Chương 23
ắn dừng lại một lúc, rồi khẽ đưa bàn tay lạnh giá của mình nâng cằm cô lên, tiếp lời:
-Đó là …tôi đã nắm được con át chủ bài của trò chơi này, phải không Trần Nhã Phương-đứa con duy nhất của kẻ đứng đầu Huyết Xà?
Bàn tay cô siết chặt, móng tay tựa đã đâm vào da thịt tạo cảm giác ran rát ở lòng bàn tay.Hai mắt cô khép hờ, môi cắn chặt không hề đáp lại lời của hắn.Hắn trừng mắt, bóp chặt má cô, ép cô phải lên tiếng:
-Không muốn trả lời? Được.Lát nữa trở về phòng,cô sẽ phải hối hận vì dám trái lệnh của tôi.
Nguyên Lâm chau mày, nhàm chán nói:
-Anh lạnh nhạt thật đấy.Dù sao cô ta cũng là người mà thuở nhỏ anh nâng niu, yêu quý sao giờ đối xử với người ta tàn nhẫn thế!
Hắn bỗng khựng người lại, nhưng trong nháy mắt trở về như ban đầu, lạnh giọng kết thúc cuộc nói chuyện:
-Chuyện cũ ôn thế là đủ rồi.Tôi không muốn làm vấy bẩn do mùi máu ghê tởm của cậu ở đây.Vì thế cậu may mắn lần này.
Nguyên Lâm cười cợt, lên tiếng:
-Cám ơn anh trai.Tôi đi đây.Lần sau hội ngộ nhé! Haha.Đời này anh khó mà yên ổn với sự ám ảnh của những kẻ đã bị anh giết.
Anh ta định xoay lưng rời đi nhưng chợt giật mình vì câu nói nhàn nhạt vang lên từ đằng sau:
-Nhưng có lẽ người con gái cậu thầm yêu không thể nhìn cậu lần cuối rồi.Haha.Nếu nhanh chân cậu có thể gặp được cô ta đấy!
Cả người Nguyên Lâm lạnh toát, bất động một lúc rồi như sực tỉnh, gằn giọng nói:
-Mày-nghĩ-hù-được-tao-ư? Haha.Mày biết cô ấy là ai chứ!
-Hoàng-Hiểu-Ngân!
Giọng nói nhẹ tựa như làn gió nhưng lại rõ ràng từng chữ.Nguyên Lâm chấn động, người bất ngờ tái đi, lạnh run, lo sợ hét lên:
-KHÔNG……………
Anh ta lao người vào bóng đêm, trong chốc lát đã biến mất trong đêm tối.
Cô sợ hãi, hơi thở trở nên khó nhọc bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng thì thầm kinh người:
-Đến lượt cô rồi.Nên trở về nơi mà cô xuất phát thôi.GAME OVER!
Dứt lời, cô bị hắn bế lên và lẳng lặng trở về phòng.
Vừa vào tới cửa. cô xoay hai chân cố ý thoát ra khỏi hắn.Hắn khẽ nhếch môi, bàn tay tự động buông lỏng.Cảm giác được cơ thể suýt đổ gục về phía sau, cô khiếp sợ vô thức dùng hai tay ôm chặt cổ hắn, đầu ghì chặt vào khuông ngực rắn chắc.Nghe thấy tiếng phì cười của ai đó, cô mới giật mình, người đột nhiên trở nên cứng nhắc, bất động.Một giọng trầm ổn vang lên:
-Muốn ôm tôi đến vậy sao?
Phương “A” lên một tiếng rồi đỏ mặt, đưa bàn tay chống lên ngực hắn, tránh xa khỏi mùi hương hổ phách dịu nhẹ đấy.Hắn lạnh lùng quan sát đối phương, gương mặt tỏa khí lạnh bức người.
Hắn nhẹ nhàng để cô yên vị trên giường rồi chư để thời gian cho cô nhận thức đã lười biếng gieo người, thư thái nằm phía bên cạnh.
Cô nuốt nghẹn, tròn mắt ngạc nhiên nhìn về phía hắn.
Sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt hoàn toàn không có một chút cảm tình, hắn không hề chớp mắt mà nhìn cô làm hô hấp của cô bỗng chốc như ngưng lại.
Cô gượng gạo vén tóc sang bên, liếm môi, hắng giọng, nén sợ cất tiếng:
-Chẳng phải anh muốn trừng phạt tôi sao! Làm được rồi đấy, cần gì phải lộ gương mặt thoải mái, như không có việc gì như vậy…
Nhưng chợt cô khựng người lại, môi mím lại, nhìn sợ hãi với khuôn mặt đang kề sát cạnh mặt cô.Hơi thở nam tính thoang thoảng phả vào làn da cô:
-Nói tiếp cho tôi.
Cô nhắm mắt lại, định né người về phía sau nhưng nào cho cô cơ hội trốn tránh ấy được.Bàn tay to lớn của hắn giữ chặt cằm cô, hung hăng mà ghì chặt làm cô nhíu mày, màng nước mỏng đã xuất hiện trên khóe mắt cô. Đôi mắt hắn sắc bén dõi theo động tác của cô.Hắn hài lòng với sự hỏng sợ của cô, nhếch miệng:
-Nói.
Cuối cùng, cô cũng ngẩng đầu như hắn mong muốn, ánh mắt không còn xao động, nén từng chữ rồi nhàn nhạt thốt ra:
-Anh quả đúng là thứ ghê rợn, kinh tởm nhất trên thế giới này.
Nghe cô nói vậy, Trịnh Vĩnh Phong sa sầm, đôi mắt vốn đầy khí lạnh hóa thành sương mù dày đặc, khiến không ai có thể đọc hiểu nội tâm của hắn. Thân hình cường tráng đang dựa vào thành giường cứng đờ.Giọng hắn lộ rõ nguy hiểm:
-Kinh tởm?
Cô ngậm miệng, không nói nữa. Lúc này nói ít vẫn tốt hơn.
Hắn vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, không kiên nhẫn giương khóe miệng nhưng không làm sao che hết được vẻ gợi cảm, quyến rũ. Tóc đen ngắn gọn gàng, ánh sáng của mảnh trăng hắt xiên lên chiếc cổ màu đồng, cái mũi cao thẳng, cặp lông mày sắc bén giấu trong lọn tóc, ánh nhìn chạm phải Nhã Phương đang sợ hãi mà trốn trong chiếc chăn mỏng kia.
Hắn nhếch miệng cười nhàn nhạt, giọng điệu bỗng lạnh ngắt:
-Ngẩng mặt lên nhìn tôi.
Cô rùng mình, cứng ngắc mở chăn trùm đầu ra,bất đắc dĩ thở dài, lên tiếng:
-Phong tổng có điều gì căn dặn sao?
Hắn giận quá hóa cười, môi khẽ nhếch:
-Có lẽ đã biết con chíp ấy rồi đúng không?
Nhận thấy sự thay đổi trên gương mặt cô, mắt hắn hiện lên tia cười ám muội:
-Sẽ không có lần sau cho em chơi đùa thế đâu.Nếu còn có lần nữa, tôi không chắc người bạn thân nhất của em không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.Hãy –nhớ lấy-điều-đó.
Cả đêm hôm đó, Phương không hề chợp mắt, trân trân nhìn khuôn mặt đang dán chặt người cô.Hắn không hề làm gì cô cả ngoại trừ việc ôm cơ thể cô để cô lọt thỏm trong vòng tay rắn chắc đó.Quan sát gương mặt đẹp không tì vết phảng phất nét cương nghị, sự lạnh bức người kia bất chợt một ý nghĩa xẹt qua đầu cô: Muốn chạm vào nó, chỉ một lần mà thôi.Để cảm xúc chi phối, ngón tay thón dài của cô mạnh dạn lướt nhẹ qua từng bộ phận trên khuôn mặt.Hơi thở nam tính đều đặn vàng bên tai cô.
Cô chăm chú mơn trớn, nhẹ nhàng vướt qua mi tâm dù ngủ vẫn nhíu lại kia.Cô khẽ bật cười khi thấy mi tâm dần giãn ra nhưng rồi đông cứng ngừi, tay lạnh toát nhìn đôi mắt sáng rực lên của kẻ đối diện.Như kẻ phạm tội bị phát hiện, Phương vội thụt tay lại, xoay lưng lại.Cô cắn chặt môi, cố hít thở thật nhẹ để giả vờ không có chuyện gì xảy ra.Trái với suy đoán cua cô, hắn không nói gì, sự tĩnh lặng bao trùm căn phòng và sự sợ hãi đang lấn chiếm lí trí của người con gái nhỏ bé kia.
Nhưng cô không biết rằng, khi cô có ý định chạm vào khuôn mặt đó, con người ấy đã tỉnh giấc nhưng không lật tẩy ý đồ của cô mà chỉ giả vờ ngủ, ảm đạm cảm nhận hơi ấm ngày càng sát mặt hắn.Và giờ khi nhìn tấm lưng nhỏ bé kia, sự cô độc lẫn vị đắng chát bất ngờ ùa về.
Suốt đêm ấy, không chỉ mình cô không ngủ mà còng cả hắn.Cô sao biết được một sự kungr khiếp của quá khứ luôn ám ảnh hắn. Khi ở gần cô, hắn mới có thể yên ổn mà nhắm mắt lại, lùi xa cơn ác mộng dai dẳng kia-máu ngập tràn, mùi tanh ói len lỏi vào khoang mũi, thứ ghê rợn đã giết chết con người hắn.
***************
Từ khi thức dậy đến giờ ô cứ thẩn thờ với cái việc bất ngờ mà hắn nói.
-Sáng nay em phải đi học đấy! Dậy đi heo lười.
Hắn kéo cô dậy, thản nhiên nói.
Cô dụi dụi mắt, ngáp dài, nói giọng ngái ngủ:
-Còn sớm mà mẹ, cho con ngủ tí nữa đi.
Đáp lại là sự yên ắng, cô ngã người xuống giường định tiếp tục ngủ nhưng chợt sững người, mắt mở tròn ngơ ngác nhìn người đối diện.
-Còn muốn ngủ? Được, vậy để tôi ngủ cùng em.
Khóe môi cong lên, khàn giọng nói.
Chưa kịp nhận thức gì, cô đã vùng chạy thật nhanh, lao vào phòng vệ sinh khóa chốt lại.
Cô vuốt ngực thở dốc chợt nghe bên ngoài phát ra tiếng cười nhỏ, sau đó một giọng trầm thấp truyền đến:
-Xuống ăn sáng rồi sẽ có tài xế đưa đón em đi học..
Và chính điều bất ngờ khi được cho phép đi học trở lại cùng cử chỉ dịu dàng đó của hắn làm cho ngồi bất động đến bây giờ.
Đã một 2 tuần trôi qua kể từ ngày cô được phép đi học, hắn đã biến mất, như một bóng ma lúc ẩn lúc hiện không thể nắm bắt được.Cô nhiều lúc có ý định trốn đi khỏi biệt thự nhưng không thể, bởi nếu vậy người thân của cô chắc chắn sẽ không toàn mạng.
Cô lặng lẽ xách balo ra khỏi lớp.Chợt cô đứng lại, cười khổ khi nghĩ đến phải trở về ngay lúc này.Và thế là Phương quyết định một mình tản bộ quanh sân trường.Vì sợ Chi phải lo lắng ình nên cô đã bảo cô ấy về trước.
San trường giờ đây thật vắng vẻ, mùa thu tới rồi.Lá khô vàng rụng dần, hệt như một tấm thảm trải dài lối đi.Cô như người lữ hành đơn độc trên con đường vàng đó, thân hình nhỏ nhắn bị màu vàng của lá khô và cái ảm đạm, buồn bã của mùa thu che lấp.Bỗng một giọng nói kêu cô:
-Này cô nhóc định một mình tận hưởng không khí mùa thu à!
Cô quay lại nhìn vào chàng trai đang mỉm cười với cô.Nụ cười ấy thật sáng và đẹp đẽ không như cô-một nụ cười đã lụi tàn.
Cô gượng gạo nở nụ cười, tay đưa lên vẫy vẫy đáp lại chàng trai:
-Hi, Kiệt.
Tô Kiệt chạy nhanh đến bên cô, gãi gãi đầu mình rồi nháy mắt với cô:
-giờ mới nói chuyện với cậu được.Cậu toàn tránh mình hoài.
Cô ngại ngùng khi bị cậu phát hiện sự trốn tránh của cô đối với cậu.Từ ngày rời khỏi biệt thự và biết dược thân phận khác của Tô Kiệ, cô dần lảng tránh đi.Dù không hiểu về cái gọi là “vương tử” ấy cuả cậu nhưng Phương biết đã đến lúc cô rời xa cậu ta.Mùi nguy hiểm toát ra từ cái tên và con người thật mà cô được chứng kiến lúc cậu chăm sóc cô.
-Đi một mình cũng buồn, rãnh thì đi tản bộ với mình luôn.Đi nào.
Cô khẽ đáp, nhẹ huých vào cánh tay Tô Kiệt ra hiệu cậu cùng đi với cô.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tâm sự với nhau.Bầu không khí dần dược nới lỏng, không còn sự ngột ngạt như lúc ban đầu nữa.
Khi cô quay trở về căn biệt thự, sự thoải mái và niềm vui nho nhỏ nhờ vào Tô Kiệt đã cho cô chút sinh khí sống.
-Cám ơn cậu, Tô Kiệt
Cô khẽ nói.
*****************
Trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh một nam, một nữa và không ai khác đó là cô và Tô Kiệt.Người đàn ông lơ đãng nhìn khóe môi đang cười nhẹ của người con gái, sự lạnh lẽo toát ra từ cái nhìn của người đàn ông.Li rượu đỏ chợt dao động trên bàn tay rắn chác, thư thái nhấp từng ngụm nhỏ thưởng thúc.Nó như màu của máu, đưa vào miệng của hắn.
-Điều tra người con trai kia.
Hắn lạnh giọng ra lệnh, ngón giữa bàn tay trái gõ nhẹ lên mặt bàn.
Hoàng Thiên gật đầu, theo mệnh lệnh lùi đi.Chỉ còn mình hắn trong căn phòng tối.Hắn không nói gì, ánh mắt vẫn siết chặt lên người con gái trên màn hình kia.Bỗng chốc, hắn nhàn nhạt lên tiếng:
-Chưa bao giờ em cười với tôi như vậy.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, sự tà mị ẩn sâu trong nụ cười ấy, thân hình cao lớn toát ra lạnh lẽo, toàn thân hắn tỏa ra hơi lạnh bao trùm khắp phòng.
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn - Dan_Nguyen2210