Chương 22
hông có hội chứng nào khó chữa hơn trầm cảm nếu bệnh nhân không có thời gian nghỉ ngơi. Dù trị liệu phân tâm thì cũng chẳng biết được nguyên do, điều tất yếu là căn bệnh này nằm ngoài tầm kiểm soát của y học đương đại. Theo Freud, người bệnh có thể đã bị “cắm chốt” ở giai đoạn môi miệng*. Pierre Janet cho rằng đó là sự kiệt quệ cùng cực của năng lượng tinh thần. Có khá nhiều học thuyết xoay quanh vấn đề này, tuy nhiên vẫn chưa ai đưa ra được một lời giải thích có tính thuyết phục.
Paprika đã nhiều lần chữa trị thành công bệnh trầm cảm nhờ thiết bị PT. Phương pháp của cô là dùng phân tâm học để nghiên cứu môi trường sống của các bệnh nhân có xu hướng trầm cảm, sau đó dự tính thời điểm dao động “endon”, hay nói cách khác là thời điểm bệnh chuẩn bị bộc phát để truyền năng lượng dạng endon vào người bệnh. Endon tồn tại trong một không gian thứ ba, không phải thể chất cũng chẳng phải tâm hồn. Chính bởi lẽ ấy, trầm cảm còn có cái tên gọi khác là sầu muộn do thiếu endon. Nhưng vì endon là nguyên lý chung về hấp thụ các chất bên trong cơ thể của con người và các loài trong tự nhiên, nên có lẽ gọi là “sầu muộn do thiếu endon/cosmos” sẽ hợp lý hơn chăng?
Buổi trị liệu sẽ bắt đầu luôn trong đêm nay nên Konakawa không về nhà được. Ông mượn chiếc điện thoại không dây ở Radio Club và gọi điện về nhà. Konakawa còn chưa nói hết câu “Hôm nay anh không về đâu”, người vợ ở đầu dây bên kia đã cúp máy rồi. Dù bản tính ông ít nói, nhưng sự lạnh nhạt trong quan hệ vợ chồng của Konakawa, đến Paprika cũng cảm nhận được. Vậy mà dường như bản thân ông không mấy để ý tới điều đó. Người khách ngồi bên quầy cũng không còn ở đó nữa. Khi hai người chuẩn bị rời quán, Jinnai khẽ nói với Paprika “Nhờ cô giúp đỡ Konakawa nhé” Cô cũng nghe tiếng Kuga thầm thì với Konakawa, “Bảo trọng”. Noda Tatsuo chắc chắn chưa tiết lộ gì với Kuga và Jinnai về nghề nghiệp của Paprika, nhưng bằng trực giác họ cũng nhận ra rằng cô là một dạng chuyên gia tư vấn gì đó, dù chưa chắc đã liên quan tới mảng tâm lý học. Cô đã hơi lo rằng hai nhân viên của Radio Club sẽ nhầm tưởng cô với gái làng chơi chuyên phục vụ những quý ông trung niên có điều kiện, nhưng nhìn tình hình như vậy cô cũng yên tâm phần nào.
Họ ra ngoài bắt taxi về căn hộ của Paprika. Người tài xế nghe cách nói chuyện của cô, đoán ra được hai người không phải cha con, có lẽ lầm tưởng Konakawa lừa lọc hay mua dâm cô thiếu nữ đáng tuổi con gái ông ta nên bắt đầu nói gần nói xa. Nhưng Konakawa chẳng hề có phản ứng gì với những lời bóng gió ấy. Bệnh nhân của Paprika trong đêm nay dường như đã mất đi khả năng cảm nhận hỉ nộ ái ố. Một đặc điểm chung của những cá nhân dễ mắc trầm cảm, ấy là họ thường bị bó buộc bởi những nguyên tắc nào đó. Họ tránh tranh cãi với người khác, trong trường hợp chuẩn bị xảy ra xung đột, họ sẽ chấp nhận nhượng bộ ngay. Thế này mà cũng đi làm cảnh sát được sao, Paprika thầm nghĩ, nhưng có lẽ tính cách Konakawa sẽ thay đổi khi đối đầu với tội phạm.
Về đến khu chung cư, Konakawa cũng không mảy may trầm trồ ngạc nhiên trước sự xa hoa của tòa nhà. Vẻ thờ ơ của ông giống như một lời thách thức, dường như ông đang nói với Paprika rằng “Cô có giỏi thì chữa bệnh cho tôi đi”. Nhưng thực tế, Konakawa hiện giờ thậm chí không có khả năng cảm thấy ghét bỏ hay thù địch ai. Cô biết đằng nào ông cũng không ngủ ngay được, nhưng vẫn bảo ông lên giường nằm.
Cô khuyên ông nên cởi hết quần áo ra để ngủ cho thoải mái, nhưng bởi bản tính đường hoàng chỉn chu, không quen với sự lôi thôi nhếch nhác, Konakawa hơi lưỡng lự trước lời gợi ý của Paprika. Nhưng khi thấy cô có vẻ đã quá quen thuộc với quá trình điều trị, ông cũng yên tâm phần nào. Ông đi tắm rồi lên giường nằm, mặc độc một chiếc quần lót.
Paprika đặt giờ hoạt động của bộ nhớ máy thu trong tám tiếng. Chẳng biết phải chầu chực đến khi nào thì một người mắc bệnh mất ngủ trầm kha như Konakawa mới chịu chợp mắt cho, hơn nữa còn phải qua đêm ở nhà thiếu nữ đáng tuổi con mình, chắc chắn ông còn trằn trọc nhiều hơn mọi khi. Nhưng một khi ông đã ngủ rồi, bộ nhớ sẽ được kích hoạt và tự động thu lại nội dung giấc mơ. Khi bệnh nhân vẫn còn thức, dù mục đích của người sử dụng có rõ ràng thế nào đi chăng nữa, sự chống cự của ý thức cũng sẽ quá mạnh, khiến cho bộ nhớ chỉ lưu lại được những hình ảnh vô nghĩa mà thôi.
“Chắc sẽ khó ngủ lắm, nhưng anh cứ cố nghỉ ngơi đi nhé.”
Paprika nói và đội Gorgones lên đầu Konakawa. Ông không tỏ vẻ hứng thú, hỏi nọ hỏi kia như Noda, trái lại để mặc cô muốn làm gì thì làm. Ngủ mà không mơ cũng coi như vô nghĩa, nên không thể cho bệnh nhân uống thuốc ngủ được. Mong Konakawa sẽ chợp mắt được một lúc. Paprika thầm hy vọng rồi ra phòng khách ngủ trên sofa.
Dù có thủ thuật tự làm bản thân buồn ngủ, hôm nay Paprika cũng thao thức mãi mà không ngủ được. Mình mới là người cần thuốc ngủ, cô nghĩ. Chiba Atsuko vẫn chưa tìm ra tung tích của Himuro, lại còn bao nhiêu luận văn và báo cáo phải viết nữa. Konakawa nằm im lìm trong căn phòng kế bên. Paprika biết rõ ông vẫn còn thức, nhưng cố gắng không cựa quậy nhiều để gây ra tiếng động. Cô miên man nghĩ về sự chu đáo đầy tính nam tính của Konakawa Toshimi và Noda Tatsuo, cuối cùng thiếp đi tự lúc nào.
Khi cô tỉnh dậy, Konakawa đã phục trang chỉnh tề, ngồi bên bàn ăn trong phòng khách từ bao giờ không biết. Paprika đỏ mặt ngượng ngùng khi nhận ra có lẽ ông đã nhìn cô ngủ nãy giờ.
“Ôi trời! Anh đã tắm chưa?”, cô nói và cuống cuồng đứng dậy, tìm quần áo để mặc.
Đồng hồ chỉ 7 rưỡi sáng.
“Anh ngủ ngon không?”
“Vâng, cũng tạm.”
“Thế anh có mơ gì không?”
“Tôi cũng không nhớ nữa.”
Hoặc Konakawa không có hứng thú gì với những giấc mơ, hoặc sau khi ngủ dậy ông đã quên hết rồi.
“Anh uống chút cà phê nhé?”
Paprika pha cà phê, mang hai chiếc tách vào phòng và đặt chúng xuống cái bàn cạnh giường. Konakawa giúp cô cầm bình đựng đường và kem.
“Giờ tôi sẽ bật lại giấc mơ của anh nhé.” Paprika nói và mở dữ liệu trong bộ nhớ của máy thu lên.
Những con số ở phía dưới màn hình cho thấy Konakawa bắt đầu mơ từ 4 giờ 24 phút. Có lẽ đến gần sáng ông mới bắt đầu thiếp đi. Hai người uống cà phê và theo dõi những hình ảnh trên màn hình. Konakawa cũng bắt đầu tỏ ra hứng thú.
Ông đang ở trong một chiếc máy bay, khoang hành khách lớn như thể của một chiếc Jumbo Jet*. Chiếc máy bay nghiêng từ bên này qua bên nọ. Hành khách ngồi im, không ai có vẻ hoảng sợ gì cả. Paprika nhớ ra rằng, thường nếu ngồi ở khoang hành khách trên Jumbo Jet, máy bay có rung lắc đến đâu cũng không cảm thấy gì. Giấc mơ chuyển sang khung cảnh phía bên trong của một tòa nhà kiểu Nhật, nhưng tất cả đều chìm trong bóng tối. Konakawa đi dọc theo hành lang tới căn bếp lát gỗ. Một người phụ nữ trung niên đang rửa bát đĩa trong đó.
Paprika dừng màn hình lại.
“Ồ, làm được vậy cơ à?”, Konakawa hơi ngạc nhiên.
“Chỗ này là đâu thế?”
“Tôi cũng không biết nữa.”
“Còn người phụ nữ này?”
“Tôi cũng không biết.”
“Anh có biết ai giống người này không?”
“Tôi chịu thôi.”
“Anh có nhớ ra người nào đã nấu ăn trong căn bếp của một ngôi nhà cũ kỹ như thế này không?”
“Tôi không rõ”, Konakawa ngẫm nghĩ trong thoáng chốc. “Có lẽ là mẹ tôi chăng.”
Giọng điệu ông như gợi ý rằng, “Nhưng người này không phải mẹ tôi”.
“Bà ấy đẹp thật.”
“Vậy sao.”
Theo như Paprika phỏng đoán, Konakawa không nghĩ người phụ nữ này đẹp. Có thể đây là vợ ông, xuất hiện trong giấc mơ với hình dạng của một người khác. Cô quyết định không hỏi liệu nhân vật này có giống vợ ông không, rồi cho đoạn băng tiếp tục chạy.
Một con chó xuất hiện trong khu vườn ở đâu đó rồi biến mất. Một người nào đó nằm sõng soài trong căn phòng kiểu Tây, máu chảy lênh láng. Bên ngoài của cùng khu nhà đó, lửa đang lan ra khắp nơi.
Konakawa hẳn đã mơ thấy hiện trường vụ án, nhưng ông không giải thích gì cả. Khó thật đấy, Paprika thầm nghĩ. Nhưng cô cũng có trải nghiệm với những bệnh nhân khó khăn như Konakawa rồi.
Lối vào của một tòa nhà hoành tráng. Bên trong đang có tiệc. Konakawa đang định vào, nhưng bị nhân viên bảo vệ chặn lại.
Dừng hình.
“Người này thì sao?”
“Phần này thì tôi nhớ. Đây là đại sứ quán, trong đó có quả bom đang chờ phát nổ. Bảo vệ lại không cho tôi vào, vì nghi ngờ tôi chỉ kiếm cớ để trà trộn vào bữa tiệc thôi.”
“Việc này có thật ngoài đời thực không?”
“Không có đâu”, Konakawa bắt đầu nói nhiều hơn một chút. “À đúng rồi. Lúc ấy, tôi còn tình cờ mặc đồ đi dự tiệc nữa.”
“Tại sao thế?”
“Thì tôi được mời tới bữa tiệc này mà. Nhưng chẳng may tôi lại quên thiệp mời ở nhà.”
“Tóm lại anh bảo vệ này nghĩ anh Konakawa bịa ra chuyện có bom để được cho vào bữa tiệc phải không?”
“Nhưng có bom thật mà”, Konakawa buồn rầu nói.
Cảnh tiếp theo. Gương mặt người bảo vệ sửng sốt.
“Sao vậy?”
Konakawa cười, “Tại tôi nói với hắn chính tôi là kẻ đặt bom.”
Cảnh tiếp theo. Konakawa đã được vào bên trong, hội trường nơi tổ chức bữa tiệc đông nghẹt người. Nhưng ở đó chỉ có sách xếp từng hàng trên giá, cứ như thể đây là một dạng hội sách gì đó vậy.
Paprika giật mình khi thấy một gương mặt hiện ra trên màn hình. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Inui Seijirou.
“Đây là ai thế?”
Konakawa không hiểu tại sao Paprika lại phản ứng như vậy, nhìn cô với vẻ hoài nghi. “Tôi không biết.”
“Nhưng tại sao người này lại xuất hiện?”
“Giờ thì tôi nhớ ra là mình đã gặp người này trong mơ, nhưng tôi không biết ông ta. Nhìn ông ta hao hao bố tôi, nhưng bố tôi không để râu.”
Tại sao gương mặt của Inui lại lẫn trong giấc mơ của Konakawa được nhỉ? Dựa vào cấu trúc của thiết bị PT mà nói, không thể có chuyện trong giấc mơ của bệnh nhân này lại xuất hiện như một phần giấc mơ của bệnh nhân khác được. Hơn nữa Paprika còn không đi vào giấc mơ của Konakawa thì làm sao những hình ảnh trong tiềm thức của cô hiện ra ở đây được?
“Sao thế?”
Konakawa hỏi khi thấy cô ngồi thẫn thờ.
“Anh đợi tôi một chút”, cô dừng màn hình lại và in khung hình có mặt Inui ra.
“Ồ, hiện đại thật”, Konakawa kinh ngạc thêm lần nữa.
“Chúng ta tiếp tục nhé”, Paprika cho đoạn phim chạy tiếp.
Nhưng hình như trong khi ngủ, Konakawa bị giật mình bởi gương mặt Inui quá giống bố mình, nên giấc mơ bị cắt đứt tại đó và ông bắt đầu có dấu hiệu tỉnh giấc. Từ lúc đó cũng có vài giấc mơ xuất hiện, nhưng chúng giống như những mảnh ghép đứt gãy không liền mạch.
“Anh không ngủ được mấy đúng không?”, Paprika thở dài. “Gay to đấy. Anh Konakawa thể chất tốt nên mới trụ được đến bây giờ. Người bình thường chắc gục lâu rồi.”
Konakawa nhìn vào gương mặt người đàn ông trên tấm hình Paprika vừa in ra, trầm ngâm suy nghĩ.
“Có gì sao?”, Paprika hỏi.
“Lúc nãy nhìn thấy người này, trông cô có vẻ ngạc nhiên lắm”, Konakawa hỏi ngược lại, “Cô biết ông ta đúng không?”
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ