Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dancing At Midnight (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 23
"L
ạy Chúa từ bi!" đến từ tiếng thét gớm guốc. "Chuyện gì xảy ra với cô vậy?" Belle co rúm người. Cô đã quên mất chất giọng đặc biệt của phu nhân Tumbley, bị kẹt vĩnh viễn trong sổ đăng ký những giọng nữ cao. "Một tai nạn xe ngựa," Alex nói trơn tru. "Nhưng chúng tôi đã rất nóng lòng đến buổi tối nay, chúng tôi quyết định không về thay đồ nữa.
Chúng tôi chỉ hơi nhàu nhĩ chút thôi. Tôi hy vọng bà sẽ tha thứ cho chúng tôi." Về chuyến hành trình, họ quyết định rằng Alex, là thành viên có tước hiệu cao nhất trong nhóm, nên hành động như người phát ngôn của cả đoàn. Bài phát biểu của anh, đi kèm với nụ cười tự tin nhất, đã lừa được, và phu nhân Tumbley sớm xum xoe kinh khủng.
"Vâng, tất nhiên là không sao cả, thưa ngài," bà ta hót. "Tôi rất vinh dự vì ngài chấp nhận lời mời của chúng tôi. Đã nhiều năm rồi kể từ khi chúng tôi thấy ngài ở đây." Belle để ý thấy nụ cười của Alex trở nên sít sao hơn. "Một sai lầm tôi sẽ phải khắc phục," anh nói. Phu nhân Tumbley bắt đầu chớp hàng mi, một cử chỉ không hợp với một phụ nữ có tuổi đời và một thân hình như bà ta.
Khi bà cuối cùng cũng giữ yên mi mắt, bà nhìn thẳng vào John và nói. "Và chúng ta có ai ở đây?" Belle bước về phía trước. "Là chồng tôi, thưa phu nhân." "Gì của cô cơ?" Belle bước lùi, tiếng hét đã trở lại. John nắm lấy bàn tay phu nhân Tumbley và hôn lên đốt ngón tay. "John Blackwood xin được phục vụ, thưa phu nhân." "Nhưng tiểu thư Arablle thân yêu, ý tôi là, phu nhân Blackwood, tôi chỉ, à, tôi chưa từng nghe nói cô sắp kết hôn.
Khi nào vậy? Và, ờ, nó là một đám cưới lớn chứ?" Hay nói khác đi rằng - tại sao bà ta không được mời? "Nó khá nhỏ, thưa phu nhân Tumbley," Belle nói. "Hai tuần trước." "Hai tuần trước? Những hai tuần trước? Và tôi không được nghe nói tới?" "Nó có trên tờ Times mà," John nói thêm.
"Có lẽ, nhưng tôi..." "Có lẽ bà nên đọc báo thường xuyên hơn," Belle nói ngọt ngào. "Có lẽ tôi nên thế. Nếu các vị thứ lỗi cho." Phu nhân Tumbley mỉm cười lúng túng, khẽ nhún gối chào, và lao về phía đám đông. "Mục tiêu đầu tiên của chúng ta đã hoàn thành," Belle tuyên bố.
"Trong vòng năm phút nữa tất cả mọi người sẽ biết rằng, một, sự xuất hiện nhàu nhĩ của chúng ta là một tai nạn từ cỗ xe ngựa, và hai, em đã kết hôn với một người đàn ông bí ẩn nhất, người mà không ai biết bất cứ điều gì." "Nói cách khác, tất cả mọi người sẽ biết chúng ta ở đây," John nói.
"Bao gồm cả Spencer." "Nếu hắn có đến," Emma nói suy tư. "Tôi ngờ rằng hắn ta có được mời đấy." "Rất dễ để lẻn vào một bữa tiệc lớn thế này," Dunford nói. "Anh đã vài lần làm vậy." Emma nhìn anh một cách hiếu kỳ trước khi hỏi. "Giờ chúng ta làm gì đây?" "Em cho là chúng ta cứ hòa đồng thôi," Belle trả lời.
"Nhưng chúng ta phải cố gắng ở gần nhau. Một người trong số chúng ta có lẽ sẽ cần sự trợ giúp." Belle nhìn quanh quất. Phu nhân Tumbley còn tổ chức hoành tráng hơn trong năm nay, bữa tiệc lấp lánh dưới ánh nến, đồ trang sức và những nụ cười. Phòng khiêu vũ là một trong những căn phòng đặc biệt nhất ở London, với một bộ sưu tập chuông quanh phòng.
Belle đã luôn nghĩ rằng những đứa trẻ nhà Tumbley hẳn phải trải qua nhiều đêm nhìn trộm xuống những quý ông và quý bà thanh lịch dưới đây. Belle thở dài với chính mình, cầu nguyện rằng cô và John sẽ qua được tối nay mà không hề hấn gì, để con cái của họ một ngày nào đó có thể cư xử tương tự.
... Trong một tiếng rưỡi tiếp theo, năm người họ trong vai trò những con người ưa thích tiệc tùng. Belle và John không ngớt những lời chúc tụng, hầu hết trong số đó không thể giấu nổi sự tò mò vô độ về John và cuộc hôn nhân vội vã của họ. Alex và Emma đừng gần đó, chờ đợi tín hiệu đầu tiên của trận chiến.
Nhưng quan trọng hơn, họ có thể để mắt đến Spencer trong khi John và Belle đang bận rộn với những cuộc trò chuyện lịch sự. Dunford hành động như một gián điệp lang thang, như một tên bắn tỉa quanh phòng khiêu vũ và giám sát các lối vào và lối ra. Sau gần hai giờ, Caroline, Henry và Persephone cuối cùng cũng tới và ngay lập tức tới chỗ Belle và John.
"Con không tin được chuyện gì đã xảy đến với chúng ta đâu!" Caroline kêu lên. "Một tai nạn xe ngựa?" John gay gắt. "Sao con biết?" "Cha mẹ bị tai nạn xe ngựa sao?" Belle nói, kinh hoàng. "Phải, không có gì nguy hiểm cả. Bánh xe phía sau bị rời ra, và chúng ta bị nghiêng một chút sang bên.
Có chút khó chịu, nhưng không ai bị thương cả. Chúng ta đã, dĩ nhiên, phải quay về nhà thay đồ, và kết quả là chúng ta bị rất muộn." Caroline chớp mắt vài lần khi bà trông thấy bộ váy hơi nhàu nhĩ của con gái. "Mẹ cho rằng, cái váy đó không hẳn là loại nhung nhàu phải không?" "Bọn con là những nạn nhân bất hạnh của một vụ tai nạn xe ngựa." John nói.
"Không phải chứ!" Persephone la lên, và rồi bà tự mình đi tới một bàn giải khát. "Thật kỳ lạ," Ngài Worth chen vào. "Rất kỳ lạ." "Thật vậy," Biểu hiện của John vô cùng ảm đạm. Dunford xuất hiện bên cạnh họ. "Chào buổi tối, Phu nhân Worth, Đức ngài Worth. Cháu phải nói là, cháu đã mong đợi hai người đến sớm rồi cơ.
Ờ, Blackwood, tôi có thể nói chuyện với cậu một chút được không?" John cáo lỗi và bước về phía Dunford cách đó vài mét. "Chuyện gì vậy?" "Hắn ở đây. Trông cực kỳ giận dữ. Hắn bước qua cửa cách đây vài phút. Tôi đoán hắn không được mời. Hoặc cũng có thể hắn lo sợ quản gia sẽ xướng tên mình.
Nhưng hắn mặc lễ phục buổi tối, không ai nhìn hắn quá hai lần. Hắn đã hòa vào đám đông rồi." John gật đầu. "Hắn sẽ cố gắng làm gì đó." "Chúng ta cần một kế hoạch." "Chúng ta không thể làm gì cho đến khi hắn có động thái trước." "Chỉ cần cẩn thận thôi." "Tôi sẽ làm vậy.
Ồ, và Dunford này? Để mắt đến Belle, được chứ?" John nuốt xuống khó nhọc và lục lọi trong trí óc một lời gì đó thích hợp. "Sẽ rất khó khăn cho tôi nếu có bất kỳ điều gì xảy ra với cô ấy." Đôi môi Dunford cong lên thành một nụ cười nhỏ và anh gật đầu. "Tôi cũng sẽ để mắt đến cậu.
Sẽ rất khó khăn cho cô ấy nếu có bất kỳ điều gì xảy ra với cậu." John bắt gặp ánh mắt của anh. Họ không biết rõ nhau, nhưng họ đã liên kết nhờ những cảm xúc dành cho Belle, Dunford như một người bạn lâu năm của cô và John là một người chồng tận tụy của cô. John quay trở lại với Belle và cha mẹ vợ, họ đang bận rộn chào hỏi một vài nhóm người, những người đang tới chúc mừng đám cưới mới diễn ra, thể hiện sự thất vọng khi họ đã không thể tham dự hôn lễ.
John nắm được đuôi cuộc trò chuyện và phải cắn môi để khỏi bật cười khi nhìn Belle đang nghiến răng, rõ ràng là nỗ lực để không chỉ ra rằng họ không hề được mời. Đôi mắt cô sáng lên khi thấy anh quay lại. "Bạn của chúng ta đã tới," anh nói lặng lẽ. "Ồ, đó là ai vậy?" Caroline hỏi.
"Chỉ là một người quen của John từ trong quân đội thôi ạ." Belle ứng biến, nói xoa dịu dù thực thế là cô không chính xác đã nói dối. "Vậy thì con phải đi tìm anh ta đi." "Ồ, con nghĩ anh ta sẽ tìm tới chúng ta ạ," John nói hóm hỉnh. Sự chú ý của Caroline nhanh chóng bị phân tán bởi một người bạn bà đã không gặp từ lâu kể từ khi trở về từ Ý, và Belle nhanh chóng quay sang John.
"Chúng ta làm gì bây giờ?" "Không làm gì cả. Chỉ cần tiếp tục cảnh giác thôi." Belle hít một hơi dài và bĩu môi. Cô không cảm thấy đặc biệt muốn kiên nhẫn. "Anh đã báo cho Alex và Emma chưa?" "Dunford báo rồi." "Vậy thì, chúng ta chỉ đứng đây như vật hiến tế trong khi hắn ta đang âm mưu một kế hoạch xấu xa?" "Kiểu thế." Belle nhăn mặt và một tiếng ồn kỳ lạ thoát ra từ miệng cô.
John nhìn cô ngạc nhiên. "Em đang gầm gừ sao?" "Em có quyền làm thế." "Chúa ơi, chúng ta nên sớm thoát khỏi Spencer, hoặc vợ tôi sẽ sớm biến thành thú vật." "Một loài thú vật xấu xa, nếu em có gì đế nói về chuyện này." Belle thở dài nhìn quanh phòng khiêu vũ. "John! Không phải hắn ta kia sao?" Cô kín đáo chỉ tay về phía một người đàn ông tóc vàng đang nhấm nháp một ly sâm panh.
John nhìn theo ánh mắt cô và gật đầu, không lúc nào rời mắt khỏi Spencer. Ngay khoảnh khắc hắn ta nâng ly lên, và mắt họ gặp nhau. John cảm thấy một cơn rùng mình lạnh như băng chạy qua cơ thể, và đột nhiên anh bị thuyết phục hơn bao giờ hết rằng đến đây tối nay là một ý tưởng tồi tệ.
Anh phải đưa Belle ra khỏi đây. "Hắn đang tới kìa!" Belle thì thầm. Mắt John nheo lại. Spencer đang đặt mạnh chiếc ly xuống một chiếc bàn gần đó và bước ngang qua phòng khiêu vũ về phía họ. John nhận ra ánh mắt hắn không còn nhìn anh; ánh mắt hắn chuyển sang Belle. Giận dữ và sợ hãi chạy dọc người anh, và anh siết chặt tay quanh tay cô.
"Chào buổi tối, ngài Backwood, phu nhân Blackwood," Spencer nói chế giễu. "Mày muốn cái quái gì?" John nói luôn. Phải mất toàn bộ sự kiềm chế của mình anh mới không nhảy bổ vào Spencer ngay và siết cổ hắn. "Nào nào, Blackwood, sao lại cáu kỉnh thế? Tôi chỉ vừa mới đến chào hỏi anh và vợ anh.
Đó là những gì người ta làm ở các sự kiện xã hội, không phải sao? Dĩ nhiên trí nhớ của tôi có thể sai lệch. Đã quá lâu rồi kể từ khi tôi đến một buổi vũ hội London. Rời khỏi đất nước, anh biết đấy, trong một thời gian dài." "Ý mày muốn gì?" "Đã rất lâu rồi kể từ khi tôi khiêu vũ.
Tôi hy vọng phu nhân Blackwood có thể cho tôi vinh hạnh này. " John giật Belle lại gần hơn. "Tuyệt đối không." "Đó là quyết định của phu nhân đây, anh không nghĩ thế sao?" Belle nuốt xuống, cố gắng làm ẩm cổ họng đột nhiên khô khốc của mình. "Ông thật tử tế, thưa ông Spencer," cô cố lên tiếng.
"Nhưng tôi e rằng tôi đã quyết định không khiêu vũ tối nay." "Thật ư? Kỳ lạ làm sao." Mắt Spencer sáng lấp lánh ánh bạc độc ác. "Tôn trọng quyết định của chồng tôi," Belle ứng biến. "Anh ấy không khiêu vũ, anh biết đấy." "Ồ vâng, anh ta bị què. Tôi thường quên mất điều đó.
Nhưng tôi không nghĩ nên ngăn cản cô tận hưởng chính mình." Hắn bước về phía trước và đẩy một khẩu súng vào bụng John, thúc mạnh và lên đạn ngay cạnh sườn anh. Belle nhìn xuống. Bụng cô nhộn nhạo với sự kinh hãi, và trong khoảnh khắc, cô nghĩ mình sẽ phát ốm ngay lúc đó và ngay tại đó.
Bữa tiệc đang rất đông đúc, rất nhiều người. Không ai có thể nhận thấy một trong những vị khách vừa dí một khẩu súng vào người khác. Nếu cô hét lên, Spencer có thể bắn John trước khi bất kỳ ai có thể tước vũ khí từ hắn. "Tôi rất vui lòng nhảy với ông, ông Spencer." cô thì thầm "Không, Belle." John thấp giọng.
"Chồng tôi," cô cố nói đùa. "Anh ấy hẳn rất ghen tị. Không mấy thích việc tôi nhảy với người đàn ông khác." "Tôi chắc chắn anh ta sẽ không để tâm lần này đâu." Spencer nhét súng trở lại, nắm lấy tay Belle, và dẫn cô lên sàn nhảy. John đứng chôn chân tại chỗ, chỉ bắt đầu bắt kịp lại hơi thở.
Bàn tay anh đang siết lại thành nắm đấm, nhưng anh không thể cảm nhận những ngón tay đang đục lỗ trên da. Tất cả sự chú ý của anh, tất cả năng lượng của anh, tất cả linh hồn anh đều đang tập trung vào hai mái tóc vàng trên sàn khiêu vũ. Spencer không thể làm tổn thương cô, anh biết điều đó.
Không phải ngay giữa phòng khiêu vũ đông đúc, ít nhất là vậy. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra với Belle trước sự chứng kiến của nhiều nhân chứng, Spencer sẽ không bao giờ có cơ hội loại bỏ đúng mục tiêu thật sự của hắn nữa. Và John biết Spencer muốn anh phải chết. "Chuyện gì xảy ra? Tại sao Belle lại nhảy với hắn?" John quay lại thấy Emma, khuôn mặt cô nhăn lại với nỗi sợ hãi và lo lắng.
"Hắn dí một khẩu súng vào tôi và mời Belle khiêu vũ." "Có ai trông thấy không?" Alex hỏi. John lắc đầu. "Chết tiệt. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta có một nhân chứng ngoài gia đình." Alex nắm lấy tay Emma. "Thôi nào, em yêu, chúng ta cũng khiêu vũ đi." Với tốc độ nhanh chóng và không mấy lịch thiệp, Công tước và Nữ công tước Ashbourne bước ra sàn nhảy.
... "Anh muốn gì?" Belle thì thầm, đôi chân của cô tự di chuyển theo bước nhảy của điệu watlz. Spencer lóe lên một nụ cười rộng mở. "Sao nào, chỉ niềm vui có được sự bầu bạn của cô thôi, thưa phu nhân. Vậy là khác thường đối với cô sao?" "Phải." "Có lẽ tôi chỉ muốn làm quen với cô.
Sau tất cả thì, cuộc sống của chúng ta đã trở nên, nói thế nào nhỉ, gắn kết." Belle cảm thấy cơn giận trào lên trong cô, nhanh hơn cả sự sự hãi. "Tôi đánh giá cao nếu chúng ta không gắn kết gì hết." "Ồ, tôi cũng định làm vậy, không cần phải sợ hãi. Đêm nay, nếu như mọi việc suôn sẻ." Belle giẫm lên chân hắn, sau đó xin lỗi.
Cô trông thấy Alex và Emma đang nhảy ngay phía sau Spencer, và cô thở ra từ từ, cảm giác yên tâm hơn bởi sự hiện diện của họ. "Nhưng tôi phải thừa nhận," Spencer nói tiếp. "Tôi đang thưởng thức vẻ mặt chồng cô vô cùng. Tôi không nghĩ anh ta thích trông thấy cô trong vòng tay tôi." "Tôi cho là không." Belle nghiến lên chân hắn, lần này đủ lâu bởi Spencer bắt đầu nhăn mặt.
"Cô giống như một cái nhọt xinh đẹp vậy," hắn nói, một lần nữa bỏ qua sai lầm của cô. "Tôi xin lỗi khiến cô bất tiện bằng việc giết chồng cô, nhưng không còn cách nào khác." Lạy Chúa, Belle nghĩ, gã đàn ông này dứt khoát bị điên rồi. Cô không thể nghĩ được gì để nói, vậy nên cô nghiến chân mình lên chân hắn một lần nữa, lần này với một lực đáng kể.
"Tôi nghĩ rằng khả năng giao tiếp của cô bị phóng đại quá mức rồi," Spencer cuối cùng cũng buộc phải nói. Belle mỉm cười ngọt ngào. "Anh không nên tin vào một nửa những gì xã hội này nói với anh. Ôi trời, điệu vũ kết thúc rồi đúng không? Tôi phải đi đây." "Không nhanh thế đâu." Hắn nắm lấy tay cô.
"Tôi e là tôi không thể chỉ để cô đi thế được." "Nhưng điệu vũ kết thúc rồi, thưa ông. Theo lẽ thường thì -" "Câm mồm!" Spencer ngắt lời. "Tôi sẽ sử dụng cô để bắt được chồng cô vào căn phòng bên cạnh. Sẽ không thể giết thằng đó trong một căn phòng khiêu vũ đông đúc.
Tôi sẽ không thể thoát được khỏi hiện trường." "Nếu ngươi giết anh ấy, ngươi sẽ không bao giờ thoát được," Belle rít lên. "Quá nhiều người biết ngươi muốn anh ấy chết. Ngươi sẽ bị bắt trong vòng vài phút. Và nếu ngươi không bị bắt, ngươi sẽ không bao giờ có thể chường mặt ra ở Anh Quốc một lần nữa." "Đồ đàn bà ngu ngốc.
Cô thật sự nghĩ ta có thể bắn một người trong tầng lớp quý tộc và dễ dàng muốn sống tự do sao? Ta đã sống lưu vong trong năm năm. Ta đã quen với nó. Quay lại với xã hội thì cũng tốt, nhưng ta muốn trả thù. Đi với ta ngay bây giờ." Hắn giật mạnh cánh tay cô, kéo cô về phía cánh cửa dẫn đến khu vực còn lại của ngôi nhà.
Belle hành động tuyệt đối theo bản năng. Hắn sẽ không thể làm đau cô bây giờ. Không ngay trước mắt John. Cô giật mạnh cánh tay khỏi tay hắn và chạy về phía John, anh đang tiến về phía cô. "Nhanh lên, chúng ta phải tránh xa hắn ta. Hắn ta bị điên rồi!" John nắm lấy tay cô và bắt đầu bước qua đám đông.
Belle nhìn lại phía sau cô. Spencer đang thu hẹp khoảng cách giữa họ. Alex và Emma phía sau hắn, nhưng cặp đôi không di chuyển đủ nhanh như một người đàn ông đang đi một mình. "Chậm quá," Belle lo lắng nói. "Hắn sẽ bắt được chúng ta trước khi chúng ta ra đến cửa." John không trả lời.
Anh đi nhanh hơn, chân anh đang gào thét khi bị tra tấn. "John, chúng ta không đủ nhanh. Chúng ta phải qua bên đó." Belle chỉ vào một cánh cửa đang mở của phòng khiêu vũ. Giữa nó và cặp đôi đang chạy trốn là khoảng một trăm quý ông và quý bà, quý cô đang khiêu vũ. "Và làm cách nào chúng ta có thể tới được đó? Khiêu vũ sao?" Belle chớp mắt.
"Sao chứ, vâng!" Với sức mạnh sản sinh từ sự giận dữ và sợ hãi, cô kéo John dừng lại, đặt tay cô lên vai anh và bắt đầu điêu watlz. "Em điên à, Belle?" "Cứ nhảy đi. Và dẫn chúng ta qua phòng. Chúng ta sẽ có mặt ở đó nhanh thôi. Ngay cả Spencer cũng sẽ không dám chạy trên sàn nhảy." John buộc bên chân bị thương của anh phải hành động và từ từ bắt đầu điệu vũ, dẫn đường ngang qua căn phòng với mỗi bước nhảy.
Trong sự vội vã, Belle cắm sâu ngón tay vào vai anh, cố gắng đẩy anh bước tiếp. "Em sẽ để anh dẫn chứ?" anh rít lên, tiếp theo là. "Rất xin lỗi," khi họ tình cờ va phải cặp đôi khác. Cô nghển cổ lên. "Anh có thấy hắn không?" "Hắn đang cố chạy quanh chu vi căn phòng. Hắn sẽ không thể bắt kịp chúng ta.
Một kế hoạch tuyệt vời, em yêu, nếu như anh có thể nói." Họ xoay cuống cuồng, chuyển động nhanh theo mỗi nhịp điệu, nhưng sau vài phút, họ đã tới phía bên kia căn phòng. "Chúng ta làm gì bây giờ?" Belle hỏi. "Anh sẽ đưa em về nhà. Sau đó sẽ tới chỗ cảnh sát. Anh nên làm vậy từ lâu rồi mới phải, nhưng anh không nghĩ họ có thể làm bất cứ điều gì với chỉ những lời đe dọa suông.
Nhưng một khẩu súng trên bụng sẽ mang hắn đi xa, ít nhất là vậy." Cô gật đầu bước theo anh ra cửa. "Em có thể làm chứng. Em chắc chắn Alex, Emma và Dunford cũng thế." Cô thở phào nhẹ nhõm, mừng vì John đã không lên kế hoạch để tự mình thực thi công lý. Nếu anh giết Spencer, anh sẽ bị treo cổ.
Họ vừa thấy được không khí lạnh của đêm ngay lúc Dunford bất ngờ gọi giật lại. "Đợi đã!" anh hét, dừng lại để thở. "Hắn bắt mẹ em rồi, Belle." "Gì cơ?" Máu rút cạn trên mặt cô. "Như thế nào?" "Anh không biết nhưng anh thấy hắn rời phòng với mẹ em vài phút trước và hắn giữ bà ấy ngay bên cạnh." "Ôi, John, chúng ta phải làm gì đó.
Bà hẳn phải sợ hãi lắm." "Anh không thể nghĩ được bất cứ chuyện gì sẽ xảy đến với mẹ em," John nói, cố gắng giữ tâm trí cô thoải mái. "Bà ấy có thể bị hắn trói lại và sẽ sẵn sàng cho nhân viên cảnh sát trong vài phút nữa." "John, sao anh có thể đùa về chuyện này?" Belle hét lên.
"Đây là mẹ em!" "Anh xin lỗi, em yêu," anh nói, bóp nhẹ tay cô an ủi. "Dunford, họ đi đâu?" "Theo tôi." Anh dẫn họ ra cánh cửa ngách và xuống một hành lang tối tăm, nơi mà Alex và Emma đang đứng chờ. "Cậu có biết hắn rẽ vào cửa nào không?" John thì thầm. Alex lắc đầu. "Emma," anh nói.
"Anh muốn em và Belle quay trở lại phòng khiêu vũ." "Tuyệt đối không!" đến từ một giọng nói nóng nảy. Ba người đàn ông chuyển ánh mắt về phía Belle. "Mẹ em đang gặp nguy hiểm!" cô trả lời bực tức. "Cứ như em sẽ bỏ rơi bà ngay lúc này ấy." "Được rồi," Alex thở dài, nhận ra rằng một mệnh lệch trực tiếp chỉ phí thời gian.
"Nhưng ở lại đây!" Hai người phụ nữ gật đầu, và năm người họ bước xuống hành lang, nhìn trộm qua kheo mọi ô cửa, cẩn thận không để bản lề lung lay bất cứ khi nào có thể. Cuối cùng họ đến một căn phòng hơi hé mở. John đi đầu tiên và ngay lập tức nhận ra giọng Spencer.
Anh quay lại và đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho mọi người im lặng. Cả ba người đàn ông lặng lẽ rút súng. "Người là một kẻ ngớ ngẩn," họ nghe Caroline nói vẻ khinh khỉnh. "Ngươi hy vọng sẽ đạt được điều gì khi làm thế này?" "Im mồm." "Ta không im." câu trả lời hách dịch.
"Ngươi kéo ta ra ngoài tới một căn phòng bỏ không và chĩa súng vào ta mà ta chỉ có thể phóng đoán là nó đã được nạp đạn, và ngươi mong đợi ta phải im lặng? Ngươi thật thiếu thông minh, chàng trai thân mến, và -" "Tao nói câm mồm!" "Hmmm." Belle cắn môi. Cô đã nghe thấy âm giọng này trước đây.
Nếu giờ cô không quá khiếp sợ cô sẽ thấy rất buồn cười. John, Alex và Dunford trao đổi ánh nhìn. Nếu họ không hành động sớm, ai đó có thể chết, dù họ không nhất định giả thuyết rằng người đó sẽ là Caroline. John giơ tay lên và âm thầm đếm. Một. Hai. Ba! Những người đàn ông xông vào phòng và tỏa ra dọc bức tường, những khẩu súng ngắn của họ chĩa thẳng vào Spencer.
"Mày lâu quá đấy," hắn chế giễu. Hắn đang siết chặt tay Caroline một cách đau đớn, và khẩu súng của hắn đang áp chặt vào thái dương bà. "Thái độ của ngươi thật cáu kỉnh," bà chế giễu. "Nó sẽ khiến ngươi -" "Mẹ, làm ơn đi," Belle nài nỉ, bước qua cánh cửa. "Đừng chọc giận hắn." "Ahhhh," Spencer nói tán thưởng.
"Ngươi mang những quý cô theo. Thật là một bữa tiệc." Belle không thể trông thấy gương mặt John, nhưng từ cách anh đang giữ chặt vai cô, cô có thể nói rằng anh đang cực kỳ tức giận vì cô không ở lại trong sảnh. "Chỉ cần để mẹ ta đi," cô nói với Spencer. "Bà ấy không làm gì ngươi cả." "Ta sẽ làm thế, nếu cô sẵn sàng thế chỗ bà ấy." Belle bước một bước về phía trước, nhưng cánh tay John bắn ra chụp lấy cô như gọng kìm.
"Không, Belle." "Thật đấy, Belle, đừng có ngớ ngẩn," Caroline nói. "Mẹ có thể xử lý anh bạn đầu óc bã đậu của chúng ta đây." "Đủ rồi!" Spencer bùng nổ. Hắn tát vào mặt Caroline. Belle hét lên mất tinh thần và lao về phía trước, trượt khỏi cái nắm tay của John. "Để bà ấy yên!" Cánh tay Spencer trườn tới và quấn quanh eo Belle, kéo cô lại gần hắn.
Bụng cô nhộn nhạo mất tinh thần, nhưng cô nuốt xuống nỗi sợ hãi và nói. "Giờ thì để mẹ tôi đi." Với một cú xoay, Spencer đẩy Caroline ra khỏi hắn và bà ngã nhào xuống sàn. Bà mở miệng để định cho hắn một lời khiển trách gay gắt nhưng rồi kiềm chế, không còn chút dũng khí khi mà giờ hắn đang giữ cô con gái duy nhất của bà trong tầm tay.
Ngay giây phút đó, John không thể thở nổi. Cảm giác như bàn tay Spencer đang vươn ra và ép vào khí quản anh. Belle đang đứng cạnh anh, cố gắng tỏ ra dũng cảm, nhưng John có thể trông thấy nỗi sợ hãi và ghê tởm trong ánh mắt cô. Anh ném súng xuống và giơ tay lên trong không khí, bước một bước về phía trước.
"Để cô ấy đi, Spencer. Tao mới là người mày muốn." Spencer vuốt ve má Belle bằng mu bàn tay. "Có lẽ tao đổi ý rồi." Sự kiểm soát của John vỡ ra, và anh sẽ nhảy tới ngay lúc ấy nếu Alex không đưa tay ra túm áo sơ mi anh lại. "Tao nói để cô ấy đi," John lặp lại, cơ thể anh run lên vì tức giận.
Tay Spencer trượt xuống phía sau cô và bóp nhẹ. "Tao vẫn đang suy nghĩ về việc đó." Belle nhăn mặt, nhưng cô cố gắng hết sức giữ im lặng. Mạng sống của John đang như chỉ mành treo chuông, và nếu cô có thể cứu anh chỉ bằng cách để gã đàn ông này đặt tay lên cô, vì Chúa, hắn có thể sờ soạn cô nếu hắn muốn.
Cô chỉ ước rằng hắn sẽ không cố gắng làm bất kỳ điều gì thân mật hơn thế. Mật đắng dần dâng lên trong cổ họng cô. Cơ thể John căng lên với cơn thịnh nộ. "Lần cuối cùng, Spencer, để cô ấy đi hoặc tao sẽ -" "Mày sẽ làm gì?" Spencer chế giễu. "Mày có thể làm được gì? Tao có súng.
Mày thì không. Hơn nữa, tao có vợ mày." Hắn phá lên cười điên cuồng. "Và mày thì không." "Đừng quên chúng tôi," Dunford dài giọng, hất đầu về phía Alex. Súng của họ đang nhắm giữa ngực Spencer. Spencer nhìn qua lại giữa các đối thủ của hắn và cười. "Tao không thể tưởng tượng được một trong số chúng mày sẽ làm bất cứ điều gì ngu ngốc như bắn tao trong khi tao đang nhắm một khẩu súng đã nạp đạn trên phu nhân Blackwood đáng yêu đây.
Tuy nhiên, sau cùng thì, cô ta không phải mục địch chính của tao khi đến đây, và tao e là tao sẽ phải thương lượng. Blackwood?" John tiến thêm một bước. "Thả cô ấy ra." "Không nhanh thế đâu." Spencer kéo mạnh cà vạt của hắn và đưa Belle. "Trói hai tay hắn lại." "Ngươi không thể nghĩ..." "Làm đi!" Hắn giơ khẩu súng ra và chĩa nó vào trán John.
"Tao không thể tự mình trói hắn lại mà vẫn giữ được mục tiêu cùng lúc được." "Ôi, John." Belle thút thít. "Làm như hắn nói đi," John nói. Phía sau anh, anh có thể cảm thấy cơ bắp của Alex và Dunford đang căng ra, chuẩn bị sẵn sàng hành động. "Em không thể." Nước mắt khiến mắt cô cay xè.
"Em chỉ không thể." "Trói tay hắn lại," Spencer cảnh cáo. "hoặc vì Chúa tao sẽ bắn hắn khi đếm đến ba." "Tôi có thể buộc ở phía trước được không? Nó dường như quá dã man -" "Vì Chúa, buộc chúng bất kỳ cách nào cô muốn. Chỉ cần buộc cho chặt và thế là xong." Với bàn tay run rẩy, Belle quấn cà vạt quanh cổ tay John, cố gắng buộc nó một cách lỏng nhất mà không khiến Spencer nghi ngờ.
"Lùi lại," hắn ra lệnh. Belle lùi một bước xa khỏi John. "Xa hơn." "Ngươi định làm gì anh ấy?" cô hỏi. "Cô không đoán ra thật sao?" "Ông Spencer, tôi xin ông." Hắn phớt lờ cô. "Quay lại, Blackwood. Chúng ta sẽ làm điều đó phía sau hộp sọ của mày." Chân Belle lả đi, và cô gần như ngã xuống nếu không có một chiếc bàn phía sau.
Nhìn qua khóe mắt, cô trông thấy Dunford đang từ từ nhích về phía trước, nhưng cô có rất ít hy vọng rằng anh ấy có thể cứu được anh. Specer có thể trông thấy mọi hành động của anh, và sẽ không có cách nào khiến hắn bất ngờ. Ngay khi Dunford có thể xô anh xuống sàn, cú bắn chết người sẽ được khai hỏa.
Tuy nhiên, căn phòng đang quá chật chội, có vẻ như Tumbley đã đẩy tất cả các loại ghết trường kỷ, ghế sofa và bàn vào đây. Dunford sẽ phải nhảy qua hai chiếc ghế và một chiếc bàn nếu anh muốn tiến thẳng. "Cô!" Spencer quát, hất đầu về phía Belle mà không thật sự nhìn cô. "Lùi lại xa hơn nữa để ta chắc chắn cô sẽ không chơi trò nữ anh hùng, ta sẽ không để máu phụ nữ vấy bẩn lương tâm mình." Belle bước ngang, nhưng chiếc bàn cuối cùng đang chặn đường cô.
Cô sụt sịt. Cô ngửi thấy hương hoa violet. Thật kỳ lạ. "Xa hơn!" Belle lùi lại thêm một bước nữa và đập vào thứ gì đó chắc chắn. Một cái gì đó chắc chắn và... là một người. Cô nhìn quanh phòng. Alex, Dunford, Emma, và mẹ đều trong tầm nhìn. "Cầm lấy này!" tiếng thì thầm.
Chúa ơi, là Persephone! Và dì ấy đã dúi một khẩu súng lục vào lòng bàn tay Belle. Spencer nâng cánh tay lên nhằm mục tiêu. Belle cảm thấy như cô đang chết dần. Cô phải bắn Spencer và cầu nguyện rằng cánh tay cô bắn trúng. Không cách nào cô có thể đưa súng cho John. Chết tiệt, sao cô lại không để Emma dạy cô bắn cho đúng chứ? John xoay đầu xa nhất có thể.
"Tôi có thể nói ước nguyện cuối được chứ?" "Gì cơ?" "Tôi muốn hôn tạm biệt vợ. Với tất cả sự cho phép của anh." Spencer gật đầu, và Belle nhanh chóng di chuyển về phía trước, giấu khẩu súng trong nếp gấp của chiếc váy. Với bàn tay tự do, cô với tay lên và chạm vào má John, đảm bảo rằng Spencer có thể thấy sự chuyển động đó.
John nhìn xuống cổ tay anh, và Belle thấy rằng anh đã thả tay tự do bởi nút thắt lỏng. "Ôi John," cô thì thầm lớn tiếng. "Em yêu anh. Anh biết điều đó, phải không?" Anh gật đầu. Đưa anh khẩu súng, anh mấp máy môi. "Ôi, John!" cô rên rỉ, tìm cách tốt nhất để thể hiện, câu giờ để thực hiện kế hoạch.
Cô di chuyển bàn tay tự do của mình ra phía sau đầu anh và kéo anh vào với cô trong một nụ hôn thiêu đốt. Cô ép mình gần hết mức vào John, cầu nguyện Spencer sẽ không trông thấy những gì đang diễn ra trong không gian hẹp giữa hai cơ thể. Cô đặt khẩu súng vào tay John, nhanh chóng kéo nút thắt lỏng ra khỏi cổ tay anh trong khi cô làm vây.
"Tiếp tục hôn anh đi," anh thì thầm. Cô có thể cảm thấy tay anh đang đặt lên khẩu súng. Lưỡi cô đưa ra, lần theo đường miệng anh, thưởng thức hương vị mằn mặn của anh. "Mở miệng em ra, em yêu," anh nói nhẹ nhàng. Cô làm vậy, và lưỡi anh nhào tới ấn vào cô trong nụ hôn. Belle quay cuồng trong sự đam mê thiêu đốt, trong khi vẫn tiếp tục để mắt tới Spencer, đang quan sát họ với vẻ thích thú.
Cánh tay hắn hơi hạ xuống một chút, và Belle biết rằng nụ hôn của họ đã kéo sự chú ý của hắn ra khỏi nỗi ám ảnh muốn giết John. Cô quyết định đánh lạc hướng hắn hoàn toàn và rên rỉ lớn tiếng với sự đam mê. John bắt đầu rải những nụ hôn nhỏ dọc theo xương hàm cô, và Belle nghiêng cổ để anh có thể tiếp cận gần hơn.
Nhưng cô có thể cảm thấy sự chú ý của anh đang tập trung nơi khác. Cô cảm thấy anh gật đầu, và rồi, từ bóng tối nổ ra một tiếng thét kinh khủng không thể là của một con người. m thanh thật đáng sợ. Belle cảm thấy bụng dạ nhộn nhạo khi nghe thấy nó. "Cái quái gì vậy?" Spencer giật mình từ sự mơ mộng đang thấy, và hắn không thể ngăn mình quay về phía âm thanh kinh khủng kia.
John đột ngột buông Belle ra, và trước khi cô có thể nhận ra chuyện gì xảy ra, cô đã bị ném về phía trước và ngã xuống đất. John quay lại, đưa súng ra và bắn văng khẩu súng của Spencer khỏi tay hắn. Alex và Dunford ngay lập tức lao về phía trước, vật gã đàn ông vẫn còn đang choáng váng xuống đất.
Persephone bước về phía trước và khoanh tay, một nụ cười hài lòng trên gương mặt. "Đôi khi một chút tuổi tác và trí thông minh là một điều cực tốt." "Persephone, dì đang làm gì ở đây?" Alex hỏi khi anh giật mạnh cổ tay Spencer ra sau lưng. "Thật là một cách tuyệt vời để chào hỏi sau khi dì đã tới và giải cứu ngày hôm nay." "Ôi, Persephone," Belle nói với một cảm xúc tuyệt vời.
"Cảm ơn dì!" Cô đứng dậy và ném mình vào vòng tay người phụ nữ lớn tuổi. "Nhưng âm thanh khủng khiếp đó là gì vậy?" "Dì đấy." Persephone cười toe toét. Caroline nhướn mày hoài nghi. "Chắc chắn đó không phải con người." "Ồ, nhưng đúng là vậy đấy!" "Nó thật là một cú hích," John nói, tham gia cùng đám phụ nữ sau khi đảm bảo Spencer đã được trói chặt.
"Mặc dù cháu phải thừa nhận, cháu chưa từng mơ dì sẽ phát ra một âm thanh như vậy sau khi cháu ra hiệu cho dì gây ra một sự náo động." "Anh biết dì ấy ở đây sao?" Belle hỏi. "Chỉ sau khi anh trông thấy bàn tay em có súng thôi. Làm tốt lắm, Persephone." John vuốt tóc anh ra sau và nhận thấy bàn tay anh đang run rẩy.
Sẽ phải mất một thời gian dài nữa trước khi hình ảnh Spencer đang giữ Belle làm con tin biến mất dần khỏi tâm trí anh. "Làm thế nào mà dì lại ở đây được?" Belle hỏi. "Dì biết có chuyện gì đó xấu xa đang xảy ra. Không ai thấy rằng cần phải nói cho dì." Persephone khịt mũi với thái độ khinh khỉnh.
"Nhưng dì đã tìm ra. Dì cũng nghe trộm được rất nhiều. Và rồi dì nhận ra -" "Xin thứ lỗi!" Dunford gọi. Sáu người xoay đầu về phía anh. "Chúng ta nên thông báo cho nhà chức trách về hắn ta." Anh ra hiệu về phía Spencer vẫn đang nằm dưới sàn nhà, bị trói và bịt miệng. Belle vẫy vẫy phủi anh đi, quá thích thú với câu chuyện của Persephone.
"Hắn sẽ không thể đi đến đâu như thế được cả." Dunford nhướn mày trươc thái độ lãnh đạm của cô, nhưng dù sao một chân anh vẫn đang đặt trên Spencer, chủ yếu là thấy vui vì chuyện đó. "Nếu dì có thể nói tiếp," Persephone xướng, tận dụng triệu để vai trò của mình như một nữ anh hùng trong ngày.
"Tất nhiên ạ," Belle trả lời. "Như dì đã nói, dì nghe Alex và Emma thảo luận về vũ hội tối nay và nhận ra John và Belle có thể gặp nguy hiểm. Đó là lý do tại sao dì khẳng định phải đưa dì đi cùng." Bà quay sang Belle. "Giờ thì, dì nhận ra dì không phải một người đi kèm khắt khe nhất, nhưng dì nhận ra dì phải đảm nhận vị trí của mình một cách nghiêm túc, và dì thấy rằng dì sẽ thật cẩu thả trong công việc nếu không tới và giúp cháu." "Cháu vô cùng biết ơn," Belle cảm thấy bắt buộc phải xen vào.
Persephone mỉm cười nền nã. "Dì nhận ra là cháu có thể cần một vũ khí bí mật tối nay. Bí mật thậm chí với cả chính cháu. Các cháu đều quá bận rộn với những kế hoạch của chính mình mà không nhận ra dì đã biến mất khỏi bữa tiệc từ lúc nào. Dì đã lên ban công trông ra phòng khiêu vũ và theo dõi.
Dì trông thấy người đàn ông này tiếp cận cháu, Belle, và rồi ép mẹ cháu phải rời khỏi phòng." "Nhưng làm cách nào dì vào được đây?" Belle hỏi. Persephone mỉm cười gian tà. "Cháu quên mất cánh cửa để ngỏ. Dì chỉ lách vào thôi. Không ai chú ý cả. Và căn phòng được trang trí khá hào phòng.
Dì chỉ đơn giản là lao ra giữa trường kỷ và ghế dài." "Cháu không thể tin được là chúng cháu không trông thấy dì," John lẩm bẩm. "Bản năng của cháu hẳn là thui chột rồi." "Trong này tối mà," Persephone trả lời, cố gắng trấn an anh. "Và sự chú ý của cháu đang quá tập trung lúc đấy.
Dì sẽ không lo lắng về điều đó đâu. Bên cạnh đó, cháu là người đầu tiên nhận ra dì. Sau Belle, dĩ nhiên." John lắc đầu thán phục. "Dì là một ẩn số đấy, Persephone. Một ẩn số thật sự. Cháu không thể cảm ơn sao cho đủ." "Có lẽ là con gái đầu lòng của cậu," Dunford gợi ý ma mãnh.
"Persephone là một cái tên hay." Belle quoắc mắt nhình anh. Có lẽ là một cái tên hay, nhưng sẽ không phải dành cho bất kỳ đứa con nào của cô. Nhưng rồi một lần nữa - mắt Belle sáng lên với một ý tưởng lóe lên trong tâm trí cô. Một ý tưởng hoàn hảo, và ngay lúc đó - "Cháu cũng phải tỏ lòng biết ơn của mình," cô nói, cầm tay người phụ nữ lớn tuổi lên.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dancing At Midnight (Tiếng Việt)
Julia Quinn
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn
https://isach.info/story.php?story=dancing_at_midnight_tieng_viet__julia_quinn