Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tịnh Thủy Hồng Liên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 22: Chiến Đấu Lúc Canh Một
K
hi Tư Đồ Ngạo và Mộ Dung Bạc Nhai bước ra khỏi Di Hồng Viện thì đã là canh một, nếu vào thời chiến tranh thì đã sớm qua giờ giới nghiêm. Nhưng lúc này hiển nhiên là thiên hạ thái bình, sau lưng lầu tám góc vẫn còn treo đèn sáng rực, mà sau lưng mấy viện tử khác thì ánh đèn đã suy tàn.
Mộ Dung Bạc Nhai hít sâu một hơi, Tư Đồ Ngạo cười nói: “Xem bộ dáng của ngươi, nhất định là đã nghẹn khuất muốn chết ở trong hoàng cung rồi.”
“Nghĩ tới việc sau khi trở về không lâu lại phải dùng hết cân não nghĩ cách làm sao thoái thác chuyện oanh oanh yến yến mà lão cha kia đẩy tới, thì sao ta có thể không nghẹn khuất.”
“Hậu sinh, nam nhân chân chính luôn phải vượt qua cửa ải này! Trừ khi ngươi phất đao tự cung.”
“Vậy sao?” Mộ Dung Bạc Nhai cười gượng hai tiếng, “Ha ha, ha ha, vậy vãn bối vẫn phải tiếp tục làm nam nhân rồi.”
Hai người sóng vai nghiêng ngả lảo đảo mà đi. Tiếng người ồn ào ở các tửu lâu lầu xanh dần bị bỏ lại sau lưng, sau khi bước qua hai chiếc mã xa bên đường thì không còn bóng người trên đường.
Tầm mắt nặng nề của Mộ Dung Bạc Nhai nhìn thẳng vào con đường kéo dài vào màn đêm trước mặt, bước chân không dừng lại, thấp giọng nói: “Bảy người.”
“Lão điểu đệ đệ đó của ngươi bình thường cũng phái nhiều người như vậy đuổi theo ngươi sao?”
“Đây hiển nhiên là nhân số được tăng theo bảy lần ra ngoài.”
“Có đạo lý, hơn nữa xem ra, trong đó còn có lão điểu tiểu đệ đó của ngươi.” Tư Đồ Ngạo bổ sung.
Dưới ánh lửa trên những phiến đá trơn nhẵn phản xạ ra sắc mờ ảo lay lắt. Lại nhìn về phía trước, trên hai bờ tường thấp bé hai bên là những cành cây rậm rạp vươn ra, ngăn cản ánh đèn nhỏ bé. Nhưng như vậy cũng đủ để không tạo thành bất cứ trở ngại nào đối với thị lực của hai người.
“Ai dô, tiểu ca.” Tư Đồ khoát vai Mộ Dung Bạc Nhai, tư thế bất lương vắt trên người hắn, nói với người trước mặt: “Sắc trời yên ả, không nên đại phóng sát khí giữa đường như vậy đi.”
Trên con đường phía trước là một người đang đứng, bạch ảnh lắt lư.
Mộ Dung Sí Diệm.
Hắn vén một lọn tóc dài bên má lên, ngón tay thon dài kẹp vào lọn tóc suông vuốt xuống, nhìn chằm chằm Bạc Nhai.
Tư Đồ thấy tình trạng này chợt la lên: “Tiểu ca tướng mạo thật anh tuấn nha!”
“Cho dù là ngươi, không trả cái giá xứng đáng thì cũng không thể đoạt đi thứ của ta!” Hắn nói.
Mấy đạo hắc ảnh đột nhiên nhảy ra, dẫn tới khí gió làm lay động mái tóc dài của hắn, mà sát khí đột ngột bành trướng càng vượt trội hơn u ma đang đứng lặng trong vực sâu đó.
Tư Đồ nói thầm bên tai Mộ Dung Bạc Nhai: “Thứ cho ta ngứa tay rồi đó!”
Nắm lấy trường kiếm giắt trên thắt lưng Mộ Dung Bạc Nhai, khi cong người bắn ra trước, lưỡi kiếm sáng choang như đang vẫy sạch nước, thực hiện một đao đầu tiên tấn công chính diện.
Một chuỗi âm thanh va chạm vang lên, chớp mắt hắn đã đứng trước Mộ Dung huynh đệ nghênh chiến với một tổ sáu người hợp kích.
Một người mắt thấy bị trở ngại, rút ra mấy cây phi đao. Nhãn châu của Tư Đồ không xoay chuyển nửa phần, cổ tay nhẹ nghiêng, lưỡi kiếm cán kiếm lập tức đi theo hướng đó.
Mấy tiếng vang chói tai và một tiếng hừ đau đớn, thì ra khi Tư Đồ cản những ám khí đó bay tới đã làm chúng quay ngược về hướng những sát thủ vừa rồi đã lợi dụng thời cơ áp sát. Năm người không thể không tránh khỏi đột kích yếu mạng này, chỉ có tên đã phóng phi đao nhân lúc Tư Đồ phân thần muốn đột kích vào, chỉ đáng tiếc thứ đợi hắn là một cước tàn nhẫn. Nhất thời văng ra xa vài trượng sau lưng Mộ Dung Sí Diệm, khi rớt xuống đất còn lăn thêm vài trượng.
Cho dù là những sát thủ khi đã ra chiến trường thì không còn cần mạng, cũng phải khiếp sợ uy lực của một cước kia mà ngây ra trong thời gian một hơi thở.
Bộ trường bào thư sinh màu xám của Tư Đồ, trong gió đêm chậm rãi phất phơ. Hắn chậm rãi thu chân vừa đá một cước kia về.
Tay phải xoay chuyển, trường kiếm chém ra một đạo lãnh quang bình lặng dưới ánh đèn của lầu các bên cạnh, tới trước mặt rồi thu lại, ngăn cản sát khí bắn ra từ người Mộ Dung Sí Diệm.
Trong lửa đao kiếm thạch, cuộc đối mặt của tốp bảy người kia tuyên cáo kết thúc.
Mà lúc này, trong lầu các hai bên mới có người vì tiếng đao kiếm vang lên mà ra ngoài quan sát. Chỉ vừa nhìn qua, không khí bất an lập tức khuếch tán như sóng gợn, lập tức có tiếng nữ nhân la hét gõ chuông báo quan.
Mộ Dung Bạc Nhai nhìn những sát thủ đó như không thấy, nhìn thẳng Mộ Dung Sí Diệm cười lạnh nói: “Ta nhớ trước đây ngươi chưa từng nhiệt tình với ta như vậy. Nếu đã muốn mạng của ta, hà tất mỗi lần đều thiết lập mai phục tệ lậu này?”
Mộ Dung Sí Diệm phất tay ngăn cản thủ hạ lại muốn tiến công, xem Tư Đồ như không tồn tại, nhìn thẳng Mộ Dung Bạc Nhai cười lạnh nói: “Nếu không phải ngươi đoạt đi quyển sách đó, ta tuy có địch ý với ngươi, nhưng không muốn ra tay như thế.”
“Sách gì?”
“Tự Liên quyển hạ, là tiểu đệ gửi tới chỗ của Bạch Tống Đồng, tam ca không phải không biết chứ.”
Bạch Y giáo, lịch đại giáo chủ thờ phụng hai bộ sách cổ như bảo vật trấn giáo__ ‘Cố Ảnh Tập’ và ‘Tự Liên Tập’.
Tuy không biết xuất phát từ tâm tình và mục đích gì, mà hiền nhân đời trước lại đặt cho hai bộ thư tịch này cái tên với hứng thú ác liệt như thế, nhưng những tri thức ghi chú trong đó, lại là chí bảo mà người nghe tới liền mong đạt được.
Hai bộ sách mỗi bộ phân làm hai quyển thượng hạ. Quyển thượng viết bằng chữ Khải cực nhỏ, Cố Ảnh hội tụ y thuật, Tự Liên tinh hoa võ học. Nhưng quyển hạ lại dùng tự thể ký hiệu kỳ dị để viết, cho đến nay không ai có thể dịch lại, thậm chí thương nhân các nước cũng chưa có ai từng thấy quái tự như thế.
Nội dung có thể dùng ký hiệu ẩn mật như vậy để ghi lại, thì sẽ là võ công hay y thuật cao thâm tới mức nào?
Trong mười sáu năm trước khi thảm nạn của Bạch Y giáo xảy ra, chỉ bảo giữ mỗi Cố Ảnh. Nhưng sau khi ám sử và ấu tử của giáo chủ mất tích, Tự Liên cũng không rõ phương hướng. Chỉ khi Mộ Dung Bạc Nhai tấn công vào một phân đàn của Thần Hoàng giáo, bắt một đầu mục hỏi ra được quyển hạ trước đây từng xuất hiện trong tay của hoàng tử Cao Ly Bạch Tống Đồng, cũng chính là lần bị thương không nhẹ đó.
Tư Đồ Ngạo nghe vậy, nghiêng đầu suy nghĩ, ánh mắt cho dù đối diện với các sát thủ cũng vẫn bảo trì độ ấm lập tức chuyển thành sắc bén, nói: “Thì ra năm đó kẻ chân chính trộm sách không phải là người Thần Hoàng giáo. Ta lại muốn hỏi thử, quyển sách đó ngươi làm sao trộm được? Hay nên nói, bản thân ngươi cũng là người của Thần Hoàng giáo?”
Mộ Dung Bạc Nhai cười phốc lên: “Câu này của ngươi có vấn đề rất lớn, tứ đệ trước năm mười sáu tuổi là hài đồng còn bú sữa của Tuyết Phi, cũng không thể đi trộm sách của các ngươi.”
Mộ Dung Sí Diệm vuốt tóc dài, lặng lẽ nhìn Mộ Dung Bạc Nhai.
Tiếng chuông báo nguy vẫn liên miên không dứt, tiếng bước chân hỗn loạn cũng vang ầm ầm trên hai bên đường, xem ra là thành vệ quản chế Lạc Bình thành nghe tiếng đuổi tới.
Mộ Dung Sí Diệm quấn mái tóc dài lười biếng hất tung lên, cánh tay hắn cũng thon dài ưu mỹ như ngón tay, trong không trung quẹt ra một nửa độ cong rồi ngừng lại. Tầm mắt của hắn cũng nhìn vào đầu ngón tay, sau đó thở dài một tiếng, mái tóc đen dài đó đã rũ xuống. Hắn lại không có động tác gì nữa mà đứng yên tại chỗ, nói: “Đêm nay cứ như vậy đi.”
Nói xong, quay người đi vào chỗ tối.
“Còn nữa, ‘Tự Liên Tập’ vốn chính là của ta, tự nhiên không phải là trộm.”
Mấy sát thủ trước mặt Tư Đồ, cầm vũ khí giữ vững tư thế, nhưng chân không ngừng lùi về sau. Đến một khoảng cách nhất định, phân người ra đỡ đồng bọn dưới đất, phi người bỏ đi.
Tư Đồ Ngạo nhíu mày muốn đuổi theo, cuối cùng từ bỏ ý niệm đó.
Hắn và Mộ Dung Bạc Nhai nhìn nhau.
“Nghe ngôn ngữ của hắn thì không giống nói dối.” Mộ Dung Bạc Nhai nói.
“Nhưng giáo của ta từ ngàn năm trước đã có ‘Tự Liên Tập’, hắn là hoàng tử, làm sao có thể có quan hệ nguồn cội với sách này?”
“Có lẽ, liệu có khi nào hắn chính là ý tứ ‘dù sao tương lai vương vị cũng là của ta, cho dù thiên hạ to lớn, nhưng tất cả những gì trong thiên hạ này cũng đều là của ta’… không?”
Tư Đồ nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Cách nghĩ của những hoàng tộc biến thái các ngươi, đại khái cũng chính là dạng này đi. Cũng phải nói lại, nếu chúng ta còn không chạy, đêm nay sẽ phải qua đêm trong đại lao rồi.”
Hai người nhìn nhau trầm trọng gật đầu, Tư Đồ đút kiếm vào lại bao cho Mộ Dung Bạc Nhai, nắm vai hắn nhảy vào lạc viện bên cạnh.
“Hình như ngươi rất hiểu tứ đệ của ngươi, chắc không phải là có quan hệ bất luân gì chứ.”
“Làm sao có thể chứ? A ha ha.” Mộ Dung cười gượng.
Hai người đi nhanh không ngừng, không được vài bước đã dứt đuôi được đám người sau lưng.
“Cho dù có cũng không cần phải gấp, ta đứng về phía ngươi mà. Nói ra thì, năm đó ta cũng từng muốn cùng đại ca ta làm một trận oanh oanh liệt liệt đó nha.”
Mộ Dung Bạc Nhai lảo đảo, cảm thấy ai điếu cho đại ca thành thật hàm hậu của Tư Đồ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tịnh Thủy Hồng Liên
Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
Tịnh Thủy Hồng Liên - Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
https://isach.info/story.php?story=tinh_thuy_hong_lien__cuong_ngon_thien_tieu