Chương 22
UNTER VỘI VÃ KÉO TIFFANY ra ngoài phố đến chỗ Degan buộc ngựa của họ, nhưng không chờ hai người kia. Anh leo lên con ngựa khoang và cúi xuống chìa tay đỡ nàng. Nàng không phản đối vì điều duy nhất nàng nghĩ đến là chạy trốn. Nàng vẫn còn đang quá xúc động khi gặp lại người thân, mà họ vẫn còn chưa ra khỏi thị trấn. Nếu Sam nhận ra nàng thì giờ nàng sắp phải gặp cha rồi. Nhưng một giọng nói yếu ớt vang lên trong tim nàng: “Và còn được gặp lại các anh nữa.” Nàng có thể chịu đựng Franklin vì điều đó không? Không, ngay cả vì các anh nàng. Sự tổn thương mà người đàn ông đó mang lại cho nàng quá sâu đậm. Nàng có thể sẽ phải tìm cách gặp các anh em nàng trước khi rời khỏi vùng này.
“Chúng ta nên làm thế này thường xuyên hơn.”
Spoiler
Phải mất một lúc thì nàng mới nhập tâm được câu nói của Hunter. Anh đang nói về chuyện nàng đang ngồi trên đùi anh sao? Ôi thánh thần, sao nàng lại ngồi như thế này?
“Chờ đã! Tôi cứ tưởng anh đưa tôi đến chuồng ngựa trong thị trấn. Tôi định sẽ thuê một con ngựa để cưỡi về nhà.”
“Cô đang về nhà đấy thôi.”
“Nhưng như thế này thật không phải phép chút nào.”
“Tôi đưa cô về nhà mà là không phải phép ư? Cô có nhiều quan điểm ngớ ngẩn thật đấy, Đỏ.”
Nàng mím chặt môi và nghiến răng. Họ đã ra khỏi thị trấn nên nàng không ngạc nhiên khi anh nói vậy. Thế nhưng anh vẫn biết nàng đang nói về chuyện gì. Phép tắc ở miền Tây không thể khác xa những nguyên tắc trong nghi lễ xã hội mà nàng được dạy dỗ đến thế. Mà tệ hơn nữa, anh đặt nàng ngồi ở một tư thế quá gần gũi. Anh không để nàng ngồi sau hay phía trước anh, mà đặt nàng ngồi vắt ngang đùi, nên nàng không thể không thấy ánh mắt anh chiếu vào nàng. Và toe toét cười.
Anh khá hài lòng với bản thân, đồ sở khanh, trong khi nàng thấy vô cùng bất tiện. Nàng quay đầu nhìn về phía trước để tránh ánh mắt anh. Mái bờm dài của con ngựa khoang bay phất phơ dọc tay nàng. Con ngựa mới đẹp làm sao. Nàng muốn có một con ngựa như thế này. Trước khi rời đi, nàng sẽ mua một con để mang về nhà. Nàng sẽ là nỗi ghen tỵ với bạn bè nàng khi họ cưỡi ngựa ở Công viên Trung tâm. Hầu như chẳng có người bạn nào của nàng biết về tình thế khó xử này cả. Nàng quá xấu hổ nên không nói cho họ biết nàng đi đâu. Nếu biết chắc họ sẽ sốc lắm.
Ôi thôi đi, nàng không thể nghĩ đến nhà mình vào lúc này được, ngay sau khi gặp Sam, vì nàng sắp khóc rồi. Mà nàng cũng không muốn để Hunter thấy sự gần gũi với anh đang làm nàng bối rối. Nàng phải cố để trở thành Jennifer, cô quản gia, và nói chuyện bình thường với anh. Để làm nàng trấn tĩnh lại.
Không nhìn anh, nàng nói, “Con ngựa này thật xinh xắn.”
Hunter phì cười làm nàng phải liếc ra sau nhìn anh. Anh nhăn nhó nói với con ngựa, “Đừng nghe cô ấy, Patches. Không phải cô ấy vừa nói mày xinh xắn đâu.” Rồi anh cúi xuống tai nàng thì thầm, “Đừng xúc phạm anh chàng nữa, hắn khá là nhạy cảm đấy.”
Nàng không tin anh chút nào nhưng vẫn không thể nhịn được cười. Cho đến khi nàng nhận ra Hunter mới kiếm cớ để ghé sát mặt vào nàng. Nàng nín thở khi đôi mắt xanh lơ tuyệt đẹp đang ở quá gần. Nếu anh hôn nàng—ôi Chúa, nàng cũng không biết nàng sẽ làm gì nữa.
Nàng buột miệng, “Tôi thích cưỡi ngựa, nhưng phải tự tôi cầm cương cơ. Lẽ ra anh nên đưa tôi đến chuồng ngựa trong thị trấn để có thể thuê một con và tự cưỡi về nhà.”
Anh thẳng người lại, khoảnh khắc có thể hôn nàng đã qua. Và nàng lại thở được. Lẽ ra nàng nên cảm thấy nhẹ nhõm, thay vào đó, lại thấy thất vọng. Nàng bị sao thế không biết! Sẽ tốt cho nàng hơn nếu không biết Hunter Callahan hôn như thế nào.
Nhưng anh vẫn nhìn xuống nàng. “Không nghĩ cô lại cưỡi ngựa. Tôi cứ tưởng những người thành thị chỉ ngồi trên xe ngựa thôi.”
Cuối cùng thì chủ đề này cũng đã có thể làm nàng bình tâm lại. “Không có đâu. Tôi sống gần một công viên lớn, có khi là công viên lớn nhất thế giới ấy. Tôi học cưỡi ngựa thì từ khi còn nhỏ cơ. Lúc nào anh cho tôi mượn Patches để cưỡi nhé?”
Anh lắc đầu. “Một người đàn ông gắn chặt với con ngựa của mình, như gia đình vậy.”
Nàng phá lên cười, nhưng ngưng lại ngay khi nhận ra anh thật sự nghiêm túc về chuyện đó.
Anh nhận xét luôn, “Tiếng cười cô thật dễ thương đấy, Jenny. Sao tôi không thường nghe thấy cô cười nhỉ?”
Vì nàng thường xuyên bất an, lo lắng, hồi hộp, mà tệ hơn nữa, người đàn ông nàng đến tìm để coi thường hóa ra lại khá cuốn hút. Thi thoảng thôi. Những khi nàng không thấy anh ve vãn phụ nữ, kể cả nàng. Nhưng tất nhiên nàng không thể nói gì về chuyện đó.
Nàng nghiêm giọng, “Một người quản gia phải luôn giữ mình dè dặt mọi nơi mọi lúc.”
“Thôi đi.” Anh khúc khích. “Có thể ở những ngôi nhà quý tộc mà cô làm ở miền Đông, giờ cô đang ở Montana cơ mà.”
Có nhất thiết cứ phải chỉ ra như thế không? Nàng trở về với chủ đề mới làm nàng trấn tĩnh lại ban nãy, và nhận xét ngớ ngẩn về con ngựa của mình. Nàng hỏi, “Anh đang đùa về Patches phải không? Tôi chỉ có hai con ngựa. Phải thừa nhận là tôi chưa từng xem chúng là thú cưng cả.”
Mặt anh lộ vẻ tò mò. “Ngựa không hề rẻ. Sao cô có đủ tiền mua chứ?”
Nàng tự rủa mình, nhưng tìm ngay ra được lý do. “Bạn thân của cha tôi gây giống ngựa. Ông chủ của bác ấy lại không hiền lành gì cả. Con ngựa nào không đủ tiêu chuẩn là ông ta ra lệnh bắn ngay. Bạn của cha tôi không muốn làm vậy nên cho chúng đi ngay khi có cơ hội.”
“Ôi những người miền Đông,” Hunter dè bỉu. “Ở đây chúng tôi sẽ thả cho nó được tự do. Nhà tôi có vài con ngựa nữa trong trang trại. Cô có thể chọn một con. Bao giờ muốn cưỡi ngựa thì nói cho tôi, tôi sẽ đưa cô đi.”
Nàng nhíu mày. “Tôi không muốn phụ thuộc vào lịch làm việc của anh. Tôi muốn được cưỡi ngựa đi dạo lúc nào tôi thích- và đi một mình.”
“Cô biết bắn súng không?”
“Không.”
“Súng săn thì sao?”
“Tất nhiên cũng không.”
“Vậy cô không được cưỡi ngựa một mình.”
Nàng sẽ vặn lại nếu giọng anh không ám chỉ có cãi lại thì cũng vô ích. Có lẽ nàng nên học cách sử dụng súng. Mà không, sao phải làm thế, nàng có ở đây lâu đâu.
Nhưng rồi nàng chợt nghĩ ra. “Anh còn ngựa, sao không lấy một con để tôi cưỡi đi hôm nay luôn?”
Anh cười. “Để lỡ cơ hội đặt cô lên đùi tôi khi đi về sao? Còn lâu nhé.”
Vậy ra anh đã lên kế hoạch cho tình huống khó xử mà nàng đang lâm vào sao? Anh đang nhe nhởn cười với nàng, rõ ràng là hả hê với bản thân vì đã sắp đặt để được gần gũi nàng thế này. Vì sao chứ? Anh có thế này với mọi cô gái trẻ anh gặp không? Quan trọng hơn, anh chỉ muốn tán tỉnh vu vơ thế này thôi hay đang thật tâm muốn quyến rũ nàng – à, Jennifer chứ, nàng tự nhắc. Nàng phải làm cho ra lẽ, nhưng làm thế nào biết được nếu nàng cứ cự lại sự thân mật của anh. Nàng phải mềm mỏng hơn mới được, nàng tự nhủ, có khi phải hùa theo trò lả lơi của anh để xem mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Không, quyến rũ anh nghe có vẻ như nàng đang phản bội vậy. Lương tâm không cho phép nàng dùng cách này để chống lại cuộc hôn nhân sắp đặt này, không thể được, nếu nàng là người khơi mào nó. Phải là ý của anh, thì mới có thể là bằng chứng cho mẹ nàng thấy bản chất trăng hoa của anh.
Mải suy nghĩ, nàng nhận ra mình vẫn đang nhìn chằm chằm vào Hunter, đủ lâu để anh nhận ra và nghĩ nàng đang trông đợi anh thân mật hơn, và anh đang chậm rãi cúi xuống nàng, cặp mắt quá xanh, quá gợi cảm, đang khóa ánh nhìn của nàng. Bụng nàng xoắn lại, nín thở, không thể ngăn chuyện sắp xảy ra, cũng không thể nhúc nhích. Nàng hít vào mùi hương nam tính của anh—pha trộn giữa mùi da thuộc, cây thông, và mùi gì đó mà nàng không thể nắm bắt được. Nhưng nàng thích thú và tự hỏi vị của anh sẽ như thế nào. Thế giới của nàng sẽ chao đảo hoàn toàn nếu nàng để anh hôn nàng, vì nàng có thể sẽ thích nó. Anh cũng có thể sẽ thích... và muốn nhiều hơn thế. Đó hẳn là chuyện bình thường đối với anh, một vài lần tán tỉnh trong ngày. Và nàng có thể đoán đúng về con số, nhớ đến cánh tay của Pearl quàng lên vai anh lúc ở thị trấn...
Kí ức đó đã kết thúc trạng thái mụ mị đáng báo động của nàng. “Dừng lại đi!”
Nàng có ý muốn ngăn anh hôn nàng, nhưng anh hẳn đã nghĩ nàng muốn anh dừng ngựa lại! Patches đứng lại. Tiffany vật lộn nghĩ ra cách ngăn anh hôn nàng. Nàng nhìn quanh và thấy họ đang ở gần hồ, không xa ngôi nhà đang xây dở.
Hít sâu, thở đều, nàng nói, “Tôi thấy nó từ hôm qua. Cho tôi đến gần một chút để nhìn nó được không?”
“Jenny.”
Anh chỉ nói thế, nhưng nàng biết anh vẫn đang nghĩ đến chuyện hôn nàng. Giờ nàng đã tỉnh táo rồi, và cần phải bứt ngay ý tưởng đó ra khỏi đầu anh.
“Đừng nhắc đến chuyện không nên xảy ra đó – cũng đừng để nó diễn ra lần nữa. Tôi làm việc cho gia đình anh, nhưng không có nghĩa anh có thể lợi dụng tôi.”
“Tôi không có.”
Cơn giận của nàng sôi lên theo từng lời nàng nói, và giờ nàng không thể ngăn nó lại. “Mà bỏ qua ngôi nhà đi. Đưa tôi về trang trại luôn. Tôi và anh không nên đi riêng như thế này, không có ai khác đi cùng. Như thế còn tệ hơn là không phải phép nữa, anh biết vì sao rồi chứ? Nó làm anh nghĩ đến những chuyện không đứng đắn!”
“Tóc đỏ có khác,” anh lầm bầm và trượt nàng xuống đất trước khi xuống ngựa. “Đi nào.”
Một tay cầm dây cương, một tay túm lấy tay nàng dẫn qua đám cây về hướng hồ nước, và cả ngôi nhà không còn được dựng lên nữa. Nàng cố rút tay về. Hai lần.
Anh chắc chắn nhận ra nàng vẫn còn khó chịu, nên anh nói, “Bỏ qua đi. Không cần thiết phải hậm hực vì một nụ hôn vô hại – mà thực tế chưa diễn ra.”
Anh nghĩ nó như thế sao? Vô hại? Không có ý nghĩa gì sao? Có lẽ nàng đang làm quá lên. Nàng cần phải nghĩ cách đối phó với anh chàng này. Giữa con người thật sự của nàng và cô gái quản gia mà anh lầm tưởng, nàng cần phải tung hứng cả hai thân phận để không mất việc – hoặc mất một đồng minh. Vì nàng nhận ra nếu Hunter Callahan là người vô tâm và hào phóng trong chuyện tình cảm như anh đang thể hiện, thì nếu có ai có thể giúp nàng thoát khỏi cuộc hôn nhân này, đó chính là anh.
Họ đã đi đến ngôi nhà, à không, chỉ là cái khung nhà thôi. Nhìn gần thì hóa ra nó lớn hơn rất nhiều. Nàng đã định bụng sẽ hỏi anh về chuyện đính ước và suy nghĩ của anh về cuộc hôn nhân đó. Nhưng giờ Degan đã nói cho nàng biết rồi, vì vậy nàng mới đòi xem ngôi nhà. Nói chuyện về ngôi nhà và người sẽ ở đấy là một dịp hoàn hảo để gợi cho anh nói về hôn ước, miễn là nàng không để mình giận dữ. Nhưng nếu nàng không kiềm chế được thì suy cho cùng đây chưa phải là thời điểm tốt. Không, giận hay không, nàng cũng phải biết anh nghĩ gì.
“Tôi nghe nói ngôi nhà này được xây cho anh và hôn thê của anh. Đó là một lý do nữa khiến tôi không muốn anh hôn tôi.”
Anh buông tay nàng ra và nhìn nàng sắc lẻm. “Ai nói cho cô biết vậy?”
“Degan có nhắc đến lúc sáng nay trong thị trấn, khi tôi hỏi anh ta về sự hiềm khích giữa hai gia đình. Có đúng không? Anh đính hôn với một người nhà Warren?”
“Thế thì sao? Tôi phải ngưng sống để chờ cô nàng đó xuất hiện à? Tôi chưa từng gặp cô ta, Đỏ. Chẳng có ràng buộc gì hết.”
“Nhưng anh sẽ cưới cô ấy.”
“Chuyện đó thì còn phải xem. Ba hy vọng tôi sẽ thích cô ta, nhưng sẽ không ép tôi cưới nếu tôi không thích.”
“Nghe có vẻ anh vẫn luôn biết anh có quyền quyết định cuối cùng. Và gì nữa? Chuyện mọi người đang mong chờ lại có vẻ tồi tệ đến thế sao?”
“Chính xác,” anh nạt lại nàng. “Và chắc như quỷ là tôi không giả vờ là đã có vợ trước khi tôi thực sự kết hôn!”
Thái độ của anh làm nàng ngạc nhiên. Nàng không ngờ tới. Anh coi cuộc hôn nhân sắp tới như cái thòng lọng tròng quanh cổ anh vậy.
Anh hẳn nhận ra nàng ngạc nhiên đến thế nào nên dịu giọng một chút, “Tôi đã vác gánh nặng này cả đời rồi. Vào ngày đầu tiên tôi bắt đầu để ý đến con gái, Ba đã lôi tôi lại và nói, “Con có thể chạm vào họ nhưng đừng gắn bó, một cô gái đã được chọn sẵn để làm vợ con rồi.” Khốn kiếp, đây là thế kỷ 19 rồi. Thời buổi này còn của nợ nào bị dính với một cô vợ được chọn trước nữa chứ? Mà để làm gì? Chỉ vì hai gã không thể ngồi với nhau mà nói rằng đây không phải cuộc chiến của chúng ta, vậy thì vì cái khỉ gì mà chúng ta cứ phải nã súng vào nhau như thế? Mà sao cô lại cười? Cô nghĩ chuyện này buồn cười à?”
Nàng ngạc nhiên là đã không cười phá lên, vì anh đang nói lên chính suy nghĩ của nàng, nhưng nàng không thể nói vậy. “Không phải thế. Tôi chỉ đang nghĩ không biết hôn thê của anh có nghĩ giống anh không thôi.?
“Tôi có thể hy vọng thế,” anh lầm bầm.
“Nhưng đã bao giờ anh nghĩ đến tình huống đó chưa?”
“Chưa, chưa từng. Tôi đoán cô ta sẽ làm theo những gì được bảo thôi.”
“Có lẽ anh nhầm,” nàng vặc lại, quay đi.
Anh ngăn nàng lại. “Cô có ý gì? Cô thật sự nghĩ cô ta không thích tôi à?”
“Nếu cô ấy giống tôi, quen gặp những người đàn ông lịch lãm ở thành thị, không phải những anh cao bồi xấc xược hợm hĩnh không biết đâu là điểm dừng.”
Anh cười khẩy. “Hợm hĩnh có căn cứ đấy.” Anh bước vào bên trong khung nhà. Anh đứng đó, chống tay lên hông, nhìn quanh ngôi nhà mới bắt đầu được thành hình và có lẽ chẳng bao giờ được hoàn tất. Nàng định bước theo nhưng bỗng nhận thấy nét mặt anh tối sầm lại. Nàng chưa bao giờ thấy anh như vậy. Giận dữ. Vô cùng giận dữ. Không phải với nàng – à, thì thật sự mà nói, là với con người thật của nàng. Có lẽ đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện về hôn ước, vì ngôi nhà là bằng chứng hiện hữu của nó.
Suy đoán của nàng còn được củng cố hơn khi anh bất thần co chân lên đá vào cột nhà trong góc. Anh đá 2 cú nữa trước khi nó gãy làm đôi. Anh tránh ra khi xà nhà phía trên bắt đầu rơi xuống, nhưng nó vẫn không rơi xuống sàn, nhờ còn đinh giữ. Cái cột chỉ rơi xuống lủng lẳng, xập xệ. Hoàn toàn bị phá hủy.
Không tin vào mắt mình, nàng hỏi, “Sao anh lại làm thế?”
“Cái của nợ này lẽ ra không được đặt ở đây vì chẳng có ai vào đây sống cả. Tôi thật sự muốn phá đổ nó đi.” Rồi anh lại nắm tay nàng. “Đi thôi, thật sai lầm khi dừng lại đây. Để tôi đưa cô về trang trại.”
Nàng không phản đối. Anh không biết là đã mang đến tin tốt lành nhất cho nàng kể từ khi đến Montana. Anh cũng ghét hôn ước này y như nàng. Vậy sao nàng không sướng điên lên? Sao nàng lại buồn đến đau đớn khi biết anh không hề muốn nàng?
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey