Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vô Diệm Xinh Đẹp
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 22: Sau Khi Được Tặng
D
ựa theo quy củ, sau khi Tuyết Xu rời đi Tôn Nhạc mới đi, nhưng mà nàng vừa nghĩ tới những ánh mắt chán ghét này, liền không muốn ngây ngốc đứng tại chỗ, chờ Tuyết Xu vừa ly khai liền nhận hết đủ loại lời nói lạnh nhạt cùng công kích.
Tuyết Xu sôi nổi nhảy tới trước. Ra ngoài hoa viên, nàng nhìn lại, thấy Tôn Nhạc theo sát phía sau cũng ra hoa viên, không khỏi nở nụ cười.
Thị nữ kêu Tuyết Xu là người ở cùng nàng từ nhỏ đến lớn, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, có một đôi mắt tròn to, bộ dáng có hai phần xinh xắn. Nàng thấy chủ tử nhìn đồ xấu xí kia cười vui đến như vậy, không khỏi tò mò hỏi: “Tiểu thư,tại sao người thấy cái đồ xấu xí kia còn cười được nha?”
Tuyết Xu cười hì hì, “Hì hì, Lục Nhi ngươi không biết đâu, ma lem kia lại rất biết cách ăn nói, làm cho ta rất là vui vẻ.”
Giọng nói hai nàng truyền đến trong tai Tôn Nhạc, nàng không khỏi lộ ra một nụ cười tươi.
Tôn Nhạc theo đường rẽ đi vào Tây viện, đi tới trước nhà gỗ.
Nhược nhi nghe được tiếng bước chân của nàng truyền đến, liền từ trong nhà gỗ chạy ra, nói: “Tỷ tỷ, vừa rồi có người tặng một đống lớn áo tang cùng giầy đến đây, chẳng lẽ Cơ phủ xảy ra đại hỷ sự ( chuyện vui lớn ) gì sao?”
Tôn Nhạc lắc lắc đầu, nàng theo Nhược nhi trở lại trong phòng, quả nhiên, trong phòng chất một đống áo tang cùng giầy. Áo tang cùng quần mười bộ, giầy rơm hai mươi đôi cũng không phải là số lượng nhỏ, chồng chất ở trong phòng liền chiếm một nửa không gian.
Nàng ngồi xổm xuống, đem áo tang cùng giầy rơm từng bộ thu hồi. Vừa thu thập, Tôn Nhạc vừa nói: “Những cái này là do Tuyết Xu tiểu thư ban thưởng. Nhược nhi, ta lần này đã đắc tội lớn với Thất cơ, chúng ta về sau nên cẩn thận một chút, không thể để nàng bắt được cái nhược điểm gì. “
Sau khi nàng nói vài câu, thấy Nhược nhi không trả lời, liền quay đầu nhìn về phía hắn.
Tôn Nhạc thấy Nhược nhi đứng ở đó cúi đầu trầm tư, không khỏi hỏi:“Nhược nhi, đệ nghe được lời của ta không?”
Nhược nhi ngẩng đầu nhìn về phía nàng gật gật đầu. Vẻ mặt thành thật nói: “Ta nghe được. Không phải tỷ tỷ đã nói sao? Người đang lúc yếu thế sẽ giỏi về nhẫn nhịn, còn muốn giỏi về dựa thế ta biết phải làm sao a”
Tôn Nhạc mỉm cười đưa thay sờ sờ đầu hắn ” Nhược nhi của ta thông minh nhất.”
Tay của nàng vừa xoa tay phải Nhược nhi vội đem tay nàng đánh xuống dưới. Nhược nhi nhìn chằm chằm Tôn Nhạc thở phì phì nói: “Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa ( đội trời đạp đất) không thể để nữ nhân dễ dàng sờ đầu!”
Tôn Nhạc mừng rỡ, nàng cười híp mắt nói: “Đệ còn là tiểu trượng phu chờ đệ lớn lên thành đại trượng phu ta sẽ không sờ đầu đệ nữa.” Vừa nói nàng lại vừa duỗi tay hướng Nhược nhi.
Nhược nhi mặt sưng đến đỏ bừng, tròng mắt hắn chuyển động khắp nơi lại nghĩ không ra làm như thế nào đến phản bác Tôn Nhạc. Thấy tay nàng dừng ở ngay trên đầu, hắn vội vàng lách thân mình nhỏ bé tránh ra.
Tôn Nhạc nhìn thấy hắn né tránh. Cười một tiếng dang hai tay ra liền hướng Nhược nhi đánh tới.
Nhược nhi cũng cười hì hì, đầu co rụt lại liền trốn sau cái bàn. Tôn Nhạc hét lớn: “Xem ta bắt đệ!” Nói xong, thả người bổ nhào về phía trước.
Nhược nhi oa oa kêu lên, hắn co rụt thân mình lại lăn một vòng, cư nhiên từ dưới chân bàn lăn đến đối diện, dùng cả hai tay chống thân, Nhược nhi đắc ý nói: “Tỷ bắt không đến, Tỷ bắt không được.”
Tôn Nhạc nhấc cằm, nói: “Ai nói ta bắt không được?” Thân mình vừa chuyển lại hướng hắn phóng tới.
Hai người cứ như vậy một đuổi một chạy làm ầm ĩ lên. Nhược nhi này sợ nhất là tịch mịch, lúc hắn nhàn rỗi không có việc gì sẽ chạm vào Tôn Nhạc, chính là muốn nàng cùng mình làm ầm ĩ. Mà Tôn Nhạc tuy rằng tâm lý không còn nhỏ tuổi, nhưng nàng cũng rất hưởng thụ thời gian cùng Nhược nhi vui đùa ầm ĩ, tại thời khắc này nàng rất khoái nhạc, cảm giác mình không còn cô đơn nữa.
Thời gian vui chơi trôi qua thật nhanh, hai người mệt mỏi không thở nổi, mới té ngồi trên mặt đất ngươi xem ta ta nhìn ngươi cười to không thôi.
Tôn Nhạc vừa cười, vừa nhìn đống áo tang cùng giầy trong góc kia, trong lòng rất là thỏa mãn: cái này tốt lắm, về sau ta rốt cuộc không cần buồn vì không có quần áo sạch thay rồi.
Sau khi chơi đùa, liền đến thời điểm Tôn Nhạc dạy học. Nàng dạy tự nhiên là mấy trăm chữ theo thể lệ mà Phù Lão kia dạy nàng nửa ngày, các kiểu chữ khác nàng phải nhìn thấy mới có thể nhớ viết như thế nào.
Hai người tới trong hậu viện, Tôn Nhạc dùng một cây nhánh cây gãy, trên mặt đất dùng thể chữ lệ viết một chữ “Thưởng”.
Sau khi viết xong, nàng ngẩng đầu nhìn Nhược nhi cũng ngồi chồm hổm trên mặt đất, nghiêm túc nói: “Nhược nhi, cái chữ này gọi là thưởng, ý của nó là có ân ban thưởng. Ý tứ bình thường của nó là người bề trên ban cho hạ nhân thứ gì đó. Đối với người bề trên mà nói, chữ thưởng này rất trọng yếu bởi vì chỉ có thưởng phạt công minh, hạ nhân mới tâm phục khẩu phục, người bề trên g mới có thể thành lập uy danh của mình.”
Dừng một chút, nàng còn nói thêm: “Như đệ với ta, hiện tại chính là hạ nhân, chúng ta có thể đứng ở Cơ phủ hay không, có thể điền đầy bụng hay không, thậm chí chúng ta có thể còn sống hay không, đều ở một câu của người bề trên! Dưới loại tình huống tuyệt đối yếu thế này, chúng ta nhất định phải lấy lòng người bề trên, để cho bọn họ ban thưởng cho chúng ta nhiều hơn. Đến khi tài sản tích lũy đến một trình độ nhất định, chúng ta không cần dựa vào bọn họ cũng có thể sinh tồn rồi, đến lúc đó, lúc không như ý chúng ta có thể ở rời đi chỗ này.”
Tôn Nhạc nói tới đây, không khỏi trong lòng một trận hoảng hốt: rời đi Ngũ công tử?
Nàng chua sót mà nghĩ: Tây viện nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, ở trong này đau khổ trông ngóng, mong mỏi, chủ yếu là bởi vì rời đi Cơ phủ sẽ không có áo cơm, sẽ không có chỗ đi? Những nữ nhân ở trong này, không biết có mấy cái là vì quyến luyến hắn, ôm một ít hi vọng mà ở lại đây?
Nàng lắc đầu, oán hận mà nghĩ: Tôn Nhạc a Tôn Nhạc, làm sao ngươi lại suy nghĩ lung tung rồi!
Nhược nhi bìu môi, đột nhiên không vui nhìn chằm chằm Tôn Nhạc đang ngẩn người, rất là mất hứng nói lầm bầm: “Lại thất thần rồi, lần nào cũng như vậy!”
Tôn Nhạc lúc này đã tỉnh lại, nghe Nhược nhi nói mặt hắn đỏ lên. Sau khi ho khan một tiếng, Tôn Nhạc nghiêm túc nói: “Tốt lắm, kế tiếp chính là thời gian đệ luyện tập, đem cái chữ thưởng này viết ba trăm lần đi.”
Nàng nói tới đây, liền đứng dậy đánh ra một thức Thái Cực quyền.
Nhược nhi đối với an bài của Tôn Nhạc, cũng không có dị nghị. Vì thế trong lúc Tôn Nhạc một lần lại một lần luyện tập Thái Cực quyền, Nhược nhi một lần lại một lần viết chữ “Thưởng”, nghĩ đến hàm nghĩa của chữ thưởng mà nàng vừa mới nói.
Hề nữ nhìn nhà gỗ nhỏ xuất hiện ở trong tầm nhìn, oán hận nói: “Thất Cơ tỷ tỷ, chúng ta nghĩ biện pháp gì đến báo thù đồ xấu xí này một chút cho tốt đây!”
Thất cơ mặt cười xanh mét, nàng oán hận trừng mắt nhìn nhà gỗ của Tôn Nhạc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên phải nghĩ cái biện pháp! Hừ, Ngũ công tử không để ý tới ta, Tuyết Xu khinh thị ta, nó một cái đồ xấu xí cũng dám khinh thường ta! Ta nhất định phải giáo huấn nó một chút, để cho nó biết sự lợi hại của ta!”
Nói tới đây, nàng nhíu mày, “Nhưng là đồ xấu xí cùng đứa bé trai kia vẫn ở trong phòng nửa bước không ra, muốn tìm sơ xuất của bọn họ thật đúng là có chút khó khăn.”
Hề nữ cười hắc hắc, nói: “Thất Cơ tỷ tỷ, tìm không thấy sơ xuất của nó, chúng ta chẳng lẽ không thể tạo ra một cái sao?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vô Diệm Xinh Đẹp
Lâm Gia Thành
Vô Diệm Xinh Đẹp - Lâm Gia Thành
https://isach.info/story.php?story=vo_diem_xinh_dep__lam_gia_thanh