Chương 22 - Daisy Và Demi
ôi nghĩ, tôi sẽ không làm tròn bổn phận của người kể chuyện về gia đình March nếu như tôi không dành một chương cho hai thành viên quý giá nhất và quan trọng nhất của gia đình.
Daisy và Demi giờ đây đã đến tuổi biết nhận thức. Vì ở thời đại phát triển, trẻ con ba bốn tuổi luôn được thỏa mãn những yêu cầu, đòi hỏi tốt hơn những gì mà những trẻ lớn hơn chúng có được. Cặp sinh đôi nhà Brooke có nguy cơ được nuông chiều và thương yêu quá mức. Dĩ nhiên, đó là những đứa trẻ tuyệt vời nhất trần đời: tám tháng chúng đã biết đi, một tuổi thì nói thật sõi và khi lên hai, chúng ngồi dùng bữa tại bàn rất nghiêm chỉnh, khiến cho mọi người có mặt thấy thích thú. Khi lên ba, Daisy xin “một cây châm” và làm một cái túi nhỏ với bốn mũi thêu. Em đặt một bộ đồ hàng trong phòng chứa đồ ăn và biết dùng một bếp lò thu nhỏ, với một sự khéo léo khiến mắt bà Hannah ngấn lệ vì hãnh diện. Về phần Demi, cậu học đọc chữ với ông ngoại: ông đã nghĩ ra một phương pháp dạy mới, dùng tay, đầu và hai chân để diễn tả các con chữ. Cậu bé sớm tỏ ra là một thiên tài đối với các máy móc, điều khiến cho ông ngoại cậu rất thích thú và khiến cho mẹ cậu lo lắng: cậu bé muốn bắt chước tất cả những máy móc mà cậu nhìn thấy và biến gian phòng trẻ con thành một nơi thật sự lộn xộn.
Mặc dù tính tình hoàn toàn khác nhau, nhưng hai đứa bé song sinh rất hòa thuận và chỉ cãi nhau hai hoặc ba lần trong ngày. Dĩ nhiên Demi trêu ghẹo Daisy, nhưng nếu có ai tấn công Daisy thì cậu sẵn sàng bảo vệ. Daisy tự biến mình thành kẻ nô lệ của anh trai. Nói đúng ra là em rất yêu anh trai. Daisy là một cô bé hồng hào mũm mĩm, tâm hồn trong sáng khiến ai cũng yêu em và em đắm mình trong tình thương đó. Đó là kiểu các cô bé dường như sinh ra để được hôn hít và vuốt ve, được chưng diện và thương yêu như một nàng tiên nhỏ, và trong mọi buổi lễ em được mọi người thán phục. Với các đức tính đó em có thể trở thành một thiên thần nhỏ nếu không có một vài tính xấu nho nhỏ đã biến em thành một người trần thế. Thế giới của em luôn luôn tươi sáng. Sáng nào cũng vậy, thức giấc là em chạy ngay đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài và nói cho dù thời tiết đẹp hay âm u:
– Ôi, mặt trời đẹp! Mặt trời đẹp!
Mọi người đều là bạn. Em gửi hôn gió đến những người lạ một cách đầy tin tưởng khiến cho người đàn ông độc thân cứng rắn nhất cũng mềm lòng và người yêu trẻ nào cũng trở thành người ngưỡng mộ trung thành của em.
“Con yêu mọi người.” Em vừa nói vừa dang tay ra, cho dù có lúc tay này cầm thìa và tay kia cầm dĩa, như thể em muốn ôm vào lòng và cho cả thế giới ăn.
Demi thì đúng là một chú Yankee nhỏ[23], rất tò mò và muốn biết mọi thứ. Đôi khi cậu rất giận vì không nhận được một câu trả lời thỏa đáng cho rất nhiều câu hỏi của cậu.
Cậu cũng có sở thích đối với triết lí, điều khiến ông ngoại cậu rất bằng lòng. Cả hai có những buổi chuyện trò và trong các buổi đó người thầy không phải lúc nào cũng thắng, khiến cho các bà thật thích thú.
– Cái gì làm cho đôi chân của con bước đi, thưa ông ngoại? – Triết gia trẻ tuổi hỏi, mắt nhìn đôi chân của mình vẻ suy tư sau các cuộc bay nhảy.
– Đó là bộ óc bé nhỏ của con, Demi à. – Nhà hiền triết đáp, tay vuốt ve mái tóc vàng xinh đẹp.
– Bộ óc bé nhỏ là cái gì ạ?
– Một bộ óc bé nhỏ là thứ giúp cho cơ thể con vận động, như một cái lò xo làm cho chiếc đồng hồ chạy vậy.
– Ông mở ra đi, cho con xem nó chạy.
– Ông không thể mở ra, cũng như con cũng không thể mở đồng hồ của ông ra. Chúa đã lên dây cót cho con và con sẽ đi được cho đến khi nào nó dừng lại.
-Thế ạ?
Cặp mắt màu hạt dẻ của Demi mở to và bắt đầu sáng lên trong khi cậu có một ý tưởng mới:
– Thế người ta lên dây cót cho con như chiếc đồng hồ à?
– Phải, nhưng ông không thể cho con xem được, vì việc này được làm khi ta không nhìn thấy.
Demi đưa tay ra sau lưng, chờ đợi sẽ thấy nó giống như vỏ đồng hồ, và nhận xét thật nghiêm nghị:
– Con nghĩ là Chúa lên dây cót khi chúng ta ngủ.
Một lời giải thích thật chính xác tiếp theo đó và cậu bé lắng nghe chăm chú khiến bà ngoại cậu nói lo lắng:
– Anh yêu, anh nghĩ nói những chuyện như thế với một đứa bé có đúng không, khiến nó đặt ra những câu hỏi không thể tưởng tượng được?
– Nếu như nó đủ lớn để hỏi những câu hỏi đó, thì nó cũng đủ lớn để nhận được câu trả lời thật sự. Không phải anh đã gieo vào đầu nó những ý nghĩ đó, anh chỉ giúp nó hiểu rõ mà thôi. Mấy đứa trẻ thông minh hơn ta tưởng và anh tin chắc là cậu bé này hiểu tất cả những gì anh nói. Còn bây giờ, Demi, hãy nói cho ông nghe bộ óc của con nằm ở đâu?
Sau khi đứng một lúc trên một chân như một con cò suy tư, cậu bé trả lời điềm tĩnh và chắc chắn:
– Trong cái bụng của con.
Hai ông bà bật cười sảng khoái, và giờ học về siêu hình học kết thúc.
Meg đặt ra những luật lệ đạo đức và cố gắng buộc mọi người tuân theo. Nhưng có người mẹ nào lại có thể tỉnh táo trước những mưu mẹo nhỏ và những lời nói dối tinh vi hoặc sự táo tợn của những cô cậu nhỏ đã sớm tỏ ra láu cá, tinh vi?
– Không ăn nho khô nữa, Demi, con sẽ ốm mất. – Một hôm, bà mẹ từ chối lời đề nghị khi cậu bé giúp mẹ làm bánh pudding.
– Con thích được ốm.
– Nhưng mẹ thì không. Con hãy ra ngoài chơi cát với Daisy đi nhé.
Cậu bước đi miễn cưỡng, và không quên điều không phải mà người ta đã làm với cậu. Rồi khi cơ hội đến, để đền bù lại, cậu khiến cho mẹ cậu ngạc nhiên với một thỏa thuận thật láu lỉnh.
– Vì các con thật ngoan nên mẹ sẽ chơi với các con trò chơi nào các con thích. – Meg bảo lúc đi lên cầu thang cùng với cậu phụ bếp của cô, trong khi chiếc bánh pudding đang chín từ từ.
– Thật vậy hả mẹ? – Demi hỏi vì cậu vừa có một ý tưởng rất hay.
– Thật chứ chơi trò gì con thích. – Bà mẹ đáp khi không nhìn xa hơn cái chóp mũi.
Cô sẵn sàng hát cả nửa tá lần bài hát Ba chú mèo con, hoặc đưa gia đình cô đi mua bánh ngọt, mà không cần quan tâm đến thời tiết xấu. Nhưng Demi đã dồn cô vào chân tường khi cậu nói:
– Thế thì chúng ta chơi trò ăn hết nho khô đi, mẹ nhé.
Dì Amy đối với chúng chỉ là một cái tên và dì Beth chỉ còn là một kỉ niệm thân yêu và mờ ảo. Nhưng trái lại, dì Dodo lại là một sự thật sống động: chúng nhí nháu kể chuyện, đùa nghịch và trêu chọc đến khi dì mụ cả người đi. Jo thật biết ơn chúng về điều đó. Nhưng những khi ông Bhaer đến, thì cô hơi lơ là các bạn nhỏ khiến lòng chúng rất buồn phiền. Daisy rất thích hôn tất cả mọi người, nhưng em đã mất đi khách hàng tốt nhất và em hoàn toàn suy sụp. Demi, với sự sáng suốt của trẻ con, nhanh chóng phát hiện ra là dì Dodo thích chơi với ông có râu hơn là với cậu. Mặc dù bị chạm tự ái, nhưng cậu khôn khéo che giấu sự lo lắng của mình, vì cậu không muốn xúc phạm một kẻ địch luôn có cả một kho tàng kẹo sô cô la trong túi áo gi-lê, và một chiếc đồng hồ mà những kẻ hâm mộ ông có thể lấy ra từ chiếc hộp đựng nó và lắc chơi tùy thích.
Nhiều người có thể xem những tự do thoải mái kia là những món quà nhằm lấy lòng. Nhưng Demi không hiểu chuyện này như vậy và cậu tiếp tục đối xử với ông có râu với một sự nhã nhặn đầy suy tư. Còn Daisy thì ngay lần đến chơi thứ ba của ông, em đã dành cho ông những tình cảm thương yêu nho nhỏ của em, lấy đôi vai ông làm ngai vàng, đôi tay ông làm chỗ nương tựa, và xem các món quà của ông như là những của cải không gì sánh bằng.
Đàn ông đôi khi có những cơn thán phục đối với mấy đứa cháu của những phụ nữ mà họ đang tôn kính: nhưng sự hấp dẫn được đề cao quá mức ấy không hợp với họ và không lừa dối được ai. Sự tận tình của ông Bhaer là thật lòng, và còn có hiệu quả nữa, vì lòng trung thực là cách cư xử tốt nhất trong tình yêu cũng như ở các lĩnh vực khác. Ông thuộc loại người cảm thấy thật thoải mái với trẻ con, và đặc biệt thích thú khi nhìn ngắm những gương mặt bé nhỏ tương phản với gương mặt mình. Công việc đã giữ chân ông lại thành phố, và tối nào ông cũng đến thăm gia đình, ông luôn xin gặp ông March: như vậy ta có thể nghĩ chính ông March là người đã lôi cuốn ông. Ông bố tốt bụng nghĩ như thế và say sưa với những buổi thảo luận kéo dài cùng tâm hồn đồng điệu của vị khách, cho đến khi đứa cháu ngoại của ông đưa ra một nhận xét rất thích đáng, vì cậu bé biết quan sát hơn ông, khiến ông bỗng hiểu ra.
Một buổi tối, ông Bhaer đến và dừng lại trước cửa phòng làm việc, ngạc nhiên vì cảnh tượng trước mắt: ông March đang nằm dưới sàn, hai chân đưa lên trời. Demi nằm cạnh cũng cố gắng bắt chước thế nằm của ông ngoại với đôi chân bé nhỏ đi tất đỏ. Cả hai mải mê đến nỗi không nhận ra có khán giả cho đến khi ông Bhaer bật cười và Jo thốt lên:
– Thưa bố, có giáo sư đến chơi đấy ạ.
Đôi chân đen hạ xuống và chiếc đầu bạc nhỏm dậy. Người thầy giáo nói đầy phẩm cách:
– Chúc một buổi tối tốt lành, ông Bhaer. Hãy chờ cho một lát, chúng tôi sắp kết thúc giờ học rồi. Cháu Demi đang biểu diễn chữ và nói cho tôi biết đó là chữ gì.
– Cháu biết, cháu biết rồi!
Sau nhiều cố gắng siêu phàm, đôi chân đỏ tạo thành hình cái com pa và cậu học trò thông minh reo lên đắc thắng:
– Đây là chữ V, ông ngoại, chữ V!
Jo bật cười trong khi Demi cố gắng trồng cây chuối, cách cậu luôn làm để tỏ rõ sự hài lòng vì giờ học đã kết thúc!
– Thế hôm nay cháu đã làm gì, cậu bé? – Ông Bhaer hỏi cậu vận động viên trẻ tuổi trong khi bế cậu lên.
– Cháu đã đến thăm cô bé Mary.
– Và cháu đã làm gì ở đấy?
– Cháu đã hôn bạn. – Demi nói với một sự thành thật ngây thơ.
– Trời ơi! Cháu bắt đầu sớm đấy. Thế cô bé Mary bảo gì? – Ông Bhaer hỏi và để cho kẻ phạm tội đang ngồi trên đùi tự do lục lạo túi ông xưng tội.
– Ồ, bạn ấy rất thích và bạn ấy đã tặng cháu một chiếc hôn, và cháu cũng rất thích. Các cậu bé yêu các cô bé, có đúng không? – Cậu hài lòng nói, miệng đầy kẹo.
– Đúng là một cậu bé sớm phát triển! Ai đã gieo thứ đó trong đầu cháu vậy? – Jo nói và cô cũng như giáo sư thấy thích thú trước những tiết lộ thơ ngây đó.
– Nó ở trong đầu cháu, trong mồm cháu. – Cậu bé đáp, thè cái lưỡi dính đầy sô cô la, vì cậu nghĩ là Jo nói về kẹo chứ không phải về các ý tưởng.
– Cháu nên để phần cho bạn gái với. Đồ ngọt đi đôi với sự dịu dàng.
Và ông Bhaer mời Jo với một nụ cười khiến cô nghĩ sô cô la có lẽ là thứ mật hoa mà các vị thần thường dùng. Demi nhìn thấy nụ cười đó và nó gây ấn tượng mạnh lên cậu. Cậu hỏi một cách ngây thơ:
– Thế các cậu bé lớn có yêu các cô gái lớn không?
Ông Bhaer không muốn nói dối. Vì vậy ông đã trả lời một cách mơ hồ là ông nghĩ đôi khi có. Giọng nói của ông khiến ông March đặt bàn chải chải quần áo xuống và nhìn gương mặt nghiêm trang của Jo rồi thả rơi mình xuống chiếc ghế phô tơi với vẻ mặt nói lên “cậu bé quý báu” đã gợi cho ông một ý tưởng vừa êm ái vừa đắng cay. Vì sao Dodo, khi tìm thấy cậu cháu trong tủ đựng đồ sứ nửa giờ sau đó, đã ôm chặt cậu vào lòng khiến cậu gần ngạt thở thay vì mắng cậu sao đã chui vào đấy, và vì sao cô cho cậu một miếng bánh mì to tướng trát đầy mứt? Đây vẫn luôn là một điều bí ẩn đối với Demi!
Những Người Vợ Tốt Những Người Vợ Tốt - Louisa M. Alcott Những Người Vợ Tốt