Chương 21
elen bắt gặp Simon đang ngồi trước lò sưởi trong thư viện của bà Dawson. Mọi người đều đã lên giường. Một vài người phải nằm chung, nhưng bọn trẻ thì chẳng màng đến chuyện này. Chúng cứ dồn dập hỏi Liz và Myra hết câu này sang câu khác với một niềm phấn khích tột cùng cho đến khi mệt lả và ngủ thiếp đi.
“Anh đây rồi”, Helen nói khi cô bước vào phòng và đóng cửa lại sau lưng. Cô đã tìm thấy một cái quần jean và một cái áo thun lẫn trong đống đồ trong phòng, bà Dawson nói rằng đó là đồ của bà ấy. Chiếc váy có thể làm cô phần nào đấy cảm thấy mình như một quý cô thật sự nhưng được thoát ra hàng mớ tầng tầng lớp lớp vải thì thật tự do.
Simon xoay xoay ly nước màu hổ phách trong tay và cười với cô. Anh vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình trên sofa. Khi cô đến ngồi cạnh, anh vòng một tay qua vai cô, kéo cô sát vào mình, và thở dài. “Anh nhớ em quá.”
Cô muốn nhắc anh rằng họ gặp nhau rất chi là thường xuyên, dù vậy cô biết ý anh thật sự là gì. “Giờ thì chẳng còn đội quân hay gia tộc nào bắt chúng ta phải rời xa nhau nữa.”
“Đúng vậy, chẳng còn ai có thể làm chúng ta rời xa nhau.” Anh hôn lên thái dương cô và hớp thêm một ngụm rượu.
“Gì thế?”
“Anh nghĩ là whisky.”
Helen lấy ly rượu từ tay anh và uống một ngụm. “Dễ chịu.”
“Vậy mà anh nghĩ rằng các cô gái không thích mùi vị của whisky cơ đấy.”
Cô nhấc hai chân lên sofa và đặt tay lên đùi anh. “Em lớn lên cùng với whisky và bia chứ không phải vang hay rượu ngọt.”
Anh cười và nói, “Thật dễ chịu khi thưởng thức ly rượu mà không cần phải lo chuyện bị tấn công”.
Helen thở hắt ra. “Em không nhận ra rằng mình đã căng thẳng như thế nào về cuộc chiến cho đến khi chúng ta đến đây và mối nguy không còn nữa. Em không hình dung được làm sao mà anh có thể sống như vậy ngày này qua ngày khác.”
Simon vuốt ve bờ vai cô khi anh nói. Những làn sóng hân hoan râm ran trôi dọc cánh tay cô. “Từ năm ngoái trở về trước thì mọi thứ rất yên bình ở Scotland.
Đó là sau chuyện của Grainna. Nhà MacCoinnich đã huấn luyện anh để chuẩn bị cho chiến tranh, huấn luyện anh trở thành một chiến binh hộ vệ. Anh còn không chắc là mình sẽ phải sử dụng những kĩ năng này.
Cái nhìn xa vắng trong mắt Simon làm Helen phải hỏi, “A… Anh đã giết người bao giờ chưa?”.
Anh nhìn cô. “Liệu em có lo lắng không nếu câu trả lời là có?”
“Không… em nghĩ là không. Ở một nơi như thế, trong hoàn cảnh đó, em nghĩ đây là chuyện không thể tránh khỏi.”
Ánh nhìn của anh lại hướng về đống lửa. “Anh đã từng giết người.”
Helen nuốt khan. “Chuyện này có ám ảnh anh không?” “Thỉnh thoảng anh có nghĩ về điều này nhưng ám ảnh thì không.”
Cuộc đời họ thật quá đỗi khác nhau. Làm cách nào đó mà họ có thể tìm thấy điểm chung, quả thật là một điều kì diệu. Helen nhìn làn khói bay lên từ ngọn lửa và tựa đầu vào vai Simon.
“Chúng ta phải về giường của mình thôi. Ngày mai chúng ta sẽ có nhiều nhiệm vụ mới phải hoàn thành đấy.”
Helen ngồi thẳng dậy và nhíu mày. “Giường mình? Em cứ nghĩ rằng tụi mình sẽ…” Cô nín thinh. Chẳng cần phải nói với anh cô cho rằng họ sẽ ngủ chung một giường vì giờ họ đã ở trong thời đại của cô rồi. Hiện tại Cian đang ngủ trong căn phòng mà Simon từng dùng khi còn ở nhà bà Dawson.”
“Em nghĩ gì thế, cô gái?” Thái độ của anh vẫn bình thản nhưng mắt phải có chút sáng lên.
“Không có gì”, cô nói, đồng thời đứng lên. “Chắc là em phải tìm con mèo của bà Dawson để ôm ấp nựng nịu vì anh muốn ngủ riêng phòng.”
“Em muốn anh ngủ chung với em à?”
Ồ, anh không dễ dàng vậy đâu. “Không, không, em sẽ đi tìm con mèo. Ngủ ngon nhé Simon!”
Cô đi về phía cửa, bỏ mặc Simon đang hít thở thật mạnh và tiếng động khe khẽ phát ra từ cổ họng của anh chỉ sau khi cô mới bước được dăm ba bước.
Nhưng khi nghe thấy tiếng gầm gừ vang dội trong phòng, Helen không thể kiềm chế được và liếc nhìn qua vai.
Một con báo đen nặng gần cả trăm cân đang đứng lẫn trong tấm váy và chiếc sơ mi của Simon.
Helen kinh hoàng. Cho dù cô biết Simon và con thú là một nhưng vẫn không kìm được cơn hoảng sợ đang dâng lên. Ánh lên trong ánh mắt của con vật săn mồi là hình ảnh một con thú hoang dã và nguy hiểm.
Cái đầu con báo Simon cúi xuống và tiếng rống nhẹ vang lên từ cái hàm dài.
Helen bất giác lùi ra sau. “Simon, anh đang định làm gì thế?”
Anh lắc đầu và tiến một bước về phía cô.
Cô tiếp tục lùi ra sau và với tìm tay nắm cửa. “Em nói rằng em chỉ nựng nịu một con mèo nhà thôi mà.”
Toàn thân anh run lên, gạt phắt điều cô vừa nói và anh từ từ tiến tới gần hơn.
Không kịp suy nghĩ, Helen quay người bỏ chạy. Cô hét lên mừng rỡ khi tìm thấy cầu thang và phóng lên.
Phía sau cô, Simon đang đuổi theo.
Cô chạy về phòng mình, Simon đuổi theo sát nút. Khi đã vào phòng, Simon đẩy cửa đóng lại. Đuôi anh ve vẩy hết bên này đến bên kia. Cặp mắt mèo rừng khóa lấy cô, và anh liếm mép.
“Simon?” Cô bước về phía sau, mắt không rời khỏi anh. “Như vậy không công bằng chút nào.”
Anh gầm lên và đầu gối của Helen va vào thành giường, cô ngã nhào xuống nệm, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Với cú nhảy nhẹ nhàng, Simon đáp xuống giường và khóa cô dưới chân mình.
Nếu có tình huống nào đó mà Helen không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mắc phải thì đó là nằm dưới chân một con báo nguy hiểm mà không hề hoảng sợ chút nào.
Chiếc lưỡi dài, ẩm ướt liếm một bên má cô, và lần đầu tiên, cô đưa tay sờ Simon. Lông anh rất mềm mại, rất ấm và dễ chịu.
Anh liếm cô lần nữa.
“Thôi được rồi, anh có thể ngủ ở đây”.
Anh khẽ gầm lên như thể tán thành và biến hình. Trong một tích tắc, anh trở lại là anh nhưng không còn một mảnh vải che thân. Anh hôn cô.
Cơ thể cô bắt đầu giãn ra và cô vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, kéo cả người anh lên trên người mình. Những ngón tay của anh nhẹ lướt dọc một bên người cô và len lỏi luồn vào thắt lưng của chiếc quần jean.
Cô ngừng hôn anh. “Anh sẽ không thể làm vậy với những chiếc vuốt”, cô nói và nghịch ngợm cắn nhẹ vào tai anh.
“Đúng thế. Nhưng thay vào đó anh sẽ xé toạc quần áo của em. Dùng chiếc lưỡi mèo rừng để nhấm nháp từng milimet làn da ngon lành của em.”
Helen đỏ bừng cả người. “Nhưng như vậy không làm em thích một tí nào hết.”
Simon hôn lên khóe môi cô rồi từ từ dịch xuống cổ. “Thật sự là có đó.”
“Em nói vậy hồi nào?”, cô chối.
“Em đâu cần phải nói. Anh có thể ngửi thấy những khao khát của em mà.”
Cô uốn người trên chiếc giường, có cảm giác như chiếc quần jean chật cứng. “Không đời nào anh ngửi được điều đó.” Simon tóm lấy gấu áo của cô và cởi nó ra. Anh bỏ qua chiếc áo lót và tiến tới mở nút quần jean.
“Anh là một con thú săn mồi ngoại cỡ. Anh có thể ngửi thấy nỗi sợ hãi ban đầu của em và hơi nóng tỏa ra từ người em. Anh ngửi thấy mùi khao khát của em. Những bản năng này vẫn còn lưu lại dù cho lốt động vật không còn nữa.”
Anh đã mở xong nút quần và kéo nó xuống hông cô. Cô thở gấp, như một con mèo. Những lời của anh kích thích cô. Khi tiếng chiếc quần jean rơi phịch xuống nền nhà, Simon ngước lên mỉm cười với cô khi anh nhẹ nhàng kéo hai đầu gối của cô ra.
Với nỗi khao khát dâng trào, anh tựa vào đùi cô và nín thở. “Em có muốn anh nếm mùi vị của em khi bản năng mèo rừng vẫn còn lưu lại không?”
Cả cơ thể cô trào dâng niềm khát khao mãnh liệt và đầu nhũ hoa của cô cứng lên. Anh đọc được suy nghĩ của cô và cúi đầu mình xuống.
Lưỡi anh lướt nhẹ trên ngực cô. Helen gục ngã trên giường, hai chân dang rộng để mặc anh làm điều anh muốn.
Simon cười, cũng có thể đó là tiếng gầm gừ, cô không thể phân biệt được. Lưỡi anh chạm vào cô từ bao giờ không còn quan trọng nữa. Anh khám phá ra những ngóc ngách cơ thể mà cô chưa từng nghĩ rằng có tồn tại. Cô cảm thấy cả cơ thể mình ướt đẫm.
Làm cách nào người đàn ông này có thể xua đi mọi sự e dè của cô? Trước đây, cô chưa bao giờ tìm kiếm sự thoải mái từ một người đàn ông, chắc chắn là cô chẳng bao giờ chủ động bắt đầu một mối quan hệ, nhưng với Simon, thế giới của cô đã bắt đầu rộng mở.
Trong căn nhà đông đúc này, cô chỉ nghĩ tới một chuyện là làm sao để thỏa mãn anh.
Đáng ra cô không nên tận hưởng sự vui thú với anh như hiện thời. Bởi lẽ thời gian hai người bên nhau rất ít ỏi.
Có cái gì đó tận sâu trong cơ thể cô bắt đầu siết chặt. Dục vọng trở nên không thể kiềm chế được. Ngay khi cơ thể cô bắt đầu thăng hoa, cô thấy Simon đã mạnh bạo hơn và đẩy cô lên tới đỉnh. Helen lấy tay che miệng để không thét lên khi cơ thể dâng trào khoái cảm.
Cô chưa kịp hồi phục thì Simon lại đi vào trong cô. Cả cơ thể anh phủ lấy cô, đi sâu vào cô. “Mùi vị của em thật tuyệt quá.”
Anh cảm thấy thật tuyệt diệu. Cơ thể anh bao trùm lấy cô và giữ cô an toàn. Tất cả những gì Helen có thể nghĩ được lúc này là làm thế nào để thỏa mãn anh, cho anh tất cả những gì cô có. Một tiếng nói nhỏ vang lên trong đầu cảnh báo cô, nhắc cô nhớ rằng sự gần gũi này sẽ chỉ rơi vào tuyệt vọng nếu cô không cẩn thận.
Phớt lờ lời cảnh báo, cô khóa hông anh bằng hai chân mình để anh tìm thấy nhiều khoảng trống bên trong cô hơn.
Anh rên lên và bắt đầu tới đỉnh.
Anh không hề nhẹ nhàng, khá mạnh bạo nhưng cô thích như vậy. Tất cả những căng thẳng của tuần trước, tất cả những ngày ở thời đại của anh nhẹ nhàng trôi đi khi anh khiến cô váng vất bởi những khao khát và đam mê.
Trong đời mình, chưa có người đàn ông nào khiến cô thỏa mãn đến như vậy. Helen thăng hoa một lần nữa, và Simon ngăn tiếng kêu của cô bằng đôi môi của anh.
Tiếng rên rỉ của cô chìm trong nụ hôn của anh và anh phóng thích mình bên trong cô.
“Ôi Simon!” Cô chạm vào lưng anh, ôm chặt anh khi cơ thể anh thôi cử động và hơi thở của anh bắt đầu điều hoà trở lại. “Thật là…” Tuyệt vời. Phi thường. “Màu nhiệm.”
Cả cơ thể cô vẫn còn run rẩy vì những đợt sóng năng lượng nóng rẫy. Cũng giống như cảm giác cô có được khi khả năng của bản thân dẫn cô đến thứ mà mình tìm kiếm.
Simon ngẩng đầu lên, và sức nặng của anh trên người cô vơi đi phần nào. Ánh mắt sâu và cử động nhẹ của khóe môi cho cô biết rằng anh rất thích lời khen ngợi. Ngón tay cái của anh nhẹ lướt trên môi cô. “Em thật là kì diệu.”
“Ồ, xem người đàn ông có cái lưỡi mèo rừng nói kìa”, cô cười.
Anh nhướng mày. “Em thích chứ?”
Chỉ mới nghĩ tới đó, cơ thể cô đã run rẩy. “Người ta nên đặt ra luật để cấm đoán khoái cảm như thế.”
“Anh chắc chắn là ở đâu đó người ta đã ban ra một cái luật như thế.” Anh lật người, nằm xuống bên cạnh cô và kéo cô nằm sát vào anh, kéo chăn đắp cho cả hai.
Simon vuốt ve cánh tay cô, hai mắt cô mơ màng. “Simon?”, cô thì thầm.
“Sao em?”
“Chuyện này không có gì sai đúng không? Việc anh ở bên em như thế này? Em biết rằng mẹ anh…”
“Em không cần lo lắng về mẹ anh.”
“Nhưng chẳng phải là trong thời đại của anh thì chuyện này là cấm kị hay sao?”, cô nhìn vào mắt anh, mỉm cười.
“Chúng ta đâu có ở trong quá khứ. Ngoài ra, mẹ anh đã hiểu rằng anh là một người đàn ông trưởng thành.” Vẻ mặt của anh trở nên suy tư.
“Em không muốn đặt anh vào tình thế khó xử.”
“Em muốn anh rời đi sao?” Cơ thể anh căng lên. Đầu anh nhổm khỏi chiếc gối.
Tay cô ôm ghì lấy thắt lưng anh. “Chúa ơi, không. Chỉ là em không muốn anh cảm thấy khó xử. Lizzy là một người thấu hiểu, nhưng bà cũng là một người mẹ. Có vẻ như cả gia đình rất hay quan tâm đến chuyện của nhau.”
Simon luồn chân mình vào giữa hai chân cô và nằm trở lại. “Họ rất quan tâm đến nhau, vì thế họ sẽ theo dõi và bình luận mọi chuyện. Em đừng lo lắng về gia đình anh.”
Khẽ mỉm cười, cô rúc vào người anh.
Simon cảm thấy cơ thể Helen đã giãn ra. Bàn tay cô đặt trên hông anh, chân anh nằm giữa hai chân cô.
Phụ nữ thật có sức hấp dẫn chết người. Anh luôn lạc lối mỗi khi ở bên cô, ngoại trừ đó là một lối để chinh phục cô. Là một con mèo rừng, nhu cầu này càng lan dọc sống lưng đến tận chóp mũi.
Từng có một thời gian dài trong lốt thú, thỉnh thoảng Simon đã đánh mất bản thân mình trong bản năng của những con vật anh chọn biến thành. Những giác quan như khứu giác, thị giác, thính giác đều mạnh mẽ hơn con người nhờ những bản năng này. Anh không hề đùa với Helen khi nói rằng con vật trong anh không hề rời khỏi anh hoàn toàn lúc anh trở lại hình dạng con người.
Sau một vài năm kể từ lần đầu anh biến hình, anh bắt đầu thấy các giác quan của mình được cải thiện đáng kể. Những khả năng này tạo nên một chiến binh như anh hiện tại. Anh có thể nghe thấy tiếng kẻ địch đang tiến đến gần, ngửi thấy sự sợ hãi toát lên từ chúng. Và tất nhiên anh có thể ngửi thấy sự ham muốn toát ra từ người yêu của mình.
Những cảm xúc của Helen tuôn ra không giống người khác. Mùi của cô làm anh như hóa điên. Anh cũng có thể ngửi được thời kì sinh sản như một con vật ngửi được từ bạn tình của nó. Vậy tại sao, khi anh ngửi mùi của Helen, anh không thể chỉ thỏa mãn cô bằng chiếc lưỡi của mình? Tại sao anh không ngăn nổi mình chiếm hữu cô ấy bằng thứ động lực nguyên thủy?
Tại sao anh lại gieo vào cô những hạt giống của mình trong khi anh hiểu rõ khả năng hạt giống này sẽ nảy mầm và khả năng cô mang trong mình đứa con của anh là rất lớn.
Helen rên lên trong lúc ngủ và rúc sâu hơn vào người anh.
“Anh đây, anh đây”, anh khẽ thì thầm với cô.
***
Philip bắt gặp cái nhìn lạnh lẽo của Malcom qua vách kính. “Cô ả đã biến mất.” Malcolm chộp lấy ống nghe với những đốt tay tái mét, “Mày đã tìm khắp nơi chưa?”.
Philip gật đầu, biết rõ rằng cảnh sát sẽ lưu lại từng từ một. Việc đòi hỏi quyền riêng tư ở chốn lao tù là nằm mơ giữa ban ngày. “Thư kí của em nói cô ấy đã gọi khi em còn ở Scotland, vì thế em đã chờ đợi cho đến khi quay trở lại Mỹ để thông báo cho chính quyền.”
Tất nhiên Philip không đời nào mong muốn chuyện cảnh sát sẽ nghĩ hắn có chút dây mơ rễ má nào với sự mất tích của Helen. Những tội lỗi của người anh trai có thể sẽ dây dưa sang hắn nếu hắn không cẩn thận. Một phụ nữ mất tích ở nước ngoài và người anh là phạm nhân giết người không thể là dấu hiệu tốt đảm bảo cho sự tự do của hắn. Chính vì vậy mà chính quyền đã triệu tập hắn hai lần để thẩm vấn. Và mỗi lần tra hỏi thì tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Tất nhiên là không có bằng chứng nào rồi, chẳng có người nhà nào của đương sự đòi hỏi một cuộc điều tra gắt gao. Người ta tìm thấy những những miếng gạc dính máu trong thùng rác ở phòng tắm của Helen, nhưng chưa đủ để có ai đó có thể nghi vấn đó là vết thương chí tử. Ai đó ở chung dãy nhà khai rằng họ đã gặp Helen sau khi cô bay đến Scotland.
Cô đã đi với một người đàn ông to lớn mà không phù hợp với nhận dạng của Philip. Chẳng còn gì khác ngoài chuyện phạm tội của anh trai nên cảnh sát chẳng tra hỏi hắn nữa.
Tuy nhiên, toàn bộ chuyện này làm Philip nhấp nhổm không yên. Malcolm và hành trình tìm kiếm tự do thông qua Helen đã khơi mào cho mớ lộn xộn này. Gần đây, Philip không thể nào rũ bỏ cảm giác rằng sự tự do của Malcolm đồng nghĩa với lao tù dành cho mình. Việc đổi chỗ với anh trai không hề nằm trong danh sách “việc phải làm” của hắn.
Malcolm liếc qua vai để nhìn người cảnh sát đang canh gác ở cửa. “Lúc gọi điện, ả có đang ở Mỹ không? Tao nghĩ ả đã bay qua Châu Âu chứ.”
“Theo tin nhận được thì cô ấy có bay qua Châu Âu.
Chiếc vé khứ hồi vẫn nằm cùng với một số thứ khác của cô ấy ở Scotland, điều đó cho thấy rằng cô ấy không trở về cùng cách cô ấy đã rời đi. Cảnh sát nói rằng cô ấy gọi đến sở từ căn hộ của mình. Thư kí của em hiểu Helen cũng rõ như cô ta hiểu em, cô ta nhận ra giọng của Helen. Dù vậy, Helen không thể cùng lúc ở hai nơi được.”
Điều đó có nghĩa rằng giả thuyết của Malcolm về viên đá có thể đúng. Ánh mắt người em cũng dẫn Malcolm đi đến cùng một kết luận.
“Nếu Helen gọi từ Mỹ thì rất có khả năng ả sẽ lộ diện sớm thôi. Mày đã kiểm tra chỗ bà lão ả hay lui tới chưa?”
“Đã nói chuyện qua điện thoại. Bà ta có vẻ lo lắng về sự mất tích của Helen.”
Mal nhíu mày. “Mày nên đến gặp bà ấy. Bà ấy không có thân thích gì, đúng không?”
Không, và giờ thì điều này thật may quá. Philip cảm thấy mình đang ngả theo anh trai. Nếu Helen đang lẩn trốn, có lẽ cô ấy sẽ chạy tới chỗ bà Dawson.
Philip đã gặp người phụ nữ này một lần khi bà đến sàn đấu giá để tìm Helen. Hắn có một cảm giác khủng khiếp rằng người phụ nữ này có thể nhìn thấu mình, nhìn sâu vào tâm hồn vẩn đục. Hắn không muốn lặp lại chuyện này một lần nữa.
“Tối nay em sẽ gọi cho bà ấy.”
“Tốt hơn hết là mày nên đích thân đến nhà bà lão.”
Lệnh đã được ban ra.
Philip cố nặn ra một nụ cười. “Được thôi.”
Dù cho đang ở sau song sắt, Malcolm vẫn thắng. Philip biết anh trai mình có những tài cán gì và biết rằng tình cảm của mình dành cho anh trai cũng không giúp hắn giữ được mạng nếu không làm chuyện này.
“Gọi cho tao vào ngày mai, hai giờ.” Malcolm dập máy và đẩy chiếc ghế sắt, đứng dậy. Người lính gác phía sau hắn đứng thẳng người và gật đầu khi Malcolm đi ngang qua.
Philip từ từ đặt ống nghe xuống và nhìn anh trai mình khuất dạng. Càng cách xa thì áp lực mà anh trai đặt lên hắn càng yếu. Philip đã tập cho mình tránh bị bàn tay của anh trai thao túng.
Nhưng những người khác thì không thể như vậy. Ngay cả người cảnh sát dẫn Mal về lại buồng giam cũng không đáng tin. Philip có thể điều khiển suy nghĩ của những người xung quanh, nhưng Malcolm cũng có được khả năng như vậy và còn vượt xa hơn, có thể xóa đi mọi khát khao của một con người.
Khi họ còn nhỏ, Malcolm sẽ xài mánh khóe này với giáo viên trong trường. Ban đầu thì mọi chuyện chỉ là vô tư kiểu trẻ con. Tôi xứng đáng được điểm A, cô Benito nhanh chóng tin vào chuyện tôi ở trong lớp cả ngày. Với vài trường hợp hiếm hoi, một giáo viên có thể thoát khỏi sự thao túng của anh trai Philip và đánh dấu “vắng mặt” khi gã không ở trong lớp. Và rồi những giáo viên này sẽ “tự nhiên” làm những điều hoàn toàn sai trái ngay trước mắt tụi học sinh.
Philip nhớ chuyện một giáo viên dạy Đại số ba mươi mấy tuổi, đã lập gia đình và là mẹ của hai đứa con. Malcolm ghét giáo viên đó. Malcolm ngồi trước một khán phòng trong buổi minh họa tác hại của ma túy ở phòng của cảnh sát trưởng và hắn đã bẻ cong ý chí của người giáo viên như bẻ cong một nhánh cây con. Khi tất cả học sinh đã tập trung đông đủ, cảnh sát mang mớ thuốc phiện ra để dạy cho học sinh cái gì nên tránh thì người giáo viên nhảy bổ ra khỏi ghế, chạy lại bàn và bắt đầu bỏ vào miệng bất cứ viên thuốc phiện nào cô ta có thể tóm được. Cô ta la hét điên dại như thể đang bị hội chứng Tourette[1]. Đám học sinh hú hét cười lồng lộn trong khi cảnh sát và nhà trường cố gắng kiềm chế cô.
Cô bị sa thải và cảnh sát cho cô đi điều trị tâm thần trong bảy mươi hai giờ trước khi xóa án. Malcolm chẳng bao giờ phải lo chuyện đụng độ với cô nữa.
Hiếm khi nào Malcolm tự vấy bẩn tay mình. Gã sẽ khiến những đứa bự con hơn làm điều đó.
Nhưng những đứa bự con thì chẳng làm được trò trống gì và điều này đã tống Malcolm vào tù.
Philip nhớ rõ những hình ảnh và video về cái cách mà gã anh trai đã giết người phụ nữ.
Bất cứ ai trong bồi thẩm đoàn cũng sẽ nhớ rõ những tấm hình đó. Dù cho Malcolm đã cố như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không thể điều khiển nổi tâm trí của tất cả mọi người để được tại ngoại.
Dù vậy thì trước khi phiên xét xử được mở ra, một vài thẩm phán đã bị giết. Philip có thể mang tính mạng ra mà cược rằng anh trai mình đứng đằng sau những vụ này.
“Anh đang chờ ai à?”
Philip lắc đầu để xua đi những chuyện này và nhìn lên người lính canh. Gã khốn.
Bên ngoài nhà lao, Philip đi ngang qua một vài thân nhân và tiến về chỗ đậu xe. Sau khi ngồi vững sau tay lái, hắn khởi động, bật hệ thống sưởi và xua đi hơi lạnh trong không khí.
Hắn cầm quyển nhật kí của cha mình ở chiếc ghế bên cạnh lên, lật mở những trang có đánh dấu, đã sờn mòn vì sử dụng nhiều, và đọc lại những gì hắn đã thuộc nằm lòng.
Tôi tìm thấy viên đá được giấu trong hộp tampon đã vơi đi một nửa. Con khốn đó nghĩ rằng tôi ngu. Nghĩ rằng một gã đàn ông sẽ chẳng đời nào tới chỗ này. Nghĩ rằng mình sẽ chẳng đời nào nhìn vào cái hộp này. Tôi không ngu. Tôi biết ả đã dùng nó để đi gặp hắn ta. Tôi chưa biết là bằng cách nào nhưng tôi sẽ tìm hiểu. Bằng cách này hay cách khác, tôi sẽ tìm ra mọi chuyện.
Philip lật trang.
Về đến nhà từ câu lạc bộ đêm và thấy nhà tắm tan hoang. Claire trở nên hoảng loạn. Cô ta đổ lỗi cho tôi đã phá hoại cuộc đời của cô ta. Mình ư, người đã ở bên cạnh cô ta trong suốt những năm qua ư - người đã nuôi nấng đám con hoang của cô ta như thể con ruột của mình ư. Người cô ta phải yêu là tôi, không phải hắn. Cô ta sẽ chẳng đời nào gặp lại hắn nữa.
Cô ta phải học cách yêu tôi, bằng không sẽ chết già trong hao mòn khốn khổ.
Những trang tiếp theo cũng chỉ là những chuyện này. Cha mẹ của Philip thường xuyên cãi vã, và mẹ hắn đã rơi vào tuyệt vọng, điều mà Dennis Lyons không biết đến. Dennis căm ghét tình trạng cáu bẳn của vợ mình cũng nhiều như việc ông yêu bà ta… và ông căm ghét bản thân mình vì chuyện này.
Cô ta quay trở lại bệnh viện. Lần này cô ta nhốt mình trong xe và để xe chạy trong khi cánh cửa gara vẫn còn đang đóng. Bác sĩ nói cô ta sẽ qua khỏi nhưng họ muốn đưa cô ta đến một trong những nhà thương điên. Tôi nghe thấy cô ta lầm bầm gì đó về viên đá lúc cô ta được tiêm thuốc an thần. Họ phải tiêm cho cô ta gì đó để bình tĩnh trở lại.
Tôi đã cố hết sức để cái vật khốn kiếp này hoạt động. Nhưng nó không hề nhúc nhích. Khi cô ta ngủ, tôi đặt viên đá vào tay cô ta và vật này sáng chói lên như một ngôi sao. Tôi phải vật lộn dữ lắm mới có thể lấy nó khỏi tay cô ta. Khi cô ta tỉnh dậy, cô ta nhìn tôi chằm chằm như thể cô ta biết được điều tôi đã làm.
Tôi không thể giết chết tên khốn đã làm cô ta trở nên như thế. Hắn đã mang cô ta đi. Tôi sẽ phải làm cái vật khốn kiếp này hoạt động chỉ để bóp chết hắn.
Những trang sau hoàn toàn trống. Philip biết kết thúc ra sao. Mẹ hắn đã thành công trong việc kết liễu cuộc đời mình bằng cách lái xe lao xuống vực. Cha của hắn, à không, cha dượng chết già trong hao mòn khốn khổ. Philip và Malcolm là những bằng chứng gớm guốc về cuộc đời phí hoài của Dennis. Tất cả những chuyện này xảy ra trước ngày sinh nhật tròn năm tuổi của Philip.
Malcolm nhớ về mẹ của mình, nhưng Philip thì hầu như không nhớ điều gì cả. Hắn chỉ nhớ được những tiếng la hét, bệnh viện, và đám tang. Sau những chuyện đó thì hết người trông trẻ này đến người trông trẻ khác nuôi hắn và anh trai lớn lên. Mal thao túng từng người một, cứ như cách gã đã làm với những giáo viên. Nếu gã không thích, bọn họ không thể giữ được việc làm lâu dài.
Khi Dennis chết, Philip tìm thấy cuốn nhật kí và một chiếc túi đựng viên đá. Đó chỉ là viên đá, không hơn không kém. Ngoài chuyện có một viên như thế này, hoặc một viên giống hệt viên đá này được đeo trên cổ của Helen trong hình dáng của một cái vòng cổ. Viên đá Dennis bỏ lại đang nằm trong phòng giam cùng với Malcolm.
Và giờ thì Helen biến mất, cứ như mẹ của hắn thi thoảng vẫn như vậy trước khi mang viên đá đi.
Để khám phá ra những bí mật ẩn chứa trong viên đá, Helen phải xuất đầu lộ diện. Vì không có bất cứ một người thân thích nào, có lẽ cô ta sẽ chạy tới bên người duy nhất mà đối với cô ta như thể mẹ mình.
Philip cài dây an toàn và định vị sau tay lái.
Đã đến lúc phải đích thân đến thăm bà Dawson.
____________________________
Chú thích:
[1] Hội chứng Tourette là một dạng rối loạn chức năng khu vực kiểm soát vận động ở não bộ.
Tình Yêu Vượt Thời Gian Tình Yêu Vượt Thời Gian - Catherine Bybee Tình Yêu Vượt Thời Gian