Bệnh Tình Yêu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 22
ăn Quyên gặp được Giản Minh vào khoảng thời gian sau Tết, công ty Lăng Khang cần tuyển một vài người, tiến hành phỏng vấn bên bộ phận nhân sự. Giản Minh vốn dĩ đến tìm công việc ở một vị trí rất nhỏ, mức lương cũng không đặc biệt cao, nhưng xét cho cùng làm việc cho một công ty lớn, môi trường làm việc cũng tốt hơn, cơ hội vươn lên nhiều hơn, cho dù một vị trí nhỏ như thế, người tham gia ứng tuyển cũng rất đông. Đối thủ cạnh tranh của Giản Minh đều là những sinh viên mới ra trường, những người ở lứa tuổi này của cô, đáng nhẽ đã làm chủ quản, ngồi sau bàn làm việc xoi mói bắt bẻ người ta rồi mới đúng. Giản Minh cảm thấy, mặc dù điểm môn viết của mình không tệ, nhưng tổng hợp các nhân tố khác, cô cho rằng khả năng chiến thắng không cao, tốt nhất đừng lãng phí thời gian, tự dừng bước không đi tiếp nữa, bỏ chạy lúc lâm trận. Đứng đợi thang máy ở hành lang, không chịu được người đông, Giản Minh lại đang sốt ruột đi tham gia phỏng vấn ở một đơn vị khác cũng đang tuyển người, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn thấy một thang máy không có người, quả quyết bước tới nhấn nút thang máy. Còn nghĩ rằng, mấy người đó ngốc thật, chen chúc nhau chờ thang máy đó?
Trong thang máy Giản Minh đang chờ, chỉ có hai người, là Văn Quyên và một người bạn trong nhóm các quý bà của chị ấy. Người bạn này của Văn Quyên đi châu u du lịch mới về, mang về cho anh trai Lăng Khang phô mai Parmigiano Reggiano mà anh ấy yêu thích, mới sáng sớm đã mang đến, tiện thể đi ra ngoài dạo phố với Văn Quyên. Thang máy họ đi là thang máy chuyên dụng cho nhân viên quản lý cấp cao trong công ty, cho nên, khi Giản Minh mặc bộ quần áo rất quy củ, áo trắng váy đen, tác phong chẳng tự nhiên chút nào, nhìn thế nào cũng không giống “tầng lớp quản lý” men theo cửa thang máy bước vào, cảm thấy không hiểu ra làm sao cả. Có điều Văn Quyên là một bà chủ vô cùng hiền hòa, không làm khó dễ Giản Minh, còn hỏi, “Xuống lầu mấy?”.
“Lầu một, cảm ơn.” Giản Minh thoải mái tiếp nhận sự chăm sóc của Văn Quyên, không cảm thấy có gì khác thường.
Văn Quyên cũng không cảm thấy không được tôn trọng, còn than thở tầm phào với bạn mình, “Thời gian ấy à, trôi qua nhanh thật, cứ nhìn chúng ta đi, từ những thanh niên tốt đẹp của thời đại Ngũ Tứ, thoắt một cái biến thành những bà tám tuyệt đỉnh…”.
Người ta còn chưa kịp phản ứng lại với Văn Quyên, Giản Minh đã bật cười khì khì trước, con người của cô, từ trước đến nay đều dễ khóc mà cũng dễ cười, vừa cười vừa phát hiện ra mình liều lĩnh, vội vàng nhận lỗi, “Em xin lỗi ạ.”
Giản Minh đã cười như thế, bạn của Văn Quyên cũng không biết phải nói thế nào. Đúng lúc đó điện thoại của Văn Quyên đổ chuông, chị lấy điện thoại trong túi xách ra, động tác hơi mạnh, chiếc áo khoác mang đậm bản sắc nước ngoài đang mặc trên người xoạc xoạc, đứt chỉ phía trên vai áo.
Bạn của Văn Quyên trêu chị, “Ai bảo tham đồ rẻ, tốn năm mươi đồng rước cái của này về.”
Văn Quyên bận rộn xử lý xong cuộc điện thoại kia, hơi lo lắng, “Giờ phải làm sao đây?”.
Vừa nói xong, thang máy vừa đến lầu một, mọi người đáng lẽ phải đi ra, nhưng vì áo khoác của Văn Quyên có vấn đề, chị và bạn vẫn đứng yên.
Đáng lẽ Giản Minh cũng đi rồi, nhưng cô có ấn tượng sau sắc với câu nói đùa lúc nãy của Văn Quyên, hơn nữa cảm thấy Văn Quyên trông có vẻ cũng dễ gần, trong lòng tự nhiên có cảm giác gần gũi, một người bình thường không muốn xen vào câu chuyện của người khác chủ động yêu cầu, “Hay là để em may lại giúp chị, em có mang theo kim chỉ.”
Thứ nhất, Văn Quyên có cảm tình với cô bé hay cười và liều lĩnh này, thứ hai, cũng là vì hiếu kỳ, ai khi không đi ra đường mang theo kim chỉ làm gì? Mặc dù khâu vào rồi cũng không thật cần thiết lắm, nhưng vẫn đồng ý, “Được, thế làm phiền em vậy.” Thế rồi, mọi người đều ở Thời đại Ngũ Tứ[1] trong thang máy, Văn Quyên cởi áo khoác ra đưa cho Giản Minh khâu lại.
Trong túi xách của Giản Minh có một kim chỉ nho nhỏ, trong đó có đầy đủ các loại nút to nhỏ, chỉ đủ các màu, mấy cây kim, quả thật có màu chỉ hợp với màu áo khoác của Văn Quyên, cô nhanh nhẹn luồn kim, bắt chuyện với Văn Quyên, “Chiếc áo này đẹp quá, năm mươi tệ thôi sao, mua ở đâu vậy ạ?”.
Văn Quyên tự dưng có hứng, cố ý trêu Giản Minh, “Vớ được ở cái chợ bán sỉ bên cạnh sở thú đó.”
Giản Minh vốn luôn thật thà, tin ngay, “Đã lâu lắm rồi em không có thời gian ra phố, lúc nào phải đi ra đó vớ đại mới được.”
Văn Quyên và người bạn nghe Giản Minh nói thế mím môi cười suốt, họ không hề có ác ý, chỉ cảm thấy vui. Thực tế là Văn Quyên mua chiếc áo khoác này ở một sạp nhỏ của một người Di-gan bày bán tại Paris, năm mươi Euro. Chất liệu vải và đường may của chiếc áo này không phải cực kỳ tuyệt vời, kiểu dáng không nổi bật, nhưng sắc hoa được thiết kế rất tinh tế, Văn Quyên như bị tiếng sét ái tình, bị thu hút đến nỗi không cất bước chân lên nổi, cho dù khoác lên người có nhỏ hơn một size, kết quả cũng không phải tốt lắm, nhưng Văn Quyên nói, “Bà đây rất thích chiếc áo này, giống như ngoại tình vậy đó, đến cả thần linh cũng không thể ngăn cản được sự tồn tại của nó.” Một mực phải đem bằng được chiếc áo này về nhà, hơn nữa còn cảm thấy rằng, khoe khoang với nhóm các quý bà đó rằng mình đã mua được chiếc áo cực phẩm, độc nhất vô nhị chỉ với giá năm mươi Euro, tốt hơn nhiều so với mấy món hàng xa xỉ phẩm đắt tiền. Ai ngờ vừa mới mặc được mấy lần, chiếc áo cực phẩm đó xảy ra chuyện như thế này, nói thật, còn không bằng chiếc áo mua ở chợ bán sỉ về nữa. Văn Quyên rất thích tính thật thà của Giản Minh, phát huy hết cỡ tính dễ gần từ trước đến nay của mình, hỏi Giản Minh, “Tại sao lại lâu rồi không có thời gian dạo phố? Những cô gái xinh đẹp như em đây bận như thế nào cũng phải đi dạo phố mua sắm chứ?”.
Giản Minh lắc đầu, “Làm gì có thời gian, em còn phải đi tìm việc nữa.”
Văn Quyên giờ mới hiểu ra, “Ồ, em đến đây xin việc đó hả?”.
Giản Minh trả lời rằng đúng vậy.
Văn Quyên cảm thấy kỳ lạ, “Thi phỏng vấn giờ mới bắt đầu mà? Sao em lại đi?”.
Giản Minh trả lời, “Trời ơi, em thấy người nào cũng trẻ trung, tài giỏi hơn em hết. Hơn nữa bằng cấp của em cũng không đủ, công ty lớn như thế này, yêu cầu chắc cũng cao, em thấy mình chắc không được, đừng ham vui nữa.” Khuôn mặt cô tỏ vẻ ngưỡng mộ, “Chị không nhìn thấy đó thôi, mấy em đến xin làm ở vị trí thư ký rất chi là xinh đẹp, cứ giống như diễn viên ấy, tiếng Anh cũng giỏi nữa.”
Văn Quyên cười, “Tại em nhát gan đấy thôi, chị thấy em cũng đẹp mà. Em sợ sao không để người yêu đưa em đến đây? Chị thấy có nhiều người đến cùng với người yêu đó thôi.”
Mỗi lần bị hỏi đến câu hỏi này, Giản Minh cũng chỉ cười trừ, chuyển chủ đề, “Còn mấy mũi nữa thôi là xong.”
Cách trốn tránh của Giản Minh, một người già đời như Văn Quyên đây có nhắm mắt cũng hiểu ra vấn đề. Nhưng người hiểu biết vẫn đúng là người hiểu biết, không hỏi cặn kẽ hơn nữa, nhưng Văn Quyên cảm thấy mình rất có duyên với Giản Minh, xem ra đây là một cô gái nhã nhặn và hiền lành, còn biết khâu vá, người đầu tiên Văn Quyên nghĩ ngay đến là chú Hai nhà mình, có ý đồ cá nhân riêng, “Chia tay với người yêu rồi phải không?”.
Giản Minh gật đầu bừa, tùy tiện “dạ” một tiếng, “Nào, xong rồi đây ạ.”
Văn Quyên nhìn qua, may rất khéo, không nhìn thấy dấu may, hài lòng, ý đồ cá nhân kia càng thôi thúc trong lòng. Giản Minh chào chị, “Em đi đây, tạm biệt.” Văn Quyên ngăn lại, “Đợi đã, em gái, em tên gì?”
“Em tên Giản Minh ạ.”
“Ồ, Giản Minh à, bây giờ em đi đâu vậy, mấy chị em mình đi ăn trưa đi, cứ coi như để cảm ơn em.” Lời mời của Văn Quyên hình như không đúng lúc lắm, mới hơn chín giờ sáng, mời ăn cơm trưa nghe có vẻ kỳ cục thế nào đó.
Giản Minh vui vẻ, “Không cần đâu ạ, chút việc cỏn con đó, chị đừng khách sáo. Em còn phải chạy qua chỗ khác tham gia thi phỏng vấn nữa.”
Văn Quyên hỏi cho đến cùng, “Công việc tiếp theo đây em xin làm ở vị trí nào thế?” Nghe Giản Minh nói làm ở vị trí bán hàng, Văn Quyên lập tức ra sức phản đối cô, “Làm ở vị trí bán hàng phải nhanh tay nhanh mắt, nhìn xa trông rộng, người nào người nấy thành tinh rồi, phải nhanh mồm nhanh miệng, phải có con mắt nhìn đời, em không được đâu, nghe lời chị, mau lên trên kia thi phỏng vấn đi.”
Giản Minh ngẩn ngơ nhìn Văn Quyên, chị cũng thẳng thắn quá nhỉ? Lúc này mới bắt đầu suy nghĩ, chị này là ai đây? Nhân viên của công ty này à? Nhìn tuổi tác, chắc cũng phải làm ở vị trí chủ quản, nhưng nhìn chị ấy lại không giống. Nếu không phải là chủ quản, thì nhìn khí phách cũng có vẻ mạnh mẽ.
Thấy Giản Minh đang đứng sững ra kia, Văn Quyên nói rõ cho cô, “Chúng ta không nói chuyện khác, chỉ nói chuyện thang máy thôi, em cứ lao đầu vào mà đi, em có biết tại sao trước thang máy này không có ai đứng chờ không?”. Giản Minh mù tịt lắc đầu, Văn Quyên nói, “Thấy chưa, việc này em còn không hiểu, làm sao mà làm bán hàng được, được rồi, nghe lời chị, lên trên kia đi.” Không nói năng lôi thôi gì nữa, đẩy Giản Minh vào trong thang máy, “Em lên đi, chị bảo đảm họ sẽ tuyển dụng em.” Để làm cho lời nói của mình có trọng lượng hơn, Văn Quyên giải thích thêm một vấn đề nghe có vẻ rất thần bí, “Em nhìn thấy áo của chị không? Đây là áo mua được của người Di-gan, em có biết người Di-gan không? Biết coi bói đó. Lên đi, chị ở đây chờ em, em thi xong xuống đây tìm chị…”. Đợi thang máy vừa đóng của lại, Văn Quyên gọi điện thoại cho Lăng Khang, “Anh muốn tuyển dụng một thư ký như thế nào, em có quyền được hỏi không? Em nhắm trúng một người…”.
Không phải Giản Minh nghe lời Văn Quyên, cô bị Văn Quyên đả kích mới như sực tỉnh ra, trước thang máy này không có ai đứng chờ không phải vì người ta ngu ngốc, không nhìn thấy, mà bởi vì thang máy này đại diện cho danh vọng và quyền lực mà người bình thường không tiện đến gần, những lời nói của chị gặp trong thang máy lúc nãy không sai, cô, có phải sinh ra để làm ở vị trí kinh doanh không? Giản Minh rầu rĩ, đứng trong đám người đến thi phỏng vấn, không hề nóng lòng muốn thử, không hề cam tâm tình nguyện, thực ra trong lòng biết rằng đây là một con đường chết mà cứ đâm vào, trong tình huống không có lối ra nào khác, cô tiến vào tham gia vòng thi phỏng vấn.
Trong số những người đến tham gia phỏng vấn, thời gian Giản Minh bị hỏi ngắn nhất. Chỉ có một câu hỏi, “Chị có biết xin vào làm ở vị trí nào không?”. Giản Minh trả lời, “Biết chứ.” Người ta nói, “Nhưng chúng tôi cảm thấy vị trí thư ký của chủ tịch có vẻ hợp với chị hơn, chị được tuyển dụng rồi.” Giơ tay về phía Giản Minh, “Hoan nghênh chị gia nhập vào công ty chúng tôi.” Giản Minh bắt tay một cách máy móc với người ta, đờ đẫn, lên tiếng, “Cảm ơn.” Sau đó đi ra, xuống tầng một tìm người chị Di-gan biết coi bói kia trước đã, chẳng thấy bóng dáng đâu. Giản Minh suy nghĩ một lúc, cảm thấy việc này không có tính chân thực lắm, vội chạy lên trên kia hỏi phòng nhân sự, “Tôi được tuyển dụng thật rồi à?”. “Vâng, chắc chắn được tuyển dụng rồi.”
“Tại sao?”.
Người ta hỏi lại, “Vào làm đây không tốt sao?”.
Thực ra những việc suy nghĩ thế nào cũng không thể tin được như thế này, đáng nhẽ có thể trốn được thì trốn đi, nhưng những điều kiện làm việc ở đây rất thu hút người ta, Giản Minh trả lời ngay tắp lự, “Tốt chứ, lúc nào thì đi làm?”.
“Bây giờ em đưa chị đi gặp chủ tịch tập đoàn Lăng Văn, mời theo em.”
Giản Minh quá đỗi kinh ngạc…
“Sau đó Giản Minh nói với chị, đúng là gặp được Quan Thế m Bồ Tát…”, Văn Quyên cười lớn.
Lăng Lệ vui theo, “Chị dâu, cảm ơn chị.”
“Không cần phải cảm ơn, thực ra khi mẹ cháu nhìn thấy cô ấy là đã nghĩ đến chú rồi.” Trọng Hằng làm ra vẻ thần bí, “Có điều, việc thú vị nhất không phải là chuyện đó.”
Lăng Lệ nghi hoặc, “Là chuyện nào?”.
Lăng Khang nói, “Chuyện thú vị nhất nằm ở chỗ, khi chị dâu em muốn giới thiệu bạn trai cho cô ấy, cô ấy từ chối, cô ấy nói trong lòng cô ấy có người rồi.”
Lăng Lệ cứng người, ngồi chờ anh trai như kiểu chờ bị tuyên án vậy.
Anh trai vỗ vỗ vào lưng em trai, “Đừng căng thẳng làm gì, Giản Minh nói người trong lòng của cô ấy là một bác sĩ, đối xử với cô ấy rất tốt. Cả nhà chúng ta có biết người đó là em đâu, liền nghĩ rằng bác sĩ nhà chúng ta đã chậm chân hơn rồi, cô ấy tỏ ra rất kiên định, hoàn toàn không cho chị dâu em cơ hội nào, anh chị cảm thấy cũng không nên miễn cướng, tạm thời để yên quan sát tình hình có biến chuyển không, hơn nữa em cũng không có ý định đi xem mắt, nên anh chị cũng không sắp xếp, bây giờ xem ra hiểu sai hết rồi.” Nói xong, cả nhà cùng bật cười ha hả.
Lăng Lệ chen vào ngồi bên cạnh anh trai và chị dâu, đi vào trọng điểm, “Trước đây, có sắp xếp gì vậy ạ?”.
“Xem mắt chứ gì.”
Lăng Lệ ra sức gật đầu, “Xem mắt sao, vụ này được đó.”
Cả nhà ngồi ngẩn ra, “Em biết người ta ở đâu rồi, còn xem mắt cái quái gì nữa?”.
“Em vừa mới chọc giận cô ấy rồi.” Lăng Lệ thật thà, “Em cứ nghĩ rằng cô ấy nhận sự chăm sóc của tên La Thế Triết kia, chọc cô ấy giận luôn.”
Văn Quyên nói, “Tính khí của Giản Minh rất dễ thương, không giận em lâu đâu, chút hiểu lầm đó, nói rõ là được thôi mà.”
Lăng Lệ rụt rè, “Không được, em sợ cô đấy không thèm quan tâm đến em nữa.”
Lăng Khang cứ thở dài suốt, “Em xem, em vô dụng quá.”
Văn Quyên đã đồng ý, “Được rồi, được rồi, vài ngày nữa, chị tìm lý do gì đó, nói trong nhà mời khách, nhờ cô ấy đến giúp đỡ cho chị một chút, cho em một cơ hội.” Lại cảnh cáo, “Chú Lệ này, đừng trách chị dâu không nói trước, đến lúc đó em phải nhanh nhạy một chút, đừng có kéo mấy thứ tầm phào ra nữa, may là Giản Minh tính khí tốt, gặp chị ấy à, đã cho em một cái bạt tai rồi.”
Lăng Lệ lĩnh giáo, “Không có lần sau đâu ạ.” Rồi yêu cầu, “Chị dâu, tối mai chúng ta làm cơm mời khách được không?”.
Cả ba người còn lại của nhà họ Lăng đầu óc quay cuồng, Lăng Khang nói, “Nhưng khách mời ngày mai của nhà chúng ta có hết sốt được hay không đã?”.
Lăng Lệ đứng dậy, “Bây giờ em về bệnh viện, truyền thuốc ngay lập tức.”
Lăng Khang cũng đứng dậy, y như dỗ dành con trai, “Như thế mới đúng chứ, nào, để anh đưa em đi.”
Trên đường Lăng Lệ về bệnh viện, gửi một tin nhắn cho Giản Minh, “Minh, quên mất nhắc em, anh đang cảm, bình đựng nước phải khử trùng trước mới được sử dụng.” Biết trước Giản Minh sẽ không trả lời anh, anh nhanh nhẹn tìm một chiếc giường ở phòng khám bệnh, truyền thuốc, đi vào giấc ngủ ngon lành.
Chú thích
[1] Thời đại Ngũ Tứ: Vào khoảng thời gian xảy ra phong trào Ngũ Tứ, là một phong trào đấu tranh rộng lớn của sinh viên, học sinh, thị dân, trí thức Trung Quốc, vì nổ ra đúng vào ngày 4 tháng 5 năm 1919 nên được gọi là phong trào Ngũ Tứ.
Bệnh Tình Yêu Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh Bệnh Tình Yêu