Chương 22
inh thự bằng đá xám Eldridge đã làm nền cho một tá bộ phim và chương trình truyền hình, nhưng chưa một ai nhìn thấy cánh cổng của nó với hai lối vào mái vòm. Lối to và hoa mỹ hơn với mái vòm trắng tinh khôi ghi chữ NHÀ SCOFIELDS, dẫn vào lối đi chính. Một mái vòm màu xanh nhỏ hơn nằm bên cạnh được đánh dấu chỉ dành riêng cho người phục vụ.
Khách khứa cười đùa khi ra khỏi những chiếc limo, Bentley và Porche. Trong không khí tiệc tùng, những con người mặc váy đầm và áo tuxedo, comple trắng muốt và đồ Chanel, hếch mũi lên trời và hướng đến lái vào chính, nhưng Jack Patriot không phải đồ ngốc. Ngôi sao nhạc rock huyền thoại, mặc chiếc quần jean thoải mái nhất của mình cùng một chiếc áo lao động, đeo đôi găng tay làm vườn và giắt vài gói hạt giống ở thắt lưng, vui vẻ đi qua lối dành cho người phục vụ, vợ anh đi bên cạnh. Bộ váy quản gia màu đen đơn giản của April hẳn sẽ thật xấu xí nếu cô không sửa sang nó cho dịp này với thân váy bó vào người và cổ xẻ sâu. Một đôi chìa khóa hình xương người lắc lư từ một dây lụa đen nhỏ rúc trong khe ngực cô, và cô đã buộc mái tóc vàng dài của mình thành một búi nhỏ mềm mại và cực kỳ gợi cảm.
Rory Keene, trong một bộ trang phục kiểu hầu gái pháp giản dị nhất, gia nhập cùng Jack và April ở lối vào dành cho người phục vụ cùng bạn hẹn của Rory cho buổi tối hôm nay, một thương gia thanh lịch mặc đồng phục quản gia. Anh ta là bạn hẹn thường thấy của Rory đến những sự kiện đặc biệt, một người bạn chứ không phải người tình.
Cha mẹ Meg dùng lối vào chính. Diễn viên - nhà soạn kịch Jake Koranda mặc một bộ vest trắng cho tiệc ngoài trời tôn lên bộ da ngăm đen của ông, và vợ ông, Fleur Savagar Koranda lộng lẫy, khoác lên người bộ váy sa mỏng in hoa tha thướt. Meg, người mặc như cô bạn thân nổi loạn của Scooter, Zoey, chọn đi qua lối vào dành cho người giúp việc với bạn hẹn tối nay của cô, một nhạc sĩ vô công rồi nghề trông giống hệt John Lennon ở khoảng năm 1970.
Chaz đứng bên rìa phòng khiêu vũ, tự hỏi sao cô lại để Georgie chọn trang phục cho mình. Giờ cô ở đây, mặc như một thiên thần chết tiệt, trong một bộ cánh bạc lấp lánh cùng một vòng thiên thần gắn vào một đôi cánh màu vàng cam to đùng. Cảm hứng đến từ tập mười ba, “Skip có một giấc mơ”. Khi Chaz la rầy với Georgie về bộ trang phục, Georgie thậm chí còn trao cô một nụ cười kỳ quái và nói Chaz là một thiên thần trá hình. Điều đó có nghĩa là thế quái nào chứ?
Cô đáng lẽ phải đang giúp Poopy[14] Nhà Tổ Chức Tiệc bảo đảm tất cả mọi thứ đều chạy trơn tru, nhưng cô hầu như chỉ biết há hốc mồm trước tất cả các ngôi sao vừa xuất hiện. Theo lời Poopy, đây là bữa tiệc quan trọng nhất mùa hè năm nay, và một đám ngôi sao mà thậm chí cả Bram và Georgie đều không biết đã nài nỉ xin thiệp mời. Georgie cứ nói đi nói lại với Poopy rằng, “Không nhà thiết kế túi nhé,” một điều mà Chaz không hiểu nổi cho tới khi Georgie giải thích, và rồi Chaz cũng phải tán thành.
Các thanh nẹp gỗ màu hồ đào bóng loáng và trần nhà ốp gỗ của phòng khiêu vũ sáng rực lên dưới ánh sáng của đèn chùm pha lê. Vải phủ bóng kẻ sọc màu tím oải hương lẫn xanh dương phủ trên khăn trải bàn tròn màu vàng sữa trứng. Hoa cẩm tú cầu tròn màu xanh dương lấy cảm hứng từ cảnh giới thiệu đầu bộ phim được dùng làm hoa trang trí giữa bàn, những bó hoa tràn qua những ấm trà màu vàng sáng. Một mô hình dinh thự Scofield bằng đường bánh đặt ở mỗi bộ dao nĩa, cùng với một khung bạc lồng một thực đơn chạm trổ in cả gia huy nhà Scofield và một dấu móng chân nhỏ của Butterscotch, chú mèo của Scooter. Bốn màn hình ti vi lớn dựng quanh phòng im ắng chiếu các tập của bộ phim.
Chaz thấy Aaron đang tiến đến chỗ cô với một cô nàng tóc nâu dễ thương, nhưng trông hơi mọt sách, chỉ có thể là Becky. Aaron hẳn đã không có gan mời cô ấy đi chơi nếu Chaz không giục anh. Nhờ Chaz, trông anh chưa bao giờ tuyệt hơn. “Tât cả những gì anh phải làm là mặc một bộ đồ thật đẹp,” cô nói khi dụ anh đến với cung cách luật sư của nhà Scofield. “Một bộ vừa người. Và hãy để Georgie trả cho nó.” Một điểm nữa về Georgie. Cô ấy không hề ky bo. Cô ấy thậm chí còn đưa Aaron tới thợ may của bố mình.
Với mái tóc cắt tử tế, kính áp tròng, cơ thể đang ngày một gầy đi, và quần áo tử tế thay vì những chiếc áo phông quái gở in đầy cảnh video game vớ vẩn, anh trông như một người khác.
“Chaz, đây là Becky.”
Becky hơi tròn trịa, với mái tóc đen bóng, khuôn mặt tròn, và có một nụ cười e thẹn, thân thiện. Chaz thích cách cô ấy vô cùng cố gắng không nhìn chằm chằm vào tất cả những người nổi tiếng trong đám đông. “Xin chào, Chaz. Tôi rất thích trang phục của em.”
“Nó khá khập khiễng. Nhưng cảm ơn.”
“Becky làm việc ở bộ phận nhân sự của một công ty y tế,” Aaron nói, như thể Chaz không biết điều đó, cũng như cô biết cha mẹ Becky đến từ Việt Nam, nhưng Becky sinh ra ở Long Beach.
Cô nhìn chiếc áo sơ mi trắng cổ chữ V, váy ngắn đen, quần tất tối màu, và đôi giày cao gót đen mười phân của Becky. “Cô là một tài xế tuyệt vời.”
“Aaron đã gợi ý đấy.”
Thực ra thì, Chaz là người đã gợi ý Aaron để Becky đến với tư cách Lulu, người lái xe gợi cảm của luật sư nhà Scofield. Cô đoán rằng Becky sẽ cực kỳ lo lắng về tối nay, và mặc thứ gì đó giản đơn sẽ bớt hộ cô ấy một thứ phải lo lắng.
“Thực ra thì đó là ý của Chaz đấy,” Aaron nói, dù cho Chaz hẳn cũng sẽ không trách móc gì nếu anh giả vờ đó là ý mình.
“Cảm ơn,” Becky nói. “Sự thật là tôi hơi lo lắng về tối nay.”
“Buổi hẹn đầu tiên khá tuyệt vời, phải không?”
“Tuyệt lắm. Tôi vẫn không thể tin Aaron đã mời tôi.” Becky ngước lên nhìn anh và trao cho anh nụ cười tươi tắn như thể anh nóng bỏng mê hồn, mà sự thật đâu phải thế, dù cho anh trông đẹp hơn nhiều hồi trước. Khi Aaron mỉm cười đáp lại cô nàng theo cùng cách đó, Chaz cảm thấy một tia ghen tị. Không phải vì cô muốn Aaron làm bạn trai, mà vì cô đã quen với việc chăm sóc anh. Cô cũng thích nói chuyện với anh nữa. Cô thậm chí còn kể hết cho anh những chuyện đã xảy ra với cô. Nhưng nếu anh và Becky nghiêm túc, có thể rồi đây anh sẽ chỉ muốn nói chuyện cùng cô ấy. Có lẽ Chaz còn cảm thấy hơi ghen tị vì cô muốn có một anh chàng tử tế thật sự, thật sự, thật sự, một người không phải kẻ đê tiện, một người nhìn cô theo cái cách Aaron đang nhìn Becky. Không phải bây giờ, mà là một ngày nào đó.
“Đó là Sasha Holiday,” Aaron nói, chỉ về một người phụ nữ cao, gầy với mái tóc đen dài. Kính nửa gọng treo lơ lửng trên một sợi dây xích nằm trên thân chiếc váy đen sành điệu của cô ta. Cô ta trông y như thư ký xã hội của bà Scofield, chỉ có điều gợi cảm hơn nhiều. “Sasha là một trong những người bạn thân của Georgie,” Aaron bảo Becky.
“Em nhận ra cô ấy từ những bức ảnh quảng cáo của công ty Holiday Ăn Uống Khỏe Mạnh,” Becky nói. “Cô ấy thật lộng lẫy. Và còn mảnh mai hơn trong ảnh nữa.”
Chaz nghĩ cô ta trông quá gầy và có nét căng thẳng quanh mắt, nhưng cô không nói gì.
Cô và Aaron cùng Becky đứng đó, cố không nhìn chằm chằm vào những ngôi sao đang dần xuất hiện - Jake Koranda và Jack Patriot, tất cả dàn diễn viên từ phim Skip và Scooter, cộng thêm hàng loạt bạn diễn của Georgie từ các bộ phim của cô. Meg vẫy Chaz từ bên kia phòng, và Chaz vẫy lại. Bạn hẹn của Meg trông như một tên thảm hại, và Chaz nghĩ cô ấy có thể kiếm được người tốt hơn thế rất nhiều. Vẻ mặt của cha Meg cho thấy ông cũng nghĩ vậy.
Chaz ngạc nhiên khi thấy xuất hiện Laura Moody, đại diện cũ của Georgie, nhưng cũng không ngạc nhiên bằng Poopy, người trông như thể sắp bị đau tim đến nơi. Laura đã được mời trước khi Georgie sa thải bà, và không ai mong bà ấy lại xuất hiện.
“Chị York hay anh Shepard đâu?” Becky thì thầm với Aaron.
Thật kỳ cục khi nghe ai đó gọi họ như thế. Aaron liếc đồng hồ. “Họ sắp có một màn bước vào hoành tráng. Ý của Poopy.” Anh đỏ bừng mặt. “Ý anh là Poppy.” Anh cau mày với Chaz. “Đừng cười nữa. Em trẻ con quá đấy... và không chuyên nghiệp nữa.” Nhưng rồi anh bật cười và giải thích cho Becky rằng nhà tổ chức tiệc này rất ư là hách dịch, và cả anh lẫn Chaz về cơ bản đều ghét cô ta.
Khi họ thử đồ khai vị, Rory Keene đi tới nói chuyện với họ, một điều thật tuyệt, bởi vì điều đó khiến tất cả mọi người trong phòng nghĩ rằng họ là VIP. Laura cũng đi tới. Bà cư xử như thể bà không hề thấy xấu hổ vì ở đây, dù tất cả mọi người đều biết Georgie đã sa thải bà và thậm chí có vẻ như bà còn không có bạn hẹn.
Poopy và các bồi bàn dẫn tất cả khách khứa về hướng đại sảnh để chuẩn bị cho sự xuất hiện của cô dâu chú rể. Chaz bắt đầu trở lên lo lắng. Georgie đã quen ở trên sân khấu, nhưng tối nay thì khác, và Chaz không muốn cô ấy bị vấp chân hay làm gì đó đáng xấu hổ tương tự trước tất cả những người này. Nhạc công bắt đầu chơi một khúc dạo đầu của Mozart hay ai đó. Bram vào sảnh từ một cánh cửa ở tầng một. Đây là lần đầu tiên Chaz từng thấy anh mặc bộ tuxedo, nhưng anh biểu hiện như thể ngày nào anh cũng mặc thứ đó - như James Bond, hay George Clooney, hay Patrick Dempsey, nhưng với mái tóc sáng hơn. Anh trông thật giàu có và nổi tiếng, và Chaz cảm thấy trào dâng niềm tự hào vì cô là người đã chăm sóc cho anh.
Anh đi tới chân cầu thang lộng lẫy và ngước lên. Âm nhạc vút cao. Và rồi Georgie xuất hiện, và Chaz cảm thấy cùng đợt sóng tự hào ấy. Georgie rực sáng và hồng hào chứ không còn có vẻ chết đói và mắt trũng sâu. Chaz đã đảm bảo cho điều ấy. Cô liếc nhìn Bram và thấy rằng anh cũng nghĩ cô ấy thật xinh đẹp.
Georgie đã khăng khăng là họ sẽ tới bữa tiệc riêng rẽ, thế nên Bram đang nhìn thấy cô lần đầu tiên. Anh đã hơi nghĩ là cô sẽ xuất hiện trong bộ cánh chồn hôi của Scooter, như cô đã dọa. Anh đáng ra phải thông minh hơn.
Georgie trông như thể cô vừa trần truồng chạy qua một chùm đèn pha lê. Bộ váy tạo thành một cột băng rực rỡ mỏng manh ôm gọn một cách xinh đẹp vào cơ thể cao ráo thanh thoát của cô cho tới khi nó chạm đến đầu gối cô, nơi nó nhẹ nhàng bung xuống sàn. Một móc ren pha lê xinh xắn thắt vải một bên vai, để trơn bên còn lại, và một dải ren tinh tế cắt một đường chéo ngang cơ thể cô - trao tặng thấp thoáng chút da thịt.
Đây là những gì khán giả đã chờ đợi tám mùa phim để được xem - viễn cảnh mà họ đã không thể thấy bởi hành vi phá hoại của anh - Scooter Brown biến đổi từ một đứa trẻ mồ côi không nhà cửa thành một phụ nữ thanh lịch với một tâm hồn hào phóng và sự cởi mở sống động mà không một Scofield nào có thể sở hữu. Anh thấy chấn động. Anh có thể đùa giỡn với Scooter, nhưng tạo vật thông minh, tinh tế này mang lại cảm giác gần như... nguy hiểm.
Tóc cô hoàn hảo. Những lọn sẫm màu mềm mại được ghim lại phía sau, với vài sợi thả ra tự do uốn quanh mặt cô theo một kiểu đánh rối đầy phong cách. Dù Georgie luôn khẳng định rằng cô dựa dẫm hết vào April, cô vẫn có một cảm quan mạnh mẽ thứ gì là tốt cho cô, và cô đã không hề phạm phải sai lầm là để một ai đó đến gần làn da trắng tự nhiên của cô với một cây cọ nhuộm màu da rám nắng. Cô cũng không trang hoàng cho mình quá nhiều trang sức. Một đôi khuyên tai kim cương hình chúc đài lộng lẫy lắc lư nơi tai cô, nhưng cô đã để trần cần cổ mảnh mai để nó tự mình lên tiếng.
Paul đứng bên cô, tay cô đặt nhẹ trên ống tay áo tuxedo của ông. Để bố cô tháp tùng cô xuống cầu thang vốn không phải một phần kế hoạch, và biểu hiện trên mặt họ khi họ mỉm cười với nhau làm anh bối rối. Anh biết dạo gần đây Paul hay ở bên cô, nhưng Bram làm việc nhiều đến mức anh không hề biết điều gì đã xảy ra khiến quan hệ của họ được cải thiện.
Paul và Georgie bắt đầu đi xuống cầu thang. Bram không thể rời mắt khỏi cô. Cô không được xem là xinh đẹp theo tiêu chuẩn Hollywood, nhưng vấn đề nằm ở chỗ tiêu chuẩn, chứ không phải ở cô. Cô là một thứ gì đó thú vị hơn nhiều so với những vẻ đẹp phẫu thuật thẩm mỹ ở California với những bơm Botox, hút mỡ, môi trề, Silicon nặng trịch.
Khi cô dừng lại ở giữa cầu thang, anh chợt nhận ra rằng đáng lẽ mình phải đi lên đón cô từ nãy. Nhưng cô đã quen việc anh quên phân cảnh của mình, và cô không phải đợi lâu. Anh nhấc chân bước lên các bậc thang, dừng lại dưới cô ba bậc. Anh quay một phần tư người về phía đám đông và đưa tay ra, lòng bàn tay lật ngửa. Cổ lỗ sĩ, nhưng cô xứng đáng nhận được bức tranh lãng mạn nhất có thể. Paul hôn lên má Georgie, gật đầu với Bram, rồi nhường sân khấu cho cô dâu và chú rể. Tay Georgie ấm áp trượt vào tay anh. Khách khứa nổ pháo tay râm ran khi cô đi xuống ba bậc thang đến bên anh.
Họ đối diện với một phòng vũ hội đầy ắp những nụ cười và lời chúc mừng tốt lành, mặc dù rõ ràng là phân nửa số khách đang đặt cược xem cuộc hôn nhân sẽ kéo dài bao lâu. Georgie ngước lên nhìn anh, mắt cô thật âu yếm. Anh nâng các ngón tay cô lên môi và dịu dàng hôn chúng. Anh có thể đóng vai Bạch Mã Hoàng Tử cũng giỏi không thua gì tên Lance Thảm Hại vậy.
Nhưng anh phải rất vất vả mới tỏ ra hoài nghi được. Tối nay có thể chẳng là gì hơn một câu chuyện cổ tích khác của Hollywood, nhưng ảo ảnh này mang lại cảm giác rất thực.
Georgie muốn nó là thực. Đêm nay. Bộ váy rực rỡ đầy ma thuật. Bạn bè bao bọc xung quanh, và vẻ dịu dàng trên khuôn mặt bố cô. Chỉ có người đàn ông đang đứng bên cạnh cô là một sự sai lầm. Nhưng anh cũng không mang lại cảm giác sai lầm như đáng lẽ nên thế. Họ hòa mình cùng khách khứa, những người ăn vận đủ loại từ quần jean và váy tennis cho tới đồ vest và đồng phục học sinh. Trev và Sasha đã tình nguyện phát biểu nâng cốc chúc mừng, nhưng sau khi mọi người yên chỗ, Paul bất ngờ đứng dậy và nâng cốc. “Tối nay chúng ta chúc mừng sự cam kết mà hai con người tuyệt vời này dành cho nhau.” Ông nhìn Georgie. “Một trong hai người ấy... Tôi yêu vô cùng.” Giọng ông vỡ ra, và mắt Georgie ngập nước. Paul hắng giọng. “Người còn lại... đang lớn dần lên trong tôi.”
Tất cả mọi người đều bật cười, kể cả Bram. Tuần vừa rồi ở cùng bố cô thật lạ lẫm và tuyệt diệu. Biết rõ ông yêu cô đến thế nào - ông yêu mẹ cô bao nhiêu - có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Nhưng khi Paul bắt đầu bày tỏ hy vọng về tương lai của cô dâu chú rể, Georgie phải cố gắng lắm mới giữ được một nụ cười trên khuôn mặt. Kể cho bố cô sự thật thay vì che giấu lỗi lầm do sợ làm ông thất vọng là bước tiếp theo trong hành trình trở thành người phụ nữ độc lập của cô.
Paul đã đợi tới sáng nay mới bảo cô là ông đã mời đại diện cũ của cô làm bạn hẹn. Cô mừng là ông đã nghĩ đến điều ấy, bất kể việc chào đón Laura có ngượng ngập bao nhiêu. “Đó là một việc tử tế để làm cho cô ấy,” ông đã nói. “Theo cách này tất cả mọi người có thể thấy rằng con vẫn xem cô ấy là một người thân cận của con.”
Georgie đã cố tìm một câu đùa cho chuyện này. “Đó cũng là con đường hoàn hảo để bắt đầu cho mọi người biết rằng bố đang quay lại nghiệp diễn, và Laura đang đại diện cho bố.”
Mặt ông thụng xuống. “Georgie, đó không phải là lý do…”
“Con biết không phải,” cô nói vội. “Con vốn không có ý ấy.” Họ đang tìm đường cho một mối quan hệ mới, với cả hai bọn họ đều cố gắng tìm chỗ đứng chân. Cô đã chọc vào sườn ông để làm ông cười.
Những câu nâng cốc chúc mừng khác nối tiếp - sự vồn vã của Trev, sự ấm áp của Sasha, cả hai người họ đều hài hước. Khi bữa ăn bắt đầu, cô và Bram liên tục phải dừng lại vì các vị khách cứ gõ vào ly nước yêu cầu họ hôn nhau. Những nụ hôn công khai của họ không còn cảm giác giả tạo nữa. Cô chưa từng biết một người đàn ông nào thích hôn nhiều như Bram Shepard, hay có ai lại hôn giỏi như vậy. Cô chưa từng biết một người đàn ông nào khiến cô muốn hôn hơn.
Ở bàn kế bên, Laura nghịch miếng tôm hùm và lén lút đẩy quai áo con của mình lên. Tối nay bà đã định mặc một bộ váy ngắn dành cho tiệc ngoài trời, như rất nhiều các vị khách nữ khác, nhưng đến phút cuối, bà đã đổi ý. Đây là một buổi gặp vì công việc, và bà không thể chịu nổi cảnh cứ phải kéo kéo giật giật cái thân áo mà chắc chắn sẽ để lộ khe ngực quá sâu hoặc không ngừng lo lắng đến đôi cánh tay trần không rám rắng như đáng ra phải thế. Thay vào đó, bà đã chọn một bộ vest màu be đơn giản, một chiếc áo cổ rủ và trang sức ngọc trai - gần giống kiểu đồ mà bà Scofield từng mặc. Ngoài rắc rối thường trực với quai áo con, bà đã làm khá tốt việc giữ cho mình chỉn chu.
Lời mời của Paul đúng là một cú sốc. Bà đã gọi để báo tin ông bị loại trong buổi thử vai đầu tiên, nhưng đại diện tuyển vai muốn gặp ông cho một vai khác. Đúng lúc bà thao thao bài diễn văn uốn-nắn-cái-tôi tiêu chuẩn của bà, ông cắt ngang. “Tôi không hợp với vai đó, nhưng buổi thử vai là một việc hữu ích.” Và rồi ông đã mời bà tới bữa tiệc.
Bà có là đồ ngốc mới từ chối. Được thấy ở đây tối nay sẽ giúp trả lại chút hào quang cho danh tiếng nghề nghiệp của bà, như Paul biết rất rõ. Nhưng bà không thể ngừng tỏ ra cảnh giác. Tính cách băng giá của Paul luôn là thuốc giải hoàn hảo cho vẻ ngoài đẹp trai và những tài sản nam tính khác của ông, nhưng sự yếu đuối mới xuất hiện gần đây của ông khiến bà lại thấy ông lôi cuốn một cách đáng ngại.
Không may thay, bà hiểu rõ mối nguy hiểm từ những giấc mộng bạch mã hoàng tử của phái nữ. Bà rất rõ ràng về những gì bà muốn cho cuộc đời mình, và bà sẽ không làm loạn nó lên chỉ vì Paul York thú vị và phức tạp hơn bà từng hình dung. Vậy nếu thỉnh thoảng bà thấy cô đơn thì sao? Những ngày bà để một người đàn ông làm bà xao lãng khỏi mục tiêu thực sự của bà đã ở xa tít phía sau rồi. Paul là một khách hàng, và được nhìn thấy ở bữa tiệc này là một việc có lợi.
Ông đã rất ân cần trong suốt cả tối, một quý ông hoàn hảo, nhưng bà quá lo lắng nên không ăn được nhiều. Trong khi những người khác ở bàn tham dự vào những cuộc trò chuyện riêng tư, bà xích lại gần ông hơn. “Cảm ơn vì mời tôi. Tôi nợ anh.”
“Cô phải thú nhận tối nay không có cảm giác ngượng nghịu như cô vốn nghĩ.”
“Chỉ vì con gái anh rất tử tế mà thôi.”
“Đừng biện hộ cho nó nữa. Nó đã sa thải cô đấy.”
“Cô ấy cần sa thải tôi. Và hai người đã không thể ngừng mỉm cười với nhau suốt cả tối, nên đừng vờ đóng vai kẻ gai góc nữa đi.”
“Chúng tôi đã nói chuyện. Chỉ thế thôi.” Ông chỉ vào khóe miệng ông, ra dấu rằng bà có gì đó trên mặt. Xấu hổ, bà giật lấy khăn ăn, nhưng bà không tìm được đúng chỗ, và đến cuối ông lại chấm cho bà bằng khăn ăn của chính ông.
Bà cầm lấy ly nước khi ông làm xong. “Đó hẳn là một cuộc nói chuyện tuyệt vời lắm nhỉ.”
“Đúng vậy. Nhớ nhắc tôi kể cho cô về nó vào lần tới tôi say xỉn nhé.”
“Tôi không thể tưởng tượng nổi có lúc anh say xỉn. Anh quá kỷ luật.”
“Được biết là nó đã từng xảy ra đấy.”
“Khi nào?”
Bà nghĩ ông sẽ gạt chuyện đó đi, nhưng không. “Khi vợ tôi mất. Mọi đêm sau khi Georgie ngủ.”
Đây là một Paul York mà bà chỉ mới bắt đầu biết. Bà nhìn ông một lúc lâu. “Vợ anh như thế nào vậy? Anh không phải trả lời nếu không muốn.”
Ông đặt dĩa xuống. “Cô ấy rất tuyệt vời. Thông minh. Hài hước. Ngọt ngào. Tôi không xứng đáng với cô ấy.”
“Cô ấy hẳn phải nghĩ khác, nếu không thì cô ấy đã không cưới anh.”
Trông ông hơi sững sờ, như thể ông đã quá quen với việc xem mình như một công dân hạng hai trong cuộc hôn nhân của mình đến nỗi ông không thể nhận thức nó theo một cách nào khác. “Cô ấy chưa đầy hai lăm tuổi khi chết,” ông nói. “Một đứa trẻ.”
Bà lăn dây ngọc trai giữa các ngón tay. “Và anh vẫn yêu cô ấy.”
“Không phải theo nghĩa cô nói.” Ông nghịch hình mô phỏng dinh thự Scofield bằng đường bánh đặt trên khay. “Tôi nghĩ con người hai lăm tuổi trong tôi vẫn luôn yêu cô ấy, nhưng chuyện đó cách đây lâu lắm rồi. Cô ấy sống rất mơ mộng. Tôi có khả năng tìm thấy chìa khóa ô tô trong tủ lạnh không thua gì khả năng tìm thấy trong ví của cô ấy. Cô ấy không hề quan tâm đến vẻ ngoài của mình. Điều đó khiến tôi phát điên. Cô ấy luôn làm mất khuy áo hay xé rách thứ gì đó...”
Gai ốc trườn khắp sống lưng bà. “Khó lòng tưởng tượng ra anh ở cùng một người như thế. Những phụ nữ anh hẹn hò đều rất thanh lịch.”
Ông nhún vai. “Đời rất hỗn loạn. Tôi tìm kiếm trật tự bất cứ nơi nào có thể.”
Bà gấp khăn ăn trên lòng. “Nhưng anh không hề yêu ai trong số họ.”
“Sao cô biết? Biết đâu tôi đã yêu mà bị từ chối.”
“Khó có khả năng lắm. Anh là giải thưởng lớn trong trò cá cược của các bà vợ ly hôn. Ổn định, thông minh và đẹp trai.”
“Tôi đã quá bận rộn quản lý sự nghiệp của Georgie để có thể tái hôn.”
Bà nghe thấy sự tự trách của ông. “Anh đã nuôi dạy cô ấy rất tốt trong nhiều năm,” bà nói. “Tôi đã nghe kể nhiều chuyện. Khi còn bé, Georgie không thể kháng cự lại một chiếc micro hay một đôi giày mila. Ngừng ngay việc tra tấn mình về chuyện đó đi.”
“Con bé rất thích được biểu diễn. Nó sẽ trèo lên bàn để nhảy nếu tôi không nhìn.” Nét mặt ông lại phủ đầy mây mù. “Nhưng dẫu vậy, lẽ ra tôi không nên thúc ép con bé nhiều quá thế. Mẹ con bé hẳn sẽ ghét điều đó.”
“Này, thật dễ chỉ trích khi ta đứng ngoài rìa thiên đàng quan sát ai đó làm việc nuôi dạy nặng nhọc.”
Bà đã dám cả gan coi nhẹ cô vợ thánh thần của ông, và nét mặt ông trở nên cứng đờ và lạnh lẽo. Ngày xưa, bà hẳn đã làm mọi cách để xoa dịu chuyện này, nhưng giờ bà không còn cảm thấy thôi thúc ấy nữa, dù cho nét cau có của ông ngày càng trầm trọng hơn. Thay vào đó, bà cúi lại gần và thì thầm, “Vượt qua nó đi.”
Ông ngẩng phắt đầu dậy, và ánh mắt chòng chọc của ông biến mắt ông thành viên đạn.
Bà nhìn thẳng vào mắt ông. “Đến lúc rồi.”
Rút lui là vũ khí Paul thường lựa chọn, và bà đợi ông quay đi, nhưng không. Băng giá tan chảy khỏi mắt ông. “Thú vị thật. Georgie cũng đã nói điều tương tự.”
Ông nhặt lại chiếc khăn ăn mà Laura đã làm rơi và trao cho bà một ánh mắt dài làm tan chảy tận xương bà.
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối