Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Kết Hôn Chớp Nhoáng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 22: Đêm Tối Như Mực
H
ết giờ làm, Hứa Trác Nghiên mặt nhăn mày nhó, tâm trạng mệt mỏi, cùng với Trần Hiểu Dĩnh ra khỏi văn phòng, bất ngờ gặp Lâm Khởi Phàm.
Khoảnh khắc đối mặt với nhau, Hứa Trác Nghiên mới ý thức được người này không phải là người xa lạ, cũng không phải là tổng giám đốc Lâm mà cô chống đối và căm ghét nữa, mà là chồng hợp pháp của cô. Đúng vào khoảnh khắc mà cô hiểu ra được điều này, cô đờ người ra, dường như không biết tiếp theo nên làm gì, bởi trước đó cô chỉ biết cô yêu Phan Hạo Nho, không thể kiềm chế được ngọn lửa yêu thương bùng lên, tình yêu bất chấp hậu quả, cũng không cần nghĩ đến tương lai. Vì vậy cô chẳng bao giờ nghĩ cuộc hôn nhân lại ở gần mình đến như vậy.
Lâm Khởi Phàm đến gần họ, mỉm cười với hai người. Trần Hiểu Dĩnh liền mỉm cười chào hỏi theo phép lịch sự: "Tổng giám đốc Lâm, sao trùng hợp thế?"
Nụ cười trên môi Lâm Khởi Phàm chợt thu lại: "Tôi cố ý đến đây đón vợ tôi đấy!"
Hứa Trác Nghiên ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt với Lâm Khởi Phàm.
Vẻ mặt thù địch ấy bỗng nhiên khiến cho sự lạnh lùng của anh dịu bớt.
Trần Hiểu Dĩnh ngơ ngác hỏi: "Trùng hợp thế, vợ anh cũng làm ở tòa văn phòng này ư? Anh thật là chu đáo, vậy chúng tôi đi trước nhé!", nói rồi Trần Hiểu Dĩnh kéo tay Hứa Trác Nghiên đi.
Lâm Khởi Phàm với tay kéo Hứa Trác Nghiên lại: "Bà xã, tối nay em muốn ăn gì?"
Chỉ một câu hỏi bình thường cũng đủ khiến cho Trần Hiểu Dĩnh lạnh sống lưng và khiến cho các đồng nghiệp vừa bước ra khỏi tòa văn phòng đó kinh ngạc. Mễ Phi Phi và Trương Mạn kinh ngạc quay sang nhìn nhau, còn Đỗ Giang mặt mày biến sắc, hướng ánh mắt u ám chứng kiến toàn bộ. Chị Hồ kế toán đứng trong đám đông, dường như hiểu ra vài phần, vội vàng tiến đến nói: "Tổng giám đốc Lâm, khoản tiền ấy hôm qua tôi đã gửi sang cho ngài rồi, ngài bảo tài vụ kiểm tra lại nhé!"
Lâm Khởi Phàm gật đầu. Hứa Trác Nghiên nhìn Trần Hiểu Dĩnh và các đồng nghiệp đứng phía sau mình, chỉ nói một câu: "Hiểu Dĩnh, em về trước đi!", sau đó sải bước đến bên chiếc A8. Lâm Khởi Phàm lúc này mới vội vàng chào mọi người, ấn điều khiển từ xa cho chiếc xe mở cửa tự động. Hứa Trác Nghiên ngồi vào bên trong, chỉ cảm thấy mặt mình đang nóng phừng phừng.
"Anh vội vàng tuyên bố quyền sở hữu của anh đối với tôi như thế cơ à? Anh muốn cả thế giới này biết giờ tôi đã bị anh ký tên, đóng dấu, trở thành thứ hàng không thể bán được nữa rồi phải không?", Hứa Trác Nghiên ngoảnh phắt đầu lại, trừng mắt nhìn Lâm Khởi Phàm.
Lâm Khởi Phàm hừ một tiếng: "Anh có nói hay không không quan trọng, quan trọng đó là hiện thực. Đi thôi, tìm một chỗ nào ngồi nói chuyện! Anh cưới em là vì muốn sống yên ổn qua ngày, không phải để suốt ngày cãi cọ với em đâu!"
Trước tòa biệt thự Đông Phương Hoa Viên trong khu Hoa kiều Nam Sơn, Hứa Trác Nghiên và Lâm Khởi Phàm đang tranh cãi trên xe.
"Xuống xe đi!", anh nói.
"Không xuống!". Hứa Trác Nghiên nhìn anh ta, lạnh nhạt: "Anh phải nói chuyện với tôi cho rõ ràng, ra ngoài đi, tìm một quán cà phê nào đó!"
"Tại sao? Ở đâu nói chuyện chả như nhau?", Lâm Khởi Phàm nhíu mày.
"Anh nói xem? Ở bên ngoài ít nhất anh sẽ không thô bạo, không dùng vũ lực để bức ép tôi, anh vẫn còn chút lý trí!", Hứa Trác Nghiên nhớ lại mấy lần ở riêng với Lâm Khởi Phàm mà thấy rùng mình.
"Hóa ra là vì điều này!" Lâm Khởi Phàm cười, cúi đầu rồi sát lại gần, mùi thuốc lá nồng nặc từ người anh càng khiến Hứa Trác Nghiên cảm thấy bức bối, cô ngoảnh phắt mặt đi. Lâm Khởi Phàm lấy tay quay mặt cô lại, ép cô phải nhìn thẳng vào mặt anh: "Em sợ anh à?"
Hứa Trác Nghiên gật đầu, cô thừa nhận, người đàn ông này khiến cô căng thẳng.
"Đó là bởi vì không quen, quen rồi sẽ ổn thôi!". Anh ôm lấy đầu cô, đặt một nụ hôn cưỡng ép lên môi cô, là sự chiếm hữu, cướp đoạt, trừng phạt. Nụ hôn này quá dữ dội, quá ngang ngược, cô chỉ cảm thấy khó thở, còn anh ta thì chẳng có ý định dừng lại. Đúng lúc ấy có người gõ cửa xe, lúc này cô mới được buông tha.
Là nhân viên bảo vệ của khu.
Lâm Khởi Phàm hạ cửa kính xe: "Có chuyện gì thế?"
Nhân viên bảo vệ có vẻ ái ngại, dường như người làm sai là anh ta vậy. Anh ta dè dặt: "Thật ngại quá, thưa anh Lâm, anh hãy đỗ xe vào trong bãi đỗ, lát nữa xe qua xe lại sợ bất tiện!"
Lâm Khởi Phàm ậm ừ rồi nhìn Hứa Trác Nghiên: "Thôi được rồi, làm theo ý em vậy!"
Lâm Khởi Phàm bẻ vô lăng, lái ra khỏi khu biệt thự.
"Hừ!", Hứa Trác Nghiên hừ giọng. Lâm Khởi Phàm liếc nhìn cô: "Em hừ cái gì?"
"Hừ!". Hứa Trác Nghiên nói: "Xem ra nhân phẩm của anh cũng chẳng ra làm sao, hành vi chắc chắn rất ngang ngược, thô bạo, vô lối, tiếng xấu chắc đồn xa lắm, nếu không sao nhân viên bảo vệ lại sợ anh như mèo sợ chuột như thế?"
"Ha ha ha...". Lâm Khởi Phàm bật cười, siết chặt lấy tay cô: "Em nói đúng, vì vậy em hãy ngoan ngoãn một chút, đừng có dữ dằn mãi như thế!"
"Trong chỗ này có một cửa hàng cà phê cũng không tồi, chắc là em sẽ thích!". Giọng nói vốn lạnh lùng của Lâm Khởi Phàm bỗng thoáng chút dịu dàng, Hứa Trác Nghiên có cảm giác như mình đang nghe lầm.
Quán cà phê mà anh ta nói chính là quán kinh doanh cà phê Portofino có tên là SPR Coffee.
Quán SPR Coffee nằm bên bờ hồ yên tĩnh, hai người ngồi ở nơi gần như có thể thu vào tầm mắt cả khung cảnh hồ Yến Thê. Từ trong quán cà phê nhìn ra ngoài sẽ thấy một mặt hồ tĩnh lặng trải dài.Cây cối ven hồ tươi tốt, xanh mát rợp bóng, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Ở một không gian riêng biệt trên tầng hai quán cà phê, cách bài trí ở đây rất độc đáo và tỉ mỉ, mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu. Chiếc ghế sô pha mềm mại, cái giá đựng rượu vang bằng gỗ cùng với không gian riêng biệt đã tạo ra một không khí hài hòa và tuyệt diệu. Khi trời chập choạng tối, một người thông minh như chủ quán sẽ bố trí thêm một chiếc đèn lồng nhỏ xinh xắn cho những vị khách thích sự lãng mạn và ấm áp. Trong không gian thư thái này, trong không khí ấm áp này, có lẽ thật sự có thể hóa giải được những đau khổ và phiền não của con người.
Lần này, cả hai cùng uống cà phê, chỉ có điều Lâm Khởi Phàm vẫn uống cà phê đen, không cho đường, cũng không có sữa.
Anh tự ý gọi cho Hứa Trác Nghiên một ly Mocha lớn, đây là loại đồ uống pha trộn giữa sô cô la và cà phê.
Hứa Trác Nghiên ngồi yên không nói năng gì, trong lòng vô cùng bất mãn, anh coi mình như sở hữu riêng thật đấy ư? Anh bắt đầu thay mình làm chủ bản thân ư? Ai cho anh cái quyền ấy, đúng là đồ kiêu căng ngạo mạn, coi mình là cái rốn của vũ trụ, ích kỉ, điên khùng.
Đúng lúc cô đang nguyền rủa Lâm Khởi Phàm hàng trăm hàng nghìn lần trong lòng, nhân viên phục vụ đã mang đồ uống lên, một mùi sô cô la béo ngậy thu hút sự chú ý của cô. Ngoài cà phê, nhân viên phục vụ còn mang thêm một vài viên đường, một đĩa bánh Oreo, bánh quy vừng...
"Đừng dùng sai lầm của người khác để trừng phạt bản thân!", đây là câu nói ưa thích của Hứa Trác Nghiên. Vì vậy, vừa thưởng thức Mocha, cô vừa bỏ những món đồ ăn vặt ngon tuyệt vào miệng, nhai từ từ, cảm nhận cái ngon của nó, rồi dần dần cô phát hiện ra cái bộ mặt thối tha kia thật ra cũng chẳng đến mức đáng ghét lắm!
Lâm Khởi Phàm nhấp một ngụm cà phê, anh đã sớm quen với cảm giác đắng ngắt này. Đúng thế, chẳng có người phụ nữ nào giống như vợ cũ của mình, có thể cam tâm tình nguyện nếm trải cái vị đắng này.
Lâm Khởi Phàm lại chìm vào trong ký ức.
Lâm Khởi Phàm hồi đầu xây dựng sự nghiệp nhờ nghề buôn bán bất động sản, anh với vợ tốt nghiệp cùng một trường đại học, lại đồng thời được phân bổ về làm ở một cơ quan. Hai người họ là một cặp trong văn phòng.
Đối với việc yêu cùng cơ quan, có người phản đối, có người ủng hộ, người ủng hộ thì nói: "Nếu như anh với cô ấy ở bên nhau mà cảm thấy dễ chịu thì cần gì phải coi trọng hình thức nữa? Văn phòng chính là nơi lí tưởng nhất để tìm hiểu nhau!"
Thời còn trẻ luôn cảm thấy tình yêu sét đánh rất kích thích, nhưng bây giờ lại nghĩ tình cảm được xây dựng trên cơ sở quen biết lâu dài càng vững chãi, cũng càng tuyệt vời hơn.Lúc hẹn hò, hai bên đều có rất nhiều giả tưởng, phải giấu giếm rất nhiều thứ, bao gồm cả nhược điểm. Nhưng yêu người cùng công ty thì khác, bởi vì mọi người đều biết rõ về nhau.
Lâm Khởi Phàm nghĩ, hồi đó là ai thích ai trước nhỉ? Giờ anh đã không nhớ nổi nữa.
Có lẽ hồi đầu anh cũng chẳng ngờ hai người sẽ trở thành một cặp, vì vậy sự quan tâm của hai thanh niên ở hai vùng quê xa xôi dành cho nhau đều xuất phát từ trái tim, không hề cố ý thể hiện bất cứ thứ gì, đi với nhau bỗng trở thành chuyện hết sức tự nhiên. Nói chung vào những năm chín mươi của thế kỉ, hai người trẻ tuổi lăn lộn ở Thâm Quyến này đều rất khốn khổ, chẳng dễ dàng gì. Họ cùng đến từ một vùng quê nghèo, vì vậy cùng có cảm giác tự ti và khao khát được mở mày mở mặt với thiên hạ. Vì vậy họ yêu nhau, rồi nhanh chóng chuyển đến sống chung và kết hôn với nhau. Hai người sống với nhau dù gì vẫn tốt hơn là ở một mình, có thể tiết kiệm được tiền nhà, có thể cùng nhau ăn uống, dùng những cách rẻ tiền nhất để có được sự ấm áp và hạnh phúc. Có thể giờ nhìn lại, đó không phải là tình yêu, mà chỉ là hai mảnh ghép không phù hợp, ghép tạm lại để sống qua ngày.
Sinh nhật anh vào tháng chín, tháng chín là giai đoạn nghèo khó nhất trong năm của họ, bởi vì tiền tiết kiệm cả năm trời của họ đều phải gửi về nhà hết trong tháng này. Bởi vì trong nhà họ còn có anh, có chị, có em trai, em gái khao khát được như họ, thông qua việc học hành để thoát khỏi thôn nghèo, vì vậy tiền hai người gửi về, họ đều dùng vào việc đóng học phí hết.
Năm ấy sinh nhật anh, hai người chỉ có một trăm tệ, còn phải sống đến tận cuối tháng.Vì vậy anh nói, chúng ta không làm sinh nhật nữa. Nhưng cô nói, không, em nhất định phải tổ chức sinh nhật cho anh!
Thế là tối ấy, anh được ăn món mì do chính tay cô kéo sợi, được ăn món canh "Trăng sáng mặt biển" do cô "Phát minh", chẳng qua chỉ là món canh rong biển nấu với trứng gà. Cô còn đặc biệt làm một cái bánh bao nhân thịt thật to, bên trong phải đến ba, bốn lạng thịt, lúc đặt cái bánh lên bàn, cô còn đặc biệt cắm thêm một cây "nến" tỉa bằng cà rốt.
Cô nói tình yêu của hai người giống như món canh "Trăng sáng mặt biển", tròn vẹn và đầy đặn. Cuộc sống của hai người cũng mãnh liệt như màu đỏ của củ cà rốt, còn bát mì đó đương nhiên là tượng trưng cho sức khỏe và trường thọ.
Nghĩ đến đây, Lâm Khởi Phàm chợt thấy buồn.
Lúc ấy, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy mà cô vẫn có thể làm một bữa ăn chúc mừng sinh nhật anh, đúng là đã làm khó cho cô!
Về sau anh nghỉ việc, đi làm ở cửa hàng đồ ăn nhanh, nhân viên vệ sinh, bất động sản, nghề gì anh cũng thử, cuối cùng anh đã thành công ở Châu Hải. Bất động sản khiến anh giàu lên chỉ trong một đêm, đồng thời nó cũng khiến anh thay đổi. Không phải là đàn ông cứ có tiền là hư, nhưng bởi vì tiền mà nhiều chuyện không thể do mình quyết định được.
Điều kiện của họ khá lên, chuyển vào sống trong biệt thự, vợ anh cũng ở nhà chuyên tâm lo lắng cho gia đình, sinh cho anh một đứa con. Nhưng lúc đó trái tim anh đã không còn thuộc về cô.
Còn anh, lúc này anh đã trở thành một miếng mồi ngon mà tất cả các cô gái trẻ trong công ty đều phải nhỏ dãi thèm thuồng.
Lúc ấy, trong giới ông chủ ở Thẩm Quyến có truyền tai nhau một câu: "Bên cạnh có một ả lẳng lơ, ở nhà có một người nấu nướng, phương xa có một người nhớ nhung, văn phòng có một cô xinh xinh", nghe nói đây là bốn nguyện vọng lớn của đàn ông. Đối với đàn ông mà nói, ở văn phòng có một cô xinh xinh mãi mãi là liều thuốc kích thích cho công việc thêm hứng khởi.
Nhưng Lâm Khởi Phàm hiểu rõ, đàn bà làm cùng công ty không thể đụng vào. Bởi vì những phụ nữ dưới quyền toàn tham lam, bọn họ không chỉ nghĩ đủ mọi cách để kéo đàn ông về phía mình, mà quan trọng hơn họ còn nghĩ đủ cách để trở thành bà chủ của văn phòng này. Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang mà! Trước mặt mọc bao nhiêu là cỏ non mỡ màng, nhìn thì thích mắt, nhưng nếu lỡ một ngày nuốt chúng vào bụng, quá trình nhai có thể thơm ngon lắm, nhưng nhai xong, trước mặt bạn sẽ chẳng còn cảnh đẹp mà ngắm, thậm chí lại có thêm một đôi mắt canh chừng khiến cho bạn mất đi tự do, điều này chẳng phải rất đáng sợ sao? Vì vậy Lâm Khởi Phàm nhớ rất kỹ một nguyên tắc, chỉ cần không biến văn phòng thành cái giường ngủ thì yêu ai cũng được!
Sau những năm chín mươi, tại khu tam giác Châu Giang, đâu đâu cũng có cám dỗ, đâu đâu cũng gặp những gã đàn ông chợt giàu lên, đâu đâu cũng thấy những ả đàn bà dang tay, khỏa thân đứng trên đường bán hương bán phấn. Là để mua vui hay là để giải tỏa khát vọng sinh lí của bản thân, hay là thể hiện thân thế của mình, anh cũng không biết nữa. Chỉ biết về sau, anh ngày càng xa cách vợ, dần dần thậm chí qua đêm không về nhà.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ rơi cô hay ly hôn với cô.
Cho đến một ngày, một dự án của anh đột nhiên bị dừng lại, tất cả tiền bạc đều không thể lấy lại, những bạn bè và hồng nhan tri kỷ cũ đều xa lánh anh. Sau khi cầu xin sự giúp đỡ của nhiều người mà không thành, anh mệt mỏi. Anh thực sự tuyệt vọng... khi anh lê cái thân xác rã rời của mình về đến nhà.
Đột nhiên anh phát hiện, vợ anh đã phản bội mình.
Ngoài cửa là một đôi giày nam.
Mà người đó, anh không biết. Khi gã đàn ông ấy quần áo xộc xệch, hoảng hốt bỏ chạy trước mặt anh, anh cười nói với vợ: "Bởi vì bữa sinh nhật năm ấy, vì bữa cơm cô làm cho tôi hôm ấy, tôi không trách cô, chúng ta ly hôn!"
Vợ anh không nói gì mà đi thẳng vào nhà bếp.
Anh cũng bước vào theo, lúc ấy mới phát hiện ra, không biết từ khi nào, trong nhà bếp có thêm một bộ dụng cụ pha cà phê.
Cô thành thạo bỏ cà phê hạt vào trong máy nghiền, lấy tay ấn cán máy, chẳng mấy chốc đã tạo ra một lớp bột cà phê mịn màng. Sau đó cô tiếp tục pha cà phê.
Suốt cả quá trình, động tác của cô vô cùng thành thạo và nghiêm túc, Lâm Khởi Phàm tin rằng để làm được như vậy, cô đã phải tập luyện không ít lần. Anh tin trong vô số lần ấy, chắc chắn cô đã nếm thử cái vị đắng nguyên chất của dịch lỏng ấy rồi.
Cuối cùng, mùi cà phê nồng nàn và nguyên chất lan tỏa trong không khí. Cô rót hai cốc, không cho cái gì hết, một cốc cho anh, một cốc cho mình.
Cô nói: "Em biết anh thích đi quán cà phê, thích uống cà phê, em không hiểu vị đắng ấy là cái gì ngon lành, vì vậy em đã đến Danh Điển, Bản Sắc, Starbuck... đến nơi nào em cũng gọi một cốc cà phê để nếm thử, về sau em mới hiểu. Thực ra cà phê đen vẫn là ngon nhất, bởi vì nó mộc mạc và nguyên chất, không hề trải qua quá trình gia công, nó có mùi vị ban đầu của cà phê".
Lâm Khởi Phàm kinh ngạc. Ban đầu anh thích uống cà phê đen, chỉ là bởi vì lúc trên máy bay anh đã đọc được một bài báo viết: "Người uống cà phê đen là người có dũng khí, người yêu cà phê đen là người dũng cảm!", vì vậy anh mới uống.
Vợ anh lại nói: "Cà phê đen không cho bất cứ thứ gì, nó mang lại cảm giác nguyên chất cho người thưởng thức. Nó tập trung năm đặc điểm của cà phê: thơm, ngọt, thuần, chua và đắng, nguyên thủy nhưng thô kệch, thâm trầm nhưng có dư vị".
Lâm Khởi Phàm hiểu, vợ anh đang nói cho anh biết, cho dù anh bỏ rơi cô, lạnh nhạt với cô như thế nào, ánh mắt và con người cô luôn dõi theo anh, cô cũng có đầy đủ điều kiện để nắm tay anh xuất hiện trước mặt mọi người, xứng đáng có được sự tôn trọng của mọi người.
Lâm Khởi Phàm nhìn đôi bàn tay của vợ, có lẽ để nấu ra được mùi vị này, cô đã không ít lần bị bỏng tay. Bởi vì Lâm Khởi Phàm hiểu rõ, muốn nấu cà phê phải dùng nước ở 92- 96 độ mới có thể "lột sạch" mùi vị thơm ngon của cà phê, chứ không phải là "nấu" đơn thuần, nếu nước vượt quá 96 độ, nó sẽ làm hỏng vị ngậy trong cà phê, khiến cho cà phê trở nên đắng và chát.
Trong lòng anh dấy lên một sự cảm động khó nói thành lời.
Còn cô uống hết cốc cà phê, sau đó lặng lẽ trở về phòng, đưa cho anh một tờ đơn ly hôn.
Đúng vậy, khoảnh khắc ấy, Lâm Khởi Phàm chợt thấy hối hận, anh không muốn ly hôn, nhưng cô một mực kiên quyết với lựa chọn này. Cuối cùng họ cũng làm xong thủ tục.
Tuy nhiên, ngày hôm sau, trời không tuyệt đường người, Lâm Khởi Phàm nhận được lời đồng ý cho vay của ngân hàng, thế là dự án của anh được hồi sinh.
Về sau anh mới biết, đó là vì nhờ cô, vợ của anh. Cô đã bán mình cho cái gã đang nắm quyền sinh quyền sát đối với anh. Anh cũng biết, đây chính là cái gọi là "người tình cao cấp", mà người trung gian lại chính là Liêu Vĩnh Hồng.
Anh từng thề sẽ xử Liêu Vĩnh Hồng.
Nhưng về sau, ở trước giường bệnh, vợ anh kéo tay anh, nói: "Thực ra chị Hồng cũng là một phụ nữ đáng thương, chị ấy chỉ là tìm một người đàn ông muốn kiếm phụ nữ và một người phụ nữ muốn kiếm tiền để bắc cầu cho họ đến với nhau mà thôi, chị ấy chẳng ép uổng một ai, em cũng là cam tâm tình nguyện".
Cuối cùng cô chết, chết khi mới có ba mươi ba tuổi, lại là vào tháng chín.
Hứa Trác Nghiên nhìn Lâm Khởi Phàm, hiếm khi anh lại yên lặng như vậy để cho cô mặc sức ăn uống, rồi đột nhiên cô bỗng thấy hơi bất ngờ, anh đang dựa vào ghế, vẻ mặt u ám, ủ rũ, không còn cứng rắn vào lạnh lùng như trước, trông có vẻ hụt hẫng và thê lương, thậm chí mắt anh còn hơi đỏ, ánh mắt thất thần, dường như đang nhìn cô, mà cũng dường như đang nhìn người khác. Bỗng nhiên Hứa Trác Nghiên nảy ra một ý nghĩ, loại người như anh, chắc chắn cũng có áp lực, có phiền não, cũng có những điều không như ý. Nghĩ đến đây, trái tim cô thoáng rung động.
Lâm Khởi Phàm nhìn Hứa Trác Nghiên chằm chằm. Cô gái này, quả là có sức hút với anh, vì vậy anh mới muốn kết hôn với cô ấy, muốn sống yên ổn với cô ấy, nhưng không biết tại sao mỗi lần đối mặt với cô, bản thân lại không thể kiềm chế được khao khát muốn chiếm hữu cô, muốn khiến cho cô buồn, làm cho cô không vui. Có lẽ chính bởi ngần ấy năm buông thả đã hình thành thói quen, có lẽ là vì cảm thấy có lỗi với vợ, có thể là vì căm hận Liêu Vĩnh Hồng, anh cũng không biết rõ.
Tay Hứa Trác Nghiên chợt run lên. Lâm Khởi Phàm liếc cô rồi châm một điếu thuốc, một làn khói trắng tỏa ra, chắn mất tầm nhìn của anh. Anh hạ giọng: "Em có chuyện thầm kín của em, anh cũng có quá khứ của anh, chúng ta đều không phải là một trang giấy trắng, như thế càng hay, cả hai đều có thể giữ cho mình một không gian riêng, không ai xâm phạm, can thiệp lẫn nhau, sau này phải nhìn về phía trước, phải sống cho tốt, có được không?"
Hứa Trác Nghiên không ngờ từ miệng anh có thể thốt ra được những câu này, cô chợt thấy bất ngờ, bởi vì bất ngờ nên cô không biết trả lời ra sao.
Mỗ người đều có một không gian riêng, nói như vậy là cô vẫn có thể nhớ đến Phan Hạo Nho, không cần yêu cầu bản thân phải xóa bỏ hình bóng ấy ra khỏi đầu, cứ sống với anh như vậy, có được một cuộc hôn nhân, một mái nhà, có lẽ đây cũng là một kết quả không tồi.
Yên ổn sống qua ngày.Hứa Trác Nghiên bật cười, đúng thế, đây là câu nói cửa miệng của bố mẹ cô.
Khoảnh khắc ấy, Hứa Trác Nghiên chợt cảm thấy hình như mình đã chấp nhận Lâm Khởi Phàm, đã tìm được một lý do để chấp nhận anh ta. Đúng thế, ai ai cũng đều nói, người yêu và chồng không nhất thiết phải là một.
Cô gật đầu.
Lâm Khởi Phàm cũng gật đầu nói: "Lát nữa anh đưa em về, trước khi kết hôn, anh sẽ không động đến em!"
Hứa Trác Nghiên mặt đỏ bừng, cúi gằm xuống.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Kết Hôn Chớp Nhoáng
Liên Tĩnh Trúc Y
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Liên Tĩnh Trúc Y
https://isach.info/story.php?story=ket_hon_chop_nhoang__lien_tinh_truc_y