Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ký Ức Vĩnh Cửu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 22
D
ecker và Lancaster đã phong tỏa phòng ngủ của Debbie và gọi đội pháp y đến, họ đã xem xét kỹ lưỡng toàn căn phòng và cả ngôi nhà. Burlington chưa từng trải qua một vụ án nào nghiêm trọng như vụ này, và tất cả mọi người, từ tân binh trong đội cho đến nhân viên lão thành nhất của bộ, đều dốc hết tài nghệ của mình ra.
Nhà Watson nói rằng họ không biết gì về nhạc phổ hết. Decker có vẻ tin họ. Sau khi đội pháp y xong xuôi, Decker và Lancaster mới ngồi xuống với hai vợ chồng nhà Watson lần nữa.
“Nếu người đàn ông ấy đến căn nhà này để viết nhạc lên tường, liệu hắn ta có thể làm vậy mà hai người không hề hay biết không?” Decker hỏi họ.
“Ôi, chúng tôi phải ngủ mà,” Beth cẩn trọng nói. “Nhưng căn nhà không lớn đến vậy. Và phòng ngủ của chúng tôi ngay cạnh phòng của Debbie. George và tôi đều rất dễ bị đánh thức. Tôi không hiểu làm thế nào mà con bé có thể đưa một gã trai vào phòng mà chúng tôi không hề hay biết điều đó.”
“Vậy vào ban ngày thì sao?” Lancaster nói.
“Tôi là một bà mẹ nội trợ mà. George thì đi làm vào ban ngày. Thực ra tôi ở nhà nhiều hơn Debbie nhiều.”
“Chị có nhớ mình đã nhìn thấy bản phổ nhạc trên tấm bảng từ bao lâu rồi không?” Decker hỏi.
“Hai tuần trước nó không ở đó, tôi có thể nói với anh như vậy,” chị ta trả lời.
“Sao chị biết điều đó?” Decker hỏi.
“Bởi vì tôi đã lau sạch tấm bảng ấy.” Chị ngừng lại. “Chúng tôi đã có một cuộc tranh cãi và tôi đã... đã nổi điên lên và xóa sạch ba cái hình vẽ tào lao đó đi.” Giọng chị ta bật ra có chút nức nở. “Vậy mà giờ đây tôi sẽ không bao giờ được gặp lại con bé nữa.”
“Hai người đã tranh cãi về chuyện gì?” Decker hỏi, phớt lờ sự đau khổ của chị. Anh cần câu trả lời. Và anh cần chúng ngay lúc này. Chị ấy có thể đau buồn sau đó.
Beth tự trấn tỉnh bản thân lại. “Debbie là học sinh cuối cấp. Con bé đã thi SAT và làm ổn, nhưng con bé lại không nộp đơn vào một trường đại học quái nào cả. Con bé viện lí do về chi phí. Và đúng là chúng tôi thực sự không thể giúp con bé. Nhưng tôi vẫn nói với nó rằng có những khoản hỗ trợ tài chính ngoài kia. Và nếu không có bằng cấp thì con bé định sẽ làm gì? Trở thành một người như tôi ư?” Chị ta ngừng lại lần nữa khi người chồng nhìn đi hướng khác. “Vậy nên tôi phát điên lên và đã lau sạch cái bảng chết tiệt của con bé đi. Tất cả thông điệp mà con bé viết trên đó là về việc thay đổi thế giới và có một mục đích. Thật là nhảm nhí! Con bé chẳng làm gì cả và cũng chẳng có tương lai gì hết! Vậy nên tôi đã xóa sạch nó đi. Lau sạch tấm bảng đó. Hy vọng là con bé sẽ hiểu được ý mình. Nhưng có vẻ như con bé không hiểu. Bây giờ con bé sẽ không bao giờ hiểu. Bây giờ và mãi mãi về sau. Ôi, chết tiệt, con tôi. Con tôi.”
Beth vỡ òa trong nước mắt và bắt đầu quằn quại không kiểm soát trên chiếc ghế divan. Với sự giúp đỡ của Decker, người chồng cố gắng đưa chị ấy vào phòng ngủ để ngã lưng xuống. Decker có thể nghe thấy tiếng chị ấy gọi đứa con gái đã chết của mình trong suốt đoạn đường đi xuống sảnh cùng Lancaster.
George Watson quay trở lại trong vài phút sau đó và nói, “Tôi nghĩ hôm nay vợ chồng tôi chỉ giúp được đến đây thôi, nếu anh không còn hỏi gì thêm nữa.”
Decker nói, “Gần đây anh và vợ có đi du lịch đâu đó không?’
George nhìn anh với vẻ ngạc nhiên. “Sao anh biết hay vậy?”
“Người đàn ông đó đã đến đây và viết những dòng đó. Nếu còn ở nhà thì có thể anh chị đã thấy hắn ta rồi. Hắn không dám làm thế khi anh chị còn ở đây. Vậy là hai người đã vắng nhà trong một lúc nào đó?”
“Một tuần trước chúng tôi lái xe đến Indianna để ở với em gái của Beth. Cô ấy bị ốm. Chúng tôi ở đó hai ngày và rồi lái xe quay về.”
“Và Debbie đã ở lại đây?”
“Vâng, chúng tôi không thể để con bé nghỉ học ở trường được.”
“Vậy có thể đó chính là lúc mà gã kia đến,” Decker nói.
George bắt đầu run rẩy, vòng tay quanh mình. “Anh có thực sự nghĩ là tên cầm thú đó đã ở trong nhà chúng tôi? Trong phòng ngủ của con gái tôi?”
Decker xoa nhanh vào cánh tay bị tật của người đàn ông. “Tôi nghĩ khả năng cao là có thể, đúng vậy.”
Lancaster ném qua Decker một ánh nhìn đầy cáu giận và nhanh chóng nói, “Được rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của anh, anh Watson. Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ. Và chúng tôi rất lấy làm tiếc vì nỗi mất mát của anh.”
George dẫn họ ra đến cửa. Khi mở cửa anh ta nói, “Debbie sẽ không giúp bất cứ ai giết người ở Mansfield đâu. Ở trường toàn là bạn của con bé,”
“Tôi có thể nhận thấy điều đó,” Decker nói. “Tôi hi vọng điều anh nói là đúng.”
George chớp mắt nhanh như thể anh ta chưa từng cho rằng điều mình vừa nói có thể bị phủ định. Anh ta đóng cửa lại sau lưng họ.
Decker và Lancaster bước xuống vỉa hè.
“Thái độ an ủi người nhà nạn nhân của anh vẫn tuyệt như mọi khi nhỉ,” Lancaster nói một cách mỉa mai.
“Tôi không ở đây để làm bạn và nắm tay anh ấy, Mary. Tôi ở đây để tóm kẻ đã giết con gái anh ấy.”
“Được rồi, được rồi,” chị nói, “Tôi đã nhận được một email từ bên pháp y. Họ không tìm thấy thứ gì có liên quan trên điện thoại hay laptop của Debbie hết. Không có ảnh, email, tin nhắn hay thư thoại nào cả. Và cũng không có bài đăng trên mạng nào trên các trang web mà họ có thể nghĩ đến hay Debbie có thể truy cập vào. Mẹ cô bé nói rằng cô ấy có vài lần ám chỉ đến gã này, nhưng Debbie chắc hẳn đã xóa chúng đi rồi. Nhưng có lẽ người của chúng ta vẫn có thể đào được chúng lên bằng cách nào đó.”
“Tên này sẽ không bao giờ để cô bé chụp ảnh mình đâu. Cũng không có dấu vết điện tử nào hết. Nếu vậy thì quá dễ rồi. Tên này thậm chí có thể còn không truy cập web.”
“Sao anh nghĩ vậy?”
“Theo tôi thấy hắn đang ở ngoài luồng. Không có ràng buộc gì. Một kẻ đơn độc. Hắn lang thang hết từ nơi này sang nơi khác.”
“Dựa vào đâu cơ? Anh đã thấy điều gì đó sao?”
“Không, tôi cảm nhận được điều gì đó. Nhưng có một điều khiến tôi bối rối.”
“Chỉ một thôi à, vậy thì anh may mắn đó,” chị nói. “Tại sao lại là Debbie? Tại sao lại chọn cô bé để thông đồng?”
“Thông đồng? Chính xác thì cô ấy đã làm gì? Tôi nghĩ là cô bé chỉ là bạn gái hắn thôi.”
“Cô bé cho hắn thứ mà hắn cần.”
“Thứ mà hắn cần? Ở trường? Ý anh không phải là súng đấy chứ? Làm gì có chuyện cô ấy mang súng lục và súng ngắn được.”
“Ý tôi không nhất thiết phải là súng, không phải.”
“Nhưng tại sao hắn lại cần cô bé mang cho hắn thứ gì đó?”
“Đó cũng là điều khiến tôi bối rối. Tại sao lại là cô bé và tại sao lại là cuộc gặp gỡ ở trường vào ngày hôm đó?”
“Whoa, Decker, anh đang dẫn trước tôi rồi đấy. Cuộc gặp gỡ nào cơ?”
“Cô bé đã giả vờ ốm. Cô ấy ra khỏi lớp, gặp tên đó, có lẽ là đưa hắn ta thứ gì đó, và rồi hắn giết cô ấy. Nhưng có một khoảng thời gian trống mà tôi không thể xác định được ngay lúc này.”
Chị hỏi anh một câu hỏi khác, chỉ có Decker là đang không nghe. Ánh mắt anh đang di chuyển xuống phố, về phía bên trái. Trời đã tối, không khí ban đêm se lạnh với hơi sương bốc ra từ miệng họ khi thở ra. Dường như chẳng có gì tốt đẹp từ màn đêm tối đen đó hết. Nhưng đối với Decker, buổi đêm bỗng nhưng có đầy những con số ba, con số mà anh không ưa nhất.
Con số ấy lần đầu tiên xuất hiện khi anh còn là một cảnh sát tân binh. May thay, anh đã đi tuần tra một mình. Anh đang ngồi trong xe đi tuần để nhâm nhi ly cà phê thì từ trong bóng tối có động. Thoạt đầu anh nghĩ là có vài người đang lén đến gần mình. Thời đó, Burlington gặp vấn đề lớn với băng đảng, phần lớn bao gồm những gã trai trẻ vô công rỗi nghề, không có hi vọng gì, dư thừa năng lượng và có quá nhiều súng trong tầm với.
Anh ném ly cà phê ra ngoài cửa sổ, một tay nắm lấy khẩu súng và tay còn lại với lấy bộ đàm. Anh chuẩn bị bước ra khỏi xe và đưa ra lời cảnh báo cho bất cứ ai đang ở bên ngoài. Đó là khi những con số đó hiện ra rõ trước mặt anh. Những con số ba khổng lồ, cao ngất ngưởng.
Khi đó như thể anh đột nhiên bị đẩy vào một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng dở tệ vậy.
Anh nghĩ rằng mình sắp phát điên rồi. Nhưng có thứ gì đó tụ lại ngay giữa não bộ anh. Một mẩu kí ức nhỏ về một trong những vị bác sĩ ở ngoại ô Chicago nơi mà anh đến sau chấn thương và mọi thứ kì quặc đã bắt đầu xảy đến với anh.
Vị bác sĩ nói, “Amos, đối với anh, mỗi ngày mới có thể sẽ xảy ra những điều mới. Não bộ không bao giờ ngừng hoạt động. Nó không hề ngơi nghỉ. Nó liên tục định hình và tái định hình. Tôi đang cố nói với anh rằng những điều từng xảy ra với anh cho đến giờ có thể không phải là thay đổi duy nhất mà anh trải qua với tâm trí mình. Ngày mai, tháng tới, năm tới, một thập kỉ, kể từ bây giờ, anh có thể thức dậy và phát hiện ra rằng bộ não đang làm điều gì đó khác. Thật không may, sẽ chẳng có cách nào để dự đoán nó sẽ làm gì. Và khi điều đó diễn ra trải nghiệm có thể sẽ thật kinh hoàng. Nhưng anh chỉ cần biết rằng đó là tâm trí của anh. Mọi thứ chỉ đang diễn ra trong đầu anh. Nó không có thật.”
Bằng sự hồi tưởng đó, Decker quay lại đối mặt với đội quân những con số đông đảo, nỗi sợ hãi ban đầu của anh giảm dần xuống, nhưng nó đã được thay thế bởi một nỗi sợ mới.
Liệu ngày mai mình có phải đối mặt với chuyện mới gì nữa không đây?
Anh tan sở, quay về nhà, nằm gục xuống giường và lặng lẽ khóc để không đánh thức Cassie. Vào buổi sáng, anh kể với Cassie chuyện đã xảy ra. Như có thể dự đoán trước, cô ấy rất thông cảm và động viên anh. Và cũng có thể đoán trước là Decker rất lạc quan, phủi tay và xem chuyện đêm qua như một chuyện hài hước. Nhưng nó không hài hước. Không hài hước chút nào cả. Những con số ba đã biến mất một thời gian rồi. Thực tế anh đã không còn thấy chúng bước ra từ bóng tối kể từ khi Cassie và Molly chết. Nhưng giờ chúng lại quay trở lại.
Thật kì lạ.
Và những con số ba ấy đã thêm một khía cạnh mới. Một bộ ba con dao đang phóng ra từ thân của mỗi con số. Không, chuyện này không hề hài hước chút nào.
“Hãy cho tôi biết tin nếu họ giải được mật mã nhé,” anh nói khi những con số ba lao về phía trước, lăm lăm những con dao trong tay.
Sau đó anh quẹo trái và đi xuống đường. “Anh không muốn đi xe về à?” Lancaster hỏi.
Decker vẫn tiếp tục bước đi, hai bàn tay anh đút sâu vào túi áo khoác.
Anh không cần đi xe. Anh cần suy nghĩ.
Anh nhìn xuống bàn chân mình để tránh đụng mặt với khuôn mặt của những quân đoàn số đang lao vào anh từ trong bóng tối.
Debbie Watson có gì mà gã xả súng cần? Súng? Không phải. Bộ đồ rằn ri? Có thể. Nhưng tại sao hắn không tự mình mang theo? Hắn không cần cô bé vì những thứ đó.
Trái tim và bức hình. Cô bé đã yêu. Cô bé đã phải lòng hắn ta. Sẽ làm bất cứ điều gì vì hắn. Nhưng liệu cô ấy có hi sinh cả bạn học của mình không? Tấm hình vẽ người đàn ông mặc đồ rằn ri không có bất cứ vũ khí nào. Liệu có phải Debbie không hề biết về kế hoạch thực sự? Vậy thì tại sao cô bé vẫn ra khỏi lớp để gặp hắn?
Anh ngước mắt lên, nhìn thấy những con số ba đang bay thẳng vào mình, anh hạ ánh mắt của mình xuống một lần nữa. Khi phải đi giám sát hay tăng ca vào ban đêm, anh đều đeo một cái kính đặc biệt giúp nhuộm bóng tối thành màu vàng. Màu vàng đối với anh là một bầu trời đầy những chú ngỗng đang cất cánh bay cao. Không có con số ba nào làm phiền anh hết. Anh đã mất cái kính đó từ lâu. Giờ thì những con số ba đã quay trở lại và chúng còn được trang bị cả dao. Anh sẽ cần phải có một cái kính mới.
Anh dừng bước, dựa vào một cái cây, nhắm mắt lại, truy cập vào đầu máy ghi hình trong tâm trí mình và tua lại tất cả những gì anh đã nhìn thấy trong căn nhà của gia đình Watson. Trong đầu anh, cuộn băng được tháo ra và rồi làm chậm lại tốc độ của các khung hình trong tâm trí. Sau đó anh bấm nút dừng trên máy ghi lại và một dãy các bức ảnh nhìn chằm chằm vào anh như những bức tượng nhỏ trên mặt lò sưởi. Thực tế thì đúng là vậy.
Chúng ở trên mặt lò sưởi.
Decker quay lại và bước thật nhanh về phía căn nhà của gia đình Watson. Anh gõ cửa và George trả lời.
“Anh quên gì à?” George hỏi, nghe giọng có chút khó chịu.
“Những tấm hình trên mặt lò sưởi. Tôi đã nhìn thấy chúng trước đó. Anh có thể dẫn tôi xem qua chúng không?”
“Những tấm hình trên mặt lò sưởi?” George nói với một vẻ mặt khó hiểu. “Đi xem qua chúng ư?”
Decker bước vào trong nhà, buộc người đàn ông nhỏ bé hơn nhiều phải nhanh chóng lùi lain.
“Tôi cho rằng họ là thành viên trong gia đình?”
“Đúng vậy. Nhưng điều đó thì có liên quan gì?”
“Tôi đã điều tra nhiều vụ án và rút ra được rằng một thứ mà anh cho qua, sau rốt lại có khi chính là đáp án mà anh cần. Chúng tôi không thể để xảy ra bất kì sai sót nào ở đây, thưa anh Watson, tôi chắc chắn là anh có thể hiểu điều đó. Chúng ta phải làm vậy để tìm ra bất cứ kẻ nào đã giết Debbie và những người khác.”
Người đàn ông ấy còn biết nói gì hơn ngoài việc đồng tình?
Watson chậm rãi gật đầu, mặc dù trông anh ta vẫn có vẻ chưa thuyết phục. “Được thôi, chắc chắn rồi, theo tôi.”
Anh ta dẫn Decker vào căn phòng khách nhỏ và đến chỗ mặt lò sưởi bằng gạch cũ có vữa rỉ xuống từ các đường bản lề.
“Anh muốn bắt đầu từ đâu?”
Decker chỉ vào bức ảnh phía bên trái. “Từ ông ấy.”
“Được rồi, đó là ba vợ tôi, Ted Knolls. Ông ấy đã qua đời khoảng hai năm trước. Vì đau tim.”
“Ông ấy làm gì để kiếm sống vậy?”
“Cái đó thì liên quan quái gì đến -”
Decker cắt lời anh ấy. “Chỉ cần nói cho tôi biết ông ấy làm gì để kiếm sống.”
Decker nhìn xuống người đàn ông nhỏ con một cách đầy đe dọa. Anh là một con gấu xám đang đấu với một con sóc chuột, anh muốn Watson cảm thấy như vậy.
Watson lùi lại một bước, đổi sắc mặt và nhìn vào tấm ảnh. “Ông ấy lái xe tải đường dài. Chế độ ăn uống không tốt, không tập thể dục. Ông ấy to như cả một căn nhà khi ngã gục xuống bãi cỏ phía trước để nhặt một tờ báo. Ông ấy đã chết trước khi ngã xuống cỏ.” Ông nhìn vào thân hình khổng lồ của Decker khi nói điều này. “Nhưng ông ấy chỉ làm có vậy thôi, lái xe tải xuyên suốt vùng Trung Tây đến Texas rồi quay lại.”
“Ông ấy có thân với Debbie không?”
Watson bất giác xoa lấy cánh tay dị tật của mình. “Không, không hẳn. Ý tôi là, vợ chồng tôi chỉ gặp gia đình vợ vào những dịp lễ thôi. Nhưng thú thật thì mọi chuyện giữa hai chúng tôi và gia đình vợ không được tốt đẹp cho lắm. Mẹ vợ chưa từng có thiện cảm với tôi.”
“Và người đàn ông bên cạnh ông ấy thì sao? Bức hình đó trông khá cũ.”
“Đó là ông tôi, Simon Watson. Ông ấy đã qua đời được sáu năm rồi. Trong bức ảnh đó ông ấy còn là một chàng trai trẻ.”
“Vậy đó là cụ của Debbie,” Decker nói và Watson gật đầu.
“Ông ấy sống đến hơn chín mươi tuổi. Mặc dù hút thuốc, uống rượu và, như ông ấy vẫn thích nói, cóc quan tâm chúng làm hại sức khỏe ra sao.”
“Nhưng Debbie biết ông ấy chứ, bởi ông ấy mới chỉ qua đời được sáu năm?”
“Ồ, vâng. Thực ra thì ông ấy sống cùng chúng tôi năm năm cuối đời mình.”
“Vậy thì hẳn là cô bé đã dành thời gian với ông ấy chứ?”
“Tôi chắc chắn là con bé đã làm vậy. Khi đó Debbie vẫn còn là một đứa trẻ và ông tôi từng có một cuộc đời thú vị. Đã từng đi đánh trận trong Thế chiến thứ II và rồi đến là Chiến tranh Triều Tiên. Sau đó ông ấy rời nghĩa vụ và đến làm việc cho bên dân sự của Bộ Quốc Phòng.”
“Làm gì?”
“À, ông ấy làm việc tại căn cứ quân sự ở đây khi nó được thành lập.”
“Căn cứ bên cạnh Trường Trung học Mansfield? Căn cứ Quân sự McDonald?”
“Đúng rồi.”
“Ông ấy có một đống việc. Chuyên ngành đào tạo của ông ấy là về kỹ thuật và xây dựng. Vậy nên ông ấy làm công việc liên quan đến cơ sở vật chất và nhà máy.”
“Anh có biết ông làm việc trong bao lâu không?”
“Thôi nào, chuyện này thì có liên quan gì?”
“Tôi chỉ đang tìm kiếm manh mối tiềm năng thôi, thưa anh Watson. Trong bao lâu?”
“Tôi không thể nói chắc chắn với anh được.” Anh ta dừng lại và suy nghĩ. “Ông ấy xuất ngũ chính quy vầo độ tuổi khoảng sáu mươi. Sau đó ông ấy đến McDonald có lẽ vào khoảng năm 1968 hoặc 69. Chắc là năm 69. Tôi nhớ là vì năm ấy diễn ra sự kiện các phi hành gia đặt chân lên mặt Trăng lần đầu tiên. Rồi ông ấy làm việc ở đó đến khi về hưu. Khoảng hai mươi năm sau đó.”
“Và căn cứ ấy đã đóng cửa từ tám năm trước rồi.”
“Nghe có vẻ đúng đó.”
“Đó không phải câu hỏi, anh Watson, nó đã đóng cửa tám năm trước rồi, vào thứ Hai. Hôm đó có mưa tuyết.”
Watson nhìn anh một cách kì lạ và đó ho hắng. “Nếu anh nói vậy. Tôi còn không nhớ được mình đang làm gì tuần trước nữa kìa. Dù sao thì nó cũng là một phần công cuộc tái cơ cấu căn cứ của Lầu Năm Góc và Burlington thì bị đóng cửa. Tôi nghe nói rằng hầu hết các chiến dịch đều được dời về phía đông, có lẽ là tới Virginia. Gần hơn với Chú Sam và dollas ở D.C.”
“Vậy thì có lẽ Simon đã từng kể chuyện công việc ở căn cứ với anh và Debbie rồi?”
“Ồ, vâng, ý tôi là những chuyện mà ông ấy có thể kể. Một vài chuyện thì thuộc loại tuyệt mật, như người ta thường gọi.”
“Tuyệt mật à?”
Các nét trên mặt George dần giãn ra nhẹ nhõm. “À, tôi không nghĩ là quân đội chế tạo vũ khí hạt nhân hay cái gì tương tự ở căn cứ đó. Nhưng họ lúc nào cũng có rất nhiều bí mật.”
“Vậy thì Simon đã kể với anh những chuyện gì? Ý tôi là chuyện liên quan đến căn cứ ấy?”
“Một vài câu chuyện lịch sử về nó thôi. Những người mà ông ấy gặp. Một vài công việc mà ông ấy làm. Họ cứ tiếp tục xây căn cứ đó suốt nhiều năm liền. Xây dựng, rồi xây thêm, xây miết không thôi. Tất cả những ai làm việc ở đó đều gửi con của họ đến trường học Mansfield. Con của cụ, tức cha tôi, theo học ở trường này. Tôi cũng thế. Về vấn đề đó thì vợ tôi cũng vậy.”
“Debbie có từng đề cập với ông về những chuyện mà cô bé và cụ trao đổi chứ?”
“Theo tôi nhớ là không. Khi Debbie lớn hơn thì con bé không còn dành nhiều thời gian với ông ấy như thế nữa. Người già, trẻ nhỏ, như dầu và nước ấy. Ông ấy không còn thú vị đối với con bé nữa, có lẽ vậy.” Anh ta nhìn xuống. “Và tôi cũng không khác gì.”
“Được rồi, cho tôi xem qua những bức ảnh khác đi.”
Nửa giờ đồng hồ sau Decker lại một lần nữa dạo bước trên những con phố tối tăm.
Người đàn ông với bộ đồ rằn ri đã đến nhà của gia đình Watson và viết lên tường một mật mã được ngụy trang dưới hình thức một bản phổ nhạc. Đó là điều mà anh có thể chắc chắn. Anh không biết nội dung của mật mã đó là gì, và anh cũng không biết người đàn ông đó cần gì ở Debbie. Tuy nhiên, trong số tất cả các học sinh ở trường Mansfield, tại sao hắn lại thông đồng với cô bé? Chắc hẳn phải có một lí do. Một lí do chính đáng.
Điện thoại anh rung lên. Là Lancaster nhắn.
“Cục nghĩ là họ đã phá được mật mã rồi. Đó là một kiểu mã thay thế. Thực ra khá đơn giản. À, họ thực tình chắc chắn rằng đã phá được nó rồi.”
“Làm sao mà họ dám chắc chắn là đã phá được?”
“Bởi vì đó là những gì mà thông điệp nói.”
“Đừng khiến tôi hồi hộp, Mary. Nó nói gì?”
Anh nghe thấy chị thở ra một hơi dài nghe chừng có vẻ đầy e ngại.
“Nó nói, Làm tốt lắm, Amos. Nhưng sau cùng thì nó sẽ chẳng giúp mày có được thứ mày muốn đâu, người anh em.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ký Ức Vĩnh Cửu
David Baldacci
Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci
https://isach.info/story.php?story=ky_uc_vinh_cuu__david_baldacci