Chương 22
ao cơ?” Cha cô kêu lên.
“Đúng thế đấy ạ!” Emily quay lại nói với Joel. “Ngay khi cậu thấy khỏe lại, mình sẽ đưa cả hai chúng ta về Cape Sounio. Chúng ta sẽ phá hủy vũ khí đó trước khi nó được tìm thấy. Và rồi những chuyện này sẽ chẳng xảy ra và mọi người sẽ được sống!”
Đặc vụ B lắc đầu. “Du hành qua thời gian là không thể. Nếu cách đó khả thi thì giờ CRU đã phát hiện ra nó rồi.”
Emily đứng đối diện với tên đặc vụ của CRU. “Cho dù ngươi nghĩ CRU lớn lao và mạnh mẽ đến như thế nào thì bọn họ cũng không bao giờ có thể mạnh bằng người Xan được. Ngươi không thể làm được việc đó đâu, đặc vụ B ạ. Nhưng ta thì có thể đấy. Và ta đã có sẵn minh chứng đây rồi.”
“Minh chứng gì chứ?” Hắn hỏi.
Emily nhìn Stella. “Hãy cho họ biết về những chiếc bình ở viện bảo tàng đi, những cái mà có hình
Joel và tôi trên đó ấy. Cô đã nói rằng chúng đến từ quá khứ mà.”
“Cô ấy nói đúng!” Stella nói. Cô kể với nhóm người về những chiếc vò hai quai ở bảo tàng Acropolis. “Chúng có niên đại hàng ngàn năm rồi. Thậm chí còn có hình của Mike trên đó.”
Mọi nhìn nhìn con chó đứng bên cạnh Emily, vẫy đuôi một cách khoái chí.
Điều đó chứng tỏ chúng ta đã quay về đúng thời điểm. Chúng ta đã ở đó.”
Một lần nữa đặc vụ B lại lắc đầu. “Vẫn không thể làm được. Cho dù những cái bình đó chứng minh rằng cô đã quay về đúng lúc thì cô vẫn sẽ thất bại thôi. Vũ khí đó vẫn tồn tại và Olympus vẫn sẽ bị hủy diệt. Chúng ta đang bị mắc kẹt ở đây là mình chứng cho điều đó.”
“Ta không biết chuyện gì đã xảy ra,” Emily đáp. “Không ai trong chúng ta biết được. Nhưng ta phải thử - và các người sẽ không thể ngăn cản được ta đâu.”
“Đặc vụ B nói đúng đấy, Em ạ,” cha cô nói. “Du hành qua thời gian là điều bất khả thi.”
“Không, không phải vậy đâu! Cha à, những chiếc bình đã chứng minh điều đó. Giờ chúng con đã biết cái gì đang bị đe dọa nên chúng con sẽ thận trọng hơn nữa.”
“Được rồi,” cha cô đầu hàng, “cứ cho rằng nó có thể đi. Nhưng nó quá nguy hiểm. Chúng ta cần con ở đây, Em ạ. Con hiểu thế giới này. Chúng ta thì không.”
Emily lắc đầu. “Vậy thần Diana sẽ ra sao ạ? Cha, con biết cha có tình cảm như thế nào với bà. Con đã thấy hai người ở bên nhau.”
“Emily,” cha cô khẽ nói.
“Không sao mà cha,” cô nói. “Sau khi mẹ con mất, cha đã rất cô đơn. Cả hai cha con ta đều vậy. Con biết bà cũng sẽ yêu quý thần Diana và không muốn cha phải cô đơn nữa. Con cũng thế. Nhưng nếu con không cố gắng, thần Diana sẽ chết, cũng giống như mẹ vậy.”
“Việc này không giống việc chiến đấu với CRU. Em à, con đang nói đến việc du hành xuyên thời gian. Nhỡ có chuyện gì không hay xảy ra và con không thể trở về được nữa thì sao đây?”
“Con biết sẽ rất nguy hiểm,” Emily nói. “Mãi đến khi con nhập vào Arious, con mới hiểu được điều đó. Nhưng con đã thay đổi. Những ký ức chưa xuất hiện đầy đủ nhưng chúng đang quay lại. Con biết con có năng lượng thế nào và sử dụng chúng ra sao. Con có thể làm được việc này.”
Emily dừng lại và nắm lấy đôi bàn tay của ông. “Cha à, không phải Emily Jacobs quay lại đó đâu. Sẽ là con - một Emily mới mẻ và đã trưởng thành. Con hứa con sẽ mãi là con gái bé nhỏ của cha, nhưng dù thích hay không, con cũng vẫn là một người Xan có sức mạnh toàn năng!”
Ngày hôm sau, họ đã sẵn sàng để lên đường và một đội đã được tập hợp.
Đặc vụ B tức giận khi Emily nói hắn không được chào đón. Hắn khẳng định nhiệm vụ sẽ thất bại thê thảm nếu không có mình. Nhưng Emily từ chối và nói rõ rằng cô vừa không thích vừa không tin tưởng tên đặc vụ đó của CRU.
Vung tay đầy giận dữ, đặc vụ B lao vào trong rừng.
Lúc mọi người chuẩn bị rời đi, Emily đến bên cha mình. “Con nghĩ đến lúc rồi.”
Nỗi sợ hãi dâng lên trong đôi mắt ông, nhưng cô biết ông sẽ không cố gắng để ngăn cản cô. Ông đã trải lòng về tình cảm đối với thần Diana và đây là cơ hội sống sót duy nhất của bà.
“Hãy hứa với cha,” ông nói, “hứa với cha rằng con sẽ thận trọng. Đừng liều lĩnh nếu không cần thiết. Chỉ cần phá hủy vũ khí đó và quay về đây thôi nhé.”
“Chúng con sẽ làm vậy,” Emily hứa.
Cô nhìn đội hình xuất phát của mình. Joel đứng bên Paelen, giờ đang ngồi trên vai của Brue. Stella ngồi trong chiếc xe lăn bên cạnh Pegasus. Mike, như mọi lần, đứng bên Emily. “Mọi người đã sẵn sàng chưa?”
Joel tiến đến. “Giờ tùy thuộc vào cậu, Em ạ. Cậu muốn bọn mình làm gì nào?”
“Tất cả chúng ta đều cần kết nối với nhau.” Emily đặt một cánh tay lên cổ của Pegasus và tay kia nắm lấy bàn tay của Joel. Mike đang nằm trên chân của Emily, thở nhè nhẹ. Mọi người nhanh chóng nối với nhau để tạo thành một vòng tròn lớn.
“Được rồi. Chúng ta đi thôi.”
Emily hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại. Chìm vào khối kiến thức mà cô đã nhận được từ Arious, cô tập trung năng lượng của mình và ra lệnh cho chúng đưa họ quay về thời quá khứ thật xa; quay trở lại Trái đất, tới Đền thờ Poseidon ở Cape Sounio.
Khi năng lượng của cô xung động, Emily thấy những cảm giác lạ lùng nhất - hệt như cô đang tan chảy vậy. Cô mở mắt ra và có thể nhìn thấy mọi người đang ở cùng mình.
Thế giới xung quanh họ mờ đi. Cứ như thể họ đang đứng giữa một thác nước hùng vĩ vậy. Có cảm giác họ đang không hề di chuyển một chút nào. Thay vào đó, mọi thứ bên ngoài vòng tròn đang chuyển động. Emily không thể phân biệt được hình dáng phía sau bạn bè mình nữa. Những âm thanh xuýt lên ngày càng ầm ĩ khi họ chuyển động nhanh hơn nữa xuyên qua không gian và thời gian.
Đột nhiên một vật gì đó đập mạnh vào lưng Emily. Cô ngã nhào về phía trước và mất kết nối với Joel và Pegasus. Trong giây phút đó, hành trình êm ả đã thay đổi. Cô phải dồn tất cả sự tập trung của mình lại chỉ để giữ cho mọi người bên nhau. Cô có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của họ và nghe thấy tiếng họ hét lên khi họ lộn nhào trong dòng thời gian.
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus