Chương 20
hững cơn gió gào rú, quất vào Kristoff khi chàng quay lại núi, rời xa Arendelle.
Chàng chỉnh lại kính và quấn khăn quàng cổ thật chặt.
Sven bị tụt lại phía sau. Chú tuần lộc luôn muốn quay trở lại Arendelle và lâu đài. Kristoff lắc đầu và tiếp tục bước đi, tảng lờ chú tuần lộc. Sven đột nhiên lao lên phía trước, vượt qua Kristoff, rồi đứng lại trước mặt chàng. Sven đối mặt và nhìn thẳng vào mắt chàng trai.
“Chuyện gì vậy, anh bạn?” Kristoff hỏi.
Chú tuần lộc thúc sừng của mình vào người Kristoff.
“Này, coi chừng!” Chàng bực mình nói. “Có chuyện gì với mày thế?”
Sven lắc đầu và nhóp nhép miệng.
“Mày nói chuyện kiểu đó, tao không hiểu đâu.” Kristoff nói với Sven.
Trong chớp mắt, Sven hất Kristoff, và dùng sừng của mình nâng chàng lên. “Này! Dừng lại!” Kristoff hét lên. “Thả tao xuống mau.”
Sven quẳng chàng ta xuống nền tuyết cứng. “Không, Sven.” Kristoff nói. “Chúng ta sẽ không quay lại.”
Nhưng Sven khịt mũi, chú ta hẳn nhiên không đồng ý.
“Cô ấy đã có tình yêu đích thực rồi mà.” Rồi Kristoff nhận thấy mối nghi ngờ của Sven. Chàng quay lại nhìn Arendelle để chứng minh quan điểm của mình. Nhưng điều khiến chàng kinh ngạc, là chàng đã thấy một cơn bão lạ lùng đang xoáy tít bên trên lâu đài. Chàng có thể trông thấy những đám mây đen đang hình thành, và ngày càng nhiều băng xuất hiện trên các bức tường lâu đài, băng đóng ngày một dày hơn. “Anna!” Chàng kêu lên.
Ngay lập tức, Kristoff thay đổi hành trình của mình, chàng quay lại và chạy thẳng về phía Arendelle. Sven cũng lao đi ngay sau chàng. Chú ta vọt lên trước, cúi đầu dùng bộ sừng nâng Kristoff lên, đẩy chàng lên lưng. Cả hai phi hết tốc lực xuống sườn đồi.
Anna nằm cuộn tròn trên sàn thư viện. Nàng đã đến được cửa nhưng quá yếu ớt để đứng dậy. Không ai nghe thấy tiếng thì thào kêu cứu của nàng cả. Cơ thể nàng mới lạnh làm sao, còn trái tim thì đau nhói.
Đúng lúc đó, tay nắm cửa xoay nhẹ. Anna không thể ngẩng đầu lên nhìn xem đó là ai nữa. Cái khóa lách cách. Rồi nàng nhìn thấy một củ cà-rốt chen vào lỗ khóa.
Đột nhiên, cánh cửa mở tung. Đó là Olaf! Cậu người tuyết lôi chiếc mũi cà-rốt của mình ra khỏi khóa và đặt nó trở lại vào giữa khuôn mặt. Cậu đang rất tự hào về bản thân mình, nhưng niềm vui thích đó ngay lập tức biến mất khi cậu nhìn thấy Anna.
“Anna, không!” Cậu kêu lên. Olaf chạy đến lò sưởi và châm lửa lên. Thoáng sau, một đám lửa lớn đã cháy bập bùng.
“Olaf!” Anna nói. “Tránh xa chỗ đó ra!”
“Oa!” Olaf kêu lên, nhìn ngắm bếp lửa và cảm nhận hơi nóng. Có chút sợ hãi nhưng cậu không thể cưỡng lại sự ấm áp từ lò sưởi. “Hóa ra, đây là nóng.” Cậu thích thú. “Phải nói rằng, tôi vẫn thích nó!” Thế rồi Olaf vội vã chạy đến bên Anna và đỡ nàng tới gần ngọn lửa. “Vậy, Hans ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra với nụ hôn của cô?”
“Tôi đã lầm về anh ta.” Anna nói. “Đó không phải là tình yêu đích thực.”
Olaf không muốn tin vào điều đó. “Nhưng chúng ta đã chạy cả quãng đường để tới đây cơ mà.” Cậu ngạc nhiên.
“Làm ơn, Olaf.” Anna cố gắng nói. “Cậu không thể ở lại đây. Cậu sẽ tan chảy mất.”
“Tôi sẽ không rời đây cho đến khi chúng ta tìm thấy tình yêu đích thực khác có thể cứu cô,” Olaf tiếp tục. Cậu ngồi xuống bên cạnh Anna. “Có bất kỳ ý tưởng nào không?”
Anna thở dài não nề. “Tôi thậm chí còn chẳng biết tình yêu là gì nữa.”
“Không sao.” Olaf đáp. “Tôi biết.” Cậu ngồi nhích cao lên một chút. “Tình yêu đích thực là đặt những nhu cầu của người khác lên trước bản thân. Giống như là cái cách Kristoff đưa cô quay trở lại đây với Hans và rời xa cô mãi mãi ấy.”
“Kristoff yêu tôi ư?”Anna hỏi. Mở to đôi mắt.
Olaf gật đầu. “Cô đúng là không biết gì về tình yêu hết nhỉ?”
Anna nhìn Olaf. Cậu đang nhỏ giọt từ đầu đến chân! “Olaf, cậu đang tan chảy!” Nàng kêu lên.
“Có vài người đáng để ta tan chảy mà.” Cậu nói. Hình dạng khuôn mặt cậu đang nhanh chóng thay đổi. Olaf cố gắng đẩy cái đầu đang chảy xệ của mình lên. Rồi cậu chạy ra sau Anna, để thoát khỏi sức nóng của ngọn lửa. “Chỉ là có lẽ không phải ngay lúc này.”
Một cánh cửa sổ bên kia căn phòng bị tung ra và một cơn gió lạnh tràn vào. Anna rùng mình. Olaf chạy tới cửa sổ để đóng lại. “Đừng lo lắng.” Cậu nói. “Để đó cho tôi. Chúng ta sẽ vượt qua…” Cậu ngừng lại và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Cậu rướn người về phía trước, nheo mắt nhìn đường chân trời. “Chờ một chút, chỉ một giây thôi. Tôi thấy cái gì đó!”
Cậu với tay qua cửa sổ đang mở và bẻ một cây đá trên gờ cửa sổ. Cậu lộn cây đá lại và sử dụng nó như một ống kính viễn vọng. “Này, là Kristoff và Sven!” Cậu hét lên khi nhận ra ai đang chạy về phía lâu đài. Cậu quay sang Anna, hào hứng. “Họ đang trở lại theo lối này!”
“Họ là ai?” Anna hỏi. Nàng gắng đứng lên để nhìn.
“Ối chà, anh ấy di chuyển rất nhanh!” Olaf nói. “Hừm, tôi nghĩ chắc mình đã lầm. Tôi đoán Kristoff không yêu cô đến độ có thể bỏ cô ở đây.”
“Hãy giúp tôi.” Anna nói một cách khó khăn. “Làm ơn.”
“Không.” Olaf nói với nàng.
“Cô cần ở lại bên đống lửa và giữ ấm.”
Anna vẫn kiên quyết. “Tôi cần gặp Kristoff.”
“Tại sao?” Olaf hỏi. Sau đó, anh chàng người tuyết ngừng lại. “Ồ, tôi biết tại sao rồi! Tình yêu đích thực của cô ở ngay kia, chạy qua vịnh hẹp như một vị vua tuần lộc dũng mãnh, và sắc sảo.” Cậu đỡ lấy Anna. “Đi nào!”
Băng bắt đầu rạn vỡ, xuyên qua các bức tường của thư viện. Các vết nứt lớn dần trên các bức tường, và căn phòng sắp sửa sụp đổ. Anna và Olaf vội vã rời khỏi thư viện. Họ vất vả cùng nhau chạy qua các hành lang, tránh băng khi nó xuất hiện trên lối đi.
“Quay lại lối này.” Olaf nói, kéo Anna đi. Nhưng mọi ngả đường đều đã bị băng chặn lại!
“Chúng ta bị mắc kẹt rồi!” Olaf hét lên.
Anna nhìn xung quanh và phát hiện ra một lối thoát. Nàng nắm lấy tay Olaf và họ trèo qua một khung cửa sổ, đập vỡ kính, trượt xuống một dốc băng. Olaf cuộn thêm nhiều tuyết vào người khi cậu lăn xuống. Họ dừng lại an toàn bên ngoài lâu đài và hướng về phía Kristoff, chờ đợi.
Nữ Hoàng Băng Giá Nữ Hoàng Băng Giá - Nhiều Tác Giả Nữ Hoàng Băng Giá