Chương 22
au khi Seth bị kết án xong, Maggie bay đến L.A để xem buổi trình diễn ca nhạc của Melanie vào dịp lễ Chiến sĩ trận vong. Xơ cố rủ Sarah cùng đi, nhưng bà từ chối. Bà bận đưa con đến thăm Seth. Đây là lần đầu tiên chúng đi thăm ông từ ngày ông ở tù. Bà nhận thấy việc này quá kinh khủng đối với chúng, vì chúng đã biết rõ sự thật phũ phàng.
Nhiều lần Everett hỏi Maggie rằng xơ nghĩ Sarah sẽ ra sao, và mỗi lần như thế bà đều nói đúng sự thật. Bà ấy vẫn làm việc và chăm sóc con cái, nhưng phải mất một thời gian lâu bà mới hồi phục được trước những việc đã xảy ra. Việc này chẳng khác nào quả bom nguyên tử Hiroshima đã ném xuống cuộc hôn nhân của bà. Thủ tục ly dị đang tiến hành như kế hoạch đã đề ra.
Everett đón xơ Maggie ở phi trường, rồi đưa bà đến một khách sạn nhỏ. Bà đã hẹn gặp với Cha Callaghan vào chiều hôm đó, đã lâu rồi bà không gặp cha. Buổi trình diễn ca nhạc hôm sau mới tổ chức. Everett đưa bà đến khách sạn rồi phải đi có việc, ông đã được giao phó thực hiện một phóng sự quan trọng. Việc ông tường trình vụ án của Seth đã gây tiếng vang rất lớn khiến cho tờ Times đề nghị ông cộng tác, và hãng thông tấn AP mời ông trở lại làm việc. Ông đã hết nghiện rượu được hai năm rồi. Và bây giờ ông vững như đá. Ông đã cho Maggie cái thẻ cai rượu hai năm để cầu may, bà vui sướng nhận và luôn luôn giữ bên mình.
Hôm đó họ ăn tối với Melanie, Tom và Janet. Melanie và Tom nói rằng họ vừa ăn mừng ngày kỷ niệm tròn một năm quen nhau, và Janet có vẻ hồ hởi ngoài sức tưởng tượng của Maggie. Bà ta đã gặp một người đàn ông và hiện rất hạnh phúc. Ông ta cũng làm trong lĩnh vực âm nhạc và hai người có nhiều điểm giống nhau. Everett nghĩ việc này là quá tuyệt vời. Melanie đã hai mươi mốt tuổi, nàng đã tự quyết định cuộc sống của mình từ năm ngoái.
Nàng đi lưu diễn vào mùa hè đó, nhưng ngắn ngày thôi, bốn tuần chứ không chín hay mười tuần và chỉ đến các thành phố lớn. Tom nghỉ làm việc hai tuần để đi với nàng. Melanie đã hứa với cha Callaghan nàng sẽ quay lại Mexico vào tháng chín, nhưng lần này chỉ ở một tháng thôi. Nàng không muốn xa Tom quá lâu. Đôi uyên ương trẻ tuổi có vẻ hạnh phúc, yêu đời, và trong bữa ăn Everett đã chụp một bức Melanie với mẹ, bức khác chụp Melanie với Maggie. Nàng cám ơn Maggie đã giúp nàng thay đổi cuộc sống, giúp nàng trưởng thành, nhưng nàng chỉ nói điều đó khi đứng xa mẹ để bà khỏi nghe. Lễ kỷ niệm trận động đất ở San Francisco đã được tổ chức vào đầu tháng năm. Đấy là một biến cố mà mọi người đều nhớ với sự kinh hoàng lẫn vui mừng. Tất cả mọi người đều có chuyện tốt lành xảy đến cho mình, mặc dù họ không quên điều khủng khiếp đã xảy ra. Maggie nói năm nay người ta vẫn tổ chức lễ từ thiện giúp quỹ các Thiên Thần Bé Nhỏ, nhưng không phải do Sarah tổ chức. Bà bận lo việc của Seth. Maggie hy vọng sang năm Sarah lại làm việc này. Tất cả mọi người đều nhất trí rằng buổi lễ diễn ra tốt đẹp cho đến khi xảy ra trận động đất.
Tại bữa ăn tối ở nhà của Melanie, Everett và Maggie ở lại lâu hơn mọi khi. Bữa ăn thoải mái, vui vẻ, rồi sau đó Everett và Tom đi chơi riêng. Tom nói với Everett rằng anh và Melanie đang tính đến chuyện dọn đến ở chung. Việc hơi khó khăn là hiện nàng đang sống với mẹ, mặc dù Janet đã dịu dàng hơn, nhưng có lẽ bà vẫn còn khó chịu. Tối đó bà uống hơi nhiều, và mặc dù hiện bà đã có bạn trai, nhưng Everett vẫn có cảm giác rằng nếu không có Maggie ở đấy, bà sẽ tán tỉnh ông. Ông dễ hiểu tại sao Tom và Melanie muốn ra ở riêng. Đây là dịp để cho Janet chấp nhận sống độc lập, chứ không còn núp sau danh vọng của con bà. Đây là lúc cho mọi người trưởng thành.
Trên đường về khách sạn, Maggie và Everett nói chuyện với nhau rất thoải mái, ông thích được ở bên cạnh xơ như mọi khi. Họ nói về đôi uyên ương trẻ và mừng cho họ. Khi về đến khách sạn, Maggie có vẻ buồn ngủ. Ông nhẹ hôn rồi quàng tay ôm bà, đưa bà về tận cửa phòng.
- Nhân tiện hỏi xơ, việc gặp cha Callaghan như thế nào? - Ông luôn quan tâm đến công việc của bà hàng ngày.
- Hy vọng xơ không đi Mexico, - ông trêu bà. Xơ lại ngáp và lắc đầu.
- Không. Tôi sẽ làm việc cho cha ấy ở đây, - xơ ngái ngủ đáp, rồi đứng sát vào người Everett trước khi đi vào phòng.
- Ở đây à? L.A ư? - Ông ngạc nhiên hỏi. - Xơ muốn nói ở San Francisco phải không?
- Không. Cha cần có người điều hành cơ quan truyền giáo ở đây trong khi cha ở Mexico. Tôi có thể tìm công việc khác để làm sau đó, hay có thể cha sẽ giữ tôi lại nếu tôi làm tốt mọi việc.
- Khoan, đợi một lát. - Everett nhìn bà. - Xơ hãy nói cho tôi nghe chuyện này. Xơ sẽ làm việc ở L.A từ bốn đến sáu tháng ư? Xơ đã nói cho giáo hội biết chưa? Họ nói sao? - Ông biết họ rất rộng rãi trong việc xơ chọn nơi để làm việc.
- À... tôi đã... - Xơ đáp lấp lửng và quàng tay ôm quanh hông ông. Everett vẫn còn bối rối.
- Họ bằng lòng để xơ đến làm việc ở đây à? - Ông cười. Ông thích việc này, và ông thấy xơ cũng thế. - Tuyệt quá. Tôi không ngờ họ tốt như vậy.
- Họ hết có ý kiến gì về việc này rồi, - xơ bình tĩnh đáp và ông nhìn vào mắt bà.
- Maggie, xơ nói gì thế?
Bà thở mạnh và ôm ông chặt hơn. Bà chưa bao giờ làm một việc quá khó khăn như thế. Bà không nói với ai ngoài Giáo hội về việc này, ngay cả ông cũng không. - Em đã rút lại lời thề cách đây hai hôm rồi. Em không muốn nói gì cho đến khi em đến đây.
- Maggie... Ôi, Maggie!... Em không còn là nữ tu nữa ư? - Ông kinh ngạc nhìn bà. Bà lắc đầu và cố không để nước mắt chảy ra.
- Em không biết là mình đang làm gì nữa. Em đã gọi cho cha Callaghan, cho nên nếu anh muốn, em sẽ đến đây và làm việc cho cha. Nếu không, chắc em sẽ không biết phải làm gì. - Bà cười qua làn nước mắt. - Và em là trinh nữ già nhất trên hành tinh. - Ôi Maggie, anh yêu em. Ôi lạy Chúa, em đã được tự do! - Bà gật đầu, rồi ông hôn bà. Họ không còn cảm thấy tội lỗi nữa. Họ có thể khám phá nhau bất cứ gì họ muốn. Họ có thể lấy nhau và có con. Bà đã có thể làm vợ ông. Bây giờ tất cả mọi sự chọn lựa đều là của họ. - Cám ơn, Maggie, - ông nói một cách mừng rỡ.
- Cám ơn em với tất cả tấm lòng của anh. Anh không nghĩ em sẽ làm một việc như thế này, anh không muốn thúc giục em, nhưng trong mấy tháng qua, anh lo buồn đến chết được.
- Em biết. Em cũng thế. Em muốn làm theo điều trái tim em mách bảo. Nhưng việc này là rất khó khăn.
- Anh biết, - ông nói rồi lại hôn bà. Ông vẫn không muốn hối thúc bà. Ông biết việc từ giã đời sống của một nữ tu, bước vào cuộc sống bình thường, bà phải tập thích ứng rất khó khăn. Bà đã sống trong nhà dòng hai mươi mốt năm, gần hết nửa đời người. Nhưng ông không thể không nghĩ đến tương lai. Bây giờ là lúc khởi đầu cho tương lai tươi đẹp của họ. - Khi nào em chuyển đến đây?
- Bất cứ khi nào anh muốn.
- Ngày mai. - ông hồ hởi đáp. - Nếu em muốn, anh sẽ giúp em dọn nhà trong tuần sau. - Bà cười.
- Em không có đồ đạc gì nhiều những em sẽ ở đâu? - Bà chưa thu xếp được chỗ ở, chuyện này còn quá mới mẻ. Bà mới rời khỏi nhà dòng hai hôm, và có việc làm trong chiều nay. Bà chưa có thì giờ nghĩ đến việc tìm căn hộ để ở.
- Em bằng lòng đến ở với anh không? - Ông e dè hỏi. Đêm nay hóa ra là đêm vui nhất của đời ông, và dĩ nhiên cũng là của đời bà. Nhưng bà lắc đầu vì bà không muốn như thế.
- Khi nào cưới hỏi xong, em mới đến ở với anh, - bà đáp. Bà không thúc ép ông, nhưng bà không muốn sống với một người đàn ông trước hôn nhân. Làm thế trái với luân thường đạo lý mà bà tin tưởng. Bà chỉ mới chính thức trở thành một phụ nữ bình thường có hai ngày, bà không đủ can đảm để sống với ông, dù được hạnh phúc.
- Anh sẽ thu xếp việc ấy cho em. - Ông cười nói - Anh đã đợi điều này lâu lắm rồi. Chà, Maggie, em muốn thành hôn với anh không? - Ông muốn từ từ mới nói với bà điều này nhưng ông quá nôn. Ông đã chờ đợi bà sống tự do từ lâu rồi.
Bà gật đầu, tươi cười và nói lời mà ông chờ đợi từ lâu:
- Em muốn. - Ông bồng bà quay quanh, hôn bà, rồi để bà xuống. Họ nói chuyện thêm vài phút nữa, rồi bà vui vẻ vào phòng. Ông ra về, hứa sẽ gọi cho bà vào lúc sáng sớm, hay có lẽ ngay cả khi về nhà. Cuộc sống của họ đang bắt đầu. Ông không tin bà sẽ làm thế. Thật kỳ diệu khi nghĩ rằng chính nhờ trận động đất mà họ đã gặp nhau. Ông cám ơn số phận đã đưa Maggie đến cho mình.
o O o
Buổi trình diễn ca nhạc vào ngày hôm sau của Melanie rất tuyệt. Maggie chưa hề xem Melanie trình diễn trong các buổi đại nhạc hội, mà chỉ xem nàng hát trong buổi lễ từ thiện mà thôi. Everett nói cho bà nghe về các show ca nhạc chính của Melanie và các dĩa CD của nàng. Sau trận động đất, nàng có gởi cho Maggie nhiều dĩa CD để nghe, nhưng bà không ngờ khi lên sàn diễn, trong không gian rộng lớn, Melanie lại lộng lẫy và hát hay như thế này. Bà ngây ngất trước giọng ca của nàng. Maggie ngồi ở hàng đầu với Tom, trong khi Everett bận chụp ảnh cho tờ Scoop. Ông đã quyết định làm cho tờ Times, nhưng ông vẫn cộng tác cho các tờ báo khác. Bỗng nhiên cuộc đời ông hoàn toàn thay đổi theo chiều hướng tốt.
Sau buổi trình diễn, Maggie và Everett đi ăn tối với Tom và Melanie. Everett giục Maggie nói cho họ biết tin quan trọng của hai người. Mới đầu, Maggie có vẻ thẹn thùng, nhưng rồi bà bảo cho họ biết bà và Everett sẽ lấy nhau. Họ chưa định ngày, nhưng đã vạch chương trình suốt buổi chiều. Maggie không muốn tổ chức lễ cưới lớn. Bà nói họ cần phải lặng lẽ nhờ cha Callaghan làm lễ khi nào bà dọn đến L.A. Vì là cựu nữ tu, vì thế không nên làm đám cưới rầm rộ. Bà nói bà quá già, mặc áo cưới trắng không hợp, và cái ngày bà thề nguyền lần cuối, xem như là đám cưới lần đầu của bà rồi. Điều quan trọng là họ lấy nhau, còn việc lễ cưới như thế nào thì không quan trọng lắm. Đây chỉ là biểu tượng để nói lên sự kết hợp thiêng liêng của bà và Everett thôi. Bà nói, tất cả những gì bà cần bây giờ là chồng bà, Thiên Chúa mà bà đã phụng sự suốt đời, và một linh mục.
Tom và Melanie rất mừng cho họ, mặc dù Melanie có vẻ rất kinh ngạc.
- Bà hết làm nữ tu rồi à? - nàng hỏi, mắt mở to, bỗng nàng nghĩ họ nói đùa, nhưng rồi nàng thấy họ đang hạnh phúc biết bao. - Meggie đã có một quyết định quan trọng. Quyết định xuất phát từ trái tim bà và làm cho bà hạnh phúc viên mãn. Một chương mới trong đời bà đã mở ra và chương cũ đóng lại. Bà nhìn Everett trong khi Tom rót sâm banh cho mình, cho Melanie và Maggie. Everett cười với bà, nụ cười làm cho thế giới của Maggie sáng ngời, vì không có gì và không ai làm được như thế.
- Uống mừng ngày gặp mặt của chúng ta. - Tom nói và đưa cao ly rượu để chúc mừng đôi uyên ương hạnh phúc. Trận động đất đã đem anh đến với Melanie, và cũng đã làm thế cho những người khác. Có người thành có người bại. Có người mất cả mạng sống. Có người đã đi xa. Cuộc đời của họ đã bị xáo trộn, người hạnh phúc mãi mãi, kẻ thì đã chia xa vĩnh viễn.
Những Trái Tim Vàng Những Trái Tim Vàng - Danielle Steel Những Trái Tim Vàng