một con kiến. “Đấy là chuyện giữa cháu và cô ấy ạ.”
“Không hẳn đâu.” Giọng nói trầm của cha Meg vang lên, ông lúc này đã đứng kề vai vợ. “Để cậu ta vào đi, Fleur.”
Ted gật đầu, bước vào trong tiền sảnh rộng mênh mông, rồi theo họ tới phòng khách ấm cúng đã có sự hiện diện của hai cậu thanh niên cao ráo mang mái tóc màu nâu hạt dẻ giống Meg. Một người ngồi trên sàn trước lò sưởi, mắt cá chân vắt ngang qua đầu gối, bập bùng cây đàn guitar. Người kia đang gõ lạch cạch trên chiếc máy Mac. Đây chỉ có thể là hai người em sinh đôi của Meg. Người ôm laptop, đeo đồng hồ Rolex và mang đôi giày lười của Ý hẳn phải là Dylan, thần đồng tài chính, trong khi Clay, diễn viên New York chơi đàn guitar thì có mái tóc bờm xờm, quần jean rách và để chân trần. Cả hai người đều đặc biệt điển trai giống y đúc một thần tượng điện ảnh ngày xưa, mặc dù ngay lúc này thì anh không nhớ được đó là người nào. Chẳng ai giống Meg, vì cô giống cha cô hơn. Và cả hai người bọn họ chẳng ai có vẻ hân hoan chào đón anh hơn hai bậc tiền bối Koranda. Hoặc họ đã biết Meg không xuất hiện ở San Francisco và đổ lỗi cho anh, hoặc anh đã nhầm lẫn ngay từ đầu và họ không phải người đã tham gia đấu giá thay cô. Dù gì đi nữa, anh vẫn cần họ.
Jake giới thiệu qua loa. Cả hai anh em đứng thẳng lên từ chỗ của mình, không phải để bắt tay anh như anh nhanh chóng phát hiện ra mà để có thể đứng ngang hàng và nhìn thẳng vào mắt anh. “Vậy ra đây chính là Ted Beaudine vĩ đại,” Clay nói với giọng kéo dài gần giống như giọng cha cậu thường dùng trên màn ảnh.
Dylan trông chẳng khác gì vừa đánh hơi ra một vụ chiếm đoạt thù địch. “Chẳng hiểu nổi gu của bà chị tôi nữa.”
Hy vọng hợp tác quá xa vời. Mặc dù không hề có kinh nghiệm ứng phó với thái độ thù địch, anh chắc chắn không đời nào lùi bước, vậy nên anh chăm chú nhìn hai anh em. “Tôi đang tìm Meg.”
“Vậy có nghĩa là chị ấy đã không tham dự bữa tiệc của anh ở San Francisco,” Dylan nói. “Chuyện đó ắt hẳn là một cú đòn đau giáng vào cái tôi của anh đấy nhỉ.”
“Cái tôi của tôi chẳng liên quan gì đến chuyện này hết,” Ted phản bác. “Tôi cần nói chuyện với cô ấy.”
Clay lướt ngón tay lên cần đàn guitar. “Phải, nhưng vấn đề là, Beaudine ạ... Nếu chị gái chúng tôi muốn nói chuyện với anh thì giờ chị ấy đã làm thế rồi.”
Bầu không khí trong phòng sôi lên bởi sự thù địch mà anh nhận thấy cũng chẳng khác gì thái độ phản đối Meg đã phải đương đầu mỗi ngày tại Wynette. “Có thể không phải vậy,” anh nói.
Mái tóc vàng xinh đẹp của Gấu Mẹ dựng lên tua tủa. “Cậu đã có cơ hội, Ted, và theo tôi hiểu, cậu đã thổi bay nó đi rồi.”
“Cơ hội lớn hẳn hoi,” Gấu Cha nói. “Nhưng nếu cậu để lại lời nhắn, chắc chắn chúng tôi sẽ chuyển lời giùm cậu.”
Còn khuya Ted mới đồng ý dốc gan dốc ruột ra với bất kỳ ai trong số họ. “Cháu vô cùng tôn trọng bác, bác Koranda, nhưng chuyện cháu cần nói với Meg là chuyện riêng giữa hai chúng cháu.”
Jake nhún vai. “Vậy thì chúc may mắn nhé.”
Clay đặt cây đàn guitar xuống và tách khỏi người anh em của mình. Vẻ thù địch của cậu đã phai nhạt phần nào, và cậu nhìn Ted với vẻ mặt dường như có phần thông cảm. “Sẽ chẳng có ai khác nói cho anh biết đâu, vậy nên tôi sẽ nói. Chị ấy đã rời khỏi đất nước rồi. Meg lại đi du lịch rồi.”
Ruột gan Ted quặn thắt. Đây đúng là điều anh đã lo sợ. “Không vấn đề gì,” anh nghe thấy chính mình cất tiếng. “Tôi sẽ rất vui bắt máy bay đi.”
Dylan không chia sẻ thái độ cảm thông của người anh em. “Với một người được cho là thiên tài gì gì đó thì anh hơi chậm hiểu đấy. Chúng tôi sẽ không nói cho anh biết tin tức chết tiệt nào hết.”
“Chúng ta là một gia đình,” Gấu Cha nói. “Có lẽ cậu không hiểu điều đó có ý nghĩa gì, nhưng tất cả chúng ta đều hiểu.”
Ted hiểu chính xác điều đó có ý nghĩa gì. Nó có nghĩa rằng những nhân vật Koranda cao lớn, ưa nhìn này đã quây xe chống lại anh y như bạn bè anh đã làm để chống lại Meg. Thiếu ngủ, giận dữ cùng một sự tự nguyền rủa bản thân nhuốm màu hoảng loạn đã khiến anh không còn bình tĩnh được nữa. “Cháu có phần bối rối đấy. Các bác có phải chính là cái gia đình đã bỏ rơi cô ấy bốn tháng qua không?”
Anh đã nắm thóp được họ. Anh có thể nhìn thấy sự áy náy trong mắt họ. Trước giây phút này, anh chưa bao giờ ngờ rằng mình lại có bản tính hằn học, nhưng mỗi ngày, người ta lại học thêm một điều mới mẻ nào đó về chính bản thân mình đấy thôi. “Cháu dám cá Meg chưa bao giờ kể cho các bác nghe mọi chuyện cô ấy đã trải qua.”
“Chúng ta vẫn luôn nói chuyện với Meg.” Đôi môi cứng đờ của mẹ cô hầu như không hề chuyển động.
“Thật vậy sao? Vậy thì hẳn các bác đã biết cô ấy sống như thế nào rồi.” Anh chẳng màng đến chuyện anh sắp làm một việc thiếu đúng đắn vô cùng. “Chắc hẳn các bác đều biết cô ấy buộc phải lau chùi toilet để kiếm tiền mua thức ăn? Và cô ấy hẳn đã kể cho các bác nghe cô ấy phải ngủ trong xe hơi? Cô ấy có nhắc đến chuyện cô ấy suýt nữa đã bị tống vào tù vì tội sống lang thang?” Anh không nói cho họ biết ai là người thiếu chút nữa đã tống cô vào đó. “Cuối cùng cô ấy phải sống trong một ngôi nhà bỏ hoang không có đồ đạc. Và các bác có mảy may biết được mùa hè ở Hill Country nóng nực đến mức nào? Để cho mát, cô ấy đi bơi trong một con lạch đầy rắn rết.” Anh có thể nhìn thấy nỗi áy náy nhỏ tong tong qua từng lỗ chân lông của họ, và anh khoét sâu thêm. “Cô ấy không có bạn bè, chỉ có một thị trấn toàn kẻ địch, vậy nên mong các bác tha chứ cho cháu nếu cháu không thấy ấn tượng với quan điểm của các bác về cách bảo vệ cô ấy.”
Cha mẹ cô đều đã tái mét cả mặt, hai người em trai cô không nhìn anh, và anh tự nhủ mình hãy rút lui thôi, dẫu rằng từ ngữ vẫn không kiềm chế được. “Nếu mọi người không muốn cho cháu biết cô ấy đang ở đâu, vậy thì quỷ tha ma bắt tất cả các người đi. Cháu sẽ tự mình tìm cô ấy.”
Anh sầm sầm nện bước rời khỏi nhà, được nạp nhiên liệu bởi cơn giận dữ, một cảm xúc mới mẻ đến nỗi anh hầu như không nhận ra. Tuy nhiên, đến lúc ra tới xe, anh lấy làm hối hận vì hành động của mình. Đây là gia đình của người phụ nữ anh yêu, và thậm chí, cô vẫn tin rằng họ đã làm đúng khi bỏ rơi cô. Anh chẳng làm nên trò trống gì ngoài việc trút nỗi giận dữ lên sai người. Bây giờ thì anh làm thế quái nào tìm được cô đây?
Suốt vài ngày sau đó, anh cố gắng vật lộn với nỗi tuyệt vọng đang chất chứa trong lòng. Cuộc tìm kiếm trên mạng Internet không mang lại bất kỳ manh mối nào về vị trí của Meg trong khi những người có khả năng nắm được thông tin nhất lại từ chối không chịu nói chuyện với anh. Cô có thể ở bất cứ đâu, và khi diện tìm kiếm là toàn bộ thế giới này, anh không biết nên bắt đầu từ đâu.
Một khi đã rõ ràng rằng ông bà Koranda không phải những người đưa mức giá cao nhất trong cuộc đấu giá, nhẽ ra anh đã phải ngay lập tức hình dung ra người mai mối cho mình là ai, ấy vậy nhưng anh mãi vẫn không hiểu ra vấn đề. Cuối cùng, khi đã ghép các mảnh vỡ lại với nhau, anh bèn giận dữ đến nhà cha mẹ và dồn mẹ anh đến chân tường trong văn phòng của bà.
“Mẹ đã biến cuộc sống của cô ấy thành địa ngục!” anh kêu lên, gần như không thể kiềm chế được.
Bà thử búng ngón tay xua anh đi. “Cường điệu kinh quá.”
Thật dễ chịu biết bao khi cơn giận của anh đã tìm được mục tiêu để trút ra. “Mẹ đã biến cuộc sống của cô ấy thành địa ngục, rồi bất thình lình, không có bất kỳ dấu hiệu cảnh báo nào, mẹ lại biến thành chiến sĩ bênh vực cô ấy?”
Bà nhìn anh như thể vừa bị tổn thương lòng tự trọng, một mưu mẹo bà thường dùng mỗi khi bị dồn vào chân tường. “Chắc chắn con đã đọc Joseph Campbell. Trong bất kỳ hành trình kỳ bí nào, nhân vật nữ chính cũng phải trải qua một loạt thử thách khó khăn trước khi xứng đáng được nắm tay chàng hoàng tử điển trai.”
Cha anh khịt khịt mũi từ phía bên kia phòng.
Ted sải bước rời khỏi nhà, hoảng sợ trước cơn giận mới mẻ vẫn không ngừng phun trào này. Anh muốn nhảy lên một chiếc máy bay, vùi mình vào công việc, thoát ra khỏi cái vai diễn đã từng vừa khít với anh biết bao. Thay vào đó, anh lái xe tới nhà thờ, ngồi bên cạnh hồ bơi của Meg. Anh tưởng tượng ra cô sẽ chán ngán thế nào nếu cô nhìn thấy anh như thế này, nhìn thấy chuyện gì đang xảy đến với thị trấn này. Cái ghế thị trưởng vẫn đang để trống, cũng có nghĩa là các hóa đơn sẽ không được thanh toán, các cuộc tranh chấp sẽ không được giải quyết. Thậm chí chẳng ai có thể phê chuẩn công đoạn sửa chữa cuối cùng của thư viện mà giờ đây hoàn toàn có thể tiến hành nhờ tấm séc của mẹ anh. Anh đã làm thị trấn này thất vọng. Anh đã làm cô thất vọng. Anh đã làm chính bản chân mình thất vọng.
Cô sẽ căm ghét cách anh suy sụp, và đến cả trong tưởng tượng, anh cũng không muốn làm cô thất vọng hơn mức anh sớm đã gây ra. Anh lái xe vào thành phố, đỗ xe lại và buộc mình phải bước qua cánh cửa Tòa thị chính.
Ngay khi anh vừa bước vào trong, mọi người đã bắt đầu tiến về phía anh. Anh giơ tay lên, nhìn chăm chăm từng người một, rồi giam mình trong văn phòng.
Anh ở lại đó cả ngày, không chịu trả lời bất kỳ cuộc điện thoại nào cũng như từ chối đáp lại những tiếng gõ không ngừng vang lên trên cánh cửa khóa chặt của anh, xới tung các giấy tờ, nghiên cứu ngân sách thành phố, ngẫm nghĩ về khu sân golf nghỉ dưỡng đã bị phá tan tành. Trong nhiều tuần vừa rồi, một hạt mầm ý tưởng đã nỗ lực đâm chồi qua tiềm thức anh, chỉ để rồi lại khô héo trong lớp đất cay đắng của tội lỗi, sự giận dữ và nỗi đau khổ của anh. Giờ đây, thay vì day dứt trước cảnh tượng khó chịu tại bãi chôn lấp, anh vận dụng cái logic lạnh lùng, thực tế vốn đã ăn sâu trong máu mình.
Một ngày trôi qua, lại thêm một ngày nữa. Bánh nướng nhà làm đã bắt đầu chồng thành đống bên ngoài văn phòng anh. Torie hét lên qua cánh cửa, tìm cách đe dọa bắt anh phải đến Roustabout. Công nương E. để lại tổng tập David McCullough trên ghế phụ chiếc xe tải của anh - anh không biết tại sao. Anh phớt lờ tất cả bọn họ, và sau ba ngày, anh đã có một kế hoạch. Một kế hoạch sẽ khiến cuộc sống của anh trở nên phức tạp hơn rất nhiều, nhưng dù sao vẫn cứ là một kế hoạch. Anh thoát khỏi cảnh ẩn dật và bắt đầu gọi điện thoại đến nơi này nơi kia.
Thêm ba ngày nữa trôi qua. Anh tìm được một luật sư giỏi và lại gọi thêm nhiều cuộc điện thoại nữa. Thật không may, chẳng có cuộc điện thoại nào giải quyết được cái vấn đề lớn ấy hay giúp anh tìm ra Meg. Nỗi tuyệt vọng giày vò anh. Cô đã đi đến nơi chết tiệt nào mới được chứ?
Vì bố mẹ cô vẫn tiếp tục né tránh các cuộc gọi của anh, anh bắt cả Công nương E. lẫn Torie thử sức. Nhưng vợ chồng Koranda không lay chuyển. Anh tưởng tượng ra cảnh cô mắc phải bệnh lỵ giữa rừng già Campuchia hay chết cóng trên đường leo lên đỉnh núi K2. Thần kinh anh căng như sợi dây đàn. Anh không thể ngủ được. Ăn uống cầm chừng. Anh còn không nhớ nổi chương trình nghị sự trong suốt cuộc họp đầu tiên anh triệu tập.
Một tối, Kenny mang theo một cái bánh pizza đến nhà anh. “Tôi bắt đầu nghiêm túc thấy lo cho cậu đấy. Đã đến lúc cậu bình tĩnh lại rồi.” “Xem ai đang nói kìa,” Ted trả miếng. “Anh đã phát điên khi Công nương E. bỏ anh đi còn gì.”
Kenny viện cớ trí nhớ tạm thời đi vắng.
Tối đó Ted một lần nữa nhận ra anh lại nằm thức chong chong trên giường. Thật khôi hài biết bao khi Meg vẫn thường gọi anh là Ngài Điềm Tĩnh. Lúc nhìn chằm chằm lên trần nhà, anh hình dung ra cảnh cô bị một con bò húc hay một con rắn hổ mang cắn, nhưng đến khi bắt đầu tưởng tượng cô bị một nhóm quân du kích cưỡng hiếp tập thể thì anh không tài nào chịu đựng hơn được nữa. Anh vùng dậy khỏi giường, nhảy vào trong chiếc xe tải và lái xe đến bãi chôn lấp.
Đêm lạnh và tĩnh lặng. Anh bật đèn pha và đứng giữa những luồng ánh sáng nhìn chằm chằm mảnh đất ô nhiễm hoang vắng. Kenny đã đúng. Anh phải bình tĩnh lại. Nhưng anh sao có thể làm được điều đó đây? Việc tìm kiếm cô không có chút khởi sắc nào so với ban đầu, và cuộc sống của anh đã sụp đổ.
Có lẽ do cảnh hoang tàn, hoặc sự tĩnh mịch, hoặc cái mảnh đất tối đen tràn đầy những lời hứa chưa được hoàn tất. Cho dù vì lý do gì đi chăng nữa, anh cũng cảm thấy mình đang đứng thẳng hơn. Và cuối cùng anh đã nhìn thấy thứ anh đã bỏ lỡ, cái thực tế chói lòa mà anh đã bỏ qua trong suốt quá trình vất vả tìm kiếm cô.
Meg cần tiền để rời đất nước này. Ngay từ đầu, anh đã phỏng đoán rằng cha mẹ cô đã cho cô tiền để bù đắp cho hết thảy những gì cô từng trải qua. Đó là điều mà logic đã nói với anh.
Logic của anh. Nhưng anh đâu phải người có quyền trong chuyện này, và anh chưa từng một lần rời khỏi đầu anh để mà bước vào trong đầu cô.
Anh mường tượng ra khuôn mặt cô trong mọi trạng thái cảm xúc. Tiếng cười và cơn giận của cô, sự ngọt ngào và ngang ngược của cô. Anh hiểu cô rõ như hiểu chính bản chân mình, và khi mở tâm trí mình đón nhận tâm trí cô, sự thực cơ bản đáng nhẽ anh đã phải nắm bắt được từ lúc ban đầu đã trở nên quá đỗi rõ ràng.
Meg sẽ không lấy một xu nào của bố mẹ cô. Không xu nào để thuê nhà ở. Không xu nào để đi du lịch. Không xu nào để dùng vào bất cứ chuyện gì. Clay Koranda đã nói dối anh.
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo