Kỳ 22 - Sao Chổi Đâm Vào Trái Đất
hù chợt reo tên:
- Có cách rồi!
Cô bé Hận hỏi dồn:
- Cách gì vậy anh Hai?
Thù nháy mắt ra vẻ bí mật, tiến về phía tên Gấu đen đang ngồi thu lu ở góc hang. Vừa tra hỏi, vừa lắng nghe Gấu đen trả lời, một lúc sau Thù quay trở lại, bảo Kim Thúy:
- Bây giờ mở máy đi! Tui sẽ nói chuyện với bọn trong nhà nghỉ...
Kim Thúy chưa hết ngạc nhiên thì Hận đã vui vẻ kêu lên:
- A! Tui biết rồi, anh Hai dùng cái tài giả giọng chứ gì! Chị Thúy, chị chưa biết đâu, anh Hai tui có tài giả giọng hay lắm, mấy con thú nghe ảnh kêu còn tưởng lầm là đồng loại của chúng nữa đó!
Kim Thúy bật máy bộ đàm, đưa cho tên con trai. Thù kề môi vô máy, miệng phát ra giọng nói giống hệt tiếng nói của Gấu đen:
- A lô! Nhà nghỉ đó hả? Ờ... ờ... Gấu đen đây! Đã bắt được con mồi rồi. Tao phải đưa nó về thành phố gấp. Tụi bây lái chiếc xe hơi của tao ra chỗ ngã ba đường mòn ở cửa rừng. Để xe đó cho tao. Xong tụi bây phải trở về nhà nghỉ liền để giữ liên lạc với Phái viên nghe chưa. Lặp lại coi... Ờ, tốt. Thôi nghe!
Kim Thúy cầm lại cái máy bộ đàm, tỏ ra lo lắng:
- Nhưng... anh có biết lái xe không?
Thù nhún vai:
- Lo gì!
Cô bé Hận thêm vào:
- Xe be chở gỗ ảnh còn “chơi” được, nói gì ba cái xe hơi nhỏ xíu đó, phải không anh Hai?
Không thèm trả lời cầu hỏi của em gái, Thù bước đến cái xác to thù lù và nồng khét của con cọp, hắn áp tai vào ngực nó, đưa bàn tay xòe úp lên mũi nó, hắn lẩm bẩm:
- Không sao, chỉ bị mê ngủ thôi.
Quay lại với Kim Thúy và Hận, Thù ra lệnh:
- Bây giờ mình lên đường ra ngã ba chỗ cửa rừng ngay. Tui cõng con cọp, Thúy và con Hận giải tên Gấu đen, cẩn thận với nó nghe!
Lệnh xong, Thù quỳ xuống xốc con cọp quàng qua vai trông như một chiếc khăn choàng khổng lồ, hai tay hắn nắm lấy bàn chân cọp đã bị trói cứng. Cả bọn đi ra cửa hang. Rừng thẳm vẫn mù mịt tối...
o O o
Tên Phái viên quát vào cái mặt sưng húp của tên vệ sĩ:
- Nuôi chúng mày no cơm ấm cật, có cái việc theo dõi thằng Hoàng Tử Bé cũng không xong nghĩa là làm sao? Đây giờ nó trốn đi đâu rồi, hả?
Gã vệ sĩ co rúm người lại:
- Thưa sếp, em không biết ạ!
Gã vệ sĩ vừa trả lời, vừa quan sát kỹ thắt lưng tên Phái viên. Gã mừng thầm vì thấy Phái viên đã chuẩn bị đi ngủ nên không mang cái nịt điều khiển từ xa. Đột ngột Phái viên ra lệnh:
- Mày lấy cái nịt trên đầu giường kia đưa cho ta, mau lên!
Tên vệ sĩ líu ríu bước đến cầm sợi dây thắt lưng bằng da to bản có hàng chục nút bấm, trên đó có cả cái nút quyết định số phận của gã. Gã bước đến lấy sợi thắt lưng cho Phái viên. Khi Phái viên đưa tay định cầm thì tên vệ sĩ bất ngờ tung vào mặt gã một cú đấm làm cả ngàn ông sao xuất hiện trong mắt gã. Nhưng Phái viên cũng kịp chộp lấy một đầu khóa của dây thắt lưng. Hai bên giằng co nhau để giành phần làm chủ cái dây da oan nghiệt. Bất ngờ, bằng một đòn chân hiểm hóc của judo, Phái viên quật ngã tên vệ sĩ xuống sàn. Bàn tay tên Phái viên vừa run lẩy bẩy vừa lần gần đến cái nút đỏ trên dây thắt lưng thì, từ đâu không biết, có hai bàn chân bay đến “đế” vào mặt gã hai cái đế giày cứng ngắt làm gã ngã vật xuống. Dây thắt lưng bị bắn tung lên và khi sắp rơi xuống sàn thì có một bàn tay thon thả đưa ra hứng lấy một cách nhẹ nhàng, thận trọng.
Minh móm vỗ tay khen:
- Tuyệt diệu!
Rồi hắn sửa giọng cho giống một hoạt náo viên:
- Thưa quý vị! Cú song phi của Hải khòm kết hợp cùng cú “vớt” dây nịt của Tú Anh đã giúp chúng tôi phát hiện ra một cặp bài trùng trong giới giang hồ hiệp khách...
Hắn chợt nín thinh khi liếc qua thấy Thông bác học vừa gầm ghè nhìn hắn, vừa kéo ống quần, nhấp nhấp cẳng chân y hệt như Lý Tiểu Long sắp tung ra “liên hoàn cước”. Sau cú song phi như mảnh hổ vồ mồi, Hải khòm ưỡn ngực ra lệnh:
- Tú Anh giữ dây nịt cho kỹ, còn chúng ta lục soát tìm bộ dĩa gốc của “Hoàng Tử Bé” và “Công Chúa Bé” mau lên rồi thoát thân!
Gã vệ sĩ nói:
- Có lẽ tôi biết chỗ tên Phái viên cất giấu bộ dĩa đó. Tôi sẽ mở cái ngăn tủ bí mật ra nhưng tất cả hãy cẩn thận, nằm xuống đi!
Mọi người nằm mọp sát đắt, đưa mắt sợ hãi nhìn theo anh chàng lực sĩ gan dạ. Anh ta bước đến bên chiếc bàn, xoay cái đế cây đèn ngủ. Trên vách phòng phẳng lì, một cánh cửa tủ bí mật từ từ mở ra. Bên trong lại còn một cánh cửa khác bằng thép dày được khóa bằng khóa điện tử thông minh. Chàng lực sĩ bước đến chỗ tên Phái viên đang nằm chết giấc, xốc cái xác gã lên. Người vệ sĩ nhìn bọn Thông bác học và Hải khòm nói:
- Loại khóa này không mở được bằng chìa, chì mở được khi nó nhận diện đúng vân tay của chủ nhân nó. Bởi vậy, phải dùng chính tay của tên Phái viên này mới mở tủ được.
Chàng lực sĩ cẩn thận xỏ tay mình vào chiếc găng da, cầm lấy bàn tay của tên Phái viên, từ từ đặt tay hắn lên năm cái dấu lõm hình bàn tay trên cánh cửa tủ. Vì tập trung chú ý vào bàn tay, người vệ sĩ không để ý đến mi mắt bắt đầu nhấp nháy của tên Phái viên. Phái viên đã bắt đầu tỉnh lại, gã xoay ngược cái cổ của bàn tay đang bị vệ sĩ cầm giữ, bây giờ gã đang cố sức để dí bàn tay của tên vệ sĩ phản bội vào ổ khóa. Chàng lực sĩ cũng vận hết sức lực để xoay ngược thế cờ. Bởi vì, hơn ai hết, Phái viên và tên vệ sĩ này đều biết rằng, nếu không phải bàn tay của Phái viên mà là một bàn tay khác đặt vào ổ khóa, lập tức, sẽ làm khởi động một chương trình phòng chống trộm - nghĩa là, từ cánh cửa sẽ ló ra một họng súng khạc đạn vào bất kỳ ai muốn mở tủ.
Hai bàn tay vẫn vờn nhau trước cái chết trên cánh cửa tủ... Đột ngột, mọi người đều nghe rõ ràng những tiếng “rắc rắc” khô khốc vang lên, tiếp theo là tiếng rên rĩ của lên Phái viên rồi tiếng kêu của người vệ sĩ:
- Chết rồi! Tay nó bị gãy rồi!
Tú Anh nhỏm dậy hỏi:
- Gãy thì sao?
Người lực sĩ vẫn giữ chặt lấy tên Phái viên, trả lời:
- Có thể tay nó co rút làm vân tay thay đổi, nếu vậy thì không cách gì mở tủ được đâu! Nhưng mà... dù sao thì vẫn cứ phải...
Người vệ sĩ vừa nói vừa dí bàn tay gãy xụi lơ của tên Phái viên vào ổ khóa. Tên Phái viên chưa kịp kêu lên vì đau đớn thì... “Bụp, bụp, bụp”. Ba phát đạn hãm thanh đanh gọn vang lên và cả hai người từ từ đổ vật xuống. Trong khi đó, cánh cửa tủ dần dần mở rộng ra. Hoàng Thân nói:
- Tú Anh xem anh vệ sĩ có sao không?
Rồi lao về phía chiếc tủ bí mật...
o O o
Ở bìa rừng, nấp trong lùm cây rậm, Thù vạch lá để quan sát con đường mòn trước mặt... Màu đen của chiếc xe hơi dễ dàng được Thù phát hiện trong bóng tối. Thù quay lại sau lưng, thì thầm với cô em gái:
- Ở đây chờ! Tao dẫn Gấu đen ra trước coi động tĩnh gì không, chừng nào nghe tao làm cú rúc thì đắt chị Thúy chạy ra liền nghen!
Thù xỉa súng vào lưng Gấu đen, dẫn gã bước ra, đi về phía chiếc xe hơi...
o O o
Người chiến sĩ không cảnh núp trong bụi rậm nói vào máy bộ đàm, mắt không rời mục tiêu:
- Đại Bàng, Phượng Hoàng, Nhạn Trắng nghe rõ trả lời, nghe rõ trả lời! Sao chổi đang đâm vào trái đất. Sao chổi đang đâm vào mục tiêu trái đất. Sẵn sàng tác chiến! Hết!
o O o
Trong bóng tối mờ mịt, Thù giải tên Gấu đen về phía chiếc xe hơi, mỗi lúc một gần hơn. Không gian im lặng một cách bí hiểm. Thù và Gấu đen đã bước đến sát bên chiếc xe. Bên trong xе hoàn toàn tối đen như mực. Thù đưa tay nắm lấy tay cầm trên cửa xe định mở ra thì bất ngờ cánh cửa bật tung, một họng súng đen ngòm thò ra cùng một tiếng thét gắt gỏng:
- Muốn sống, đưa tay lên!
Vụ Án Hoàng Tử Bé Vụ Án Hoàng Tử Bé - Hồ Thi Ca Vụ Án Hoàng Tử Bé