Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cáo Sa Mạc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 23
Đ
úng 8 giờ, chuông điện thoại công cộng trước mặt trạm Esso reo lên. Cổ nghẹn ngào, miệng khô khốc, Steve nhấc ống nghe, anh lên tiếng:
- Alô!
- Có phải Peterson đây không? - Giọng nói ù ù, rất trầm đến nỗi anh phải gắng hết sức mới nghe được.
- Phải.
- Anh hãy đến buồng điện thoại ở trạm xăng kế cận trong vòng 10 phút, nằm ngay phía sau lối ra xa lộ 21.
Đường dây cắt.
- Alô!... Alô!... - Bên tai anh chỉ còn tiếng ù ù.
Anh thất vọng nhìn về phía máy bơm xăng, ông Hugh đã đến trước anh mấy phút. Nắp xe của ông chống lên, ông chỉ cho anh thấy mệt bánh xe của ông đang được một nhân viên trạm xăng bơm. Steve biết ông ta đang canh chừng anh. Anh lắc đầu, lên xe, cho chạy vọt ra hướng xa lộ, trước khi rẽ xe, anh thấy Hugh cũng cho xe vọt theo.
Sự lưu thông xe cộ phải chạy chậm vì đường đóng váng băng. Steve nắm tay lái thật chặt, chưa bao giờ anh đi từ trạm xăng này đến trạm xăng khác chỉ trong vòng 10 phút. Anh cho xe quẹo phải, chạy lên lề đường, ngẫm nghĩ: Giọng nói đó, anh thật khó nghe cho rõ, vậy là không hy vọng gì cơ quan FBI xác định được nơi gọi.
Lần này, anh phải cố giữ cho Cáo nói chuyện lâu mới được. Có lẽ anh cũng có thể nhận ra được giọng nói của hắn. Anh sờ cuốn sổ trong túi, anh phải ghi đầy đủ những lời Cáo nói. Nhìn vào kính chiếu hậu, anh thấy chiếc xe hơi lớn màu xanh chạy theo sau, đấy là xe của Hugh.
Steve đậu xe trước buồng điện thoại ở trạm xăng vào lúc 8 giờ 11 phút. Chuông điện thoại reo dai dẳng nãy giờ, anh lẻn nhanh vào phòng, nhấc ống nghe.
- Peterson phải không?
Giọng hắn quá nhỏ đến nỗi anh phải bít lỗ tai bên kia để ngăn tiếng động xe cộ chạy ngoài đường mới có thể nghe được. Anh đáp:
- Phải.
- Tôi muốn số tiền 82 ngàn đô-la bằng giấy bạc 10 đồng, 20 đồng và 50 đồng, không lấy bạc mới. Ngày mai vào lúc 2 giờ sáng, anh hãy đến buồng điện thoại ở góc Đường 59 với Đại lộ Lexington, ở Manhattan. Đến bằng xe của anh, đến một mình, lúc ấy anh sẽ biết chỗ giao tiền.
- Tám mươi hai ngàn đô-la... - Steve lặp lại lời hắn, anh cố nhớ lại giọng hắn, anh suy nghĩ nát óc, phải ghi nhớ cho được ngữ điệu của hắn, bắt chước cho được.
- Nhanh lên, Peterson.
- Tôi đang viết lời dặn của ông mà, tôi sẽ mang tiền đến, tôi sẽ đến chỗ ông hẹn. Nhưng làm sao tôi biết chắc con tôi và Sharon còn sống? Làm sao tôi biết ông đang giữ họ? Tôi cần có bằng chứng?
- Bằng chứng à? Bằng chứng gì? - Qua giọng nói nho nhỏ, anh thấy hắn có vẻ giận dữ.
- Một băng, ghi... ghi âm... hoặc cái gì ghi lại giọng nói của họ.
- Băng ghi âm à!
Anh nghe có tiếng cười rúc rích. Hắn cười ư? Steve khăng khăng nói:
- Tôi phải có bằng chứng. - Lạy Chúa, anh cầu nguyện - Xin ngài giúp con tránh được sai lầm.
- Anh sẽ có băng ghi âm, Peterson à. - Anh nghe bên kia đường dây phát ra tiếng cách.
- Alô - Steve thốt lên - Alô!
Không nghe gì nữa, chỉ có tiếng ù ù, anh từ từ gác máy.
Như đã thỏa thuận trước, anh đi thẳng về nhà ông bà Perry để đợi Hugh. Ngồi trong xe quá bị dao động, anh bước ra. Gió lạnh, ẩm, làm anh rùng mình. Ôi, lạy Chúa, việc này sẽ đi đến đâu? Cơn ác mộng này có thật không?
Xe hơi của Hugh hiện ra ở đầu đường, dừng lại. Ông ta hỏi:
- Nó nói gì?
Steve lấy xấp giấy ra đọc cho ông ra nghe lời hắn ra lệnh, cảm giác phi thực gia tăng. Hugh hỏi:
- Giọng nói của nó ra sao?
- Tôi nghĩ là hắn giả giọng, rất trầm, tôi không tin là sẽ có người nhận được giọng nói đó là của ai ngay cả khi ông mắc máy nghe lén. - Anh đưa mắt nhìn ra đường cố tìm chút giải khuây, cố bám vào đâu đó chút hy vọng mong manh - Nó hứa gởi cho tôi cuốn băng ghi âm, như thế có nghĩa là hai người còn sống.
- Tôi tin chắc như thế. - Hugh không nói ra nỗi lo của mình, ông không hiểu nó sẽ gởi cuốn băng cho Steve như thế nào trước khi anh đưa tiền chuộc cho nó. Tên bắt cóc không có thời gian để gởi, ngay cả khi gởi cấp tốc. Cho người mang đi thì chắc nhanh hơn, nhưng đương nhiên là anh chàng này không muốn để lộ hành động này, vì nếu lộ, thế nào cũng lọt vào tay báo chí và giới truyền thông. Ông ta hỏi Steve - Làm sao có tiền chuộc? Hôm nay ông có kiếm ra đủ số tiền 82 ngàn đô-la không?
- Tôi không có đến năm trăm nữa - Steve đáp - Tiền bạc tôi đã đầu tư hết vào tờ báo, nhưng tôi có thể có được số tiền ấy, nhờ mẹ của Neil.
- Mẹ của Neil à?
- Phải, vì vợ tôi đã thừa hưởng gia sản bà nội để lại được 75 ngàn đô-la ngay trước khi chết. Tôi đã gởi vào ngân hàng ở New York, cộng với tiền lời, tất cả có được đúng 82 ngàn đô-la.
- Đúng 82 ngàn đô-la! Thưa ông Peterson, có ai biết việc gởi ngân hàng này không?
- Tôi không rõ, có lẽ không có ai ngoài luật sư và kế toán viên của tôi, chắc những người này không nói cho ai biết đâu.
- Còn Sharon Martin?
- Tôi nhớ là không nói cho cô ấy biết.
- Nhưng có thể ông đã nói không?
- Không. Tôi tin là tôi đã không nói.
Ông Hugh bước lên tầng cấp cửa.
- Ông Peterson này, - Ông ta nói, thái độ rất thận trọng - ông phải cố nhớ cho ra ai biết được số tiền này. Việc này cộng với khả năng bà Perry nhận ra giọng nói của kẻ bắt cóc, là hai yếu tố quan trọng giúp ta đấy.
Khi họ bấm chuông cửa, ông Roger lập tức mở cửa ra ngay, ông ta để một ngón tay lên môi khi mời họ vào. Mặt ông tái mét, căng thẳng, hai vai còng xuống.
- Bác sĩ vừa mới về, ông ấy cho bà uống thuốc an thần, bà không chịu đi bệnh viện, ông sợ bà đang bị chứng nhồi máu cơ tim.
- Thưa ông Perry, tôi thật làm phiền ông, nhưng chúng tôi phải yêu cầu bà nghe giúp lời gọi đầu tiên của tên bắt cóc đã được ghi âm vào sáng nay.
- Không thể được, làm thế rất nguy hiểm cho bà ấy, bà ấy chết mất! - Nắm chặt hai nắm tay, ông cố giữ bình tĩnh - Steve, xin lỗi... Chuyện xảy ra như thế nào?
Steve vừa kể lại câu chuyện như một cái máy, càng lúc anh càng có cảm giác ảo tưởng, cảm thấy mình như một quan sát viên đang nhìn tấn thảm kịch diễn ra trước mắt mà không thể xen vào được.
Sau một hồi im lặng, Roger chậm rãi nói:
- Glenda không chịu đi bệnh viện vì bà ấy biết thế nào anh cũng cần bà ấy để nhận giọng kẻ bắt cóc. Bác sĩ đã cho bà ấy uống thuốc ngủ loại mạnh, nếu bà có thể ngủ được một chút... thì lát nữa các anh trở lại được không? Không nên đánh thức bà ấy dậy ngay lúc này.
- Được thôi. - Hugh trả lời.
Có tiếng chuông vang lên làm họ dừng lại. Ông Roger nói:
- Chuông ở cửa sau, ai thế nhỉ?... Ôi, trời ơi, người giúp việc mới! Tôi đã quên mất cô ta.
- Chị ta sẽ làm việc bao lâu? - Ông Hugh hỏi nhanh.
- Đến bốn giờ.
- Không thể như thế này được, chị ta sẽ biết hết chuyện. Ông hãy giới thiệu với chị ta tôi là bác sĩ, khi chúng tôi đi rồi, ông hãy cho chị ta nghỉ việc, ông bảo chị ta một hai hôm nữa ông sẽ gọi lại. Chị ta ở đâu?
- Ở Carley.
Chuông lại reo.
- Chị ấy đã đến đây rồi à?
- Vào tuần trước.
- Có lẽ chúng ta cần phải giải thích cho chị ta rõ.
- Được rồi. - Ông Roger vội vã đi ra cửa sau rồi cùng trở lại với Marian. Ông Hugh nhìn chăm chú vào khuôn mặt dễ thương của thiếu phụ.
- Tôi đã báo cho bà Vogler biết vợ tôi đang bệnh - Ông Roger nói - Bà Vogler, đây là người hàng xóm của tôi, ông Peterson, và đây là... bác sĩ Taylor.
- Xin chào quý ông. - Giọng chị người làm niềm nở, nhưng hơi rụt rè một chút - Ồ, ông Peterson, chiếc Mercury là của ông à?
- Vâng.
- Thế thì cậu bé hôm ấy chắc là con ông rồi, đứa bé trông dễ thương quá! Tuần trước khi tôi đến đây, cậu bé ở bên kia đường, cậu đã chỉ nhà cho tôi, cậu bé thật lễ phép, ông thật đang hãnh diện khi có đứa con như thế. - Marian tháo găng ra chìa tay để bắt tay Steve.
- Tôi rất... rất hãnh diện về Neil. - Đột nhiên Steve quay lưng, nắm lấy núm cửa trước, nước mắt rơm rớm trên mắt anh - Lạy Chúa, con cầu xin ngài...
Hugh bước đến bắt bàn tay của Marian đang chìa ra, cẩn thận không siết mạnh vì chiếc nhẫn trên ngón tay chị. Ông nghĩ: Thế này mà đi giúp việc nhà thì quả là kỳ cục. Không ai để ý nét mặt của ông đang thay đổi. Ông ta nói:
- Ông Perry, bà Vogler đến nhà ông giúp việc là hay đây, vợ ông rất lo lắng về việc nhà cửa. Tôi nghĩ là chị ấy nên bắt đầu công việc hôm nay như ông đã dự trù trước là tiện nhất.
- Ồ... tôi thấy... rất tiện. - Ông Roger quan sát Hugh, ông hiểu ngầm câu nói của ông ta. Phải chăng ông ta nghi ngại người đàn bà này có liên hệ gì đến việc bé Neil mất tích?
Marian cảm thấy bối rối, chị rời mắt khỏi hai người đàn ông đứng gần chị, nhìn Steve mở cửa trước. Chị nghĩ: phải chăng anh ta cho việc chị đưa tay ra bắt là một cử chỉ quá thân mật? Chị có cần phải xin lỗi không? Chị đừng quên rằng ở đây chị chỉ là người giúp việc nhà. Chị toan đến vỗ nhẹ lên vai anh, nhưng liền đổi ý, chỉ đứng giữ cửa cho ông Hugh đi ra mà không nói lời nào. Khi ông ta đã ra khỏi nhà, chị nhẹ nhàng đóng cửa lại, viên đá quý chạm vào nắm cửa phát ra tiếng kêu lạnh canh nho nhỏ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cáo Sa Mạc
Mary Higgins Clark
Cáo Sa Mạc - Mary Higgins Clark
https://isach.info/story.php?story=cao_sa_mac__mary_higgins_clark