Chương 23
úc cu!
Ông bố ngạc nhiên nhìn về phía trần nhà nơi có cái đồng hồ quả lắc: “Ủa cái đồng hồ này, nó chạy lại rồi à?” sau đó, nhìn xuống phía dưới:
- À thì ra là con!... Nhưng sao con lại ở đây?
Trước quầy độc dược, bà mẹ đang đóng gói một lọ thuốc cho một bà già với thân hình lẻo khoẻo. Con người tàn tạ này trước kia là một phụ nữ, bà than vãn: “Sao tuổi già kéo dài lâu như thế.” Trở lại nhỏ bé như một đứa trẻ, con người ốm yếu này, với túi xách trên tay, dường như đang đi dần về hướng một chiếc nôi mới. Bà ấy có thể tạo ra cả một dòng sông với nước mắt của bà. Lucrèce quay người lại:
- Alan!
Chiếc ba-lô trên vai, tóc phất phơ trong gió, đứa con út của bà đứng gần két tiền và cửa hiệu bỗng nhiên như có một tia nắng mùa hè chiếu vào. Bà mẹ chạy vội về phía nó:
- Con yêu của mẹ, con còn sống!
Những màu sắc rực rỡ trên quần áo nó đang mặc mang lại một hình ảnh dạ vũ hoa và niềm hi vọng tràn ngập nơi cửa sổ. Marilyn ở quầy hàng tươi nhanh chóng bắt tay khách hàng để đuổi đi nhanh:
- Thôi được rồi! Thần Chết chào ông!
Sau đó cô chạy về phía đứa em trai với chiếc váy xòe rộng. Tim cô đập như trống:
- Alan!!
Cô hôn em, nựng má, bắt tay, luồn những ngón tay trần vào dưới chiếc áo khoác của đứa trẻ, chạm vào da nó. Người khách hàng của Marilyn ngạc nhiên:
- Cô cũng giết em mình sao?
- Cái gì? Không phải thế!
Người khách hàng đau buồn trả mười hai euros-yens, không hiểu. Ông khách hàng đi ngang sát Alan, ngạc nhiên bởi sức sống tỏa ra từ ánh sáng của hai cánh tay và đôi vai của thằng bé.
Ông khách rời cửa hiệu phía sau bà già tiu nghỉu. Bà mẹ hét lớn và gọi:
- Vincent! Vincent! Tới xem nè! Alan về rồi!
Hộp sô-cô-la trong tay và miệng nhai ngồm ngoàm, Vincent xuất hiện ở phía trên cao gần cánh cửa dẫn ra cầu thang xoắn của tháp tòa nhà tôn giáo xưa (nhà thờ, giáo đường, đền thờ hồi giáo?...) Gió bấc luồn dưới cánh cửa hất tung tà áo djellaba trang trí những quả bom nguyên tử của cậu. Alan leo lên các bậc thang, ôm chầm người anh trai:
- Xem nào, anh đã có da có thịt, người nghệ sĩ thành phố ạ!
Người nghệ sĩ này, chàng Van Gogh đầu quấn băng nhìn dò xét chiếc áo len của đứa em trai có một hình vẽ làm cậu tò mò. Trên chiếc áo dưới đáy một cái lọ đựng cá có dòng chữ: Goodbye. Ở phía trên miệng lọ một con cá vàng đang nhỏ nước và bay lên không, đính vào đầu sợi dây bong bóng bay. Một con cá khác ở lại trong lọ đang thả bong bóng và hét: No, Brian! Don’t do it!
Vincent không cười:
- Gì đây?
- Để cười thôi.
- À!
Mishima đến bên dưới bậc thang ngửa cổ về phía sau và hỏi Alan phía trên cao:
- Tại sao con quay về sớm thế?
- Con bị đuổi zề.
Đứa trẻ có con mắt toát lên vẻ thật thà dù ở đâu cũng rất thoải mái như khí trên trời, như nước dưới biển, nó xuống cầu thang được phủ bằng một tấm thảm khải hoàn với giọng cười của nó:
- Con chơi rất vui ở đó nhưng các huấn luyện viên hông hài lòng. Còn các học viên đánh bom cảm tử như con được con zúp thư giãn. Khi chúng con hành quân buổi tối, trên người mặc một tấm ga trắng và đầu đội một cái mũ nhọn khoét hai lỗ để nhìn, con kể chuyện hài khiến họ cười ngả nghiêng trước thuốc nổ dẻo họ mang trên bụng. Khi họ đi vệ sinh trên đồi cát Nice, con đi lượm những viên cát sỏi và khi con nói với họ đây là do nước tiểu của lạc đà cái trộn với cát và được gió tạo thành, họ thấy cuộc đời thật tuyệt đẹp. Họ quay về vừa đi vừa hát: Bùm! Tim tôi đập bùm bùm! Người phụ trách khóa huấn luyện đặc công cảm tử rất lo lắng. Con zả vờ không hiểu zì hết về những zải thích kỹ thuật. Ông ấy vò đầu bứt tóc. Một buổi sáng, quá sức chịu đựng, ông ấy đã đeo xung quanh người dây thuốc nổ, cầm trong tay kíp nổ và nói với con: “Hãy nhìn kỹ đi vì thầy chỉ làm mẫu một lần thôi!” Và ông ấy nổ tung. Con bị đuổi.
Mishima lúc đầu lắc lư cái đầu lên xuống trong im lặng. Ông như một diễn viên không biết phải nói gì trong vai diễn của mình. Sau đó, ông lắc lư cái đầu qua hai bên: “Bố mẹ phải làm gì với con đây?”
- Anh muốn nói là trong những ngày còn lại của kỳ nghỉ à? Nó sẽ phụ em làm thuốc độc. - Lucrèce vui mừng.
- Và phụ con làm mặt nạ. - Vincent nói từ trên cao.
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát