Chương 23
ùng lại hỏi dò:
- Thế còn chuyện của Quang và em, em tính sao?
Thoại Anh trầm ngâm:
- Chắc là để cho người lớn nói chuyện, em nghĩ chuyện đã đến nước này thì trước sau gì ba mẹ anh cũng phải biết. Khi đó chắc chắn là họ phải có cách giải quyết.
- Thế nếu như ba anh vẫn khăng khăng bất Quang cưới em thì em tính sao?
Thoại Anh cười:
- Chuyện đó chắc là không thể xảy ra được đâu, vì Trang Đài sẽ không bao giờ chịu thua đâu. Vả lại, họ đã có con với nhau rồi, em nghĩ là phải có một kết cuộc tốt cho họ.
- Vậy thì anh đưa em tới nơi này, chắc chắn là em sẽ thích đó.
Thoại Anh không hỏi gì nữa. Tùng cũng không nói gì hơn mà chỉ lẳng lặng ngồi im như chấp nhận. Tùng lái xe chậm rãi chứ không vội vã. Thoại Anh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính mà trong lòng cô ngổn ngang nhiều ý nghĩ. Khi nói chuyện với Tùng, cô tỏ ra vững vàng là thế, nhưng giờ đây một mình với những suy nghĩ của riêng mình, cô lại thấy hoang mang, không biết rồi đây mọi việc sẽ giải quyết như thế nào đây. Nhưng dù chuyện có diễn biến thế nào chăng nữa thì Thoại Anh cũng tự dặn lòng là phải cương quyết dứt khoát thoát khỏi cuộc hôn nhân này.
- Đến rồi nè Thoại Anh!
Câu nói của Tùng cất lên bên tai làm Thoại Anh giật mình trở về với thực tại. Tùng nhìn Thoại Anh:
- Em đang nghĩ gì vậy?
Thoại Anh bối rối lắc đầu:
- Không ạ! - Rồi cô đưa mắt nhìn ra ngoài. Trước mắt cô là một căn nhà hai tầng nho nhỏ, xinh xắn. Cô ngạc nhiên hỏi Tùng:
- Đây là đâu hở anh?
Tùng cười cười:
- Thì Thoại Anh cứ xuống xe và vào trong sẽ biết ngay mà.
Tùng đưa Thoại Anh vào trong nhà, mãi đến đó cô mới biết đây là một văn phòng. Một người đàn ông trạc tuổi Tùng đang ngồi tại bàn làm việc. Trông thấy Tùng và Thoại Anh vào, anh ta nhìn hai người với vẻ ngạc nhiên. Tùng giới thiệu:
- Đây là anh Hoài, bạn anh đó Thoại Anh. Còn đây là Thoại Anh, nhân viên của ba tao.
Hoài bước ra khỏi chỗ ngồi, anh vồn vã:
- Hân hạnh được biết Thoại Anh.
Tùng nói:
- Thoại Anh ngồi đây.
Thoại Anh đưa mắt nhìn quanh, cô thấy đây có vẻ là một văn phòng hơn là một căn nhà ở. Dường như đoán được sự thắc mắc của cô, Tùng giải thích:
- Đây là cơ sở làm ăn của anh đó Thoại Anh.
Thoại Anh ngạc nhiên hỏi lại:
- Anh làm gì ở đây?
- Anh mở một công ty thương mại.
Thoại Anh ngơ ngác nhìn quanh:
- Vậy tại sao không có nhân viên?
- Thì tại anh và Hoài mới vừa xin được giấy phép thành lập công ty, phải lo địa điểm xong rồi mới tuyển nhân viên chứ. Anh sẽ dành cho em một chỗ, không biết em có hứng thú làm hay không?
Thoại Anh ngơ ngác, cô hết nhìn Hoài lại quay sang nhìn Tùng. Biết là cô còn ngỡ ngàng với những điều mình vừa nói, Tùng vỗ nhẹ vào tay cô:
- Anh nói thật đấy, anh sẽ để em phụ trách kinh doanh cho anh, có được không?
Thoại Anh không biết phải phản ứng như thế nào trước câu chuyện bất ngờ này, cô ấp úng:
- Chắc là... là em không dám nhận đâu.
Tùng hỏi ngay:
- Sao thế? Sao em lại không nhận? Chẳng phải em đang muốn tìm một công việc khác hay sao? Hay là em chê chỗ này nhỏ quá, em không thích làm?
Thoại Anh bối rối trước những câu hỏi dồn dập của Tùng, và cả sự hiểu lầm của anh nữa. Cô ngập ngừng:
- Không phải là như thế đâu anh Tùng ạ. Chỉ là vì em sợ...
Tùng nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Thoại Anh:
- Em sợ gì nào? Ở đây có ai làm gì em đâu?
Thoại Anh thành thật:
- Đương nhiên là không ai có thể làm gì em được rồi, chỉ có điều là em sợ mình không làm nổi công việc mà anh giao thôi.
Tùng nghĩ đó là một lời từ chối khéo của Thoại Anh. Anh nóng nảy nói ngay:
- Chẳng phải là em đã từng làm công việc khai thác khách hàng với nhau đó sao? Việc ở đây còn đơn giản hơn ở khách sạn nhiều, chẳng lẽ em không làm được?
Hoài chen vào câu chuyện giữa hai người:
- Thế ở chỗ bác Phan thì Thoại Anh đang làm gì?
Thoại Anh chưa kịp trả lời thì Tùng đã nói thay cô:
- Thoại Anh đang làm trưởng phòng khai thác khách đó mày.
- Vậy thì công việc này đâu có khó khăn gì, tôi nghĩ là cô sẽ làm tốt đó.
Thoại Anh đứng im, cô hoàn toàn bất ngờ trước việc này. Công việc mà Tùng vừa đề nghị thật quá hấp dẫn, trong khi cô đang chuẩn bị "thất nghiệp" mà lại có sẵn một công việc như vậy chờ sẵn thì thật không gì tốt bằng. Nhưng cô nghỉ việc ở chỗ ông Phan mà lại về làm việc ở chỗ Tùng, liệu có nên chăng?
Hiểu được sự phân vân của Thoại Anh, Tùng chậm rãi nói:
- Thôi được rồi, cho em suy nghĩ về việc này. Khi nào thông suốt rồi thì gọi cho anh. Bây giờ chúng ta về nhé.
Trên đường về, Thoại Anh im lặng không muốn nói gì. Tùng quay sang cô:
- Em đang nghĩ gì thế?
Thoại Anh lắc đầu không đáp, nhưng rồi không hiểu sao, cô lại quay sang Tùng hỏi:
- Sao anh đang làm cho ba anh mà lại có thêm cơ sở này?
Tùng liếc qua Thoại Anh một cái, rồi vừa lái xe, anh vừa chậm rãi nói:
- Anh biết là trước sau gì Thoại Anh cũng thắc mắc như vậy mà. Thật ra, nếu như Thoại Anh là vợ của Quang thì em sẽ không biết cơ sở này của anh đâu. Thật ra thì đã từ lâu rồi, anh biết là ba anh sẽ giao quyền quản lý khách sạn này cho Quang, nên anh phải chuẩn bị sẵn cho mình một tương lai. Căn nhà này anh mua lâu rồi, bằng tất cả tư trang của mẹ anh để lại cộng với công sức trong mười năm làm việc của anh mới đủ đó chứ.
Thoại Anh ngần ngừ một chút rồi lại hỏi:
- Em nghĩ là dù ba anh giao khách sạn cho anh Quang thì anh cũng vẫn có phần trong đó chứ?
Tùng cười buồn:
- Vậy thì em không biết gì hết rồi, mẹ anh bây giờ chỉ là mẹ kế của anh mà thôi. Mẹ đẻ của anh đã chết khi anh còn nhỏ. Mà em biết rồi đó, mẹ kế thì có thương con chồng bao giờ. Cho nên từ lâu anh đã biết là bà tìm đủ mọi cách để ba anh giao tài sản lại cho Quang, mà ba anh thì cứng rắn là thế nhưng lại không thể qua được bà ấy. Vì thế, nếu như anh không muốn khổ cực thì phải biết tự lo cho mình.
Thoại Anh nhìn Tùng bằng ánh mắt thông cảm. Trong một lúc không kềm chế được mình, cô xích lại bên anh thêm một chút nữa. Và bàn tay Thoại Anh tìm bàn tay của Tùng đang để trên volan, nắm chặt.
Quãng đường hai người đang đi thật vắng, Tùng tấp xe vào lề thật nhanh. Và chỉ trong nháy mắt, anh lật ngửa bàng tay mình lại nắm chặt bàn tay Thoại Anh. Nhìn thật sâu vào mắt Thoại Anh, Tùng cảm nhận được tình cảm cô dành cho anh thật nồng nàn đang ngập đầy trong đó. Và Tùng không ngần ngại nữa, anh choàng hai tay ôm chặt Thoại Anh trong lòng mình, kêu lên đầy xúc cảm:
- Thoại Anh, anh yêu em.
Thoại Anh úp mặt vào ngực Tùng. Giờ thì cô không cần phải tìm hiểu tâm hồn mình nữa rồi. Vì câu trả lời đã có cho cô khi ở trong vòng tay của Tùng, cô thấy yên ổn biết bao. Và nhất là hạnh phúc đang làm cô choáng ngộp, đủ để cho Thoại Anh biết được tình yêu của cô đang ở nơi nào.
Tùng nâng mặt Thoại Anh lên, anh soi mắt mình trong đôi mắt nhung huyền để thấy mình diễm phúc quá. Đây là món quà bất ngờ nhất trong cuộc đời mà Thượng đế đã dành cho anh sau những mất mát buồn đau. Một món quà thật hậu hĩ mà Tùng dẫu có ước mơ bao nhiêu cũng không thể nào ngờ được.
Tùng chậm chạp cúi xuống, nhưng khi bờ môi anh chạm vào môi Thoại Anh thì một nụ hôn cuồng nhiệt đã cuốn hút hai người vào nỗi đam mê ngất trời. Để cả hai người như quên hết đi những gì đang hiện diện chung quanh họ, để chỉ còn họ trong vòng tay nhau mà thôi.
Thật lâu, Tùng mới buông Thoại Anh ra khi cô cựa mình trong vòng tay anh. Đỡ cho cô ngồi thẳng dậy, Tùng mỉm cười với cô thật âu yếm. Nụ cười tràn đầy hạnh phúc làm cho Thoại Anh bất giác cũng mỉm cười. Tùng cúi xuống, anh cụng trán mình vào trán cô, thì thầm:
- Em cười đẹp lắm, em có biết điều đó không?
Thoại Anh lại mỉm cười. Tùng cúi xuống hôn nhẹ vào lúm đồng tiền duyên dáng trên má cô. Rồi anh ngồi thẳng lại nói nhỏ:
- Anh đưa em về nhé.
Thoại Anh gật đầu, cô gọi nhỏ:
- Anh Tùng...
Đặt ngón tay lên môi Thoại Anh để ngăn lại điều cô muốn nói, Tùng âu yếm:
- Anh biết em muốn nói gì rồi, Thoại Anh ạ. Nhưng mà chuyện gì cũng thế, khi nào cần thì nó sẽ đến. Nhưng anh sẽ thu xếp mọi chuyện tốt đẹp, em không phải lo lắng điều gì cả. Bây giờ anh đưa em về kẻo mẹ mong, ngày mai không cần phải đi làm sớm mà cứ ở nhà đợi đó, anh sẽ đến đón em.
Thoại Anh gật đầu. Bên Tùng, cảm giác yên ổn làm cho cô thấy mình không phải lo lắng điều gì cả khi mà anh đã nói thế.
Một đêm trằn trọc không ngủ được đã đến với Thoại Anh khi mà chỉ trong một ngày đã xảy ra nhiều biến cố như thế. Nhưng lạ thay, buổi sáng thức dậy, Thoại Anh hoàn toàn tỉnh táo chứ không thấy mệt mỏi tí nào. Cô sửa soạn sẵn vì biết thế nào Tùng cũng đến.
Thoại Anh vừa sửa soạn xong thì đã nghe tiếng Tùng nói với mẹ cô phía trước. Mỉm cười, cô từ từ bước ra. Vừa trông thấy Thoại Anh, Tùng đã nói ngay:
- Em chuẩn bị xong chưa?
Thoại Anh gật đầu, bà Viễn hỏi:
- Hôm nay con đi đâu với cậu Tùng vậy?
Tùng cảm nhận hình như câu hỏi của bà Viễn vương một chút buồn phiền. Ngay cả Thoại Anh cũng thế, vì cô biết mẹ mình rất buồn và hoang mang khi Quang, người sắp là chồng cô không hề bao giờ đến thăm bà lần nào nữa sau lần anh phải đến theo đúng thủ tục.
Tùng vội nói chứ không để cho Thoại Anh trả lời:
- Hôm nay cháu và Thoại Anh phải ra sân bay đón một đoàn khách bác ạ.
Bà Viễn cười hiền:
- Vậy thì các con đi đi kẻo muộn.
Thoại Anh đến bên mẹ:
- Mẹ Ơi, con đã làm thức ăn sáng cho mẹ rồi đó, mẹ vào ăn đi cho nóng.
Bà Viễn cười hiền:
- Mẹ đã nói rồi, mẹ còn khỏe, những việc lặt vặt như thế mẹ tự lo được mà, con bận rộn đi làm không phải lo cho mẹ như thế. Để thì giờ mà nghỉ ngơi chứ con.
Thoại Anh lắc đầu:
- Con thấy mẹ cũng chưa khỏe lắm đâu, mẹ phải nghỉ ngơi nhiều vào. Thức ăn buổi trưa con đã chuẫn bị cho mẹ luôn rồi đó, mẹ chỉ cần đặt soong cơm nữa thôi.
Bà Viễn gật đầu:
- Mẹ biết rồi, con cứ đi làm đi kẻo trễ.
Thoại Anh khoác túi sách lên vai, Tùng chào bà Viễn rồi đưa Thoại Anh ra cửa.
Còn lại một mình bà Viễn nhìn theo con gái và Tùng mà lòng thì đầy suy nghĩ. Bà băn khoăn tự hỏi là không biết tại sao, Thoại Anh không đi với Quang, chồng sắp cưới mà lại đi với Tùng? Và không hiểu tình cảm hai đứa đã như thế nào mà ngoài buổi lễ đính hôn của hai đứa thì từ đó tới nay, bà chưa hề gặp lại anh lần nào.
Bà Viễn thở dài, tuy bà không nghi ngờ gì tấm chân tình của ông Phan, nhưng còn thằng con rể tương lai của bà thì không hiểu sao bà vẫn không thấy an tâm một chút nào. Có một điều gì nơi Quang mà bà vẫn thấy lấn cấn sao đó, có lẽ là sự vắng mặt này chăng?
Một đứa con gái, lại là đứa con gái ngoan ngoãn như Thoại Anh không phải là một điều lo lắng cho những người mẹ. Nhưng bà Phan hiểu sức khỏe của mình sẽ không còn kéo dài được bao lâu nữa, vì thế ngày nào Thoại Anh chưa yên chuyện chồng con thì bà thật không cam lòng nhắm mắt.
Một tiếng thở dài nữa lại thoát ra từ lòng ngực bà Viễn, và trên khóe mắt buồn bã của bà, hai giọt nước mắt phiền muộn đang từ từ chảy ra...
Ra đến xe, Thoại Anh mới khẽ hỏi Tùng:
- Mình đi đâu bây giờ hở anh?
- Đến khách sạn em ạ.
Thoại Anh khựng lại, cô nhìn Tùng trân trân:
- Anh sao vậy? Em đã nói tối qua là em không đến khách sạn nữa mà.
Vỗ nhẹ lên tay Thoại Anh, Tùng nhỏ nhẹ nói:
- Không phải hôm nay anh đưa em đến làm việc như mọi ngày đâu, mà anh đưa em đến để gặp ba mẹ anh.
Thoại Anh hiểu ngay Tùng muốn nói gì, cô hỏi:
- Hai bác biết rồi hở anh?
Tùng gật đầu, Thoại Anh lại hỏi:
- Làm sao mà hai bác lại biết?
- Thì thằng Quang với Trang Đài về nói. Hình như thằng Quang cũng không muốn cưới Trang Đài cho lắm, nhưng mà cô ta có một cái gì đó ghê gớm lắm lấy làm áp lực nên thằng Quang phải chịu thua.
- Vậy hôm nay gọi em đến để làm gì? Em không muốn gặp lại họ anh ạ. Anh đừng đưa em đến đó nữa, chúng mình đi một chỗ nào đó đi.
Tùng dỗ dành:
- Đừng như vậy, em ạ. Dù thế nào đi nữa thì em cũng phải gặp ba anh một lần xem ông giải quyết cách nào.
- Nhưng mà thật ra em cũng không hề tiếc nuối cái đám cưới này cơ mà, em đâu có yêu anh Quang.
Tùng gật đầu:
- Biết là vậy nhưng em cũng phải để cho ba anh giải quyết mọi điều cho rõ ràng chứ. Nghe anh đi, em đến gập ông bà một lần thôi.
Ngầm nghĩ một chút, Thoại Anh thấy lời anh nói cũng có lý. Thôi thì một lần giải quyết cho xong hết mọi vương mắc cũng là hay. Nghĩ thế, cô ngồi im chứ không phản đối nữa.
Tùng nghiêng đầu sang Thoại Anh hỏi nhỏ:
- Bây giờ chịu đi rồi hả?
Thoại Anh không nói mà chỉ gật đầu. Tùng cũng không nói gì thêm, anh lẳng lặng cho xe lăn bánh.
Khi Tùng đưa Thoại Anh đến thì ông bà Phan và Quang cùng với Trang Đài đã có mặt ở đó, mọi người đều mang một dáng vẻ chờ đợi.
Trông thấy Thoại Anh, ông Phan lên tiếng ngay chứ không để cho có kịp chào hỏi:
- Cháu vào đây, Thoại Anh!
Trước ánh mắt gươm gườm của Trang Đài đang dành cho mình và ánh mắt ngó lơ của Quang, Thoại Anh bình tĩnh chào ông bà Phan rồi mới bước vào ngồi đúng vào chỗ ông Phan vừa chỉ định.
Đợi cho Thoại Anh ngồi yên chỗ, ông Phan nói tiếp:
- Chuyện của thằng Quang bác đã nghe rồi, hôm nay bác muốn có cả cháu đây để chúng ta giải quyết luôn mọi chuyện.
Ông Phan ngừng lại và đưa mắt nhìn mọi người. Thấy không một ai có phản ứng gì, ông lại tiếp:
- Tôi đã nói từ lâu rồi, tôi chỉ chấp nhận cháu Thoại Anh đây làm con dâu chứ không nhận bất kỳ người nào khác. Và bây giờ tôi cũng vẫn giữ nguyên ý định của mình.
Thoại Anh giật mình, cô nhìn sang Tùng. Anh cũng nhìn sang cô nhưng ánh mắt anh như trấn an cô đừng lo sợ.
Quang là người lên tiếng đầu tiên:
- Ba, con đã nói với ba là con không yêu Thoại Anh mà, sao ba cứ mãi ép con như vậy?
Ông Phan quắc mắt nhìn Quang:
- Thế tại sao con lại chấp nhận chuyện hôn nhân này bằng cách làm lễ đính hôn với Thoại Anh?
Quang nhún vai một cái:
- Là ba ép con thôi.
Ông Phan giận dữ:
- Và bây giờ ba cũng ép con như vậy! Nếu như con không làm theo ý ba thì con đừng có đòi hỏi gì ở ba nữa hết - Ông Phan đổi giọng, tiếng ông trầm xuống, ông gằn từng tiếng - Bây giờ ba hỏi con, con có làm theo những gì ba đã nói hay không?
- Ba!
Quang bật kêu lên, anh thật sự bất mãn. Vì anh không lạ gì yêu cầu của cha mình. Bà Phan cũng chen vào:
- Mình à, con nó đã nói vậy rồi, sao ông còn ép nó như vậy? Thôi thì mình cũng nên chiều theo ý chúng nó một phần cho mọi chuyện êm xuôi đi.
Ông Phan quắc mắt nhình vợ:
- Bà nghĩ sao mà lại bảo tôi làm như vậy? Vậy còn lời hứa của tôi thì sao?
Bà Phan e ngại nhìn vẻ giận dữ của chồng. Bà vẫn biết ông Phan rất coi trọng lời hứa, mà nhất là lời hứa này. Ông đã dành cho Quang cả một gia tài nếu như anh chịu làm đúng theo yêu cầu của ông thì cũng đủ để chứng minh là ông rất quý gia đình Thoại Anh.
Thoại Anh rụt rè lên tiếng:
- Thưa bác... cháu xin có ý kiến, có được không ạ?
Ông Phan gật đầu:
- Cháu cứ nói!
Thoại Anh ngần ngừ một chút rồi cô ngẩng đầu lên, mạnh dạn nói:
- Thưa hai bác, chuyện anh Quang với cô Trang Đài chắc là hai bác đã biết rõ, cháu xin không nhắc lại nữa ạ. Nhưng mà nếu như bác cố tình bất họ phải xa nhau thì cháu nghĩ là... là không nên đâu ạ. Vì cô Trang Đài đây đã có con với anh Quang rồi, chắc chắn là tình cảm của cô ấy và anh Quang rất sâu đậm. Bác cũng nên thông cảm với họ.
Ông Phan nóng nảy kêu lên:
- Thế còn cháu thì sao? Chẳng lẽ cháu không có tình cảm đối với nó hay sao?
Thoại Anh cười nhẹ:
- Cháu chỉ biết anh Quang không lâu, vả lại sự quen biết đó lại do sự sắp đặt của hai gia đình nên cháu nghĩ là cũng chẳng quan trọng lắm đâu ạ.
- Nhưng mà cháu đã đính hôn với nó rồi! Nếu mà như vậy thì thiệt thòi cho cháu quá.
- Đính hôn thì đã sao, thưa bác. Dù cho đã kết hôn rồi mà không hợp nhau thì người ta cũng vẫn chia tay nhau được cơ mà. Ở đây, cháu chưa là gì của anh Quang cả, nếu như có chia tay với nhau thì cũng không làm tổn thương tới ai đâu, thưa bác. Vậy thì làm sao mà có chuyện thiệt thòi được?
- Cháu...
Ông Phan còn đang sững người chưa nói được thành câu thì bà Phan đã chen vào:
- Cháu Thoại Anh đã nói như vậy rồi, ông còn làm khó bọn trẻ làm gì nữa?
Ông Phan đã bình tĩnh lại, ông nhìn thẳng vào mắt Thoại Anh, thở dài một cái:
- Ý cháu nói như thế thì cháu cũng không muốn kết hôn với thằng Quang nhà bác phải không?
Thoại Anh không tránh né ánh mắt của ông Phan, cô thẳng thắn gật đầu. Ông Phan lại thở dài:
- Bác thật không biết tính sao bây giờ nữa, thôi thì tùy các cháu mà thôi. Cháu đã nói vậy thì bác nhẹ lòng được một phần, không áy náy về cháu nữa. Nhưng còn mẹ cháu, bác thật không biết nói sao với bà nữa đây?
Thoại Anh dịu dàng:
- Mẹ cháu không đến nỗi câu nệ, chắc là mẹ cháu sẽ hiểu thôi. Cháu sẽ về giải thích với mẹ cháu, cháu nghĩ là không có chuyện gì nữa đâu bác ạ.
Ông Phan nắm tay Thoại Anh, ông tha thiết:
- Chuyện đó thì giải quyết xong rồi, nhưng còn phần cháu, cháu phải hứa với bác là không được bỏ việc ở đây đâu đấy nhé.
- Thưa bác...
Thoại Anh còn đang ngần ngừ chưa nói được thì Tùng đã chen vào:
- Thưa ba, có lẽ là Thoại Anh cũng sẽ không đi làm nữa đâu ạ.
Ông Phan ngạc nhiên nhìn Tùng:
- Con nói vậy nghĩa là sao?
Mặc cho Thoại Anh nhăn nhó nháy mắt với mình, Tùng thản nhiên nói:
- Tại vì cô ấy sẽ phải ở nhà tập làm nội trợ.
Ông Phan trợn mắt nhìn Tùng như anh vừa nói một điều lạ lùng nhất thế giới. Tùng nói tiếp:
- Lẽ ra con cũng chưa nói ra chuyện này đâu, con muốn để cho Thoại Anh bình tâm lại sau những gì đã xảy ra. Nhưng vì hôm nay chuyện của Quang và cô ấy đã được giải quyết tốt đẹp như thế nên con cũng xin thông báo với gia đình là con vừa cầu hôn với cô ấy tối qua, và cô ấy đã nhận lời.
Ông Phan tròn mắt ngạc nhiên, ông hết nhìn Tùng rồi lại quay sang nhìn Thoại Anh khiến cho cô ngượng ngùng quá sức. Thoại Anh ước gì có một nơi nào để cho cô trốn mọi người chắc là cô mới thấy dễ chịu, thế nhưng cô cứ phải ngồi chịu trận ánh mắt của mọi người khiến cho đầu của cô cứ cúi gằm xuống.
Qua phút ngạc nhiên, ông Phan quay sang hỏi Thoại Anh:
- Tùng nó nói như thế là thật, phải cháu?
Thoại Anh càng cúi thấp hơn, cô ấp úng:
- Cháu.. cháu...
Cảm thấy mọi chuyện diễn ra có phần lợi thế hơn cho Quang, con trai bà. Bà Phan hỉ hả chen vào cứu nguy cho Thoại Anh:
- Cháu nó đã ngượng ngùng như thế là đã gián tiếp nói lên sự đồng ý rồi, ông còn làm khó cháu nó làm gì nữa. Tôi thấy tốt hơn hết là ông chuẩn bị làm cha chồng đi thôi.
Nét mặt ông Phan tươi lên, ông cười thật to:
- Cuối cùng thì tôi cũng có được đứa con gái này làm con dâu. Nói thật cho mọi người biết chứ, nãy giờ tôi buồn và tiếc hết sức vì nghĩ là Thoại Anh sẽ không thể làm con dâu của mình được rồi. Không ngờ ông trời còn ngó lại, tôi không phải thất hứa với bạn của tôi rồi.
Nãy giờ ngồi im, Quang đột nhiên chen vào:
- Công nhận anh Tùng kín thật, anh để ý Thoại Anh từ bao giờ mà khi có cơ hội là anh ấy tranh thủ liền. Em hỏi thật anh điều này nhé anh Tùng, nếu như em không cưới Trang Đài mà vẫn cứ cưới Thoại Anh thì hai người tính sao?
Tùng nhìn Quang, ánh mắt anh vẫn thẳng thắn như bao giờ. Anh không lạ gì bản tính của thằng em trai mình, nên khi nghe trong giọng nói của Quang có pha những âm hưởng ghen tị, anh cũng coi đó là một điều hết sức bình thường.
Nhưng anh chưa kịp nói gì thì ông Phan đã gại đi:
- Con còn muốn nói nhăng nói cuội gì nữa thế? Còn phần con đó, con không lo mà làm việc đi. Không nên thân thì ba sẽ cắt hết mọi thứ đó.
Quang thản nhiên như không, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, anh sẽ hoàn toàn có thể tự mình làm chủ mình được. Thế thì có gì phải lo nhỉ?
Nhưng sự thản nhiên của Quang không kéo dài được lâu, vì ngay khi đó, có tiếng gõ cửa vang lên. Ông Phan lên tiếng:
- Vào đi!
Cánh cửa phòng được mở ra, và một tốp cảnh sát bước vào. Một người bước tới trước, giơ ra một tờ giấy và hỏi:
- Chúng tôi muốn gặp ông Phan Thanh Quang. Chẳng hay trong quý vị đây ai có tên đó?
Quang bước lên một bước, đột nhiên mặt anh tái xanh. Dường như Quang đã liên tưởng được mối nguy hiểm nào đó đang đợi chờ mình. Anh run giọng:
- Là tôi! Chẳng hay các ông tìm tôi có việc gì?
Người cảnh sát cầm tờ giấy nói với Quang:
- Chúng tôi nhận được tin báo là ông có dính líu tới một vụ buông người qua biên giới. Chúng tôi muốn mời ông về để điều tra sự việc. Mong là ông mau chóng đi theo chúng tôi.
Quang sững người, mặt anh tái mét. Trong đầu anh đột nhiên nhớ tới dịch vụ tuyển nữ tiếp viên cho John để đưa ra những khách sạn của anh ta ở Vũng Tàu và Nha Trang và những món tiền hậu hĩ mà anh đã nhận được khi hoàn tất một đợt giao người.
Quang lạnh người khi nhớ lại những chuyến đi bất thường của John, và cũng chưa bao giờ anh ta để cho anh biết là những cơ sở đó ở đâu. Chẳng lẽ... Quang thật không dám nghĩ tiếp, anh không ngờ mình lại bị dính dáng vào chuyện này.
Ông Phan bước tới, ông hỏi Quang:
- Chuyện này là thế nào? Từ lâu nay ba giao cho con điều hành khách sạn cơ mà. Tại sao con lại bị dính vào những chuyện kinh khủng như thế?
Bà Phan cũng níu lấy tay Quang:
- Tại sao lại có chuyện kỳ cục như vậy? Họ có lầm ai với con không?
Quang ôm vai mẹ, anh cố gắng giữ bình tĩnh:
- Chắc là có chuyện hiểu lầm thôi mẹ ạ, con không làm gì sai trái chắc là không sao đâu. Ba mẹ cứ yên tâm, để con theo các anh này đến cơ quan chính quyền xem sao.
Anh cảnh sát lại quay sang nói với ông Phan:
- Ông là chủ của khách sạn này? - Anh ta ngừng lại một chút, đợi cho ông Phan gật đầu, anh ta lại tiếp - Việc tuyển người này được thông qua danh nghĩa của khách sạn Hoàng Hoa này, vì thế chúng tôi xin gửi ông quyết định tạm ngưng hoạt động, bao giờ có gì thay đổi chúng tôi sẽ thông báo cho ông sau.
Quang theo mấy người cảnh sát ra cửa, những người còn lại trong phòng đứng chết lặng nhìn nhau. Một lúc sau, ông Phan ngã người xuống ghế, dáng điệu thất vọng vô bờ. Bà Phan cũng không hơn gì, bà đổ ụp xuống chiếc ghế dài, ôm mặt khóc tấm tức. Thoại Anh định đến đỡ bà lên nhưng Tùng đã vòng tay ôm vai cô và giữ cô lại. Anh nhẹ lắc đầu như muốn để yên cho bà Phan với nỗi đau của mình.
Trang Đài nhìn mọi người một thoáng, rồi cô ta len lén bước ra ngoài. Không ai để ý đến cô ta. Vì mọi người cũng đang ở trong một tâm trạng hoang mang như nhau.
Đường Trường Hạnh Phúc Đường Trường Hạnh Phúc - Hoàng Kim Đường Trường Hạnh Phúc