Hoa Tàn Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 23
ai mẹ con của bà Mai Xuân vô cùng phấn khởi, vì sau một lúc thuyết phục, van xin, người phụ nữ năm xưa đã chịu nói ra sự thật, khi mọi khoản nợ của bà ta sẽ được Thái Bảo chi trả hết và xem đó là công nuôi dưỡng mà bà ta đã nuôi nấng con họ suốt bao năm đã qua. Cuối cùng rồi người phụ nữ ấy đã nói ra sự thật và xin chồng tha tội cho hành động lừa dối của mình.
Ông Vĩnh Phước đầy ngỡ ngàng, nhưng rồi cũng hiểu ra sự thật. Chẳng trách vì thế mà bấy lâu nay bà ấy luôn xem Thúy Hân là chiếc gai trong mắt mình. Luôn cả việc tìm cách hãm hại đời con gái của con, bà vẫn không một chút xót thương. May nhờ ông đã đến kịp lúc để ngăn chặn hành động tội ác đó. Nếu không, không biết bà làm thêm điều gì nữa đây?Nghĩ lại, tuy không phải là con ruột của ông nhưng một tay Hân luôn cáng đảng tất cả mọi việc trong nhà. Ngay cả khi bị Ông đuổi ra khỏi nhà, nó cũng tìm cách âm thầm giúp đỡ gia đình.
Chính vì thế, khi nghe vợ nói ra sự thật, ông cũng lấy làm vui lắm. Ít ra Thúy Hân sẽ được bù đắp tình cảm bên người mẹ với khuôn mặt đầy nhân hậu kia.
Khi biết tin con gái mình vẫn còn sống, bà Mai Xuân vô cùng vui mừng, bởi vừa tìm lại được đứa con yêu quý mà bà nỡ bỏ rơi mất. Đúng rồi. Đó chính là tình cảm người mẹ đã trỗi dậy trong bà. Giờ đây cho dù có đánh đổi cả gia tài để nhận lại con gái, bà cũng vui vẻ chấp nhận. Và Thái Bảo cũng dễ dàng nhận thấy điều đó trên khuôn mặt mẹ. Anh cũng lấy làm vui mừng khi đã làm tròn lời hứa với người "cha dượng" của mình. Ông đã làm tất cả cho mẹ con anh được vui được hạnh phúc và có được ngày sum họp như hôm nay.
Thái Bảo và mẹ cúi chào hai vợ chồng của ân nhân để bước ra về. Ngay lập tức họ nhận ra rằng có một cô gái trẻ đang chạy thật nhanh và trên khuôn mặt còn đầy nh nỗi sợ hãi:
- Ba! Mẹ!
Ông Vĩnh Phước lay nhẹ vai con gái. Nhìn khuôn mặt ái ngắt của con, ông lo lắng:
- Có chuyện gì, con hãy nói đi, có ba mẹ đây, đừng sợ.
Mẹ nàng cũng chen vào:
- Ba con nói đúng đó. Có chuyện gì con hãy nói đi, đừng sợ. Ngoan nào, con gái.
Bà Mai Xuân chợt nghĩ: Đây có phải là đứa con bé bỏng của ba hơn hai mươi năm về trước không?Nghĩ thế, bà vội lên tiếng:
- Chị Mỹ Hương!! Đây có phải là đứa con gái của tôi ngày nào không?
Bà Mỹ Hương đáp:
- Không. Đó không phải là con gái của chị. Nó là đứa con gái do tôi sinh ra sau khi con gái của chị về. Còn con gái của chị là chị cả của nó đấy.
Thúy Hạnh thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra và mọi người đang nói gì. Sau khi nghe mẹ kể sơ về chuyện Thúy Hân, bây giờ Thúy Hạnh mới nức nở:
- Ba mẹ Ơi! Chị Hân đã chết rồi.
- Chết!
Ông Vĩnh Phước thảng thốt la lên. Nhưng không còn tin vào đôi tai mình nữa, ông hỏi lại, giọng lạc hẳn:
- Nhưng tại sao và bao giờ? Chẳng phải nó vẫn mạnh đấy sao?
Thúy Hạnh càng khóc to hơn, nàng nói với nỗi ân hận ngập lòng:
- Tại con... tại con tất cả. Chính con đã gây ra cái chết cho chị ấy... chính con...
Bốn đôi mắt đầy ngạc nhiên của mẹ con bà Mai Xuân vẫn đang mở to nhìn Hạnh, họ không hiểu chuyện gì cả. Tại sao Thúy Hân lại chết? Và tại sao Thúy Hạnh lai bảo rằng mình đã giết chị?
Ông Vĩnh Phước cố vỗ về con gái:
- Con gái của ba hãy bình tĩnh lại đi. Và hãy kể lại xem chuyện gì đã xảy đến với chị con.
Được ba mẹ an ủi. Thúy Hạnh thấy tội lỗi của mình càng nặng nề hơn. Nàng đã thuật lại câu chuyện trong tiếng nấc nghẹn ngào.
- Ba mẹ cũng biết là từ lâu con đã đem lòng yêu Gia Hiếu. Trong thời gian gần đây tình cảm của chúng con đã có sự tiến triển tốt. Nhưng sự xuất hiện và gặp gỡ giữa chị và anh làm cho con lo sợ về mối duyên tình của mình. Rồi mới hôm qua đây, sau một phút thiếu suy nghĩ con đã cho người đánh chị ấy và bảo chị không đến làm phiền Gia Hiếu nữa. Không ngờ bọn côn đồ quá ác độc, con chỉ bảo bọn chúng đánh doa. chị ấy thôi, vậy mà bọn chúng đã dùng thứ axit cực mạnh tạt cả vào người chị ấy. Khi con đến thì mọi việc đã quá trễ. Chúng con đã đưa chị ấy đến bệnh viện. Đến sáng hôm nay thì chị ấy đã trút hơi thở cuối cùng.
Ông Vĩnh Phước nghe như trên đầu mình có nhát búa đập vào, ông choáng váng, ôm đầu đau khổ và tự hỏi rằng: "Tại sao vợ con ông có thể ra tay với một người vừa ngoan hiền, đứa hạnh như Hân mà chẳng hề thương tiếc? ". Rồi ông thét lên như không còn đè nén được lòng mình nữa:
- Thúy Hạnh! Sao con có thể làm một chuyện tàn ác như thế? Con biết không? Chính vì thương con, vì lo lắng cho cái gia đình này, chị con đã làm việc không kể ngày đêm để kiếm tiền lo cho gia đình này. Vì ai mà chị con phải vay trong công ty một số tiền rất lớn để trang trải nợ nần cho mẹ con giảm bớt tội tù đày. Thế mà mẹ và con đã làm gì cho chị được vui chưa, hay chỉ là những toan tính hại người mà thôi.
Thái Bảo nghe như bên tai mình là tiếng sét đánh. Mọi lời kể về em anh là như thế sao? Đau đớn hơn nữa là cô gái ấy từ lâu vẫn ở bên cạnh anh đấy chứ. Thế mà từ lâu anh nào có hiểu và chia sẻ những gánh vác lo toan của mẹ anh. Có chăng chỉ là sự ngờ vực về người con hiếu thảo ấy mà thôi. Những việc làm đáng được coi trọng ấy mà từ lâu rồi anh vẫn cho là xấu xa, ghê tởm. Em anh giờ đã ở bên cạnh anh rồi đó, còn tìm chi ở đâu xa xôi. Thái Bảo tự trách mình đã quá vô tâm với em gái, để giờ đây, với sự ăn năn của mình thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Trước sự việc vừa xảy ra, bà Mai Xuân không nói thêm được lời nào. Con bà phải chịu cuộc sống cực khổ đến thế sao? Trong lúc bà sống trong nệm ấm chăn êm thì đứa con gái lưu lạc của bà phải chạy vay lo toan cho cuộc sống. Bà tự trách mình có đáng làm mẹ không, khi sinh con rồi bỏ con trên đường đời như thế.
Mọi người vẫn đứng chết lặng khi nghe kể lại những vết dao của ai đó cắt sâu vào da thịt mình. Giờ đây, ngay trong lúc này có ai đây để mà tra khảo, lên án họ. Thế mà tất cả những người ở đây đều cho rằng cái chết đó chính họ gây nên, chính họ là kẻ có tội. Chính họ.. trên nỗi khuôn mặt của hai lốt người đang đứng đó vương đầy nỗi xót xa. Đôi khóe mắt cay cay, hai dòng lệ thương tiếc đau xót... Bầu trời cát xịt với những đám mây đen kéo về. Cơn mưa như trút nước, có lẽ đang chia buồn với cô gái đầy bất hạnh kia.
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở