Nơi Trú Ẩn epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 21
RƯỚC KHI MỘT CON NGƯỜI TRỞ THÀNH ĐÀN Ông thì hắn phải là một thằng con trai. Gar Face đã từng là một thằng con trai khi nó bước đi trong cánh rừng, một thằng con trai với bộ mặt méo mó đầy sẹo, thằng con trai bỏ lại sau lưng cái cầu tàu bám đầy hắc ín của luồng dẫn vùng Houston.
Lần đầu tiên nó trượt chân ngã trong khu rừng ẩm ướt, khắp nơi trong cơ thể nó đều đau nhức. Mặt nó đau nhói vì vết thương sưng phồng do cha nó tặng cho. Nhưng những bộ phận khác trên cơ thể nó cũng rất đau đớn. Hai chân nhức nhối vì đi bộ. Miệng bỏng cháy vì khát nước, bàn tay mỏi nhừ vì cứ phải ghì chặt lấy khẩu súng trường của cha nó. Dạ dày đau rát trong cơn đói.
Nó cứ loạng choạng đi như thế suốt nhiều ngày xuyên qua khu rừng, cứ đi sâu mãi vào trong bóng tối nơi mặt đất lép nhép bùn dưới bước chân nó và từng đám rêu dày treo dưới những cành cây như những mớ râu rối bù của một người khổng lồ thời xa xưa. Nó chẳng buồn luyến tiếc mặt trời rọi ánh sáng vào bộ mặt buồn khổ của nó nhưng mặt đất xa lạ thì cứ nuốt dần nó. Những tiếng động trong rừng bằng những cách riêng của mình cứ cứa vào các dây thần kinh của nó.
Bất chấp điều đó, nó cứ đi xa hơn, xa mãi vào trong bóng tối.
Khi cuối cùng gặp phải con sông nhánh chảy xiết, nó trượt xuôi bờ sông và dầm mình vào dòng nước mặn và dù cho vị nước lờ lợ, nó vẫn cứ uống lấy uống để. Rồi nó bò lên bờ sông bên dưới cây thông cao chót vót.
Nó cố gắng chợp mắt nhưng không thể ngủ được. Cái đói cứ đánh thức nó, cái đói cứ bốc lên, rỉ ra từ từng lỗ chân lông, xuyên qua khắp cơ thể nó. Nó cố gắng trấn áp cái đói bằng cách ăn những cọng cỏ mảnh mai mọc lên trong một khoảnh nhỏ được ánh mặt trời chiếu tới. Nhưng bấy nhiêu đó thì chẳng bõ bèn gì với một thằng con trai đang sức lớn. Phải, dù gì nó vẫn còn là một thằng con trai và nó cần nhiều hơn thế.
Trước đó, nó đã từng cố gắng nhắm bắn những con thú nhỏ như thỏ, sóc, possum thế nhưng nó là một tay súng tệ hại. Bây giờ chỉ còn có một viên đạn duy nhất. Nó nên tìm một mục tiêu lớn hơn, một con thú dễ bắn trúng hơn.
Nó tựa mình vào cái cây khổng lồ và chờ đợi bên dòng sông nhánh. Đợi chờ. Nó cố trấn tĩnh trước những tiếng kêu tang tóc của con cú và bản đồng ca oang oang của bầy ễnh ương. Nó ngồi bất động như một thần cây.
Cuối cùng, khi mặt trời bắt đầu biến mất thì nó nghe một tiếng sột soạt ở hướng bắc. Một cái gì đó to lớn đang di chuyển về con sông nhánh từ phía đối diện. Nhanh chóng và im lặng, nó lội ngang qua con sông nước mặn và thận trọng đi trên đầu ngón chân về phía bờ bên kia. Ở đó, ngay trước mặt nó, không xa hơn hai mét là một con hươu đuôi trắng, một con hươu đực. Con hươu quay lại và nhìn thẳng vào nó. Trong suốt một giây cả hai chẳng dám động đậy. Gar Face chầm chậm giương súng lên và canh cho con thú nằm vào tầm ngắm. Mồ hôi chảy xuống mặt và làm cay xè đôi mắt nhưng nó không dám chớp mắt. Con hươu lúc lắc cái đầu rồi quay đi. Thằng bé đâm hoảng. “Đừng,” nó thở hổn hển. Nó không thể để cho con vật thoát đi: nó siết chặt cò súng và bắn.
Khi tiếng nổ vang lên, hàng ngàn con chim bay vụt lên không từ mọi phía xung quanh nó. Nhưng nó vẫn đứng yên bất động. Đó là một đòn trực tiếp và nó có thể nhìn thấy nơi viên đạn cắm vào bên hông con hươu, nó đang ở gần sát bên con vật. Thế nhưng thay vì ngã xuống thì con hươu lại phóng vút đi. Ngay khi viên đạn chạm trúng mục tiêu thì con hươu đực biến mất. Nỗi hoảng sợ dâng lên trong cổ họng thằng bé. Nó không thể để sổng con vật. Không thể được. Nó siết chặt khẩu súng của người cha và lấy đà chạy theo con hươu.
Nó không nhìn thấy bóng dáng con vật mà chỉ có thể chạy đuổi theo tiếng động từ con thú đang phóng xuyên qua khu rừng. Nó nghe được tiếng tanh tách của những đôi chân và tiếng những chiếc móng hươu gõ vội vã ngay phía trước nó. Nó chạy theo. Những nhánh cây quật vào bộ mặt đau nhức của nó, liên tục xé toạc da nó. Nó vấp ngã bổ nhào lên những rễ cây. Từng đám dây leo đầy gai móc vào mắt cá và kéo chân nó lại, thọc sâu vào quần nó. Mặc kệ, nó vẫn cứ chạy.
Tim nó đập thình thịch theo nhịp của cơn đói, của sự đau nhức, của sự thèm muốn, của nỗi khát khao mãnh liệt. Nó không thể nuốt xuống vì phổi đang thiếu không khí. Cũng không thể nhìn thấy gì vì hai mắt bị bóng đen che kín. Nhu cầu cấp thiết kết tinh trong hình dạng của thằng bé tơi tả. Nó vẫn cứ chạy. Hai bên hông nó đau buốt. Mặc kệ, nó vẫn cứ phóng vào bóng tối, chạy theo sau tiếng động của con hươu đang phóng đi sầm sập.
Nó đã chạy được bao lâu rồi? Nó cũng không biết. Đã một giờ? Cả đêm? Hay suốt cuộc đời? Đột nhiên nó thấy căm giận con hươu vì đã bỏ chạy, vì đã lấy đi viên đạn cuối cùng của nó như một tên ăn trộm. Lòng căm hờn dâng lên đầy bụng nó. Nó cảm thấy gan ruột mình bỏng rát. Một khi sự căm giận đã nổi lên thì nó dâng trào khắp nơi. Nỗi giận con hươu trở thành sự căm hận dành cho người cha thô lỗ và người mẹ đã bỏ đi, căm hận cái thành phố mà nó đã bỏ lại sau lưng cho đến khi tất cả những nỗi niềm đó hòa trộn lại với nhau và biến thành một sự mặc cả, một giao kèo cá cược giáng một cú vào lòng căm giận. Gar Face biết rằng nếu con hươu trốn thoát được thì chính nó sẽ phải chết, chết vì đói. Nhưng nếu như nó chiến thắng thì nó sẽ ở lại đây và hưởng phần. Đó là một thỏa thuận.
Nếu như nó đánh bại được con hươu thì nó sẽ cai trị khu rừng này, những cái cây đáng ghét và dòng nước mặn chát, khu rừng già bị lãng quên này. Đúng vậy, nơi này sẽ thuộc về nó.
Sự đánh cược thúc đẩy nó, cuốn nó đi. Phải tìm cho bằng được con hươu hoặc là chết. Nó cứ chạy. Bóng tối dày đặc hơn. Tất cả những gì nó còn lại là một khẩu súng trường hết đạn, một bộ mặt méo mó và sự thúc giục của trò đánh cược của chính nó. Nó thoát ra khỏi cảm giác đau nhói ở hai bên sườn, nó không nhận thấy máu đang chảy ra khỏi lỗ mũi và nhỏ giọt vào miệng nó, không cảm thấy hai gót chân đang phồng giộp lên. Nó sẽ vẫn cứ chạy mãi cho đến khi một trong hai, hoặc là nó hoặc là con hươu phải đổ gục xuống. Nó sẽ phải mất những gì, điều đó không quan trọng? Nó cứ cắm đầu chạy.
Con hươu đang ở ngay phía trước nó. Bóng đêm quay tròn xung quanh, mặt đất nghiêng ngả. Nó thở hổn hển để đớp lấy không khí. Nhưng nó vẫn cứ chạy, chạy theo sau con hươu đang phóng vút đi cho đến khi cuối cùng thì nó vấp phải một cái rễ to và ngã đồ sầm lên cánh tay nó, dứt ra từng mảnh da trong một cơn đau mới bùng lên. Khẩu súng trượt văng ra và rơi vào bên cạnh thân một cây dè.
Nó nằm đó mất một lúc lâu, máu chảy dồn lên hai tai. Nó không còn nghe thấy tiếng động từ con hươu nữa, con vật đã chạy thoát. Một dòng máu chảy nhỏ giọt từ cái miệng khô khốc của nó. Chẳng còn gì sót lại cả. Nó không thể di chuyển được. Nó cảm thấy ngạt thở vì một đám đờm dãi hòa lẫn với máu và khạc ra. Một sự tĩnh lặng bao quanh nó, lấp đầy hai tai nó. Nó thậm chí còn không nghe được tiếng thở hổn hển của chính nó đang dâng lên từng đợt. Cuối cùng thì hơi thở của nó cũng dần chậm lại.
Nó nhắm nghiền mắt. Nó sẽ nằm lại đây cho đến khi chỉ còn là một mớ xương và mấy mảnh quần áo rách nát phủ lên da nó. Nhưng rồi nó chợt nghe thấy một tiếng động nhẹ chỉ cách nó chỉ khoảng hơn một mét. Tiếng thở nhẹ. Vật đó đang thở chăng? Nó nhổm dậy trên hai đầu gối và lắng nghe. Yên lặng. Nó nghe lầm chăng. Nó rạp mình sát xuống lớp lá thông dày. Nó đã kiệt quệ. Từng cơ bắp trên thân thể nó rên xiết vì đau đớn. Màn đêm chạm vào da nó nghe dày đặc. Đặc sệt và tối tăm.
Nhưng không, tiếng thở hổn hển đó lại vang lên. Không phải tiếng nó thở. Nó cố nhấc mình lên trên hai bàn tay và hai đầu gối rồi bò về phía tiếng động. Hẳn cái đó là con hươu. Chỉ cách nó có vài bước chân thôi, nó nhìn thấy cái bóng màu đen nằm bên cạnh nó, nhìn thấy hình dáng của cơ thể con vật in trên lớp cỏ dày nơi nó đã ngã xuống, nhìn thấy sự sống đang thoát ra khỏi cái cơ thể đó. Gar Face chộp lấy con dao và kết liễu.
Cuối cùng thì đêm nay nó cũng có cái để ăn. Nó nhấc mình ngồi dậy và vươn tay về phía bầu trời. Đó là khi mà nó nhận thấy là nơi nó đang đứng không phải là trong cánh rừng rậm mà là trên một bãi cỏ rộng mở. Bầu trời uốn thành một mái vòm bên trên đôi tay nó, và trong một khoảnh khắc hàng triệu ngôi sao nhấp nháy nhìn xuống nó, nhưng chỉ trong một tích tắc thôi, vì ngay sau đó, một cơn bão băng ngang qua khu rừng và xóa nhòa những tia sáng sắc nhọn của những ngôi sao. Một cơn mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống. Gar Face ngồi thụp xuống cạnh con hươu đang nằm gục và lần đầu tiên kể từ khi rời bỏ người cha nát rượu nằm trên sàn phòng khách, nó phá lên cười, một tràng cười chói tai và độc ác làm cho đám cây cối quanh nó phải rùng mình. Cơn mưa cứ rơi xuống, thấm đẫm vào da thịt vừa rã rời vừa hân hoan của nó.
Ở phía xa bên kia bờ con sông nhánh, Grandmother cựa mình bên trong cái nhà tù tối tăm và cô độc của mụ. Mụ biết tất cả về cuộc đánh cược trên.
Trả giáaaa! Mụ rít lên. Sẽ phải trả giáaaaa.
Nơi Trú Ẩn Nơi Trú Ẩn - Kathi Appelt Nơi Trú Ẩn