Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vườn Trẻ Thiên Đình
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 22: Nhật Nguyệt
N
gươi cũng muốn truyền tiên khí cho ta sao
Những bé con kia còn đang ở Dao Trì, trong Ngọc Thanh Cung hiếm khi vô cùng yên tĩnh. Phù Lê ôm Bạch Trạch đi vào, đem người đặt trên đệm mềm, phất nhẹ ống tay áo, nguyên bản đình viện cung thất (phòng ở trong cung)ngổn ngang bừa bộn, tức khắc khôi phục lại dáng vẻ như lúc ban đầu.
Đại khái là xuất phát từ bản năng của thú, nhìn thấy vật gì chuyển động là lại muốn vồ, Bạch Trạch đang ngất ngất ngây ngây vươn tay ra, nắm lấy tay áo vung lên của Phù Lê.
Phù Lê bị y kéo ngã sấp về phía trước, nhanh chóng dùng tay chống đỡ phía hai bên cơ thể, mới tránh được cảnh nện thẳng vào trên người Bạch Trạch.
“Phù Lê…” Bạch Trạch vẫn còn cười khúc khích, nắm tay áo Phù Lê không buông, nhìn một lúc, đột nhiên nhíu mày lại.
“Khó chịu sao?” Phù Lê thấp giọng hỏi, sờ sờ trán Bạch Trạch. Bởi vì là thần thú hệ thủy, nhiệt độ cơ thể Bạch Trạch luôn thấp hơn những người khác, bây giờ sờ nhưng lại có chút phỏng tay.
“Nóng…” Bạch Trạch đưa tay gỡ bỏ mao mao trên cổ áo, động tác thô bạo, đem quần áo bên trong cũng kéo ra, lộ một mảng da thịt trắng nõn trơn bóng, phía trên còn có một tầng mồ hôi thấm ra.
Phù Lê lập tức nắm chặt cổ tay Bạch Trạch, không để cho y tiếp tục cởi loạn, nhìn chằm chằm chỗ da thịt lộ ra chốc lát, lúc này mới vươn tay giúp y đem ngoại sam (áo ngoài) cởi ra.
Trên cổ ngoại sam có một vòng mao mao, sau khi cởi, chỉ còn dư lại trung y mỏng manh trắng như tuyết bên trong, chiếc áo như được làm từ giao tiêu mềm mại, dính sát vào người Bạch Trạch, đai lưng lam nhạt buộc bên hông, phác họa rõ đường nét da thịt cơ thể.
Phù Lê hít sâu một hơi, từ trong tay áo lấy ra một cái khăn thanh sắc, ở trong tay nhẹ nhàng run lên, hóa thành một cái chăn mỏng màu xanh, đắp lên cho Bạch Trạch.
“Gừ gừ!” Bạch Trạch phát ra một tiếng hừ nhẹ, như tiếng của một bé thú nhỏ làm nũng, đưa tay, bám vào bả vai Phù Lê, mở to đôi mắt ôn hòa trong vắt như nước, mơ mơ màng màng nhìn hắn. Người trước mặt, áo xanh tóc đen, mặt mày thanh lãnh, dường như đã gặp ở nơi nào.
…
Lửa cháy ngập trời ngăn lại con đường sống duy nhất, pháp lực đã tiêu hao hết, hiện tại cả bò cũng không bò nổi. Cửu Anh mọc ra răng nanh đỏ sậm, đứng rít gào cách đó không xa, bị một lồng kết giới to lớn bao vây, mà con Xích Viêm Kim Nghê vàng rực rỡ kia, đột nhiên phun một ngọn kim diễm về phía Bạch Trạch. Tiên y màu xanh bay phấp phới trong gió, chặn lại một đòn trí mạng kia, nhưng đôi mắt Bạch Trạch vẫn bị kim diễm làm tổn thương, y chỉ kịp liếc mắt nhìn gò má của người ấy, rồi ngay lập tức bị đau đớn rời đi toàn bộ sự chú ý.
“Bạch Trạch…” Là ai đang gọi y? Là ai?
Một đôi môi mềm mại nhẹ nhàng dán vào, ôn nhu truyền một luồng tiên khí, giảm bớt đau đớn ở mắt, nhưng cũng làm cho ý thức dần dần mơ hồ.
…
Bạch Trạch híp mắt nhìn Phù Lê càng ngày càng gần: “Ngươi cũng muốn truyền tiên khí cho ta sao?”
Phù Lê nhìn y, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn không?”
“Muốn… rất thoải mái… a…” Bạch Trạch ngốc hề hề nói, một đôi môi mỏng thanh mát liền dán vào, xúc cảm mềm mại, giống như đã từng quen biết. Nhưng bây giờ trong đầu Bạch Trạch giống như tương hồ (keo sữa), không còn sức để suy nghĩ, nghi hoặc vừa lóe lên bỗng bị truyền một luồng tiên khí, làm cho y không nhịn được mà khẽ ngâm một tiếng.
Phù Lê nhấc ngón tay, tháo dây cột tóc của Bạch Trạch, sợi tóc dài nhỏ trơn mượt ở phía sau tản ra, xõa tung trên tấm đệm mềm. Khẽ vuốt phía sau người Bạch Trạch, chỉ nghĩ truyền cho y một hơi rồi buông ra, thế nhưng hai tay không nghe sai khiến, ngược lại còn đem người ôm càng chặt hơn.
Lúc này bạch quang lóe lên, đôi môi mềm mại trơn bóng mang theo hơi nước trong veo liền biến mất, thay vào đó là một cái miệng đầy lông ướt nhẹp.
Phun mao mao trong miệng ra, Phù Lê nhìn cục lông nhỏ trắng như tuyết trong lồng ngực mình, khẽ thở dài một cái.
“Gừ gừ!” Cục lông nhỏ dụi dụi vào trong ngực Phù Lê, hài lòng mà ngủ thiếp đi.
Chờ đến lúc bọn Lão Quân quay trở lại, liền nhìn thấy Thiên Tôn bé con ôm một cục lông nhỏ cỡ lòng bàn tay, nằm trên tấm đệm mềm màu xanh nhạt, ngủ say sưa.
“Phải làm sao bây giờ?” Thất Tinh Bắc Đẩu ôm mấy bé con trở lại, có chút há hốc mồm.
“Thả ta xuống!” Lão Quân uốn éo cơ thể nho nhỏ, không cho Thiên Xu Tinh Quân ôm nữa.
Thiên Xu Tinh Quân đành đem Lão Quân buông xuống. Vừa chạm vào đất, Lão Quân liền dang đôi chân ngắn cũn chạy về phía đệm của Phù Lê, dùng sức nhào tới.
Phù Lê ngay tại lúc bọn họ đi vào đã sớm tỉnh rồi, ôm Tiểu Bạch Trạch lăn khỏi chỗ nằm, làm cho Lão Quân cắm đầu vào trong tấm đệm mềm, trồng cây chuối.
“Làm sao?” Phù Lê ngồi dậy, dùng chân đè lên mông Lão Quân, đem ông đạp ra xa một chút.
“Đám Thất Tinh này nói, có thể làm cho chúng ta biến trở về như cũ!” Lý Tịnh vội vàng xen mồm vào, từ trong lồng ngực Ngọc Hành Tinh Quân nhảy xuống, tiện thể đá cẳng chân Ngọc Hành Tinh Quân một phát.
“Ai ui!” Ngọc Hành Tinh Quân bị đá đến lảo đảo, nhe răng nhếch miệng nói: “Nguyên Soái, tiểu tiên không có đắc tội ngươi mà?”
“Ngươi vừa nãy cũng cướp tháp của ta, tưởng ta không biết sao?” Lý Tịnh vung vẩy tiểu bảo tháp trong tay, tức giận nói không ngừng.
“Tất cả câm miệng!” Phù Lê che lỗ tai cục lông trong lòng, thấp giọng quát lớn, mọi người đang cãi nhau bỗng chốc yên tĩnh lại: “Có việc gì, chờ Bạch Trạch tỉnh rồi bàn tiếp, các ngươi lui ra đi.”
Thất Tinh Bắc Đẩu đồng thời rụt cổ lại, Ngọc Hành Tinh Quân nhỏ giọng nói với Thiên Xu Tinh Quân: “Lão Đại, ngươi có cảm giác được không, Thiên Tôn cùng các bé con khác không giống nhau lắm.”
Thiên Xu Tinh Quân lôi kéo Thất Tinh Bắc Đẩu lui ra ngoài sân, cửa lớn cung thất Ngọc Thanh Cung liền ầm ầm khép lại. Quay đầu, nhìn Lý Tịnh và Lão Quân bắt đầu chơi bắn bi, lại nhìn Đông Hoa Đế Quân ngồi một bên gặm quả Phù Tang… tâm trí Thiên Tôn, dường như trưởng thành hơn một chút so với mấy bé con này.
“Thiên Tôn từ trước đến giờ vẫn luôn thận trọng hơn người khác, chuyện này có gì đáng ngạc nhiên?” Bách Hoa Tiên Tử ôm Nguyệt Lão đi tới, hai bên khóe miệng vẫn không hạ xuống được. Bởi vì không dám ôm Đế Quân, nàng liền cầm mật bách hoa đi đến Nguyệt Hạ Tiên Cung dụ Nguyệt Lão, Nguyệt Lão ăn được mật liền bé ngoan đưa tay cho ôm.
Chờ Bạch Trạch tỉnh ngủ, đã là lúc chạng vạng, phát hiện mình lại biến thành cục lông nhỏ, nhất thời cứng người một lúc, dúi đầu vào trong chăn không dám ló ra ngoài.
Phù Lê duỗi ngón tay ngăn ngắn ra, chọt chọt vào mông cục lông. Mao mao trắng như tuyết bỗng chốc xù hết lên, Bạch Trạch xoay đầu lại, nhe răng với bé con dám to gan chọt mông y, phát hiện ra xung quanh ngoại trừ Tiểu Tiểu Phù Lê thì không có những người khác, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, rũ rũ lông, nhảy xuống khỏi đệm mềm, biến thành hình người, đem Thiên Tôn ngủ đến mềm nhũn cả người ôm lấy.
Cứ cảm thấy như mình đã quên mất chuyện gì quan trọng, Bạch Trạch gãi đầu một cái, ôm Phù Lê đi ra ngoài. Trong đầu dần hiện lên một cảnh tượng ngắn ngủi, trên môi tựa hồ còn lưu lại xúc cảm mềm mại kia… Bạch Trạch cứng đờ người, cúi đầu nhìn bé con trong ngực, Thiên Tôn mở một đôi mắt thật to, đáy mắt kia thâm thúy lại trong suốt, không có mảy may chút tạp niệm.
Vẫy vẫy đầu, Bạch Trạch trong lòng âm thầm phỉ nhổ chính mình, sao có thể nằm mơ đến chuyện không thể tả vậy chứ, đọc thầm một lần Thanh Tâm Quyết, giơ tay đẩy cửa lớn Ngọc Thanh Cung.
Tinh thần (ngôi sao), đã tồn tại ngay sau thuở khai thiên lập địa, bên trong bầu trời đầy ánh sao chất chứa vô vàn huyền bí của đất trời. Làm Tinh Quân được truyền thừa ký ức của tinh thần, luôn có thể biết được một số chuyện mà người khác không biết. Tỷ như, làm sao để tiêu trừ sức mạnh luân hồi.
“Sức mạnh luân hồi, kỳ thực là do nhật thăng nguyệt lạc tạo thành, chỉ cần để mặt trăng và mặt trời lên xuống về hướng ngược lại một lần, sức mạnh luân hồi sẽ tiêu tan.” Thiên Xu Tinh Quân nghiêm túc nói.
“Nói thì đơn giản, nhưng nhật thăng nguyệt lạc đâu có thể dễ dàng khống chế như vậy?” Trong miệng Na Tra ngậm một ngọn tiên thảo, đứng khoanh tay tựa người trên cột trụ hành lang.
“Cái này dễ thôi, bảo Đông Hoa đi thông tri cho Kim Ô, đánh từ phía tây về cực đông. Lại kêu Thiên Cẩu thực nguyệt, đem nhật nguyệt xoay chuyển đảo ngược, vậy là được rồi!” Ngọc Đế ôm tức phụ đến vườn trẻ, nghe được lời Thiên Xu nói, rất là kích động. Rốt cuộc cũng có biện pháp giải quyết sức mạnh luân hồi, hắn chỉ sợ tình hình này mà cứ tiếp tục kéo dài, đến thời điểm thần tiên trên thiên giới đều biến thành bé con, cục diện liền khó mà khống chế được.
Bạch Trạch chăm chú nghe xong, khẽ vuốt cằm, bất luận có tác dụng hay không, cũng phải thử một lần xem mới biết được. Sớm ngày giải quyết xong sức mạnh luân hồi, y mới có thể trở về núi Thương Trạch ngủ tiếp.
“Kim Ô từ lâu đã không nghe lời ta, làm sao chịu ra roi?” Đông Hoa Đế Quân đem miếng Phù Tang cuối cùng ăn xong, xòe tay ra để Bạch Trạch rửa rửa.
Bạch Trạch đem hai ngón tay khép lại, một dòng suối trong vắt từ ngón tay phun ra, đem tay nhỏ dính nhớp nháp rửa sạch sẽ.
“Ngươi cầm theo cung Xạ Nhật đi.” Phù Lê mặt không cảm xúc nói. (vietsub: không nghe bắn bỏ =)))
NOTE:
cung Xạ Nhật là cây cung Hậu Nghệ dùng để bắn rụng chín mặt trời, cũng chính là chín con Thái Dương Kim Ô. Nay chỉ còn dư lại một con duy nhất.
Đông Hoa: “… Cũng được.”
Còn Thiên Cẩu (Khiếu Thiên Khuyển)… Ngọc Đế giật giật khóe miệng, ôm tức phụ nhà mình đứng dậy: “Bạch Trạch à, việc này giao cho ngươi đó.”
Thiên Cẩu bây giờ là thần cẩu nhà Nhị Lang Thần, người mà Ngọc Đế sợ nhìn thấy nhất cũng chính là Nhị Lang Thần.
“Hả?” Bạch Trạch trợn tròn mắt lên, chỉ chỉ nhật nguyệt trên trời, lại chỉ chỉ mình, thấy Ngọc Đế vô cùng không có nghĩa khí ra sức gật đầu. Vô lực nằm bò trên bàn, tại sao vụ này lại tới phiên y quản?
Thất Tinh Bắc Đẩu cùng Bách Hoa Tiên Tử đồng tình vỗ vỗ vai Bạch Trạch, theo gót Ngọc Đế như một làn khói chạy đi.
“Đi thôi.” Na Tra phun nhánh cỏ trong miệng ra, vỗ tay một cái.
Bạch Trạch nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên: “Na Tra, quả nhiên vẫn là ngươi tốt nhất.”
Na Tra xách cổ cha nhỏ – đang đá đá cẳng chân nó – ném qua một bên. Mỗi ngày đối mặt với một Lý Tịnh như này, nó cũng rất mệt.
“Ngươi cùng Đông Hoa đi tìm Kim Ô, ta với Thiên Tôn sẽ đi tìm Thiên Cẩu.” Bạch Trạch suy nghĩ một chút, để Na Tra và Đông Hoa Đế Quân cùng đi tới cực đông, vì nếu như thật sự cần dùng đến cung Xạ Nhật để uy hiếp Kim Ô, cần phải có Na Tra ra tay.
Na Tra không có dị nghị gì, lôi kéo Đông Hoa rời đi.
“Chúng ta thì sao?” Nguyệt Lão ngẩng đầu nhỏ lên hỏi.
“Các ngươi ở lại Ngọc Thanh Cung trông nhà, không cho đánh nhau, biết chưa?” Bạch Trạch xoa xoa mái tóc trắng mềm mại của Tiểu Tiểu Nguyệt Lão.
Ba bé con cùng nhau gật đầu, nhìn trông hiểu chuyện vô cùng, Bạch Trạch yên lòng bước lên mây bay đi. Chờ đến khi bóng lưng Bạch Trạch và Phù Lê biến mất phía chân trời, trong Ngọc Thanh Cung lập tức vang lên một tiếng hoan hô.
“Chúng ta chơi cưỡi ngựa đi!”
“Được đó, cưỡi ngựa đánh trận!”
“Bạch Trạch nói không cho đánh nhau…”
Nhị Lang Thần – Dương Tiễn, vốn là cháu ngoại trai nhà Ngọc Đế, nhưng cùng Ngọc Đế quan hệ bất hòa, không muốn ở lại thiên đình nên dọn ra riêng, thường trú tại Quán Giang Khẩu dưới nhân gian. Bạch Trạch mang Phù Lê đi tới Quán Giang, bốn phía hoa thắm liễu xanh, cỏ non khắp chốn, phong cảnh tươi đẹp.
NOTE:
cậu bé ba mắt Dương Tiễn là con trai thứ hai của Giao Cơ Tiên Tử – em gái Ngọc Đế, chính vì thế nên được gọi là ‘Nhị Lang’. Giao Cơ Tiên Tử trốn xuống trần gian yêu đương với một phàm nhân nên bị thiên giới truy bắt và nhốt vào trong núi.
Quán Giang Khẩu có miếu Nhị Lang Thần, đó là một tòa miếu thờ không rộng lắm. Là chiến thần đệ nhất thiên giới, Nhị Lang Thần từ trước đến giờ không thiếu cung phụng, bách tính đến đây bái lạy nhiều vô cùng, Bạch Trạch đứng trong đám người, bị chen đến ngã trái ngã phải.
“Nhị Lang Thần sẽ nghe lời ngươi chứ?” Phù Lê nhìn tượng đất Nhị Lang Thần mặt trắng không râu bên trong chính đường, hơi nhíu mày.
“Nghe, hai chúng ta quan hệ rất tốt.” Bạch Trạch thuận miệng đáp một câu, ôm Phù Lê đi về phía đằng sau miếu thờ.
Phù Lê mím môi, chậm rãi nắm chặt mao mao cổ áo Bạch Trạch.
—— Tiểu kịch trường: Bục giảng phổ cập tri thức của Lão Quân
Lão Quân: Tiên khí, chứa đựng tinh hoa tiên lực tinh khiết nhất của bản thân tiên nhân, có để dùng để giảm đau, chữa thương, hiệu quả giống như gây mê.
Nguyệt Lão: *giơ tay* Truyền tiên khí đều phải miệng đối miệng sao?
Lão Quân: Sai lầm, truyền tiên khí chỉ cần quay vào mặt người thổi một cái là xong.
Nguyệt Lão: *giơ tay* Ngày đó tại sao Thiên Tôn lại phải miệng đối miệng?
Lão Quân: Vấn đề này không phù hợp với trẻ nhỏ, không thể trả lời trong tiết học.
Nguyệt Lão: *ngoan ngoãn* Vâng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vườn Trẻ Thiên Đình
Lục Dã Thiên Hạc
Vườn Trẻ Thiên Đình - Lục Dã Thiên Hạc
https://isach.info/story.php?story=vuon_tre_thien_dinh__luc_da_thien_hac