Mắc-Lia
oàng đế Sa-lô-mông có một thần dân chuyên bịa chuyện thánh thần, hiếm có ai như vậy. Tên anh ta là Mắc-lia. Mắc-lia thường phải có mặt bên hoàng đế, bịa chuyện mua vui cho ngài.
Một hôm Mắc-lia ngồi cạnh lò sưởi trong cung, buồn ngủ quá, không cưỡng lại được, cứ gà gật hoài. Hoàng đế thấy vậy, hỏi giật giọng:
— Mắc-lia, ngủ đấy hả?
— Đâu có, tâu bệ hạ.
― Thế, đang làm gì đấy?
— Tôi đang nghĩ nhì nhằng chơi.
― Thế đã nghĩ ra cái gì chưa?
— Nghĩ ra là ở loài chim ác là số lông đen và số lông trắng bằng nhau.
― Được rồi, để kiểm tra xem ― Hoàng đế phán.
Được một lúc sau, Mắc-lia lại lim dim. Hoàng đế lại hỏi giật giọng:
— Mắc-lia, ngươi lại ngủ đấy hả?
— Tâu bộ bạ, đâu có.
— Thế, làm gì đấy?
— Đang nghĩ thầm ạ.
— Thế đã nghĩ ra được cái gì chưa?
— Nghĩ ra là ở loài thỏ, số xương đuôi bằng số xương sườn.
— Được, ta sẽ kiểm tra.
Lát sau, Mắc-lia lại ngủ gật. Hoàng đế lại gọi:
— Mắc-lia, đúng là ngươi đang ngủ rồi.
— Đâu có, tâu bệ hạ.
― Thế, làm gì đấy hả?
— Đang nghĩ thầm ạ.
— Thế, đã nghĩ ra cái gì chưa?
— Nghĩ ra là bản năng mạnh hơn dạy dỗ ạ.
— Được, để rồi xem. Ngươi phải chứng minh điều này để không một ai có thể nghi ngờ. Hiểu chưa?
Sáng hôm sau, Mắc-lia về nhà giết một con chim ác là. Nhưng hoàng đế đâu có ngồi chờ Mắc-lia đem chim đến. Ngài đã ra lệnh cho xạ thủ bắn một con chim ác là. Những người hầu vặt lông chim rồi đem ra đếm. Quả là số lông đen đúng bằng số lông trắng.
Khi Mắc-lia đem chim đến, hoàng đế xua tay:
— Ta tin. Ta tin. Cho ngươi lui. Sáng mai, chúng ta sẽ xem đến loài thỏ.
Mắc-lia về nhà giết một con thỏ. Còn hoàng đế thì ngài đã lệnh cho làm việc ấy trước. Những người hầu của ngài xả con thỏ ra kiểm tra thấy đúng như lời Mắc-lia nói. Khi Mắc-lia vừa đem con thỏ đến, hoàng đế đã cho lui:
— Thôi, đi đi. Sáng mai đến chứng minh điều thứ ba. Nghe không?
Mắc-lia đáp:
― Làm chi mà vội vàng quá vậy? Ba ngày nữa tôi sẽ đến.
Mắc-lia vào rừng, bắt ba con chuột nhắt bỏ vô bao. Ba ngày sáu, đúng ngày hoàng đế mở đại tiệc, Mắc-lia mang cái bao đựng chuột đến. Miệng bao chỉ thắt hờ, để chuột có thể chạy ra từng con một.
Hoàng đế có một con mèo khôn. Nó ngồi trên hai chân sau còn hai chân trước thì giữ một cây đèn cầy đang cháy. Mắc-lia đi đến gần bàn ăn, thả một con chuột. Con mèo thấy chuột định đuổi, nhưng thấy hoàng đế dọa, đành phải thôi. Chuột thế là chạy mất, Mắc-lia thả tiếp con thứ hai. Mèo lần này đã tính vất cây đèn cầy, nhưng thấy chủ quát một tiếng, lại đành phải ngồi im. Mắc-lia chờ một chút nữa rồi mới thả con chuột thứ ba. Mèo quẳng luôn cây đèn, nhảy tới chụp con chuột rồi tha mồi lên bàn ăn.
Mắc-lia nói:
— Hoàng đế thấy không? Đúng là bản năng mạnh hơn giáo dục nhé. Không ai dạy con mèo bắt chuột, thế nhưng nó đã làm trọn được những gì bản năng mách bảo. Còn những gì người ta dạy thì nó vất hết.
Hoàng đế nổi giận, mắng:
— Cút ngay. Ta không muốn nhìn mặt ngươi nữa.
— Được thôi — Mắc-lia đáp — Tâu bệ hạ, nếu bệ ha không muốn nhìn mặt tôi thì bệ hạ sẽ được nhìn cái khác thôi.
Nói xong, Mắc-lia vội chuồn thẳng.
Đêm ấy có tuyết rơi. Mắc-lia đi vào khu rừng bên lấy cái rây bột buộc vào chân, rồi bước trên tuyết từ bìa rừng vào cung điện. Đến cung điện, Mắc-lia rẽ vào cái bếp lò vẫn để nướng bánh hồi mùa hè ở trong vườn thượng uyển, rồi nấp ở đó.
Thị vệ đi tuần thấy dấu chân con vật gì lạ hoắc, vội báo vào trong cung rồi tự mình lần theo dấu vết. Dấu chân con thú dẫn vào vườn, tới cái bếp lò thì hết. Tin ấy tới tai hoàng đế.
Hoàng đế lăm lăm cái súng trong tay, lệnh gọi cả hoàng cung đi theo, rồi ngài đích thân dẫn đầu, tiến về phía bếp lò.
Lúc ấy, Mắc-lia tụt quần ra, chìa mông ra ngoài cửa bếp. Hoàng đế vừa ngó đầu vào, Mắc-lia liền nói:
― Hoàng đế không muốn nhìn mặt tôi. Thế thì nhìn mông tôi chơi vậy.
Truyện Cổ Dân Gian Ba Lan Truyện Cổ Dân Gian Ba Lan - Khuyết Danh Truyện Cổ Dân Gian Ba Lan