Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chiêu Dao
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 23 : Tiếp Theo
G
ió đêm gào thét, giữa rừng núi âm u, mây đen kéo đến che khuất trăng sao, sấm sét nổi lên, trời đất một mảnh xơ xác tiêu điều.
Mỗi một bước Mặc Thanh tiến đến đây, gió lớn càng thêm mạnh như tăng thêm sự áp bức. Mà hắn càng đến gần, ta lại càng cảm giác được bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay ta của Khương Vũ càng lúc càng trở nên cứng ngắc.
Mặc Thanh đang gây áp lực cho hắn.
Tuy là vậy, nhưng nụ cười ngạo mạn bên khóe miệng Khương Vũ vẫn không giảm đi chút nào, hắn híp mắt quan sát, ánh mắt rơi trên bội kiếm đeo trên hông của Mặc Thanh.
Thanh trường kiếm kia dài tương đương với Kiếm Vạn Quân, chuôi kiếm thô, thân kiếm giống như một tia chớp, cùng với tiếng sét “đùng đùng” vang dội trên bầu trời không ngừng phát ra ánh sáng lấp lánh.
“Ồ, Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm. Vậy thì tia sét động trời khi nãy chính là từ uy lực của thanh kiếm này rồi.” Khương Vũ cười một tiếng, “Hóa ra hôm qua Lệ Môn chủ đi ra ngoài là để đi tìm bảo kiếm.”
Thanh kiếm đó quả thực là quá rực rỡ phô trương. Hai mắt ta sáng lên, thầm nghĩ quả nhiên đồ mà mình lựa chọn không tệ chút nào. Thanh kiếm này cực kỳ phù hợp với sở thích của ta!
Mà chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, Mặc Thanh đã ra biển lấy về cho ta thanh kiếm này rồi!
Ta thất thần tiến lên từng bước, muốn cầm lấy kiếm nắm trong tay, kiếm tốt có thể gặp nhưng không thể cầu nha! Nhưng rất nhanh ta bị Khương Vũ cứng rắn kéo trở lại. Ta cau mày, có chút mất hứng, bên kia chợt truyền đến giọng nói còn mất hứng hơn: “Buông ra.”
Mặc Thanh ra lệnh.
Khương Vũ cười lạnh một tiếng: “Ta không buông đấy thì làm sao?”
“Không phải ta đang thương lượng với ngươi.”
Mặc Thanh tiến lên một bước, áp lực trong không khí lập tức tăng mạnh, tiếp theo chính là một lưỡi dao sắc bén được ngưng tụ từ áp lực, xé không khí lao thẳng đến cổ của Khương Vũ. Khương Vũ nghiêng đầu tránh thoát, tránh được lần thứ nhất nhưng lưỡi dao thứ hai lại cắt qua gò má hắn, vết thương rất sâu, máu tươi trào ra, sắc mặt của hắn có chút khó coi.
Mà bên kia, dường như Mặc Thanh đang cố ẩn nhẫn ngọn lửa giận dữ ngút trời, luồng khí hắc ám tản ra bay quanh thân hắn.
Ta thấy hai người này đang đối mặt nhìn nhau gay gắt, liền nhanh chóng tập trung sức mạnh trong cơ thể, nhân cơ hội bấm quyết một cái, nháy mắt đã di chuyển đến sau lưng Mặc Thanh. Nhưng thân thể của Chỉ Yên vừa gặp áp lực đã mềm nhũn cả hai chân, di chuyển đến nơi một cái là đặt ngay mông xuống đất.
Ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy bóng lưng của Mặc Thanh đang đứng chắn ở phía trước, trong lòng thoáng cảm thấy yên tâm. Đưa mắt nhìn ra xa hơn, liền thấy ánh mắt âm trầm của Khương Vũ đang nhìn ta chằm chằm, khóe miệng hắn cong lên nở một nụ cười cuồng ngạo tà ác, còn có chút nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu mỹ nhân, chẳng phải đã nói là nàng thưởng thức ta sao? Hiện tại lại chạy là thế nào?”Ai da! Đúng là muốn cái mạng quỷ của ta mà!
Mặc Thanh bây giờ không khác gì cái ‘bình dấm chua’ có tình chiếm giữ cực cao, ngươi nói ra những lời này sẽ khiến hắn hiểu lầm nha! Tuy rằng đúng là ta đã từng nói như vậy, nhưng hiện tại có đánh chết ta cũng không nhận đâu!
Đầu óc ta quay một vòng, đang nghĩ xem nên giải thích như thế nào cho hợp lý thì lại nghe thấy tiếng Khương Vũ kêu lên đau đớn, hắn nhanh chóng rút thanh kiếm bên hông ra chống xuống đất; hẳn là bị một thân khí thế của Mặc Thanh ép cho cong đầu gối.
Mặc Thanh bước từng bước lại gần, mỗi một bước đều giống như nện xuống ngàn cân vào người hắn, khiến cho Khương Vũ phải nghiến răng giãy giụa, gân xanh thi nhau nổi lên, đầu gối từ từ quỳ xuống đất.
“Tân Sơn Khương Vũ, chỉ mới ra đời nhưng trời sinh tính tình cuồng vọng, tạo gốc rễ từ trong khe hẹp của hai phái tiên ma.” Mặc Thanh vừa lạnh giọng nói, vừa đi đến trước mặt Khương Vũ. Áp lực cực lớn khiến cho Khương Vũ phải chấp nhận thần phục quỳ xuống, “Ngươi cho rằng, mấy năm nay ngươi sống yên ổn như vậy là ai cho phép?”
Đó là lời thoại quen thuộc trước kia của ta, nếu không thể khiến cho người khác tâm phục khẩu phục thì phải dạy cho người ta ngũ thể (*) đều phục.
(*) bao gồm đầu và hai chân, hai tay.
Cứ để cho hắn quỳ nói chuyện là được.
Mặc Thanh thống trị môn phái ở một số mặt không giống ta, nhưng điểm này hắn lại học được khá tốt.
Đối với Khương Vũ, sức mạnh của Mặc Thanh áp chế hắn tuyệt đối. Từ đầu tới cuối, hắn không động đậy nổi một đầu ngón tay.
Ta cứ nghĩ thực lực của Khương Vũ ít nhất cũng ngang bằng với Bắc Sơn chủ, thậm chí còn có cảnh giới cao hơn lão già Viên Kiệt kia; nhưng không ngờ, Mặc Thanh lại hoàn toàn chiếm giữ ưu thế chi phối hắn.
Trải qua mấy năm, con trai của Ma vương đã được phá vỡ phong ấn, rốt cuộc đã biến thành bộ dạng gì...
Có lẽ ta phải cẩn thận đánh giá lại Mặc Thanh một lần nữa mới được.
Khương Vũ cúi đầu, khuất nhục quỳ, nhưng hắn vẫn cứ mạnh miệng như cũ, cười lạnh thốt lên: “Hừ, con trai của Ma vương...” Hắn nói cực kỳ khó khăn, sau đó còn phun ra một ngụm máu, “Nhưng cũng chỉ dựa vào sức mạnh của Kiếm Vạn Quân để áp chế người khác mà thôi.”
“Đúng.” Đối với sự khinh miệt và khiêu khích của Khương Vũ, Mặc Thanh thản nhiên trả lời, “Chính là áp chế ngươi đấy.” Cuối cùng, Mặc Thanh giơ tay lên, cách đỉnh đầu Khương Vũ một chút, lạnh lùng nói một câu, “Có bản lĩnh thì thử đứng lên xem.”
Tiếng nói vừa dứt, năm ngón tay của hắn hơi mở ra, chỉ nghe thấy “cắc” một tiếng trầm đục, máu từ mái tóc ngắn của Khương Vũ tranh nhau túa ra, giống như hộp sọ vừa bị đánh nát vậy.
Máu tươi theo mặt Khương Vũ quanh co chảy xuống. Thân thể hắn đổ nghiêng té xuống đất, hình ảnh dừng lại ở nụ cười liều lĩnh trên khóe miệng.Hẳn là...
Chết rồi?
Ta mở to mắt nhìn Mặc Thanh, trong lòng thầm nghĩ Mặc Thanh còn sát phạt dứt khoát hơn cả ta lúc trước.
Trước kia, nếu gặp được thanh niên tài tuấn tu luyện trong Ma đạo, ta rất thích chiêu mộ về cho Vạn Lục môn! Cho dù tâm tính của kẻ đó khó thuần phục đến cỡ nào, bằng mọi giá ta nhất định phải bắt hắn về núi Trần Tắc dạy dỗ mấy tháng. Nếu kiên quyết ngang bướng thì giết chết là xong, còn nếu hắn thuần phục thì chẳng phải sẽ có được một trợ thủ đắc lực hay sao!
Ta nhìn Khương Vũ nằm trên mặt đất, trong lòng có chút tiếc nuối... Lãng phí quá.
Nhưng đúng lúc này, một trận gió lớn thổi qua, da thịt xương cốt của Khương Vũ thoáng chốc hóa thành bột phấn, cuộn lên bay theo làn gió. Mặt đất hoàn toàn sạch sẽ, không còn chút dấu vết nào; giọng nói của Khương Vũ đột nhiên vang lên giữa không trung, dường như ngay cạnh bên tai nhưng cũng thật xa xôi. Hắn vẫn càn rỡ cười như cũ:
“Lệ Môn chủ, lần đầu tiên giao chiến, lĩnh giáo.” Hắn nói, “Sau này chúng ta còn gặp lại.”
Gió thổi hết bụi bặm, một giọt nước từ trên trời rơi xuống chóp mũi ta, giọng nói của Khương Vũ giống như nương theo tiếng nước, chui vào trong đầu ta. Hắn nói: “Còn nàng nữa, tiểu mỹ nhân, ta sẽ lại tới tìm nàng.”
Ta giật mình một cái, phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn ngó chung quanh, chỉ thấy mưa mưa to tầm tã, trời đất mờ mịt, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Khương Vũ.
“Là Khôi Lỗi (**) thuật!” Ta bừng tỉnh hiểu ra, lập tức cắn răng. Hừ, đúng là ta không bằng trước kia rồi, vậy mà lại không nhìn ra được Khôi Lỗi thuật của hắn; bị một con rối đóng giả làm người lừa gạt lâu như vậy, đến tận lúc này mới nhận ra!
(**) con rối.
Nói như thế thì thân thể thực sự của Khương Vũ trước giờ chưa từng xuất hiện! Nhất định là hắn đã giấu chân thân của mình ở một chỗ nào đó, cho nên mới dám to gan hành động ngang ngược như vậy. Bởi vì chẳng may có chết thì cũng chẳng có vấn đề gì cả!
“Cái tên Khương Vũ này, đúng là trời sinh tính tình xảo trá.” Ta lẩm bẩm một câu, không nghe thấy tiếng đáp lại; ngẩng đầu lên thì thấy cách qua màn mưa, Mặc Thanh đang nhìn ta chòng chọc.
So với ngày mà hắn rời đi, lúc này đôi mắt của hắn bị nước mưa rửa qua, nên trông có vài phần lạnh nhạt.
Hắn cứ nhìn ta như vậy, không nói gì cả, mà cũng có thể là do có quá nhiều điều muốn hỏi. Trong nhất thời, ta lại bị ánh mắt lãnh đạm xen lẫn một chút buồn bã tủi thân
Advertisement
của hắn khiến cho tay chân lóng ngóng, không biết phải làm sao.
Hình như ta đã làm sai chuyện gì khiến hắn bị tổn thương rồi.
Tuy rằng quả thực ta có suy nghĩ muốn hại hắn, nhưng không phải là làm hắn thương tâm nha, ta chỉ muốn làm hại thân thể của hắn thôi!
Ta suy nghĩ thật nhanh, xem làm cách nào để giải thích với Mặc Thanh về việc tại sao tên Khương Vũ kia lại nói mập mờ với ta như vậy.Nhưng mà tên chết tiệt đó vừa bị đánh chạy mất, ta lại chủ động giải thích với Mặc Thanh rằng giữa ta và Khương Vũ không có tư tình gì, cái này càng nghe lại càng thấy giống như ‘đã từng có’ cái gì đó ấy!
“Nàng rất thưởng thức hắn?” Cuối cùng Mặc Thanh cũng mở miệng hỏi một câu.
Ta nghe hắn hỏi vậy, vội vàng bò dậy, nhanh chóng giải thích: “Ta chỉ nói rằng, hắn dám đối nghịch với sư phụ ngài, ta ngưỡng mộ hắn là một hán tử! Nào có thưởng thức hắn! Hắn nói bậy đấy!”
Mặc Thanh nghe ta nói, thần sắc ở dưới màn mưa thật khó xác định, hắn cứ đứng im nhìn ta chăm chăm. Ta biết, hắn ăn phải ‘dấm chua’ rồi, đã vậy còn ăn hơi bị nhiều nữa. Ta tức khắc đưa tay lên che cổ, hô to: “Ai da, đau quá đi.”
Ta vừa kêu vừa liếc hắn một cái, bỗng thấy ánh mắt của Mặc Thanh khẽ động, hai chân nhúc nhích một chút. Ta lại rên lên hai tiếng, “Đau ơi là đau.”
Hạt mưa rơi xuống không ngừng, bàn tay ấm áp kia cầm lấy cổ tay ta, Mặc Thanh mở miệng, nửa là thở dài, nửa là hỏi thăm: “Chỗ đó đau sao?”
Ta không giải thích, nhào thẳng vào trong ngực hắn rồi ôm chặt: “Sư phụ! Là lòng ta đau. Ta cứ nghĩ suýt chút nữa mình bị bắt đi, không còn được nhìn thấy ngài nữa.”
Ta tặng hắn một cái ôm thật chặt. Mặc Thanh giữ nhẹ lấy thân thể ta, dường như hắn có chút sửng sốt.
Ta cọ cọ mặt ở trong ngực hắn, “Cái tên Khương Vũ đó, hắn bắt ta, giam lỏng ta, chuốc cho ta uống rượu, còn muốn nhân cơ hội sàm sỡ ta! Hắn quá khốn kiếp! Sư phụ, lần sau ngài nhìn thấy hắn, nhất định phải giúp ta đánh chết hắn!”
Tóm lại, cứ đẩy hết chuyện này cho Khương Vũ là được rồi, dù gì hắn cũng đâu có cách nào để phản bác. Kể cả sau này hắn và Mặc Thanh có gặp lại thì cũng chẳng thể xảy ra chuyện hai người cùng ngồi xuống uống rượu tâm tình, nhắc lại một số chuyện đã xảy ra trong quá khứ, có đúng hay không?
Ta giả vờ thút tha thút thít khóc một trận, lại không thấy Mặc Thanh vỗ lưng ta an ủi, chỉ nghe thấy hắn đáp lại một tiếng: “Được.”
Ta hơi ngả người ra sau, muốn ngó vẻ mặt của Mặc Thanh một chút, nhưng hắn lại quay mặt đi, trực tiếp kéo tay ta rồi nói: “Về núi Trần Tắc trước đã.” Tiếng nói vừa dứt, hắn lập tức dùng thuật di chuyển. Vậy mà trong khoảnh khắc ngắn ngủi Mặc Thanh nghiêng đầu đó, hình như ta mơ hồ nhìn thấy vành tai hắn có hơi ửng đỏ.
Chỉ trong chớp mắt đã về đến Vô Ác điện, ta đứng vững hai chân, ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt của Mặc Thanh vẫn lạnh nhạt như cũ, chẳng có chỗ nào được coi là ngượng ngùng.
Thôi quên đi, ai thèm quản hắn vừa nãy thẹn thùng hay xấu hổ cái gì, chuyện Khương Vũ mập mờ coi như đã giải quyết xong. Ổn định được cảm xúc của Mặc Thanh, ta đã cảm thấy rất thành công rồi: “Sư phụ.” Ta ngọt ngào gọi hắn một tiếng, đang liếc mắt ngó Lục Hợp Kiếm ở bên hông hắn thì mặt trời lại ló lên, Chỉ Yên bỗng chốc hồi hồn, còn hồn phách của ta thì bị hất ra ngoài.
Chỉ Yên vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Mặc Thanh, nhất thời trở nên bối rối, trực tiếp biến thành người gỗ.
Ánh mắt Mặc Thanh nhàn nhạt nhìn nàng chăm chú.
Ta vội vàng ra dấu cho Chỉ Yên: “Nhanh nhanh, mau ngả vào ngực hắn đi, làm nũng đi, tỏ vẻ đáng yêu đi. Để hắn đưa thanh kiếm đó cho ngươi!”
Chỉ Yên nghe xong mấy lời của ta, cứng ngắc rặn ra một nụ cười: “Sư Sư Sư Sư sư...” Nàng run rẩy nói lắp liên tục, cuối cùng đành phải bỏ cuộc thều thào nói, “Thật ngại quá... Ta thấy hơi mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi một chút...”
Ối giời ơi...
Mặc Thanh lui ra sau từng bước, thu lại ánh mắt: “Về phòng đi.”
Chỉ Yên dường như còn chưa xác định được đây là đâu, giống như con ruồi không đầu xoay xoay mấy vòng mới tìm được phương hướng, đi về phía Trạc Trần điện. Nàng bước trở về phòng, ta cũng không lo lắng; mà ở bên này, Cố Hàm Quang lại tìm tới Mặc Thanh.
Cố Hàm Quang liếc mắt nhìn bóng lưng của Chỉ Yên một cái, sau đó thì lầm bầm một câu: “Ồ, đúng là ở liễu phố bên Giang thành à?”
Ta vừa nghe được mấy lời này, nhất thời cảm thấy có vẻ không ổn.
Mặc Thanh hỏi hắn: “Ai đưa tin tức tới cho ngươi?”
“Lộ Chiêu Diêu.” Cố Hàm Quang cười nói, “Tới báo mộng cho ta.”
Mặc Thanh nghe vậy, quả nhiên sắc mặt có chút bất thường.
Đã vậy, Cố Hàm Quang còn nói tiếp, “Ta nghe Cầm Thiên Huyền nói, hắn tới chỗ đó cũng là do có cố nhân về báo mộng, đoán chừng cũng là Lộ Chiêu Diêu đi.” Cố Hàm Quang cười một tiếng, “Thật đúng là Âm Hồn Bất Tán.”
Ta quan sát sắc mặt của Mặc Thanh, đó xem đi xem đi, sắc mặt của hắn thúi hơn rồi kìa. Biết Lộ Chiêu Diêu vẫn còn hoạt động ở bên cạnh hắn, lại còn có thể huy động được cả Nam Sơn chủ của hắn và Cầm Thiên Huyền, nhất định là hắn cảm thấy địa vị của mình đang bị uy hiếp rồi!
Tên tiểu tử thúi Cố Hàm Quang này! Nhờ làm có một chuyện đã không làm xong thì chớ còn mang phiền phức tới cho ta!
Mặc Thanh biết ta và Chỉ Yên có quan hệ tốt như vậy, hắn sẽ chuyển sang đề phòng Chỉ Yên! Nói không chừng Lục Hợp kiếm cũng không cho ta nữa ấy!
Xem ra, chuyện tiếp theo phải làm là biểu lộ lòng trung thành với Mặc Thanh. Việc này không thể kéo dài lâu được, cho dù Chỉ Yên có tự mình hành động thì cũng phải làm thật nhanh, càng để lâu lại càng dễ sinh ra nghi kỵ, càng khó xóa được băn khoăn trong lòng hắn.
Ta bay trở về phòng tìm Chỉ Yên, nói chuyện này với nàng. Chỉ Yên có chút mờ mịt, nhíu mày hỏi ta: “Vậy phải thể hiện lòng trung thành như thế nào?”
“Ngươi có thể nói chuyện của Bắc Sơn chủ cho Mặc Thanh biết, cả một số chi tiết về tình hình hiện giờ của ta, cung cấp vài tin tình báo cho hắn, để hắn cảm thấy là ngươi đang hướng về hắn.”
Chỉ Yên gật gật đầu, sử dụng hết dũng khí đứng dậy đi tìm Mặc Thanh, nhưng chỉ một thoáng sau đã bị đuổi trở về. Nàng nhìn ta một cái: “Hắn bận rồi, để đến buổi tối đi.”
Buổi tối... Thế chẳng phải lại là ta đi sao?
Nếu không phải ta nhập hồn vào thân thể của Chỉ Yên thì ta còn tưởng rằng Mặc Thanh đang cố ý nhằm vào ta ấy!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chiêu Dao
Cửu Lộ Phi Hương
Chiêu Dao - Cửu Lộ Phi Hương
https://isach.info/story.php?story=chieu_dao__cuu_lo_phi_huong