Dành Hết Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 23
organ Tanner đứng trong gara nhà Tuck, hai tay siết chặt, đoạn ông kiểm tra mớ sắt vụn lúc trước vốn là chiếc Stingray. Ông nhăn mặt, nghĩ bụng chắc người chủ của chiếc xe sẽ không vui vẻ gì khi biết chuyện này.
Vụ phá hoại rõ ràng là mới xảy ra gần đây. Có một cái kích bẩy lốp bằng thép nhô ra từ cửa sau xe, mà một phần của nó đã bị lột ra khỏi khung xe, và ông chắc chắn rằng cả Amanda lẫn Dawson sẽ không để nó trong tình trạng như vậy nếu họ đã nhìn thấy. Họ cũng không thể là người phải chịu trách nhiệm về chiếc ghế bị ném qua cửa sổ ra hàng hiên. Tất cả chuyện này có lẽ là tác phẩm của Ted và Abee Cole.
Mặc dù không phải là dân gốc Oriental, nhưng ông đã dần làm quen với nhịp điệu của thị trấn. Qua thời gian, ông đã học được rằng nếu nghe ngóng cẩn thận ở quán Irvin, có thể sẽ biết được rất nhiều về lịch sử phần này của thế giới, và về những người sống ở đây. Tất nhiên, ở một nơi như quán Irvin, bất kỳ thông tin nào cũng phải được tiếp nhận một cách có chọn lọc. Tin đồn, những chuyện ngồi lê đôi mách, và những lời nói bóng gió cũng gặp nhiều như sự thật vậy. Tuy nhiên, ông biết nhiều về gia đình Cole hơn hầu hết mọi người đã nghĩ. Bao gồm một chút thông tin về Dawson nữa. Sau khi Tuck nói với ông về kế hoạch mình dành cho Dawson và Amanda, Tanner lo lắng cho sự an toàn của chính mình nên đã tìm hiểu những gì có thể về gia đình Cole. Mặc dù Tuck đã lên tiếng đảm bảo về nhân cách của Dawson, nhưng Tanner vẫn dành thời gian để nói chuyện với cảnh sát trưởng, người đã bắt anh, cũng như nói chuyện với công tố viên và luật sư công. Cộng đồng pháp lý tại hạt Pamlico khá nhỏ bé, đủ để ông gợi cho các đồng nghiệp của mình nói về một trong những vụ án được bàn tán nhiều nhất của Oriental.
Cả công tố viên và luật sư công đều tin rằng có một chiếc xe khác trên đường vào đêm hôm đó, và Dawson đã ngoặt đi để tránh nó. Nhưng thẩm phán và cánh sát trưởng khi đó lại là bạn của gia đình Marylin Bonner, nên họ đã không thể làm được gì nhiều. Điều đó đủ để làm cho Tanner cau mày trước sự thực về cái công lý ở thị trấn nhỏ. Sau đó, ông nói chuyện với người cai tù ở Halifax, đã nghỉ hưu, ông ta đã cho ông biết rằng Dawson là một tù nhân kiểu mẫu. Ông cũng gọi cho một số người đã thuê Dawson làm việc trước đây ở Louisiana, để xác minh rằng nhân cách của anh là đàng hoàng và đáng tin cậy. Chỉ sau đó ông mới đồng ý với yêu cầu của Tuck.
Bây giờ, ngoài việc hoàn tất các thủ tục về bất động sản của Tuck - và xử lý chuyện xảy ra với chiếc Stingray - thì vai trò của ông trong tất cả chuyện này sẽ kết thúc. Xét đến tất cả những chuyện đã xảy ra, bao gồm vụ bắt giữ Ted và Abee Cole, ông cảm thấy may mắn vì tên mình đã không bị lôi vào bất kỳ cuộc trò chuyện nào mà ông nghe lỏm được ở quán Irvin. Và cũng giống như các luật sư giỏi, ông chẳng tình nguyện làm gì không công.
Tuy nhiên, toàn bộ tình hình làm ông rối lên. Ông thậm chí đã đi xa tới mức gọi một số cuộc điện thoại trái với lệ thường trong vài ngày qua, những việc đặt ông ra ngoài phạm vi mà ông thấy an toàn.
Quay lưng lại chiếc xe, ông rà soát bàn thợ, lục tìm trình tự công việc, hy vọng trong đó có số điện thoại của chủ sở hữu chiếc Stingray. Ông đã tìm thấy nó ở bìa kẹp hồ sơ, nhanh chóng xem xét, ông tìm được tất cả những thông tin cần thiết. Ông đang đặt bìa kẹp hồ sơ trở lại bàn thợ thì phát hiện thấy một cái gì đó quen thuộc.
Ông cầm nó lên, nhận ra mình đã nhìn thấy nó trước đây, và xem xét nó một lát. Ông xem xét các tình tiết phát sinh đoạn cho tay vào túi để lấy điện thoại ra. Ông lần tìm trong danh bạ, thấy cái tên, và nhấn nút gọi.
Ở đầu kia, điện thoại bắt đầu đổ chuông.
Amanda dành phần lớn thời gian trong hai ngày qua tại bệnh viện với Jared, và cô thực sự muốn được ngủ trên giường nhà mình vào đêm đó. Không chỉ là vì chiếc ghế bên cạnh giường Jared vô cùng không thoải mái, mà còn vì chính cậu cũng thúc giục cô ra về.
“Con muốn có thời gian ở một mình,” cậu nói với cô.
Khi cô đang ngồi ngoài khu vườn bậc thang nhỏ để tận hưởng một chút không khí trong lành, thì Jared ở trên lầu gặp gỡ chuyên gia tâm lý buổi đầu tiên, điều đó khiến cô thấy nhẹ nhõm. Về mặt sức khỏe, cô biết cậu đang có những tiến triển tuyệt vời. Tuy nhiên về mặt cảm xúc thì lại là một vấn đề khác. Mặc dù cô muốn nghĩ cuộc trò chuyện của họ đã hé mở phần nào cánh cửa dẫn tới hướng suy nghĩ lạc quan về tình trạng của Jared, nhưng cậu đang phải chịu đựng cái cảm giác rằng mình đã bị đánh cắp nhiều năm trong cuộc đời. Cậu muốn những gì đã từng có trước đó, một cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh và một tương lai tương đối phẳng lặng, nhưng điều đó đã không còn được nữa. Jared phải uống thuốc ức chế miễn dịch để cơ thể không đào thải trái tim mới, và vì những thuốc đó sẽ khiến cậu dễ bị nhiễm trùng, cậu cũng phải uống cả thuốc kháng sinh liều cao, và một loại thuốc lợi tiểu cũng được kê để ngăn tình trạng giữ nước trong cơ thể. Và mặc dù được xuất viện ngay tuần sau đó, Jared vẫn sẽ phải đến khám thường xuyên tại phòng khám ngoại trú để theo dõi tiến triển tình hình trong ít nhất một năm. Cậu cũng được yêu cầu phải trải qua quá trình vật lý trị liệu được giám sát và phải theo chế độ ăn uống đặc biệt. Tất cả những điều đó cộng thêm việc nói chuyện với chuyên gia tâm lý mỗi tuần.
Con đường phía trước sẽ là thử thách cho cả gia đình nhưng từ chỗ không có gì ngoài sự tuyệt vọng, Amanda bây giờ lại cảm thấy hy vọng. Jared đã khỏe hơn cậu tưởng. Sẽ mất thời gian, nhưng cậu sẽ tìm ra cách để vượt qua tất cả những điều này. Trong hai ngày qua, cô chú ý thấy những khoảnh khắc trông Jared thực sự khỏe mạnh, dù chính cậu không tự nhận thấy việc đó. Và cô biết chuyên gia tâm lý cũng sẽ giúp đỡ cậu.
Frank và mẹ cô đã đưa Annette đến bệnh viện rồi về nhà; còn Lynn thì tự lái xe đến. Amanda biết cô đã không dành nhiều thời gian cho hai cô con gái như đáng lẽ ra phải thế. Và chúng cũng đang phải chống chọi với hoàn cảnh, nhưng cô còn lựa chọn nào khác?
Tối nay, cô quyết định là sẽ mua bánh pizza trên đường về nhà. Sau đó, có lẽ họ sẽ xem một bộ phim cùng nhau. Không đáng kể, nhưng hiện giờ đó là tất cả những gì mà cô có thể làm. Khi nào Jared ra viện, mọi thứ sẽ bắt đầu trở lại bình thường. Cô phải gọi cho mẹ để bảo với bà về kế hoạch của mình...
Lục tìm trong túi xách, cô lấy điện thoại ra và thấy một số điện thoại lạ trên màn hình. Biểu tượng hộp thư thoại của cô cũng nhấp nháy.
Tò mò, cô bật hộp thư thoại và ghé điện thoại vào tai, lắng nghe khi cái giọng đều đều chậm rãi của Morgan Tanner vang lên, yêu cầu cô gọi lại cho ông khi nào có thể.
Cô bấm nút gọi lại, Tanner bắt máy ngay lập tức.
“Cảm ơn cô vì đã gọi lại cho tôi,” ông nói, vẫn giọng xã giao như khi ông gặp Amanda và Dawson. “Trước khi bắt đầu, cho tôi xin lỗi vì đã gọi vào một thời điểm khó khăn đối với cô như thế này.”
Cô chớp mắt bối rối, tự hỏi làm sao mà ông biết chuyện. “Cảm ơn ông... nhưng Jared đang dần hồi phục. Chúng tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm.”
Tanncer im lặng, như thể cố gắng để hiểu những gì cô vừa nói. “Ừm, chuyện là... tôi gọi cho cô vì tôi đã đến nhà Tuck và sáng hôm nay và khi tôi đang xem xét chiếc xe...”
“Ồ, đúng rồi,” Amanda ngắt lời ông. “Tôi đã định nói với ông về chuyện đó. Dawson đã hoàn thành việc sửa chữa nó trước khi rời đi. Chiếc xe đã sẵn sàng để giao cho khách.”
Một lần nữa, Tanner mất một vài giây rồi mới tiếp lời. “Ý tôi là, tôi tìm thấy lá thư mà Tuck đã viết cho Dawson,” ông tiếp tục. “Hẳn là cậu ấy đã để nó lại đây, và tôi không chắc liệu cô có muốn tôi chuyển nó cho cô hay không.”
Amanda chuyển điện thoại sang bên tai kia, tự hỏi tại sao ông lại gọi cho cô. “Nó là của Dawson,” cô nói. “Đáng lẽ ông nên gửi cho anh ấy mới phải?”
Cô nghe thấy tiếng ông thở hắt ra ở đầu bên kia. “Tôi cho là cô chưa được nghe về chuyện đã xảy ra,” ông nói chầm chậm. “Vào đêm Chủ nhật, ở quán Tidewater ấy?”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Amanda cau mày, lúc này cô hoàn toàn bối rối.
“Tôi ghét phải nói với cô chuyện này qua điện thoại. Liệu cô có thể ghé qua văn phòng của tôi vào tối nay không? Hoặc sáng ngày mai?”
“Không được,” cô nói. “Tôi đã trở lại Durham. Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tôi thực sự nghĩ rằng chuyện này nên nói trực tiếp.”
“Việc đó là không thể,” cô nói, đã hơi mất kiên nhẫn. “Hãy nói cho tôi biết là có chuyện gì. Chuyện gì đã xảy ra tại Tidewater? Và tại sao ông không gửi trực tiếp lá thư cho Dawson?”
Tanner do dự rồi hắng giọng. “Có một... cuộc ẩu đả tại quán bar. Nơi đó gần như bị phá tan, và rất nhiều phát súng đã được bắn ra. Ted và Abee Cole đã bị bắt giữ, và một thanh niên tên là Alan Bonner bị thương nặng. Cậu Bonner vẫn còn trong bệnh viện, nhưng theo như tôi được biết, cậu ta sẽ ổn thôi.”
Khi nghe những cái tên, lần lượt từng cái một, mạch máu trên thái dương cô giật giật. Tất nhiên, cô biết cái tên liên kết tất cả những cái tên ở trên. Giọng cô gần như là thì thầm.
“Dawson đã ở đó à?”
“Phải,” Morgan Tanner trả lời.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Từ những gì tôi có thể thu thập được, Ted và Abee Cole đang hành hung Alan Bonner thì Dawson đột nhiên bước vào quán bar. Lúc dó, Ted và Abee Cole chuyển sang tấn công cậu ấy.” Tanner dừng lại. “Cô phải hiểu rằng biên bản chính thức của cảnh sát vẫn chưa được đưa ra...”
“Dawson có ổn không?” cô gặng hỏi. “Đó là tất cả những gì tôi muốn biết.”
Cô có thể nghe thấy tiếng thở của Tanner ở đầu bên kia. “Dawson đang giúp Alan Bonner ra khỏi quán bar thì Ted bắn ra viên đạn cuối cùng. Dawson trúng đạn.”
Amanda cảm thấy từng thớ thịt trên người mình căng lên, chuẩn bị để đương đầu với điều mà cô biết là sắp được nói ra.
Những lời này, giống như rất nhiều lời nói khác trong vài ngày qua, dường như là không thể hiểu được.
“Chuyện đó... cậu ấy bị bắn vào đầu. Cậu ấy đã không có cơ hội, Amanda. Vào thời điểm đến được bệnh viện thì cậu ấy đã bị chết não.”
Ngay khi Tanner đang nói, Amanda đã có thể cảm thấy tay cô buông lỏng khỏi điện thoại. Nó rơi cạch xuống mặt đất. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại nằm trên mặt đường rải sỏi, mãi mới cúi xuống để ấn vào nút tắt.
Dawson. Không phải là Dawson. Anh không thể chết được.
Nhưng cô nhớ lại những gì Tanner đã nói với cô. Anh đã đến quán Tidewater. Ted và Abee có mặt ở đó. Anh đã cứu Alan Bonner và bây giờ anh đã ra đi.
Một mạng đổi một mạng, cô nghĩ. Một ván bài tàn nhẫn của số phận.
Trong đầu cô đột nhiên lóe lên hình ảnh hai người họ nắm tay nhau đi lang thang giữa cánh đồng hoa dại. Và khi những giọt nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi, cô khóc cho Dawson, và cho tất cả những tháng ngày họ sẽ không bao giờ được trải qua cùng nhau. Cho đến khi, có lẽ là giống như Tuck và Clara, tro cốt của họ bằng cách nào đó tìm thấy nhau ở một cánh đồng đầy nắng, xa khỏi con đường mòn của cuộc sống bình thường.
Dành Hết Cho Em Dành Hết Cho Em - Nicholas Sparks Dành Hết Cho Em