Trái Tim Hoàng Gia epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 21
au mười phút đi bộ, tôi đến một cửa hàng thực phẩm trên phố Rue du Faubourg de Saint-Antoine. Vừa lúc định vào trong thì tôi nhớ ra hôm qua mình có rút tiền vài lần nhưng tiêu sạch rồi, thế là tôi lại cuốc bộ thêm một đoạn tới một cây ATM. Tôi đứng đó, đợi tiền chạy ra thì một thông báo xuất hiện bảo tôi không kết nối được vào tài khoản.
Tôi nghĩ mình bấm nhầm mật khẩu và thử lại nhưng vẫn không được. Tôi rút thẻ ra và gọi điện cho bố. Ông không trả lời. Dĩ nhiên là ông không trả lời. Ông có đói đâu. Có khi ông đang dùng bữa trà chiều với tổng thống. Tôi gọi số khác. Tiếng tín hiệu truyền qua Đại Tây Dương, rồi một giọng nói vang lên, “Minna Dyson nghe đây.” “Chào cô Minna.” Mất vài giây để cái máy Cylon ở đầu dây bên kia chạy chương trình nhận dạng giọng nói.
Rồi tôi nghe thấy, “Andi? Cháu đấy hả?” “Vâng ạ. Ừm… Cháu vừa thử rút tiền ở thẻ ATM. Tài khoản của bố. Và nó bị sao đó. Cháu đang muốn mua đồ ăn mà nó không cho cháu rút tiền.” “Bởi vì cô đã đóng cái thẻ đó,” cô Minna nói. “Hôm qua có hai lần rút tiền cách nhau một tiếng đồng hồ.
Lần đầu một trăm euro rồi lần sau là hai trăm. Ngân hàng gọi cho cô. Cô nghĩ là thẻ bị đánh cắp.” “Cháu rút đấy. Cháu cần tiền mua mấy thứ.” “Cháu cần ba trăm euro?” cô Minna nói. “Đó là một khoản tiền khổng lồ đấy Andi ạ. Cháu không thể cứ đi loanh quanh rồi rút ba trăm euro bất cứ lúc nào cháu muốn được.” “Giờ cô là Giám đốc tài chính đấy à?” Im lặng.
Rồi, “Hỏi xin tiền bố cháu ấy.” “Thử rồi. Bố không trả lời điện thoại.” “Cô không biết phải bảo sao. Cô chắc là cháu còn ít tiền lẻ đâu đó từ lần tiêu xài vô độ. Kiếm một cái sandwich mà ăn.” Tín hiệu bị mất, rồi trở lại. “… phải cúp máy đây. Cô đang ở phòng thí nghiệm.” “Đợi đã! Cô Minna? Này cháu đang chết đói ở đây đấy!” Tôi hét vào điện thoại.
Cô ta dập máy. Tôi không tin nổi. Lúc này tôi đói đến mức run lẩy bẩy. Tôi nhét điện thoại vào túi áo khoác và tìm thấy một thứ trong đó. Một đồng xu. Tôi lấy ra. Đó là đồng euro vàng sáng bóng – đồng xu mà ông lão đã cho tôi ở bờ kè ngày hôm qua. Tôi quên béng mất mình có nó.
Nhưng nó cũng chả giúp được gì. Không đủ tiền mua nửa cái bánh sandwich. Rồi tôi nghĩ ra: nếu tôi có được một euro khi chơi trên bờ kè nơi chả ai tới vào mùa đông, thì tôi sẽ kiếm được bao nhiêu euro nếu tôi chơi chỗ có khách du lịch? Tôi chạy về nhà bác G và tóm lấy cây guitar.
Trái tim hoàng gia-Chap 21
Tôi chơi dở ẹc. Trời lạnh đến nỗi ngón tay tôi tê buốt và tôi không nhấn đúng nốt. Tôi đang chơi gần tháp Eiffel. Nơi này đông đúc khách du lịch. Tôi đã ở ngoài này nhiều giờ rồi. Dốc hết tâm can ra mà gảy đàn. Cố lờ đi bọn bồ câu, tuyết, và cả đám những tay chơi guitar khác đang cố xông ra trước mặt tôi.
Đã gần sáu giờ và trời tối đen, mà tôi thì đói như chưa bao giờ đói hơn. Tôi kiếm được vài xu trong thùng đàn, có lẽ chừng năm euro tất cả. Gần như chỉ đủ cho bánh mì và pho mát. Tôi lóng ngóng chơi bài “Come as You Are,” bỏ đàn xuống và thổi vào tay, nhưng chả ích gì cả. “Nhét vào nách ấy.” Tôi nhìn lên.
Một gã mặc bộ áo liền quần màu da cam đứng đó. Ở chân gã là túi đồ nghề. Trông gã như một tên giết người hàng loạt. “Ừm… sao cơ?” “Như thế này này,” anh ta nói, khoanh tay trước ngực và nhét tay vào trong nách. “Ấm hơn là thổi.” Tôi thử làm theo. Anh ta nói đúng. “Tôi thích nhạc cậu chơi,” anh ta nói.
“Muốn chơi cùng không?” “Này cậu hai, bằng cái gì? Búa à?” Anh ta quay lại. Anh ta đeo cái giống như là một hộp đàn mandolin trên vai. Tôi nhún vai. “Ừ. Được thôi.” Tôi đang nghĩ là có thể hai người chơi sẽ hay hơn. Hay ít nhất là to hơn. Kiểu gì thì chúng tôi cũng sẽ kiếm được tiền mà tôi cần thêm tiền.
Anh ta chuẩn bị rồi chúng tôi chơi “Pennyroyal Tea” rồi vài bản của Elliott Smith và Nada Surf. Mọi người dừng lại nghe. Vài đồng xu quăng xuống. Chúng tôi chơi chừng nửa tiếng, rồi chia tiền. Mỗi đứa được hơn bảy euro. “Nhân thể, tôi là Jules,” gã kia nói. “Tôi làm việc ở kia,” anh ta chỉ ngón tay cái về phía Đông, “cho một xưởng nội thất.” Thì ra vì thế mà anh ta mặc bộ áo lao động màu da cam.
Tôi nghĩ vậy. “Tôi là Andi,” tôi nói. “Cậu muốn tới quán Rémy với tôi không? Một quán cà phê. Trên Rue Oberkampf. Tôi chơi ở đó vào thứ Tư và Chủ nhật hàng tuần. Nhưng mấy tuần nay rồi không chơi vì một đứa trong nhóm… tay guitar? Nó bỏ việc. Quay về Moldova để lấy răng?” “Lấy cái gì?” “Răng.
Nó cho anh nó mượn hàm răng giả để đeo trong lễ cưới. Chụp ảnh cho đẹp. Nó bảo là cho mượn luôn vào kỳ trăng mật. Nó tử tế nhỉ? Nhưng giờ anh nó không chịu trả. Lẽ ra phải gửi trả nhưng anh ta không làm. Vì thế thằng này phải đi lấy lại. Thế cậu có muốn đi không? Chúng ta có thể đi tàu điện.
Sẽ được cho ăn tại Rémy.” “Tôi không biết nữa,” tôi nói. Tôi vừa đói vừa lạnh. Với cả, tôi chỉ vừa gặp tay này mà anh ta nói rất nhiều về răng và tôi thấy một cái que lòi ra từ túi của anh ta. Jules nhún vai. Anh ta chào tạm biệt rồi bỏ đi. Tôi bập bùng gảy guitar, nghĩ rằng mình sẽ chơi thêm một tiếng nữa.
Có lẽ kiếm thêm vài euro. Rồi tôi sẽ được ăn một bữa nóng trong một quán cà phê rẻ tiền. Tôi vừa mới dạo được vài nhịp bản “Wake Me Up When September Ends” thì dây Sol bị đứt. Tôi không còn sợi dây thừa nào. Tôi nhìn quanh, tìm gã trai mặc đồ da cam. Tôi thấy anh ta. Anh chỉ đi cách đó vài mét, chuẩn bị rẽ qua góc phố.
“Jules! Này, Jules!” Tôi hét lên. Anh ta quay lại. “Sao?” “Cậu có dây đàn nào dư ra không?” “Có.” “Được rồi.” “Được rồi cái gì?” Tôi lo ngại chuyện gì cơ chứ? Một tên giết người hàng loạt sẽ giải quyết tất cả những rắc rối của tôi. “Được rồi, đợi chút.
Trái Tim Hoàng Gia Trái Tim Hoàng Gia - Jennifer Donnelly Trái Tim Hoàng Gia