Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cuộc Chiến Bản Thảo
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 23
L
an Ninh làm tất cả là ba món mặn một món canh, sau khi cô bưng thức ăn lên bàn, Ngôn Nho Ngữ vẫn không có phản ứng gì.
Cô liếc nhìn về phía sofa, bên kia ai đó vẫn im hơi lặng tiếng. Cô hơi chau mày bước tới, lúc đi qua cô mới nhận ra, Ngôn Nho Ngữ đang nằm ngủ trên sofa tự bao giờ.
Vài sợi tóc mềm mại sượt qua rủ xuống trán, che chút ánh mắt, dưới lớp lông mi dày còn có hai cái bọng mắt hơi nhợt.
Mặc dù cùng là một người, nhưng Ngôn Nho Ngữ đang ngủ tuyệt đối đẹp hơn gấp trăm ngàn lần Ngôn Nho Ngữ tỉnh táo.
Anh ấy sẽ không chế nhạo bạn lại càng không trêu ngươi bạn, khi ngủ anh trầm lặng như một bức họa, mà trong tranh chính là một hoàng tử đang say ngủ.
Lan Ninh ngồi bên cạnh ngắm anh mấy phút, rồi vươn tay vỗ hai cái lên vai anh: “Này.”
Cô gọi anh một tiếng, giọng nói chưa từng dịu dàng đến vậy.
Ngôn Nho Ngữ vốn ngủ không say, nên cô vừa gọi như vậy anh liền từ từ tỉnh lại. Mi mắt hơi động, anh mở mắt ra nhìn Lan Ninh đang ngồi trước mặt mình.
Dường như là vì vừa mới tỉnh ngủ nên con mắt có chút mơ màng, anh lại nhìn Lan Ninh với ánh mắt đó, khiến cô có chút bối rối trong lòng: “Nấu cơm xong rồi.”
“Ừm…” Ngôn Nho Ngữ đáp nhẹ một tiếng, lúc anh mới ngủ dậy giọng nói lại càng khàn khàn quyến rũ hơn cả lúc bình thường.
“Ăn cơm thôi.” Sau khi ném lại câu này Lan Ninh nhanh chóng xoay người đi vào phòng bếp.
Ngôn Nho Ngữ nhỏm người ngồi dậy từ ghế sofa, nhìn bóng lưng kia của cô mà nở nụ cười mỉm.
Anh rửa tay xong liền ngồi xuống ghế đối diện Lan Ninh, trên bàn cơm hai người không nói chuyện, chỉ chuyên tâm ăn những món ăn trước mặt mình. Tuy rằng Lan Ninh không hỏi, nhưng trong lòng cảm thấy mấy món rau dưa hôm nay ăn lại ngon hơn bình thường, lẽ nào rau dưa trồng ở nơi này rất đặc biệt?
Vừa nghĩ vậy cô lại quyết định ăn nhiều hơn chút.
Sau khi cơm nước xong xuôi Lan Ninh kiên quyết không rửa bát, nếu nấu cơm đã là cô làm, công việc rửa bát tất nhiên phải do Ngôn Nho Ngữ gánh chịu.
Ngôn Nho Ngữ cũng không nói không rửa, chỉ là anh vừa ngáp vừa đi về phía cầu thang lên tầng hai: “Sáng sớm đã phải dậy sớm lái xe đường dài, tôi hơi mệt một chút nên lên gác ngủ trưa một giấc đây, cô cứ để bát ở đó đi.”
Lan Ninh: “…”
Được rồi vậy thì cứ để đó đi, dù sao đây cũng không phải nhà cô.
Cô kéo túi hành lý của mình, cũng đi lên gác: “Phòng tôi ở đâu đây?”
Ngôn Nho Ngữ quay đầu nhìn cô một chút rồi nói: “Cô cứ tự chọn một phòng mà mình thích.”
Lan Ninh hừ một tiếng, tiện tay mở cửa một căn phòng, là thư phòng.
…
Thư phòng này giống hệt những gì Ngôn Nho Ngữ từng nói, cũng bày rất nhiều giá sách, nhưng đúng là ít hơn rất nhiều so với phòng khách.
Cô nhìn xung quanh gian phòng một lượt, rồi đóng cửa thư phòng lại. Vừa đi được mấy bước, cô dừng lại trước một cánh cửa khác trong phòng, đang chuẩn bị mở cửa ra, bỗng giọng nói hững hờ của Ngôn Nho Ngữ vang lên từ sau lưng: “Đây là phòng tôi, nếu cô muốn ở chung phòng với tôi cũng không thành vấn đề.”
Lan Ninh: “…”
“Không biết xấu hổ.” Cô nhỏ giọng mắng một câu, đi tới mở cửa phòng đối diện. Lần này đúng là phòng ngủ, không sai.
“Tôi ở phòng này đi.” Lan Ninh đứng ngoài cửa nhìn căn phòng một lượt rồi mang túi hành lý đi vào. Căn phòng rất lớn, ánh sáng cũng đủ dùng, bên trong phòng còn có một chiếc giường lớn vừa nhìn là biết đặt lưng xuống đó sướng lắm đây. Lan Ninh đi tới bên cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài.
Từng hàng cây thẳng tắp kéo dài đến mãi nơi xa, dưới ánh mắt trời rực rỡ phản chiếu cả một cánh rừng xanh biếc lá.
“Nơi này thật tuyệt.” Cô quay người đi vào, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Nơi này luôn có người quét dọn theo tuần, nên đồ đạc trong phòng vô cùng sạch sẽ, cũng không thấy bụi bẩn gì.
Cô sắp xếp hành lý đơn giản, cũng có chút mệt nên ngả mình xuống giường ngủ một giấc. Sáng sớm đã phải dậy, tuy rằng ngồi trên xe cũng ngủ được một chút, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút buồn ngủ.
Trước hết ngủ trưa một giấc đã, buổi chiều sẽ tiếp tục giục thầy viết bản thảo.
Nhưng vừa cảm thấy tỉnh ngủ mở mắt ra, đã gần bốn giờ chiều rồi, Lan Ninh hốt hoảng bật dậy khỏi giường. Bốn giờ thì có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là qua mấy tiếng nữa sẽ ăn cơm tối, ăn cơm tối xong nghỉ ngơi một lúc là chuẩn bị đi ngủ, nguyên một ngày đã bị lãng phí như thế đó!
Cô chạy bình bịch từ trên gác xuống, tiếng bước chân mạnh vang rội trong căn nhà rộng rãi khiến người nghe có chút sợ hãi.
Vừa xuống phòng khách, chuyện đầu tiên cô thấy là bàn ăn đã được thu dọn rất sạch sẽ. Chồng bát để trong bồn rửa cũng đã được giải quyết xong, thức ăn còn thừa buổi trưa cũng đã hết sạch.
Xem ra Ngôn Nho Ngữ đã dậy lâu rồi?
Cô bước xuống bậc cuối cùng của cầu thang, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt.
Ngôn Nho Ngữ đang ngồi trên chiếc bàn sát cạnh cửa sổ, trước mặt là chiếc máy laptop. Mấy chiếc lá khẽ rơi xuống thảm cỏ cắt tỉa gọn gàng bên ngoài cửa sổ, cái bóng cao gầy phản chiếu trên lớp cửa kính thủy tinh.
Lan Ninh trợn hai mắt trông thật khó tin, anh ta đang chủ động viết bản thảo sao? Chẳng lẽ anh thật sự tới nơi này tìm cảm hứng?
Cô rón rén đi tới, đứng sau lưng Ngôn Nho Ngữ nhìn chăm chú vào màn hình máy tính trước mặt anh.
“Người đang đứng sau lưng tôi kia, cô muốn nhìn lén bản thảo của tôi hay định tập kích tôi?” Ngôn Nho Ngữ không quay đầu lại, nhưng rất hiển nhiên anh đã nhận ra Lan Ninh đang đứng phía sau mình.
Lan Ninh bĩu môi nói: “Chỉ là tôi không muốn quầy rầy anh thôi.” Cô nói xong lại liếc mắt nhìn màn hình máy tính, xác định trên màn hình đang là file word bản thảo, cô mới mỉm cười mà nói, “Vậy anh cứ từ từ viết, lúc nào ăn cơm tôi sẽ gọi anh.”
Bữa trưa cô cố ý làm nhiều hơn, chính là nghĩ buổi tối có sẽ đun nóng lại là ăn được thêm một bữa. Tuy rằng sau khi nhìn mấy món ăn trên bàn Ngôn Nho Ngữ tương đối bất mãn, nhưng cuối cùng anh vẫn chấp nhận ăn.
Sau khi thu dọn bát đũa sạch sẽ thời gian vẫn còn sớm, Lan Ninh lại giục Ngôn Nho Ngữ tiếp tục viết bản thảo, còn mình lại không biết làm gì. Tuy rằng trong căn biệt thự này cũng có máy tính, nhưng cô cũng không biết nơi đây có tín hiệu mạng không nữa, hơn nữa TV dường như cũng không có gì hay để xem.
Cô đi dạo qua mấy giá sách ở phòng khách, trong hàng loạt cuốn sách rực rỡ muôn màu cô chọn đại một quyển chưa đọc hết, lấy ra tiếp tục đọc.
Không biết có phải do không khí ở nơi này đặc biệt thích hợp cho việc đọc sách không mà Lan Ninh chọn được mấy quyển, rồi đọc liền tù tì một lúc là hết. Khi bóng tối đã hoàn toàn buông xuống, Lan Ninh đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài qua tấm cửa sổ thủy tinh thật lớn, giữa màn đêm tối đen như mực lại có thể nhìn thấy cả bầu trời đầy sao.
Trong thành phố rất hiếm khi được ngắm một bầu trời đầy sao như vậy, cô cất sách lại vào giá sách, mở cửa rồi bước ra ngoài.
Rừng cây bốn phía đen thui một màu, nhìn qua có chút âm u đáng sợ, Lan Ninh chỉ dám đứng trước cửa của căn biệt thự, không dám ra khỏi phạm vi chiếu sáng của bóng đèn.
Cô ngả người xuống bãi cỏ, ngước mắt nhìn dải ngân hà trên cao.
Lúc cô còn học trung học, trào lưu ngắm sao từng rất thịnh hành trong giới trẻ thời đó, Lan Ninh cùng cô bạn chung phong rủ nhau đi học vẽ hình ảnh về các chòm sao, đến bây giờ cẩn thận mà nghĩ lại, mới phát hiện chỉ có hình ảnh của Thất Tinh Bắc Đẩu là tồn tại trong trí nhớ của cô đậm nét nhất.
Khi cô còn đang cố gắng nhận biết các chòm sao kia, Ngôn Nho Ngữ đã bất tri bất giác đi tới cạnh cô, anh cúi đầu nhìn cô: “Cô dám nằm một mình ở đây, không sợ bị sói đến tha đi à?”
Anh bất thình lình mở miệng dọa khiến Lan Ninh sợ hãi, cô kêu lên “A” một tiếng, rồi bật dậy khỏi thảm cỏ: “Nơi này còn có sói sao?”
Ngôn Nho Ngữ cười tựa như không mà nhìn cô: “Trong núi có sói thì có gì lạ đâu?”
“Nhưng đây là vùng núi đang được khai thác, không thể có sói được!”
Ngôn Nho Ngữ cong khóe miệng cười mỉm, rồi cũng ngồi xuống bãi cỏ, sau đó thả mình nằm xuống.
Lan Ninh nhìn dáng vẻ nhàn nhã của anh, bất giác đưa mắt nhìn quanh rừng cây bốn phía. Xung quanh đang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót và thỉnh thoảng là tiếng gió thổi soàn soạt, nhưng vừa bị Ngôn Nho Ngữ dọa một câu, cô cứ có cảm giác một giây nữa thôi sẽ có một con sói lao ra từ bụi cây nào gần đó.
“Cuối cùng là có sói không?” Cô đẩy tay huých một cái vào tay Ngôn Nho Ngữ.
Ngôn Nho Ngữ nhìn bầu trời đầy sao, cười nhạt trả lời: “Không phải cô nói vùng này đang khai thác nên sẽ không có sói sao?”
Lông mày Lan Ninh chớp chớp hai lần, cô cảm thấy người đáng ghét như thầy Hạnh Tâm, nếu có sói tới nhất định nó cũng sẽ ăn anh trước. Tự trấn an mình như vậy, cô lại ngả người xuống bãi cỏ lần nữa.
Đầu cô ngay sát cạnh đầu Ngôn Nho Ngữ, cách nhau đại khái chỉ tính bằng khoảng cách của hai bàn tay.
Nho Ngữ hơi nghiêng đầu qua, nhìn cô một cái sau đó lại thu mắt về.
“Anh có biết chòm sao nào không?” Lan Ninh nhìn bầu trời đầy sao, hỏi Ngôn Nho Ngữ nằm bên cạnh.
Ngôn Nho Ngữ hỏi ngược lại: “Còn cô biết chòm sao nào?”
Lan Ninh giơ tay lên, chỉ chỉ mấy vì sao: “Thất Tinh Bắc Đẩu.”
Ngôn Nho Ngữ nở nụ cười chế nhạo một tiếng: “Chòm Thất Tinh Bắc Đẩu nằm phía đông nam, phía nam kia là chòm Sư Tử.” Ngôn Nho Ngữ nói xong rồi giơ tay lên chỉ chỉ hai lần trên bầu trời, “Chòm Mục Phu (Bootes), chòm Sư Tử (Leo) và chòm Xử Nữ(Virgo) là ba chòm sao sáng nhất, chúng tạo thành một hình tam giác, người ta gọi nó là tam giác mùa xuân. Nếu như bên cạnh có thêm chòm Liệp Khuyển thường xuất hiện, sẽ trở thành đại kim cương mùa xuân.”
“Phụt, đại kim cương á.” Lan Ninh khoa khoa tay chỉ theo anh hai lần.
Ngôn Nho Ngữ thu tay về, khẽ nói: “Bởi vì sau khi kết hợp nhìn chúng rất giống một viên kim cương.”
“Ừm, trông cũng hơi giống.” Lan Ninh nghiêng đầu nhìn Ngôn Nho Ngữ, cùng lúc đó anh cũng quay sang nhìn cô, hai mắt chạm nhau.
Hai người đều hơi bối rối, tay Lan Ninh vẫn đang giơ lên, có chút cứng ngắc.
… Mẹ nó khoảng cách này, nếu không kiềm chế được sẽ hôn nhau mất!
Đột nhiên Lan Ninh thu tay về, nhỏm người ngồi bật dậy.
“Khụ khụ.” Cô ho khan hai tiếng, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi ngủ trước.”
Ánh mắt Ngôn Nho Ngữ từ từ chuyển sang chiếc đồng hồ cô đang đeo trên tay, anh cong khóe miệng bất giác nở nụ cười mà chính mình cũng không hề hay biết: “Thật ra trước đây tôi tự hỏi lâu lắm rồi, cô mua chiếc đồng hồ này vì muốn có đồng hồ đôi với tôi đấy à?”
Anh nói xong thì giơ tay trái lên, kéo ống tay áo lên cao.
Là cùng một kiểu đồng hồ, lớp sơn bên trên màu vàng, bên dưới màu đen, ngay cả nhãn hiệu cũng giống nhau. Điều khác biệt duy nhất là, đồng hồ của anh là kiểu nam, còn của cô là kiểu nữ.
Lan Ninh: “…”
Đây tuyệt đối chỉ là chuyện trùng hợp.
“Kiểu đồng hồ này đang thịnh hành nên có nhiều người sử dụng ấy mà, ha ha.” Lan Ninh đứng lên, nhặt mấy nhánh cỏ đang còn dính trên người, “Tôi về phòng trước, chúc ngủ ngon.”
Ngôn Nho Ngữ nghe thấy tiếng mở cửa, cũng quay lại nhìn bầu trời sao trên cao khẽ cười mà nói nhỏ một câu: “Ngủ ngon.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cuộc Chiến Bản Thảo
Bản Lật Tử
Cuộc Chiến Bản Thảo - Bản Lật Tử
https://isach.info/story.php?story=cuoc_chien_ban_thao__ban_lat_tu