Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khách Quan Không Thể Được
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 23
M
áy điều hòa không khí vừa mở ra, trong xe cũng đặc biệt ấm áp, Hồ Nhất Hạ cởi áo khoác ngoài ra, Lãnh Tĩnh liền híp mắt lại, nghi ngờ quan sát quan sát cô: "Mặc bộ đồ đẹp đẽ lại khiến người cảm thấy lạnh lẽo này, chuẩn bị làm gì hả?"
"Cậu nói.... Hiện tại chúng ta làm sao đi tìm Hứa Phương Chu?"
Hồ Nhất Hạ vừa có chuyện muốn nhờ, thanh âm và vẻ mặt liền trở nên đặc biệt ngọt, đặc biệt õn ẽn, Lãnh Tĩnh chà xát da gà nổi trên cánh tay, lái xe qua lối rẽ, không mấy vui lòng: "Muốn tìm anh ta thì trực tiếp gọi điện thoại không phải được rồi sao? Cứ chạy như vậy cũng không biết anh ta đang ở đâu. Huống chi mình căn bản không biết anh ta ở đâu."
"Cậu không biết nhưng mình biết, mình đã hỏi thăm người trong công ty rồi, địa chỉ hành trình của anh ấy, mình đều nắm trong tay
"Cậu xem cậu, lại tới. Mỗi lần Hứa Phương Chu chia tay cậu đều thế, mọi người đều nhìn ra ý đồ của cậu đối với anh ta, quái thai IQ cao như Hứa Phương Chu lại không nhìn ra? Làm bộ không biết mà thôi. Mình còn tưởng cậu rời nhà là bởi vì giác ngộ rồi, sao bây giờ cậu lại...."
Hồ đồng chí nhướng mày, mặc kệ: "Tiểu thư, cậu đừng đả kích mình!"
"Được rồi, những việc này đều không trách cậu, muốn trách thì trách ông trời cho cậu số đào hoa, cấp trên kia của cậu cũng thiệt là, đã ngủ với cậu rồi, sao còn chưa bày tỏ gì cả?"
"Cải chính chút, là mình ngủ với anh ta, không phải anh ta ngủ với mình." Hồ Nhất Hạ vừa nói vừa nhét địa chỉ của khách sạn vào trong tay Lãnh Tĩnh, "Còn nữa, chuyện này đến đây chấm dứt rồi, cậu ngàn vạn, ngàn vạn đừng nhắc tới trước mặt Hứa Phương Chu."
Lãnh Tĩnh nhìn tờ giấy một chút, tiếp tục than thở.
Hồ Nhất Hạ lại còn phối hợp nói: "Như thế này vậy, chúng ta đến phòng ăn trên lầu khách sạn ăn cơm trước, Hứa Phương Chu hẹn khách ở nơi đó vào 6 giờ, đến lúc đó chúng ta sẽ giả bộ vô tình gặp được anh ấy, có biết hay không?"
Lãnh Tĩnh trầm mặc, tiếp tục than thở.
"Đừng mãi than thở, may mắn cũng bị cậu than hết rồi."
Hồ Nhất Hạ không ngờ tới lời này của mình nhanh như vậy đã thành một câu sấm. Chỉ còn cách khách sạn một con đường, họ lại bị kẹt xe.
Lãnh Tĩnh lơ đễnh, nghe nhạc, thưởng thức phong cảnh, thậm chí lôi kéo Hồ Nhất Hạ đang nóng nảy: "Ai ai cậu xem! Chiếc xe phía trước nhất có phải 1413
Hồ Nhất Hạ nghe câu được câu không, cúi đầu xem đồng hồ, thật sự không chờ được, mặc áo khoác vào muốn xuống xe: "Mình chạy qua thôi, cậu chờ rồi trực tiếp đến phòng ăn khách sạn tìm mình."
"Chờ một chút đi, trước mặt đã hơi thông, kẹt không được bao lâu."
"Chờ đợi thêm nữa người ta sẽ ăn xong cơm tối luôn rồi." Trực tiếp đóng cửa xe, nhanh chóng xuyên qua ở trong dòng xe cộ.
Hồ Nhất Hạ cũng không dám tin tưởng mình chạy nhanh như vậy, lúc đến vườn hoa lầu dưới khách sạn thì nhìn đồng hồ, thời gian lại còn hơi sớm.
Lấy cái gương nhỏ ra, thở vài hơi. Cũng may mang theo đồ trang điểm, cô chạy suốt cả đường, kiểu tóc cũng rối loạn.
Đang bận chỉnh trang, trong túi xách đột nhiên vang lên tiếng chuông làm cô rợn cả tóc gáy. Nếu như Hồ đồng chí có can đảm, nhất định hung hăng tắt máy. Nhưng cô không có can đảm, không thể làm gì khác hơn là vô cùng không tình nguyện bắt máy.
Giọng nói ngạo mạn trong dự liệu vang lên: "Ở đâu?"
Hồ Nhất Hạ kẹp di động ở giữa bả vai và lỗ tai, hai tay để trống tô son môi, không chút để ý đáp: "Ở nhà."
"Anh sắp đi ngang qua nhà em, cùng nhau ăn bữa tối."
Hồ Nhất Hạ cả kinh thiếu chút nữa ăn hết một đoạn son môi, lúc này không dám chậm trễ: "Anh, anh biết tôi ở đâu?"
"......"
"Tôi, đã ăn rồi."
Anh vẫn không có trả lời.
Hồ đồng chí chuyển con ngươi, lập tức nhíu mày làm vẻ thống khổ: "Oa, bụng của tôi thật là đau, Phó tổng thân thể tôi không thoải mái, muốn ở nhà, không muốn ra khỏi cửa."
Đi theo làm bảo mẫu mấy ngày này, Hồ Nhất Hạ hiểu trầm mặc là phương thức nói "Không" của anh, nhưng, lúc này anh không khỏi trầm mặc quá lâu ——
Da đầu Hồ Nhất Hạ cũng bắt đầu tê dại, thử dò xét hỏi: "Phó tổng?"
Tiếng nói vừa dứt, đầu vai Hồ Nhất Hạ trầm xuống.
Quay đầu lại, nhất thời ngẩn ra.
"Phó...... Phó tổng......" Thanh âm run giống như gió thu cuốn hết lá vàng.
Đáng tiếc mặt Chiêm Diệc Dương đối diện vẫn không chút thay đổi
Hồ Nhất Hạ còn ngu hề hề cầm điện thoại di động, cho đến lúc anh thu hồi điện thoại di động, mới hoàn toàn nhớ lại phải cúp máy.
Chiêm Diệc Dương lườm cảnh xa hoa bên ngoài khách sạn một cái: "Ngươi ở nơi này?"
-_-|||
Đối mặt anh trước đó chưa từng ga lăng như vậy, lòng vàn tay Hồ Nhất Hạ liên tục ra mồ hôi, "Tôi tới tìm người không được ah...."
Anh thậm chí cười một tiếng: "Đứa bé nói láo phải bị trừng phạt......"
L này sao nghe quen tai thế này?
Hồ Nhất Hạ mãnh liệt phản ứng kịp, nhất thời mặt đỏ tới mang tai. Đang lúc này, cách đó không xa bay tới một tiếng: "Mars!"
(⊙_⊙)?
Âm thanh này thật là thân mật, Hồ Nhất Hạ còn chưa kịp theo tiếng kêu nhìn lại, người khác không nói hai lời, cứ như vậy đột nhiên ôm chặt hông của cô.
Động tác của Chiêm Diệc Dương hết sức nhẹ nhàng linh hoạt, Hồ Nhất Hạ lại bị dọa không nhẹ. Đang muốn ngửa đầu trừng anh, ánh mắt lại không tự giác nhìn người phụ nữ đang ở đằng xa.
Người phụ nữ mới từ một chiếc xe RV xuống, chiếc xe có bảng số là ——1413.
Hồ Nhất Hạ sửng sốt.
Sững sờ xong, đột nhiên đắc chí cười lên, ngón tay đâm đâm ngực Chiêm Diệc Dương: "Vừa rồi còn bảo muốn ăn cơm tối với tôi, không phải anh cũng đâu gạt người sao?"
Chiêm Diệc Dương cúi đầu nhìn tay cô, ánh mắt nguy hiểm, Hồ đồng chí từ trước rất thức thời, cất đi sắc mặt đắc ý: "Không trở ngại hai người, tôi...."
Hồ Nhất Hạ vặn vặn eo. Móng vuốt của người khác vẫn chiếm cứ ở nơi đó, không chút nào thư giãn. Còn người phụ nữ đối mặt, dùng một loại ánh mắt hết sức phức tạp nhìn hai người bọn họ, Hồ Nhất Hạ nhìn mà cả người khó chịu.
Chiêm Diệc Dương nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cô cũng rướn cổ dài nhìn. Cửa chính khách sạn gần ngay trước mắt, nhưng trông mòn con mắt cũng không vào được, Hồ Nhất Hạ nhất thời phàn nàn nâng mặt: "Anh hẹn hò thì hẹn hò đi, kéo tôi tới chi?"
"Cùng nhau." Chiêm Diệc Dương ném qua hai chữ, chỉ khổ Hồ Nhất Hạ, lại lộ ra bộ dáng mặc người chém giết trước mặt người phụ nữ xa lạ, thật sự là mất mặt.
Đợi đến ấm ức, Hồ Nhất Hạ không có biện pháp với cái móng vuốt ngang hông, không thể làm gì khác hơn là nhìn vào khách sạn đại sưu tầm trai đẹp giết thời gian.
Đáng tiếc ra vào đều là nhân sĩ xấu xí trang phục xa hoa, duy nhất có diện mạo xa hoa, lại ngồi trên xe lăn, do phục vụ đẩy ra đường.
Ai đáng tiếc! Hồ Nhất Hạ đang than, người phụ nữ bên cạnh đột nhiên phất tay ra hiệu cho người đàn ông xa hoa: "Calvin!"
-_-!
Người được chờ đã đến, không tìm được cơ hội trượt đi, lại thật sự đi không được, Hồ Nhất Hạ tính toán thật nhanh trong lòng, mắt trông mong nhìn đường rẽ, chiếc xe cũ của Lãnh Tĩnh còn chưa thấy bóng dáng.
Người đàn ông xa hoa rất nhanh được dời lên xe RV, mắt thấy người khác sắp xách cô lên xe, Hồ Nhất Hạ vội vàng khước từ: "Tôi còn có bạn!"
Kháng nghị không có hiệu quả.
Xe quay đầu, rất nhanh chạy gấp ra, Hồ Nhất Hạ khóc không ra nước mắt.
Thanh âm của người đàn ông xa hoa cũng xa hoa, Hồ Nhất Hạ lại hoàn toàn không có hăng hái, cho đến —— "Anh em cầu xin cậu chớ bày ra vẻ lạnh lùng, không chuẩn bị giới thiệu chúng tôi với vị hôn thê của cậu?"
Anh em trong miệng của anh ta là, Chiêm Diệc Dương?
Vậy vị hôn thê
Hồ Nhất Hạ nhất thời kinh hãi, liên tục nghiêng đầu nhìn về phía Chiêm Diệc Dương. Tay cầm tay lái của anh bất ngờ căng thẳng, lại vẫn iệng không nói.
"Nhất Hạ, tôi có thể gọi cô thế không?" Lời nói vòng vo này nghe vào thật không mặc cười, một là bởi vì nó xuất ra từ cái miệng hoàn mỹ của người đà ông xa hoa, mà, Hồ đồng chí lo đạp Chiêm Diệc Dương, căn bản không cẩn thận nghe. Cho đến ——
"Tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Phương Chu, côi có thể gọi tôi Calvin. Đây là vợ tôi Hồ ——"
Tên Phương Chu này đã đủ làm cho người ta kinh ngạc, Hồ Nhất Hạ rất bội phục mình còn có thể tự nhiên nhận lấy lời của đối phương: "Hồ Diệc Hạ?"
"Mars nói với cô?"
Ba hồn bảy vía của Hồ đồng chí đã bay một nửa, cơ hồ quên nên nói như thế nào.
Chiêm Diệc Dương đặc biệt thông cảm cô, cưng chiều cười, trong mắt lại u ám, thẳng tắp nhìn chằm chằm con đường phía trước: "Sắp ăn cơm với ba mẹ chồng tương lai, cô có chút khẩn trương, các cậu chớ để ý."
Tương?
Lai?
Công ((công trong công công (ba chồng)?
Bà ((bà trong bà bà (mẹ chồng)????
Một nửa hồn phách còn lại của Hồ Nhất Hạ cũng "vèo" một tiếng bay đi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khách Quan Không Thể Được
Lam Bạch Sắc
Khách Quan Không Thể Được - Lam Bạch Sắc
https://isach.info/story.php?story=khach_quan_khong_the_duoc__lam_bach_sac