Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Gia Đình Buddenbrook
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
S
áng sớm hôm sau, Tony tỉnh dậy trong căn phòng sạch sẽ, xung quanh che vải in hoa sặc sỡ. Cô cảm thấy sung sướng và xúc động. Mở mắt ra mà trông thấy cái gì cũng mới cả, người ta thường có cảm giác như thế.
Cô ngồi dậy, đưa tay ôm đầu gối, ngẩng cái đầu còn rối bù, lim dim mắt nhìn tia nắng chói chang lọt qua khe cửa sổ, uể oải ôn lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Tựa hồ như cô đã quên hẳn Grünlich rồi. Thành phố, tấn hài kịch diễn ra trong phòng phong cảnh, những lời khuyên bảo của người nhà và mục sư Kölling, không còn choán lấy đầu óc cô nữa. Ở đây, sáng tỉnh dậy, cô không lo lắng điều gì cả... Những người trong nhà lão Schwarzkopf thật là sốt sắng, niềm nở. Tối qua, họ đã đem rượu cam ra đãi khách, với lại ai cũng nâng cốc chúc mừng Tony đã ở lại nhà họ. Bữa cơm tối rất ngon. Lão Schwarzkopf kể chuyện đi biển mua vui khách, con trai lão thì kể chuyện ở Göttingen, nơi anh đang theo học... Nhưng mãi cô vẫn chưa được biết tên anh là gì? Thật là kỳ! Suốt bữa ăn tối, cô chăm chú lắng nghe nhưng không ai đả động đến tên anh cả. Tất nhiên là cô không thể mở miệng hỏi được, như vậy e không lịch sự lắm. Cô cố suy nghĩ... trời ơi, rút cục tên anh là gì nhỉ? “Moor” hay “Mord”? Với lại cô rất mến anh chàng “Moor” hay “Mord” gì đó. Anh cười thật là dí dỏm, thật là ngây thơ! Chẳng hạn anh muốn xin cốc nước uống, nhưng anh không nói là nước, lại nói mấy chữ cái và thêm chữ số vào, làm ông lão nổi cáu. Lúc đó, anh cười ồ lên. Đúng, mấy chữ cái anh nói đó là công thức hóa học của nước... nhưng là nước chung chung, chứ nước ở Travemünde đây thì chắc chắn công thức sẽ còn phức tạp hơn nhiều. Bất cứ lúc nào người ta cũng có thể tìm thấy một con sứa trong nước... Tất nhiên, các quan lớn có thể có cách nghĩ của họ đối với nước ngọt... Nói đến đây, anh ta lại bị bố mắng cho một trận, vì mấy tiếng “các quan lớn” anh nói không được kính trọng lắm. Bà Schwarzkopf cứ ngồi dò xét thái độ của Tony, xem cô có phục tài con mình không. Quả như vậy thật, anh nói chuyện rất có duyên, vừa sôi nổi vừa tỏ ra hiểu biết rộng... Cậu con ông chủ nhà quan tâm đến cô hơi quá. Cô kêu là lúc ăn cơm thấy nhức đầu, cô nghĩ chắc là thừa máu... Anh trả lời thế nào? Anh ngắm nhìn cô một lúc, nói: “Đúng rồi, mạch máu trên trán nổi hẳn lên nhưng chưa chắc đã là thừa máu. Trái lại, có thể thiếu máu hoặc thiếu hồng huyết cầu cũng nên... Chắc cô thiếu máu...”.
Từ trong chiếc đồng hồ quả lắc, vỏ bằng gỗ chạm trổ, một chú cu cu nhảy ra, kêu lanh lảnh mấy tiếng. “Bảy, tám, chín” Tony đếm. “Dậy đi thôi!”. Cô nhảy xuống giường, mở cửa sổ. Trên trời có mấy đám mây nhưng mặt trời chưa bị che khuất. Nhìn qua bãi Leuchten và cột hải đăng ở đấy, có thể trông thấy biển cả nhấp nhô gợn sóng, phía bên phải là bờ biển Mecklenburg hình vòng cung nhưng mặt chính lại kéo dài mãi ra tận chỗ chân trời xa tắp, ở đó mặt nước xanh biếc hòa lẫn với không gian mù mịt. Tony nghĩ: “Lát nữa mình phải đi tắm nhưng trước hết phải ăn lót dạ tí gì đã, không nên để cho việc khí huyết đổi thay làm người mình gầy đi...”. Cô cười, bắt đầu rửa mặt, thay quần áo, cử chỉ nhanh nhẹn, nhẹ nhàng.
Chuông đồng hồ điểm chín rưỡi được một lúc, Tony bước ra khỏi căn phòng nhỏ của mình. Cánh cửa căn phòng Tom ngủ tối qua đã mở rộng, anh về thành phố từ sáng sớm. Đứng ở đây, gác sau căn phòng dùng làm phòng ngủ, ngửi thấy mùi cà phê. Hình như đó là mùi vị riêng của căn phòng nhỏ ấy. Tony bước xuống cầu thang có hàng lan can làm bằng gỗ thường; càng xuống, mùi cà phê càng nồng nặc. Cô đi quanh dãy hành lang ở tầng dưới, thoăn thoắt bước ra ban công. Cạnh hành lang là căn phòng dùng làm phòng khách, phòng ăn và phòng giấy của lão chỉ huy hoa tiêu. Sáng hôm ấy, cô mặc bộ quần áo mùa hè, nền trắng, kẻ sọc.
Bên bàn cà phê chỉ còn bà Schwarzkopf và anh con trai. Đồ đạc trên bàn đã dọn đi một ít. Bà Schwarzkopf choàng tạp dề ca-rô xanh ra ngoài bộ quần áo màu nâu. Cạnh người để cái làn đựng chìa khóa.
— Hết sức xin lỗi cô Buddenbrook - Bà đứng dậy nói với Tony - Chúng tôi không chờ cô cùng ăn được. Chúng tôi ở đây thường dậy rất sớm, còn phải làm bao nhiêu việc... Ông nhà tôi đi làm rồi... Chắc cô cũng vui lòng thôi!
Tony cũng xin lỗi:
— Bác đừng nghĩ là cháu hay ngủ trưa như vậy. Cháu ngượng lắm. Nhưng loại rượu ngọt đêm qua...
Anh con trai nghe nói vậy thì bật cười. Anh đứng phía sau bàn, tay cầm cái tẩu thuốc ngắn bằng gỗ, trải tờ báo ra trước mặt.
Tony nói:
— Hi! Tại anh cả... Anh cứ chạm với tôi hết cốc này đến cốc khác... làm tôi bây giờ phải uống cà phê nguội. Không thì chắc chắn là tôi đã ăn sáng và đi tắm biển rồi...
— Không, đối với các cô tiểu thư thì thế này còn sớm lắm! Cô nên nhớ là bảy giờ nước còn lạnh. Mới mười một độ, nằm trong chăn ấm ra, thế là lạnh lắm!
— Sao anh biết tôi thích tắm nước nóng? - Nói xong, Tony ngồi xuống cạnh bàn - Chết chửa, bác lại còn làm cà phê cho cháu đấy ạ!... Thôi, để cháu rót lấy... Cảm ơn bác!
Bà chủ nhà nhìn khách ăn lót dạ.
— Đêm đầu cô ngủ có ngon không? Lại không à? Nệm toàn độn rong biển... Chúng tôi là người bình dân, mong cô ngon miệng, tận hưởng một buổi sáng thật thoải mái. Chắc cô sẽ gặp những người quen biết ngoài bãi biển đấy... Nếu cô thấy tiện thì con trai tôi sẽ đi cùng cô.
Cô tha lỗi, tôi phải đi soạn sửa bữa trưa đây. Hôm nay, chúng ta sẽ ăn xúc xích rán... Bao giờ chúng tôi cũng lo khoản đãi khách thật ra trò.
— Hôm nay tôi ăn toàn mật ong - Khi chỉ còn hai người trong phòng, Tony nói - Anh xem, tôi cũng biết cái gì nên ăn, cái gì không nên ăn đấy chứ!
Con trai lão Schwarzkopf đứng dậy, để tẩu thuốc trên bờ tường xây quanh ban công.
— Anh cứ hút thuốc đi. Không hề gì đâu. Ở nhà, lúc sáng ba tôi thường hút xì gà trong phòng... Anh thử nghĩ xem - bỗng cô hỏi - giá trị dinh dưỡng một quả trứng gà bằng một phần tư bảng thịt có đúng không nào?
Mặt anh lại ửng đỏ.
— Cô lại giễu cợt tôi phải không, cô Buddenbrook? - Anh nửa cười nửa giận, hỏi lại - Tối qua, bố tôi đã mắng tôi một trận, ông cụ bảo tôi đưa chuyên môn ra để khoe khoang...
— Tôi hỏi câu đó thật tình đấy chứ! - Bất giác, Tony ngồi thừ người một lúc, không ăn uống gì nữa - Khoe khoang! Sao ông cụ lại nói như vậy được nhỉ! Tôi rất thích hiểu biết, mở mang kiến thức... Thật đấy! Tôi đúng là một con ngốc, rồi anh sẽ thấy! Hồi học ở trường cô Sesemi Weichbrodt, tôi thường được xếp vào hạng học sinh lười nhất. Với lại tôi cho là anh hiểu biết nhiều...
Cô nghĩ thầm trong bụng: “Khoe khoang! Gặp ai lần đầu, người ta cũng thường muốn phô trương ưu điểm của mình, nói vài câu dễ nghe cho người khác vui lòng, cũng không có gì là lạ cả...”.
— Đúng, về mặt nào đó, giá trị của chúng ngang nhau - Những lời Tony nói khiến anh vô cùng vui sướng, liền trả lời ngay - Nói đến giá trị dinh dưỡng...
Thế là Tony thì ngồi ăn sáng, còn con trai lão Schwarzkopf thì vừa ngậm tẩu vừa nói thao thao bất tuyệt. Sau đó, họ lại bắt sang chuyện cô Sesemi Weichbrodt, chuyện hồi Tony ở trường nội trú với mấy người bạn, chuyện Gerda Arnoldsen hiện đang ở Amsterdam và chuyện Armgard von Schilling; gặp lúc trời quang đứng ở bờ biển, có thể nhìn thấy tòa nhà trắng của gia đình nó...
Một lát sau, Tony ăn sáng xong. Lúc lau miệng, cô lại chỉ tờ báo, hỏi:
— Có tin gì mới không thế?
Con trai lão Schwarzkopf cười ha hả, lắc đầu vẻ đùa cợt và tiếc rẻ:
— Hừ, chẳng có gì!... Loại báo này thì đăng cái gì?... Cô biết đấy, những tờ lá cải ở thị trấn nhỏ thật là nghèo nàn hết chỗ nói.
— Thế hả?... Vậy mà ba mẹ tôi lại không thể rời ra được.
— Đúng như thế thật! - Mặt anh lại đỏ - Cô xem, chẳng phải tôi cũng đang xem đây hay sao? Bởi vì không xem thì cũng không có gì mà xem. Nhưng hễ đọc đến những tin vị đại thương gia nào đó sắp tổ chức lễ cưới tiền cưới bạc thì quả không thấy thú vị chút nào cả... Tôi nói thực đấy! Cô cười à?... Nhưng có dịp, cô nên đọc các tờ báo khác, ví dụ tờ Hartung ở Königsberg hay tờ Sông Rhein... cô sẽ thấy những cái lạ lắm! Quốc vương nước Phổ muốn nói gì thì nói...
— Ông ta nói gì?
— Ông ta nói... Không, câu này tôi không thể nói trước mặt phụ nữ được... - Anh lại đỏ mặt - Ông ta nói những lời khó nghe về những tờ báo đó - Mặt anh thoáng hiện nụ cười nhạo báng, khiến Tony có phần rụt rè - Những tờ báo đó không hợp ý với Chính phủ và các nhà quý tộc, các nhà truyền giáo, các nhà điền chủ. Cô hiểu chứ?... Họ rất tài, biết dắt mũi mấy ông kiểm duyệt như thế nào...
— Thế à? Ý kiến anh thế nào? Anh cũng không thích tầng lớp quý tộc hay sao?
— Tôi ấy à? - Anh lúng túng hỏi lại... Tony đứng dậy.
— Ồ, chuyện này chúng ta sẽ bàn sau. Bây giờ tôi ra bãi biển được không? Anh xem, trời xanh biếc một màu. Hôm nay không thể mưa được. Tôi rất muốn nhảy xuống biển. Anh đi với tôi ra bãi biển nhé!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Gia Đình Buddenbrook
Thomas Mann
Gia Đình Buddenbrook - Thomas Mann
https://isach.info/story.php?story=gia_dinh_buddenbrook__thomas_mann