Cô Bé Nói Dối epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 23 -
ái thú duy nhất của Đinh Đang khi ra biển không phải tắm, chẳng phải ăn mà là.... được vẽ hình lên cát.
Cái thói quen này Đinh Đang đã có từ lâu lắm, từ lúc mới bốn tuổi thôi. Lần đầu theo ba ra biển, cô đã biết một mình bò lên cát, dùng ngón tay vẽ tranh kể chuyện của mình cho bác biển nghe.
Chẳng hiểu sao, Đinh Đang cứ nghĩ, biển là một ông già râu tóc bạc phơ, hiền lành, nhân hậu, và đặc biệt là rất yêu thương cô. Mỗi lúc gặp chuyện buồn là cô bắt chú Thanh chở ra Vũng Tàu ngồi vẽ tranh tâm sự với biển.
Lần này cũng vậy. Xe vừa cập bến, bỏ mặc Triệu Vỹ, Tuyết Ngân và đội banh còn đứng trên bờ, Đinh Đang tung chân chạy đi ngay. Đôi cánh tay dang rộng, cô hét to khi vừa trông thấy biển.
- Ông biển ơi, Đinh Đang tới rồi!
Nói xong, cô chạy nhanh ra sau ghềnh đá. Như đôi bạn thân lâu ngày gặp lại, không kịp dừng chân thở, Đinh Đang hối hả dùng que vẽ nhanh lên bãi cát. Ông biển có biết không, Đinh Đang vui lắm đó. A! Để Đinh Đang kể cho ông nghe nhé?
Không lễ lộc, không trúng số mà tự dưng Triệu Vỹ hào phóng bỏ nguyên tháng lương của mình bao đội banh đi chơi đó. Sộp lắm cơ, đi bằng xe đời mới có máy lạnh đàng hoàng. Lại bao luôn ăn ngủ nữa. Tuyệt vời chưa?
Ông đừng vội ngạc nhiên. Để Đinh Đang kể tiếp ông nghe. Thật ra, anh ta chẳng tốt lành gì, Đinh Đang đã điều tra được trong chuyến đi chơi này, anh chẳng bị mất tiền xe lẫn tiền khách sạn. Thì ra một người bạn cũ của anh vừa thành lập một công ty du lịch. Trong tuần lễ khai trương đầu tiên, anh ta khuyến mãi đặc biệt bằng cách bao phương tiện, khách sạn cho đám bạn bè, nếu có nhu cầu tham quan, du lịch.
Triệu Vỹ khôn lắm nhé, anh ta mua đầy một xe toàn bánh mì, cá mòi, thịt hộp. Nói là ăn cho tiện, cho hợp vệ sinh, nhưng Đinh Đang thừa biết là anh sợ tốn tiền. Ông biết không, anh ta trùm sò lắm.
Đinh Đang của ông cũng khôn lắm. Ông xem nè, trước khi đi đã thủ sẵn một túi mận rồi. Lúc nãy, khi vừa mới lên xe cũng vậy, lấy cớ hay bị ói, Đinh Đang giành ngồi ghế đầu tiên. Không bị sóc, nên bây giờ khỏe ru à, đâu có đừ như bọn họ.
Thôi, tâm sự với ông bấy nhiêu đủ rồi, Đinh Đang ra với họ đây. Một lát ăn uống tắm rửa xong, Đinh Đang sẽ vào kể tiếp ông nghe. Chắc ông tò mò muốn biết Triệu Vỹ là ai? Sao mà quen được với cháu của ông lắm phải không? An tâm, một lát cháu sẽ kể ông nghe, tỉ mỉ từng chi tiết một. Bây giờ cháu đi đây.
Dùng chân xóa sạch đám hình thù ngoằn nghoèo vô nghĩa, Đinh Đang nheo mắt xuống biển như gởi lời chào rồi co chân chạy. Triệu Vỹ và mọi người chắc lo quýnh lên rồi. Thích thật!
Nhưng... thật không như cô nghĩ. Chẳng có cảnh nhốn nháo chạy loạn nào tìm cô. Nằm dài trên ghế, viên tài xế với cái kết úp lên mặt nhát gừng cho cô biết, mọi người sau khi ăn xong đã ùa xuống biển tắm cả rồi. Mọi người để phần cô ổ bánh mì, nhét thịt rồi, để trên thùng nước đó.
Nụ cười tắt trên môi, Đinh Đang nghe hụt hẫng. Triệu Vỹ và đoàn người đáng ghét vậy, chẳng một ai thèm quan tâm đến cô. Hừ! Giận quá trời, Đinh Đang chụp nhanh ổ bánh mì quăng vèo xuống đất. Không ăn nữa, chết luôn đi cho họ vừa lòng.
Không được.. Đinh Đang lại cúi xuống nhặt ổ bánh mì lên. Quăng ở đây đâu ai thấy, rủi người ta tưởng cô ăn hết thì sao? Chẳng dại gì, có quăng phải quăng trước mặt họ kìa, mới đã nư cơn giận.
Cái mặt hầm hầm, tay cầm ổ bánh mì, Đinh Đang thả dài trên bãi biển tìm Triệu Vỹ với đoàn người. Đúng là vô trách nhiệm, là không tình nghĩa. Vừa đi cô vừa mắng lầm bầm trong miệng.
Mùi thịt chà bông và cá mòi ở đâu thơm quá, cứ xộc vào mũi, kích thích cái bao tử vốn háu ăn đang trống không của Đinh Đang. Báo hại, nước bọt cứ tứa ra đầy lưỡi, thèm sao mà thèm quá.
Đi một đoạn nữa, Đinh Đang mới phát hiện ra cái mùi đang hành hạ chiếc bụng đói của mình là mùi của ổ bánh mì trên tay cô. Sao bây giờ? Muốn cắn một miếng ghê. Không được, để giữ mình cô quăng luôn ổ bánh mì ra trước mặt không thương tiếc, rồi hối hận ngay lập tức. Bởi ổ bánh mì ngon lành của cô giờ đây đã... nằm yên trong bụng chó.
Cái con chó may mắn đó, từ đâu không biết nữa, như chực sẵn bao giờ, ổ bánh mì vừa rơi xuống đất đã phóng vọt ra ngay. Ngoạm một miếng thật to, nó vừa ăn vừa vẫy đuôi, như cảm ơn, như chọc tức.
- Con quỷ! - Nhặt cái võ sò to ném mạnh vào người con chó, Đinh Đang tiếp tục đi. Nắng lên cao, mồ hôi nhễ nhại đầy mặt, bãi biển càng lúc càng đông, Đinh Đang không thấy Triệu Vỹ và đoàn người đâu cả.
Thò tay vào túi tìm tiền lẻ mua một chai nước ngọt uống cầm hơi, Đinh Đang mới hiểu vì sao từ nãy tới giờ khách bên đường cứ tròn mắt ra nhìn cô lạ lùng. Ai đời mặc bikini lồ lộ thân hình thả dài trên bãi biển mắt nhìn quanh như cô chứ? Thiệt không biết xấu hổ là gì.
Vừa quê, vừa đói, vừa khát lại vừa mệt bở hơi tai, tủi thân quá Đinh Đang ngồi luôn xuống ghềnh đá khóc ngon lành. Cái gan cô bây giờ sao muốn bao xe trở về Sài Gòn quá. Triệu Vỹ thiệt chẳng coi cô ra gì. Cô muốn nhào xuống biển chết cho anh hối hận suốt đời ghê.
Hôm kia cũng vậy, hôm qua cũng vậy mà bây giờ cũng vậy. Anh quên mất cô rồi, lúc nào cũng chỉ biết có Tuyết Ngân thôi. Ba người ngồi chung một băng, vậy mà suốt đoạn đường dài anh chỉ lo nói chuyện với người ta, bỏ mặc mình cô bơ vơ ngắm cảnh.
Trách Triệu Vỹ, cô như quên mất một điều. Rằng chính cô đã bảo, đã muốn anh làm như vậy để an ủi Tuyết Ngân qua cơn khủng hoảng tình cảm với Kiệt Phong.
Mới hồi tối này, chính cô chứ ai còn khen với dì Ba, khoe anh giỏi anh tài anh tâm lý. Chỉ vài lời đã khuyên được Tuyết Ngân dậy ăn cơm. Không những thế còn rủ chị cùng đi Vũng Tàu chokhuây khỏa tâm hồn.
Thấy chị dậy, chịu đi đứng bình thường, Đinh Đang mừng lắm. Trong thâm tâm, cô vẫn muốn chuộc lỗi mình bằng cách trả chị về cho Triệu Vỹ.
Nghĩ vậy thôi, chứ Đinh Đang thấy mình mâu thuẫn lắm. Buồn thật nhiều với từng cử chỉ thân mật của anh với Tuyết Ngân. Những lúc đó, cô bỗng có cảm giác bị bỏ rơi, hắt hủi. Mà thật sự vậy rồi, từ lúc có Tuyết Ngân anh như quên bẵng cô.
Từ việc ăn món gì đến đi chợ mua đồ ăn thức uống mang theo. Nhất nhất anh đều nhờ ý kiến của Tuyết Ngân, không thèm bàn đến cô.
Bây giờ cũng vậy, anh chỉ biết theo Tuyết Ngân nói chuyện. Mặc kệ cô bị lạc đoàn, cô đói khát, mỏi chân anh cũng không thèm để ý đến mà. Thiệt uổng công cô quan tâm lo lắng cho anh từng chút một.
Càng nghĩ càng tức, càng không nhịn được, đùng đùng đứng dậy Đinh Đang quyết định thuê taxi chở lại Sài Gòn rồi sự thể ra sao cũng được.
- Lại đi nữa à? - Vừa dợm bước, Đinh Đang chợt nghe giọng Triệu Vỹ vang sát bên tai. Quay đầu lại, cô thấy anh với đôi mắt mở to đầy kinh ngạc - Không biết mỏi chân sao? Thiệt trên đời này chưa thấy ai tắm nắng kiểu như em vậy.
Tắm nắng! Đinh Đang nhíu mày nhìn anh không hiểu.
- Thiệt mà, nghe lời anh cứ nằm dài ra trên cát, lăn qua trở lại được rồi, em đi vòng vòng chi cho mệt.
Đi vòng vòng... tắm nắng... Thì ra anh nhìn thấy cô lâu rồi, nhưng hổng thèm kêu, mặc cho cô đi hoài mỏi chân chơi. Rồi còn cười ngạo nữa. Giận quá không nói được câu nào, Đinh Đang bỏ chạy đi.
- Đinh Đang, em đi đâu vậy? Anh chỉ đùa chút thôi mà.
- Đùa chút - Trừng trừng nhìn anh đầy thù hận, Đinh Đang nghiến răng nghe trèo trẹo - Tôi thật không ngờ tâm địa anh nham hiểm và độc ác như vậy. Từ nay, tôi không thèm nói chuyện với anh đâu - Nói rồi, cô vung tay tiếp tục chạy nhanh.
Dường như cô bé bị kích động - Triệu Vỹ đưa tay gãi trán, anh cảm thấy lạ lùng. Nhún vai khó hiểu, anh chạy đuổi theo:
- Sao vậy? Sao bỗng nhiên nổi nóng, em định đi đâu?
- Tôi về Sàigòn - Cộc lốc Đinh Đang dậm dậm đôi chân trên cát nóng.
- Sao về được? Theo hợp đồng, mai xe mới chạy mà!
Cát cũng bắt đầu làm bỏng chân Triệu Vỹ. Đảo mắt nhìn quanh, anh mong tìm một bóng cây nhưng vô hiệu.
- Không cần đi xe của anh, tôi tự đón taxi về.
- Sao kỳ vậy? Mới ra đã đòi về, bộ không tắm biển sao? - Như ngạc nhiên. Triệu Vỹ nhìn cô chăm chăm.
- Chứ ở làm chi, có ai thèm quan tâm đến tôi đâu - Run run giọng, Đinh Đang như sắp khóc đến nơi - Người ta đi lạc cả buổi trời, đói bụng muốn xỉu luôn, cũng không thấy ai lo lắng cả.
- Đi lạc! Trời đất ơi! - Như vỡ lẽ, Triệu Vỹ vỗ mạnh xuống trán mình - Té ra nãy giờ em đi vòng vòng là kiếm tụi anh đó hả? Ai biết đâu, thấy em đi tới đi lui hoài, tưởng em tắm nắng tụi này đâu kêu làm gì chứ. Thôi, cho anh xin lỗi nghe.
Không có chút cợt đùa nào trong ánh mắt của anh, nhưng Đinh Đang không nguôi giận. Cô trách đôi mắt mình đui quá, cả đám người đứng đầy ra đó, cười đùa ầm ĩ, vậy mà... đi qua đi lại hơn một chục lần vẫn không thấy là sao chứ? Mai mốt Triệu Vỹ về kể chuyện này cho mọi người nghe chắc quê đến chết.
- Thiệt mà, tụi này không phải không quan tâm, lo lắng cho em. Chỉ tại... Mà thôi, đừng nói nữa, em đói bụng rồi phải không? Vào kiếm bánh mì ăn rồi xuống biển tắm với bọn anh. Coi em kìa, cả người đầy mồ hôi như vậy - Vừa nói anh vừa tự nhiên dùng tay lau mồ hôi trên trán cô - Đứng đây hoài, một lát phỏng chân cho coi.
Mát lòng trước cử chỉ của anh nhưng cô vẫn đứng yên không nhúc nhích, cái mặt chằm vằm.
- Thì thôi, coi như lỗi của anh, xin lỗi em, có chịu chưa? Nóng đến lột chân, chịu hết nổi rồi. Triệu Vỹ nắm tay Đinh Đang lôi đại vào khuất sau ghềnh đá. Bực mình, anh gắt:
- Sao mà em bướng quá vậy Đinh Đang? Bộ phơi nắng ngon lắm hả?
Cơn giận vừa dịu xuống lại bùng lên sau lời gắt, Đinh Đang giật mạnh tay ra khỏi tay anh. Chạy ra giữa nắng chang chang, cô hét:
- Ừ, em bướng như vậy đó. Để nắng thiêu chín em đi. Anh vào quan tâm chị Tuyết Ngân kìa. Đừng ở đây bực mình gắt gỏng với em.
Cô bé ganh tỵ đấy mà. Chợt hiểu nguyên nhân cơn giận bất thường của cô. Triệu Vỹ mỉm miệng cười độ lượng. Bé ngốc à, sao khờ vậy? Anh chỉ vờ quan tâm, lo lắng giúp Triệu Vỹ qua cú sốc này thôi. Bé tưởng anh quên bé rồi sao chứ? Hèn gì từ sáng đến giờ mặt cứ lầm lì, hỏi gì cũng chẳng chịu trả lời. Báo hại anh tưởng bé mệt, không dám hỏi nhiều, để bé càng hiểu lầm hơn.
Quả đoán không sai, giờ đây tâm trí anh chỉ nghĩ đến Tuyết Ngân thôi. Thừa thãi rồi, ở lại làm gì? Nghĩ xong, cô quày quả đi liền.
- Đinh Đang em đi đâu vậy? - Phóng vọt qua ghềnh đá, Triệu Vỹ giữ tay cô lại - Không về thành phố chứ?
- Tui đi đâu kệ tui, anh quan tâm gì mà hỏi chứ? - Như chịu hết nổi, Đinh Đang òa lên khóc.
- Sao không quan tâm được? Em là ân nhân cứu mạng anh mà. Ngốc quá! - Nhẹ dìu Đinh Đang trở vào ghềnh đá, Triệu Vỹ trìu mến nói - Chỉ tại anh vô tình, nghe em bảo từng đến Vũng Tàu rồi, ngỡ em rành đường đi nước bước, đâu dè em bị lạc. Còn nữa nhe... - Vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô, anh nói như thể thanh minh - Quan tâm, lo lắng cho Tuyết Ngân, anh cũgn vì nghe lời của em thôi. Ngoan như vậy còn bị người ta giận, thiệt là khổ quá!
Ruột như nở ra từng đoạn trước lời giải thích của anh, Đinh Đang thấy mình vô lý quá. Ích kỷ, nhỏ mọn làm sao. Đã biết Tuyết Ngân đang đau khổ, cần có người an ủi vỗ về. Vậy mà cô còn ganh, còn....
- Sao, hết giận chưa? Cười cái coi - Thấy Đinh Đang vẫn ngồi im, mặt mày chù ụ, Triệu Vỹ nhăn nhăn mặt làm hề - Hay còn giận người ta nữa?
Hết giận rồi, nhưng tự nhiên cười sao làm được? Đinh Đang đưa tay lên dụi mắt. Rồi sợ anh cho là mình còn giận, cô dài giọng:
- Đói gần chết, cười sao nổi!
- Ừ, quên mất anh có chừa cho em ổ bánh mì trên xe, anh tài xế không chỉ em à?
- Có chỉ, nhưng...
- Nhưng sao? Một ổ bánh mì em ăn không đủ hả?
- Ai nói chứ? - Cái miệng chu chu, Đinh Đang nghe xấu hổ - Ổ bánh mì đó, hồi nãy giận quá, người ta thảy cho chó ăn rồi.
Cho đáng đời! Suýt buột miệng thành lời, may mà Triệu Vỹ nuốt kịp trở lại. Không thì... tai họa không lường nổi.
- Lấy cho em ổ khác đi, đói quá rồi! Cái bụng lại sôi, khiến Đinh Đang không còn thể diện. Cô nắm tay anh nài nỉ.
- Anh bỏ trên xe hết rồi - Đưa tay gãi đầu, Triệu Vỹ nghe khó xử, rồi không để cô thất vọng lâu, anh chợt nói - À phải rồi, anh có món này cho em ăn tạm đây. Tôm chiên! - hét gọi thằng bé bán dạo, anh mua cho cô năm miếng bánh tôm chiên còn nóng hổi giòn tan.
- Ồ, ngon quá! - Đặt gói bánh xuống tảng đá, Đinh Đang ăn vội vã. Cái lưỡi cô quệt miếng nước tương hệt chú mèo đang ăn vụng. Ngon và dễ thương không thể tả, để no bụng rồi, Triệu Vỹ cũng phải cầm một miếng lên ăn thử.
- Tắm một cái cho mát nhé Đinh Đang? - Đợi cô ăn xong, Triệu Vỹ mới dám mời - Biển hôm nay lặng lắm, không sợ đâu!
Không sợ! Đinh Đang thấy buồn cười trước lời nói của Triệu Vỹ. Chắc anh không biết cô từng đoạt giải quán quân trong nhóm bạn ở câu lạc bộ bơi Yết Kiêu. Nhưng không sao, nhân cơ hội này, cô bắt anh phải quan tâm, phải luôn cận kề lo cho cô.
- Thật vậy ư? - Vờ co vai rút cổ, Đinh Đang nhăn mặt - Biển lặng lắm à? Sao em vẫn thấy sóng đánh vào bờ liên tiếp vậy?
- Sóng nhỏ thôi, em đừng ngại. Có gì anh sẽ tiếp cho em. Đi!
- Đi - Nắm lấy bàn tay anh một cách dịu dàng, nghe trái tim bồi hồi đập mạnh, Đinh Đang bỗng muốn quên tất cả. Trong cuộc đời, chưa bao giờ cô thấy mình hạnh phúc, đủ đầy như lúc này đây. Được nhỏ bé bên cạnh anh giữa đại dương bao la, tuyệt làm sao.
- Đinh Đang à, em mở mắt ra đi, sóng nhỏ lắm, không sao đâu.
Sợ sóng ư! - Đang nhắm mắt mơ màng, thả hồn vào cảm giác bồng bềnh trên mặt nước, nghe anh nhắc, cô thấy buồn cười quá. Nhưng nghe lời anh, cô mở mắt ra rồi "ồ" to một tiếng ngạc nhiên.
Đẹp quá! Như lần đầu lạc vào cảnh bồng lai, Đinh Đang tròn đôi mắt, giữa trời biển mênh mông không biết đâu là bờ bến, cô và Triệu Vỹ như hai con người tiền sử cạnh bên nhau.
- Em sợ hả? - Thấy cô bàng hoàng ngẩn người ra, Triệu Vỹ lại lo cô hết hồn - Coi vậy chứ không xa lắm đâu. Vào khuất mỏm đá kia là thấy bờ liền - Ngưng một chút cho cô an tâm, anh nói thêm - Anh bơi giỏi lắm, mình lại có phao, hổng sao đâu.
Dĩ nhiên là không sao rồi, cô biết rõ. Mà dù có sao cô cũng đâu có ngán. Mang danh lì lợm quen rồi, chuyện rợn người hơn cô còn dám, huống hồ gì...
- Anh ra chi ngoài này cho xa vậy? - Đã lỡ đóng kịch không biết bơi với anh rồi, Đinh Đang phải diễn luôn cho giống - Không sợ cá mập sao?
- Sợ! - Triệu Vỹ bỗng cười giòn - Nói thật với em, trên đời này anh chưa biết sợ là gì cả. Càng nguy hiểm anh lại càng thú vị. Anh thích đương đầu với kình ngư lắm,em có sợ không?
Chiếc đầu nhẹ lắc, đôi mắt Đinh Đang mở to nhìn anh đầy ngưỡng mộ. Qua làn nước xanh trong, thân hình anh hiện lên cường tráng, vững vàng.
- Nhưng nếu cá mập bắt em, anh có cứu không? - Nói xong nghe rờn rợn cô đảo mắt nhìn quanh.
- Không cứu! - Triệu Vỹ cười giòn - Cứu làm chi con nhỏ khó chịu, khó chìu như em chứ.
- Anh! - Biết anh đùa, anh chọc mình thôi, sao Đinh Đang nghe giận quá. Nhân cơn sóng vừa ập tới, cô nghiến răng dậm mạnh chân, làm chiếc phao mất thăng bằng lật úp.
- Đinh Đang - Triệu Vỹ nhoài người theo nhưng không kịp. Bởi không ngờ cô biết bơi, anh nào hay hiện tại Đinh Đang đang ở sau lưng mình, trong một khoảng cách không xa lắm. Đôi mắt tinh ranh, cô thích thú nhìn anh sợ cuống cuồng.
- Đinh Đang, anh nói chơi thôi. Sao không cứu em được chứ? Đinh Đang, em ở đâu? - Giọng anh vang lớn, ngân dài trên mặt biển, Đinh Đang nghe rõ từng lời, rất mát lòng hả dạ, nhưng cô chẳng dại gì ra mặt. Bơi nhanh đến ghềnh đá, tìm một chỗ nấp cho kín đáo, cô muốn biết khi tưởng mình đã chết, cảm giác của Triệu Vỹ sẽ ra sao?
Thật rồi sao? Như chưa tin, Triệu Vỹ thận người ra nhìn mặt nước mênh mông trước mắt mình. Im lìm quá, biển như vô tư, vô tội, như không phải vừa nuốt mất một hình hài nhỏ bé đáng thương.
Chiếc phao dập dềnh, trôi càng lúc càng xa về phía đại dương, nhưng Triệu Vỹ vẫn đứng lặng yên bỏ mặc. Mắt sững sờ, bất động dõi ra xa.
- Không! chợt hét to, đấm mạnh tay xuống biển, Triệu Vỹ không tin đây là sự thật. Đinh Đang nhỏ nhắn đáng yêu, nhân từ tốt bụng. Không thể nào đoản mạng như vậy được. Anh phải tìm, phải cứu cô dù có phải tát cạn biển Đông.
Bơi, bơi như cuồng dại, Triệu Vỹ mong bàn tay mình chạm được bàn tay cô. Hai hàm răng và vào nhau vì lạnh, có lúc chạm nhằm rong biển dưới chân, anh lại mừng, lại ngỡ là cô.
Trên ghềnh đá, Đinh Đang không bỏ qua một cử chỉ dù nhỏ nhặt nào của anh. Cô không ngờ Triệu Vỹ lại quan tâm, lo lắng cho mình nhiều như vậy. Nước mắt rơi trong sung sướng, nghẹn ngào, cô muốn được nhào vào lòng anh lập tức.
Lúc Triệu Vỹ đưa tay vuốt mặt, cô đã thấy những giọt lệ buồn thương của anh nhỏ xuống biển xanh. Cô muốn thét gọi anh, bảo anh hay mình còn sống. Nhưng... vì nóng lòng tìm cô, anh đã bơi quá xa ghềnh đá. Cộng thêm tiếng sóng vỗ rì rào, làm sao anh nghe được!
Còn bơi ra... Đinh Đang không dám. Gió mạnh, biển bắt đầu dậy những con sóng lớn. Cô sợ mình đuối trước khi đuổi kịp anh. Đành phải đứng chờ anh bơi trở lại gần rồi gọi vậy.
Nhưng... như say mồi, Triệu Vỹ bơi càng lúc càng xa. Giờ đây, trước mắt cô anh chỉ còn là một chấm đen nhỏ xíu cuối chân trời. Sao bây giờ? Đinh Đang nghe sợ cuống cuồng nhìn bóng chiều dần khuất. Cô sợ anh đuối sức rồi xảy ra chuyện quá. Chắp hai tay, quỳ luôn xuống mỏm đá gập ghềnh, cô vái ông biển phò hộ cho Triệu Vỹ.
Cũng tại mình không. Nguyện cầu không được, cô bực bội đấm mạnh xuống đầu mình. Nghe làn gió thổi qua mang theo hơi lạnh, cô thương cho Triệu Vỹ phải trầm mình dưới nước lâu như vậy, anh hẳn là lạnh lắm rồi.
Ngồi đứng không yên, cô van cầu mặt trời đừng vội chìm xuống biển. Trời ơi, sao bóng tối cứ đến dần, mà Triệu Vỹ vẫn mải mê lặn hụp một mình trên biển vắng.
Làm cách nào cho anh thấy mình đây? Lựa mỏm đá cao nhất leo lên đứng. Vẫy mỏi cả tay vẫn không có chút ấn tượng nào cùng Triệu Vỹ. Chán chường ngồi xuống, cô bỗng nghĩ đến việc đốt lửa để thu hút sự chú ý của anh.
Đúng rồi! Như kẻ đang u mê vụt sáng, Đinh Đang đảo mắt nhìn quanh tìm cáh làm ra lửa. Trong một quyển sách, người ta có nói, đá va vào nhau cố thể làm ra lửa. Đá ở đây thiếu gì, nhưng lấy gì để dẫn lửa đây?
Giữa ghềnh đá cheo leo giữa biển, cô biết tìm đâu ra củi để đốt đây? Cũng như không. Cô quăng mạnh hai hòn đá, thở dài thất vọng.
Đúng rồi! Đôi mắt sáng lên. Không cần nghĩ ngợi, Đinh Đang lột luôn bộ bikini duy nhất trên người xuống. Rồi hì hụi đập hai viên đá vào nhau cho tóe lửa.
Trầy trật, khó khăn lắm. Phải hơn nửa tiếng đồng hồ với mười lần đập phải tay chẩy máu cô mới mồi được lửa. May mà bộ bikini bị phơi nắng cả buổi chiều, khô giòn, chịu cháy.
- Triệu Vỹ, quay về đi, em ở đây, em chưa chết đâu. - Cầm chiếc áo ngún lửa, ngùn ngụt khói, leo lên mỏm đá cao, Đinh Đang vừa la vừa quay tròn tạo sự chú ý của anh.
Mình có mơ không nhỉ? Đang bơi trong tâm trí loạn cuồng, chợt nghe văng vẳng bên tai lời ai gọi, Triệu Vỹ ngẩng đầu lên ngơ ngác. Hay là Đinh Đang đã chết rồi, linh hồn cô đang gọi anh quay trở lại. Không, dù có chết, anh cũng quyết tìm cho ra cô.
- Triệu Vỹ, quay lại đi, em ở đây, em chưa chết đâu.
Rõ ràng tiếng đ, không phải là ảo giác. Đảo mắt nhìn bốn phía biển xanh, Triệu Vỹ không kìm được tiếng thét vang mừng rỡ.
Sự thật rồi, Đinh Đang đứng gọi anh trên ghềnh đá. Xa lắm, không nhìn rõ nhưng không hiểu soa anh lại tin là cô. Dù hết sức mỏng manh như làn khói nhỏ yếu ớt tan dần trong màn đêm u tịch. Anh vẫn tin, vẫn đầy hy vọng. Để mệt rã người vẫn sải nhanh những bước dài về phía cô. Ráng lên, Triệu Vỹ tự động viên mình.
Ráng lên anh, ráng lên Triệu Vỹ! Nhìn anh sải từng bước bơi nặng nhọc, Đinh Đang biết Triệu Vỹ đuối lắm rồi, tiến đến sát mép nước, cô sẵn sàng bơi ra cứu trợ nếu chẳng may anh gặp bất trắc gì.
Từng sải, từng sải một nặng nề, cuối cùng Triệu Vỹ cũng tiến sát tới mép đá. Một tay bấu chặt lên hòn đá mồ côi, Triệu Vỹ hào hển hỏi, lòng thầm cầu mong cô đừng như ảo ảnh lung linh trước mắt mình.
- Đinh Đang, có thật là em còn sống đó không?
- Đừng nói nhiều, lên bờ đi! - Mừng phát khóc lên được, Đinh Đang dùng hết sức bình sinh kéo Triệu Vỹ lên bờ. Xót xa nhìn thân thể anh tái lạnh.
- Đinh Đang, em còn sống thật rồi, không phải là anh nằm mơ phải không? - Sải người ra trên đá nghe chân tay rã rời. Triệu Vỹ cố nhướng mắt lên nhìn cô. Bây giờ anh mới thấy mệt, thấy lạnh cóng người. Buồn ngủ quá!
- Không, anh không mơ. Em còn sống thật đây mà.
- Vậy thì mừng rồi - Nói được bấy nhiêu lời, sức lực như tan biến cả, Triệu Vỹ ngoẹo đầu sang bên ngủ ngon lành. Mặc cô lay gọi cách nào cũng không tỉnh lại. Anh đã mệt quá rồi!
Đặt tay lên mũi Triệu Vỹ, an lòng nghe anh thở điều hòa, Đinh Đang ngồi yên bó gối nhìn anh ngủ. Gương mặt an lành, nụ cười rạng rỡ vẫn còn đọng trên môi trông đẹp lạ dưới ánh trăng mờ ảo. Nhẹ tay chạm vào làn tóc anh rối bời, ướt sũng cô bỗng thấy anh gần gũi thân thương lạ. Như ruột thịt, như một phần cơ thể anh từ bao giờ vậy. Để cô sắt se lòng không chịu nổi, lo cho anh bị gió đêm thổi lạnh.
Đinh Đang cũng lạnh, cũng co ro. Nhưng.. cô lại không màng. Chỉ lo, chỉ nghĩ đến anh thôi. Cả ngày dầm nước, trúng cơn gió này, làm sao anh chịu nổi?
Cắn nhẹ môi suy nghĩ, chợt nhớ đến một cảnh xem được trong phim, cô liền nhẹ nhàng nâng anh ngồi dậy. Đặt đầu anh vào sát lòng mình, cô quyết dùng thân mình che gió cho anh...
Một cái gì nhồn nhột cứ chạm vào mũi làm Triệu Vỹ không sao ngủ được. Hắt xì hơi một cái thật to, mở mắt dậy, anh ngạc nhiên nhận ra mình nằm trong vòng tay ấm áp của Đinh Đang.
Thoáng bất ngờ, hốt hoảng nhưng anh nhớ ra ngay. Lạy trời, vậy là Đinh Đang không chết!
Nhè nhẹ chống tay ngồi dậy, anh kinh hoàng nhìn cô mặc phong phanh. Dưới ánh sáng lờ mờ của ánh trăng đêm, anh nưh Lưu Nguyễn lần đầu lạc bồng lai tiên cảnh.
Chao ôi! Liệu thế gian này có bức tranh nào đẹp hơn bức tranh trước mắt anh? Giữa không gian yên tĩnh, giữa hàng vạn vì sao lấp lánh, biển trời là một màu đen không phân ranh giới. Giữa muôn trùng tiếng sóng vỗ rì rầm, là một thiên thần đang ngồi ngủ. Lặng yên, bất động cô như linh hoạt lạ thường bởi mái tóc dài thả lòa xòa trong gió lộng.
Là kẻ từng trải, nhiều kinh nghiệm, thân thể một người con gái với Triệu Vỹ chẳng lạ lùng gì. Nhưng hôm nay, trước tư thế ngủ ngồi của Đinh Đang, nhìn cô dưới ánh trăng, Triệu Vỹ bỗng nghe lòng rung động một cách khác thường.
Vô tư hồn nhiên quá! Đinh Đang ngủ đẹp như áng mây lành. Tinh khiết như giọt sương vừa đọng trên cành lá. Cô ngủ ngon lành, say sưa trong mộng đẹp, ngoan như đứa trẻ.
Nhìn sang bộ bikini của cô giờ chỉ còn một mảnh, bé xíu như bàn tay, cháy xém bên ghềnh đá. Không cần đoán, anh cũng hiểu cô dùng cách nào để ra hiệu cho mình.
Ngu ngốc quá! Sỉ tay lên trán cô mắng yêu, Triệu Vỹ lại thấy buồn cười. Trên thế gian này, ngoài cô ra, chắc chẳng ai nghĩ ra kế sách trẻ con kỳ cục ấy. Lớn ngần này vẫn vô tư không chịu nổi. Cô tưởng mình mới mười ba hay sao chứ!
Lại còn dùng thân nhiệt ủ ấm cho anh nữa. Cô như không biết đến câu "nam nữ thọ thọ bất tương thân". Coi anh như con gái, như bạn đồng trang lức, ôm ngủ ngon lành như vậy.
Đinh Đang vẫn là cô bé. Một chút gì giống như nỗi thất vọng thoáng qua nhanh. Khẽ thở dài, Triệu Vỹ vòng tay ôm gọn cô vào lòng. Thôi thì túng thế tùng quyền. Coi cô như em gái của mình cũng được.
Vòng tay của anh đã làm Đinh Đang giật mình chợt thức. Mỉm cười, cô nhìn anh bằng đôi mắt sáng long lanh như những vì sao đêm sà xuống thấp:
- Anh tỉnh rồi à? Báo hại em lo quá. Phải ngồi canh anh mãi, không dám ngủ chút nào.
Cô nói y như người vừa thức dậy là anh chứ không phải cô.
- Vậy thì... cảm ơn nghe! - Quay mặt giấu nụ cười vào bóng tối, Triệu Vỹ chợt muốn siết chặt vòng tay, ôm cứng cô, trời ơi, người đâu mà dễ thương đến lạ lùng.
- Không có chi. À! Ủa... - Đinh Đang đã nhận ra mình đang nằm giữa vòng tay rộng của anh - Sao kỳ vậy? Lúc nãy... em ôm anh, chứ đâu phải... A! Anh thức dậy lâu rồi có phải không?
Chẳng có cách nào để chối, Triệu Vỹ nhẹ gật đầu. Nghe tóc cô thơm lừng mùi sữa bay quyện trong hương biển.
- Lạnh quá! - Co người nhỏ hơn trong lòng Triệu Vỹ, cô vô tư nghịch nghịch mấy sợi lông trên ngực anh rồi bỗng kêu lên hốt hoảng - Trời ơi! Triệu Vỹ, người anh nóng quá. Anh cảm rồi thì phải. Không được, em còn khỏe, để em che gió cho anh.
- Ngồi yên đó đi!
Chợt gai người trước hành động nhoài người lên của cô, Triệu Vỹ hét to. Ngăn cản cô, anh ngăn cản luôn ý nghĩ rồ dại của mình.
Bất ngờ bị hét, Đinh Đang giật nẫy người. Té ngồi xuống đùi anh, cô giương tròn đôi đồng tử nhìn anh sợ hãi. Dường như anh chưa bao giờ cô thấy mắt anh ngầu đỏ, hung tợn như vậy cả.
- Ngồi thì ngồi chứ, làm gì mà dữ vậy?
Tịnh tâm như kẻ ngồi thiền, Triệu Vỹ nhắm nghiền đôi mắt lại. Các mạch máu căng phồng, mặt anh đỏ phừng lên. Xương sống như gai gai, khó chịu, như sắp nổ tung rồi.
Sao kỳ vậy ta? Tự nhiên nghe hơi nóng hừng hực từ người anh tỏa, Đinh Đang ngẩng đầu lên càng tin anh bị sốt. Bàn tay lạnh nhẹ đặt lên trán, không làm dịu đi cơn nóng trong lòng Triệu Vỹ.
Trời ơi, Đinh Đang.... Tôi sắp chết rồi, em còn trêu ngươi nữa.
- Ôi, nóng quá! Không được, không được - Lẩm bẩm nói một mình, cô lồm ngồm bò khỏi người anh, rồi dùng hết cơ thể lạnh cóng của mình phủ xuống lưng anh.
- Trời ơi, ngồi yên không được hả? - Gầm to như sư tử, Triệu Vỹ gạt mạnh tay cô rồi nhảy ùm xuống biển. Chỉ có cách này, anh mới không phạm tội với cô thôi.
- Triệu Vỹ, anh điên rồi hả? Đã sốt còn ngâm mình trong nước nữa, lên mau! - Không nhìn thấy anh đâu giữa bóng đêm dày đặc, cô tiến sát bên mỏm đá hét to.
Không có tiếng trả lời, Triệu Vỹ như chìm mất trong lòng biển.
Biết anh cố ý lánh mặt mình, Đinh Đang thấy tủi thân, cô sụt sịt.
- Không cho đụng thì thôi, từ từ nói, làm gì dữ vậy? Người ta quan tâm mới vậy... Ừ... thì thôi, lên đi, người ta hứa ngồi yên, không đụng nữa.
Làn nước mát đã giúp Triệu Vỹ lấy lại quân bình. Nhìn Đinh Đang khóc, anh thấy xót xa lòng. Nhưng biết dùng lời nào cho cô hiểu. Giữ giọng gầm gữ, anh nói:
- Hứa rồi đó nghe! Nếu còn tái phạm ngày mai tôi bỏ lại đây, không dắt vào đâu.
- Ai thèm! - Đôi môi cô dẩu dài, nhìn Triệu Vỹ người ròng ròng nước bước lên từ mặt biển.
- Nghe đây, từ phút này anh bên đây, em bên đó, ranh giới ai nấy giữ, cấm xâm phạm - Nói xong, anh bước về bên trái ghềnh đá, nằm luôn xuống. Quay lưng lại phía Đinh Đang, anh như ngầm cho cô biết mình không muốn nói chuyện đâu.
- Xì, không nói thì không nói, làm như người ta thèm lắm. Quay lưng, Đinh Đang đùng đùng đi về ghềnh đá của mình, ngồi xuống. Trề dài môi, cô cũng quay lưng lại, chìm dần vào giấc ngủ.
Cô Bé Nói Dối Cô Bé Nói Dối - Hạ Thu