Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Blackmoore
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 22
B
a năm trước.
Thời tiết chuyển biến thất thường, bầu trời xám xịt trở thành tấm phông nền cho mấy ngày buồn tẻ ngột ngạt của tôi. Cuối cùng, đến ngày mưa thứ tư, tôi bọc chú mèo con vào một chiếc khăn choàng cũ, lèn nó vào trong áo khoác của mình. Sau đó tôi đội mũ bonnet, chống dù lên, rồi băng qua vạt rừng để đến nhà Sylvia. Qua cánh cửa kiểu Pháp, tôi thấy Sylvia và chạy lại gõ cửa. Bạn ấy nhanh chóng mở cửa cho tôi – lúc ấy đang nhỏ nước tong tong, vào phòng. May mắn cho tôi là không có mẹ bạn ấy ở đấy.
– Mình không ở nhà nổi nữa. – Tôi cất tiếng khi Sylvia giũ chiếc áo khoác ướt mưa của mình. – Eleanor cứ luôn miệng nói về anh chàng mới nhất của chị ấy, mình không muốn nghe thêm lời nào về những phẩm chất tốt đẹp của anh ta nữa. – Tôi giơ lên bọc khăn choàng. – Thế nên mình đã đưa nó sang chơi. – Sylvia reo lên một tiếng và mở chiếc khăn choàng cho đến khi lộ ra gương mặt vằn xám say ngủ của chú mèo.
– Mình rất vui vì bạn đã đến chơi. – Sylvia nói, đón chú mèo từ tôi và đu đưa nó trên tay như ru một em bé. – Mình sắp chết dí đến nơi rồi. Cả Henry cũng thế. Mấy ngày nay anh ấy nóng nảy và mất kiên nhẫn hết biết. Lúc nào cũng ca cẩm trời mưa, còn không ngớt nhìn chừng ra cửa sổ nữa chứ.
Trái tim tôi lại đập rộn lên, như mỗi lần tôi nghĩ đến Henry kể từ lúc anh cứu tôi lên từ dòng sông. Tôi không kể cho Sylvia nghe điều đó. Chỉ nói rằng tôi đã cứu được chú mèo, bỏ qua phần Henry đã nhảy xuống sông kéo tôi lên. Đó là bí mật đầu tiên tôi giấu Sylvia.
– Bạn đã nghĩ ra nên đặt tên nó là gì chưa? – Sylvia hỏi.
– Mình vẫn chưa chọn được cái tên nào ưng ý cả. Đang định nhờ bạn nghĩ hộ đây.
Sylvia ngắm nghía khuôn mặt chú mèo.
– Mình thấy nó rất hợp với tên Mimi.
Tôi nhăn mũi.
– Mimi?
– Ừ. Hay Dorothy cũng được, bạn có thể gọi tắt là Dot.
Tôi lắc đầu.
– Sao vậy? Mấy cái tên đó hay mà.
– Hãy cứ nghĩ thêm đã. – Tôi đáp. Sylvia lại nói thêm một lua vài cái tên nữa, tất cả đều khá ngớ ngẩn với tôi. Thật ra tôi cũng không thật sự để ý đến bạn ấy. Sự khó chịu quấy quả tôi suốt bốn ngày nay lại càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi nhận ra mình đang sốt ruột muốn gặp Henry. Càng ngồi lâu trong căn nhà này mà không được nhìn hay nghe tiếng Henry, tôi càng trở nên bồn chồn hơn.
Cuối cùng, tôi bèn đứng dậy, nói:
– Hay chúng ta đi hỏi Henry đi. Anh ấy luôn có những ý kiến hay. – Sylvia theo sau với chú mèo trên tay, lẩm bẩm rằng tên do mình nghĩ ra chắc chắn hay hơn của một anh con trai.
Tôi biết có thể tìm thấy Henry ở đâu. Hầu hết thời gian buổi chiều anh luôn dùng để ngồi bên chiếc bàn tròn trong thư phòng sau khi đã học với gia sư buổi sáng. Anh ấy học hành rất nghiêm túc. Cửa sổ trong thư phòng luôn để mở, khiến những cơn gió lùa vào, thổi tung những trang giấy của anh.
Tuy nhiên, vì trời mưa nên hôm nay những cánh cửa sổ đều được đóng kín, nến thắp quanh phòng đang hăng hái chiến đấu với bóng tối âm u của một ngày xám xịt.
– Henry, bọn em cần anh giúp, – Sylvia cất tiếng ngay khi chúng tôi đặt chân vào phòng.
Henry ngóc đầu lên và nhìn thẳng vào tôi. Tôi hóa đá tại chỗ, cảm giác như anh vừa tiết lộ một bí mật nào đó với ánh mắt ấy vậy. Nó mới lạ lẫm làm sao. Cùng lúc đan xen giữa một nghi vấn, một tuyên bố và một bí mật ẩn giấu. Sau đó anh cúi xuống, xếp bút và gập sách vở lại, rồi mới ngẩng lên nhìn chúng tôi. Ánh nhìn thâm trầm kín đáo đã biến mất. Chỉ còn lại Henry với khóe môi hơi nhếch mà thôi.
– Mấy đứa cần giúp gì nào? – Anh hỏi.
Sylvia giơ chú mèo lên.
– Bọn em không nghĩ ra được cái tên nào thích hợp cho nó.
– Xem nào, – Anh nói, đoạn đứng dậy, đi về phía chúng tôi. Sylvia trao chú mèo cho anh. Anh ôm nó tiến lại chỗ lò sưởi, nơi có ánh sáng mạnh nhất phòng. Quanh lò sưởi có đặt những chiếc ghế ngồi, dưới sàn trải thảm. Sylvia và tôi nối gót theo anh. Henry ngồi duỗi chân xuống thảm, tựa lưng vào ghế trường kỷ, nhấc chú mèo lên, săm soi nó từ trên xuống dưới.
– Em làm gì, – Anh nói, – … thì cũng đừng có theo cảm tính của con gái mà đặt cho nó mấy cái tên ngu ngốc, như Mimi hay Dot gì đó.
Sylvia kêu lên một tiếng như bị xúc phạm. Tôi thầm cười rồi ngồi xuống cạnh Henry.
– Em chẳng thấy Mimi hay Dot là ngu ngốc chỗ nào hết. – Sylvia nói, ngồi xuống cạnh tôi, với tay ra. Khi bạn ấy chộp lại chú mèo từ tay Henry, anh ấy liền liếc sang nhìn tôi. Thừa lúc Sylvia sao nhãng, anh nhanh chóng ghé vào tai tôi thầm thì:
– Em khỏe chứ?
Hơi thở của anh phả vào khiến tôi tê rần từ cổ xuống tận sống lưng. Tôi gật đầu, hỏi lại:
– Còn anh? – Đánh mắt liếc nhanh Sylvia một cái. Bạn ấy đang chôn mặt vào đám lông của chú mèo, mải mê nói:
– Mình thấy cái tên Mimi rất đẹp mà. Hai người không thấy vậy à?
– Anh có bị cảm không? – Tôi lầm rầm hỏi, không hiểu tại sao chuyện Henry cứu tôi lại trở thành bí mật, chỉ biết rằng bản thân muốn giữ nó lại cho chỉ riêng hai người. Càng nhẹ nhõm hơn là, tôi nhận ra Henry cũng nghĩ vậy. Vì điều ấy, trái tim tôi cứ bay lên cao, cao mãi.
Khóe miệng anh cong lên một nụ cười kiêu ngạo, lắc đầu nói:
– Anh từng bơi ở trong nước lạnh hơn đó nữa kìa. – Tôi nhìn xuống, thấy tay anh đặt rất gần tay tôi trên thảm. – Dù sao cũng cảm ơn em vì đã lo lắng cho anh, Kate. – Anh thì thầm.
Đôi môi sáng bừng nụ cười, trái tim vỡ òa hạnh phúc, qua khóe mắt, tôi liếc anh một cái tỏ ý rằng mình đã nghe thấy – và kìa ánh mắt lạ lẫm kia lại xuất hiện – mang theo một chút nghi vấn, một chút kín đoán, và một chút tỏ bày. Nhưng anh muốn bày tỏ điều gì, tôi chẳng thể nào biết được. Anh muốn hỏi điều gì, tôi cũng chịu chẳng hay. Còn bí mật, sợ rằng tôi sẽ không bao giờ được biết.
– Được rồi, nếu anh chê Mimi hay Dot. – Syliva lên tiếng. – thì hãy nghĩ một cái tên khác cho bọn em đi.
– Nó là mèo của Kate, – Henry đáp, – Tốt hơn hết là để cho em ấy tự đặt tên.
– Kate? – Sylvia hoang mang đảo mắt từ Henry sang tôi. – Là sao?
Tôi giơ tay đón chú mèo từ tay Sylvia, vờ bày ra vẻ mặt bình thường khi đặt nó xuống sàn và lấy ra một cuộn len mang theo trong túi áo để cho nó chơi. Nó dùng chân nghịch cuộn len, tôi nhấc mắt lên nhìn Sylvia, chuyên chú nói:
– Từ bây giờ, mình muốn được gọi là Kate.
Sylvia trắng nhợt mặt, lắc đầu.
– Mình sẽ không bao giờ gọi bạn như thế. Với mình bạn là Kitty, luôn là vậy.
Bạn ấy nói chắc như đinh đóng cột. Trái tim tôi chùng xuống. Có lẽ mọi người đều sẽ nghĩ như Sylvia. Nếu ngay cả người bạn thân nhất cũng không chấp nhận sự thay đổi đấy, thì tôi còn hy vọng gì ở những người khác đây?
Tôi đưa mắt nhìn xuống chú mèo của mình, cảm giác trái tim nhấp nhô chao đảo. Trong một khoảnh khoắc, tôi thấy như mình không có chỗ cho nó yên vị. Cũng không có ai để tôi tin cậy. Trong trái tim của phụ nữ thuộc dòng họ Worthington có quá nhiều toan tính, mưu mô, đổi chác và lạnh nhạt. Tôi muốn tìm một nơi an toàn cho nó. Có lẽ chú mèo này sẽ là một nơi đáng tin để gửi gắm – sinh vật đáng yêu này sẽ không o ép hay đòi hỏi tôi bất cứ điều gì.
– Trái tim trong tiếng Latin là gì? – Tôi hỏi khẽ Henry.
– Cor, – Anh cũng khe khẽ đáp lại, người hơi nghiêng về phía tôi. Tôi bắt gặp ánh mắt anh, đôi mắt xám thâm trầm nhìn vào mắt tôi như thể còn ẩn chứa một bí mật nào nữa – một bí mật chỉ mình anh biết rõ.
– Em có thể gọi nó là Cora, – Henry thầm thì, khẽ nhếch lên một nụ cười nửa miệng. – Như vậy người khác sẽ không đoán được.
Anh nhìn tôi. Và thấy được nhiều thứ nơi tôi, chỉ bằng ánh nhìn ấy. Lời anh nói khiến tôi biết rằng anh đã hiểu. Rằng chú mèo nhỏ ấy là nơi tôi gửi gắm trái tim, rằng tôi không muốn ai khác biết được điều thầm kín ấy. Ngoại trừ anh. Vì nhiều lý do, tôi không hề phản cảm khi anh biết bí mật ấy của mình. Tôi thẳng người lại, hơi cách anh một chút, rồi hắng giọng nói:
– Cora. Mình sẽ gọi nó là Cora.
Sylvia nhăn mày.
– Cora? Để gọi một con mèo?
Tôi bắn cho bạn ấy một cái nhìn bực bội, hàng mày cau lại. Bạn ấy có thể không gọi tôi bằng cái tên tôi đã chọn, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để bạn ấy lấn lướt trong chuyện tên mèo. Sau phút đầu kinh ngạc, bạn ấy liền dịu giọng nói:
– Mình rất thích.
Khi nhìn sang Henry, tôi thấy anh đang nhìn mình bằng một vẻ đăm chiêu như đang cố giải một câu đố. Tôi thích dáng vẻ thận trọng của anh. Tôi thích đôi mắt xám đăm chiêu của anh. Và khi anh đứng lên trở lại bàn học, tôi dõi theo anh, lần đầu tiên nhận thấy, hóa ra mình còn thích làm bạn với Henry hơn cả Sylvia.
Anh đẩy một quyển sách lên mặt bàn trước một chiếc ghế trống, nói:
– Nếu trong hai đứa có đứa nào thích, thì ở đây có một cuốn sách mới từ Luân Đôn. Về các loài chim.
Sylvia tỏ vẻ không nghe thấy. Bạn ấy nằm duỗi người trên thảm trước lò sưởi và gãi gãi lưng Cora. Tôi lia ánh mắt từ Sylvia tới chiếc bàn rồi lại quay về bạn ấy, sau đó tôi đứng lên, đến chỗ chiếc bàn.
– Em thích. – Tôi nói, ngồi xuống ghế rồi kéo quyển sách dày cộm lại trước mặt mình. Nó là một bộ sưu tập hình ảnh về các loài chim đã cũ nhưng rất đẹp, bên dưới có chú thích tên chim. Tôi liếc mắt lên bắt gặp Henry đang lia mắt xuống quyển sách của anh, không hề nhỡ mất nét cười hiện lên trên má mà anh muốn giấu đi. Tôi chòng chọc nhìn nếp cười ấy một lát, cảm giác có thứ gì đó rục rịch trong lòng. Lát sau, tôi bắt đầu tập trung vào quyển sách của mình.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Blackmoore
Julianne Donaldson
Blackmoore - Julianne Donaldson
https://isach.info/story.php?story=blackmoore__julianne_donaldson