Chương 22 -
ữa sáng của Elizabeth làm thoả cơn đói của Ian; nhưng sự thật thì ý tưởng tiếp tục một bữa tối nữa làm cho dạ dày của chàng cồn cào khi chàng đi về phía chuồng ngựa để xem xét thương tích của con Mayhem.
Chàng đi được nửa đường khi chàng nhìn thấy nàng ở bên trái, đang ngồi trên sườn đồi ở giữa những cây hoa chuông, cánh tay của nàng vòng quanh đầu gối, trán tựa trên đó vẻ nghỉ ngơi. Với mái tóc óng ánh sáng rực như mặt trời, nàng trông giống một bức tranh thể hiện sự thất vọng đau đớn đến xé lòng. Chàng quay đi định để cho nàng yên tĩnh; rồi với một tiếng thở dài bực dọc chàng thay đổi ý kiến và bắt đầu đi xuống đồi hướng về phía nàng.
Được một vài mét chàng nhận thấy vai của nàng rung lên nức nở và chàng cau mày ngạc nhiên. Rõ ràng là không liên quan đến bữa ăn vừa rồi, nên chàng nói vẻ thích thú chêu trọc. “Tôi ca ngợi sự nhanh nhẹn của cô ngày hôm qua khi cô định bắn tôi.”
Elizabeth giật mình vì giọng nói của chàng. Vội vàng cúi đầu xuống, quay sang bên trái để dấu những giọt nước mắt. “Anh muốn điều gì?”
“Món tráng miệng?” Ian đề nghị vẻ hài hước, ngẩng đầu về phía trước, cố gắng nhìn thấy mặt nàng. chàng nghĩ mình nhìn thấy một nụ cười buồn rầu nở trên môi nàng và chàng nói thêm, “tôi nghĩ chúng ta nên chét một ít kem lên bánh quy. Sau đấy sau đấy chúng ta chét thêm một ít trứng và rồi chúng ta có thể dùng nó để đắp lên nóc nhà bị thủng.”
Một nụ cười nhẹ thoát ra từ nàng và nàng thở một hơi dài run run nhưng vẫn chốn không nhìn chàng khi nàng nói, “tôi rất ngạc nhiên vì anh đã rất lịch sự nhã nhặn vì điều đó.”
“Chẳng không ngoan khi khóc vì một miếng thịt bị cháy cả.”
“Tôi không khóc vì điều đó,” nàng nói, cảm thấy ngượng ngùng và bối rối. Một chiếc khăn tay màu trắng tinh xuất hiện trước mặt nàng và Elizabeth nhận lấy, chấm nhẹ những giọt nước mắt trên mặt.
“Vậy tại sao cô khóc.”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía trước, đôi mắt của nàng chăm chú nhìn những ngọn đồi đầy hoa chuông và cây táo gai, ghì chặt chiếc khăn tay nàng nói, “Tôi khóc vì sự vô tích sự của mình và vì việc tôi không có khả năng kiểm soát cuộc đời mình.” Nàng thừa nhận.
Từ vô tích sự làm Ian giật mình và trong đầu chàng loé lên hình ảnh một kẻ ve vãn vô tích sự mà chàng gắn cho nàng hoá ra nàng có cách dùng từ ngữ thật thật là giỏi khác thường. Nàng quay sang nhìn chàng và Ian chìm trong đôi mắt màu xanh ngọc tuyệt đẹp đang ngân ngấn nước mắt. Với những giọt nước mắt đang còn vương trên làn mi dài cong vút của mình, mái tóc dài buộc nhẹ ở đằng sau trông thật tươi mát và toàn bộ bầu ngực đang phập phồng dưới làn áo, nàng trông như một bức tranh điển hình cho sự trong trắng quyến rũ và kích thích không thể tưởng tượng được. Ian giật mình tránh nhìn vào ngực nàng và đột ngột nói, “tôi đang đi bổ vài khúc củi vì chúng ta cần nó cho tối nay. Sau đó tôi sẽ đi câu vài con cá cho bữa tối. Tôi tin là cô sẽ tìm thấy cách để khuây khoả bản thân trong khi chờ đợi.
Giật mình bởi sự cộc cằn đột ngột của chàng, Elizabeth gật đầu và đứng lên, lờ mờ nhận ra là chàng đã không đưa tay ra giúp đỡ nàng. Chàng đã đi xa và rồi chợt quay lại nói thêm, “đừng cố gắng lau dọn căn nhà. Jake sẽ trở về vào buổi tối với một vài người phụ nữ để làm điều đó.”
Sau khi chàng đi khỏi, Elizabeth chậm dãi bước về phía ngôi nhà, cố gắng tìm kiếm điều gì đó để làm để có thể hướng tâm trí của mình tránh khỏi suy nghĩ về tình trạng khó khăn của mình. Cuối cùng nàng quyết định ít nhất nàng cũng có thể lau dọn tình trạng lộn xộn khi nàng nấu ăn, nàng bắt tay vào làm. Khi nàng cạo trứng đóng lại trong chảo nàng nghe thấy những âm thanh của tiếng bổ củi. Gạt những sợi tóc loà xoà trước trán, nàng liếc nhìn ra phía cửa sổ và rồi nàng giật mình, đỏ mặt xấu hổ. Không có áo Ian đang ở trần, cái lưng màu đồng của chàng cuồn cuộn những bắp thịt, eo nhỏ thon, cánh tay và vai gợn lên những múi thịt rắn chắc khi chàng vung chiếc rìu lên một cách mạnh mẽ. Elizabeth chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông ở trần trước đây, cũng như bao giờ thấy một người đàn ông ở trần cường tráng như vậy. Nàng sốc và như bị thôi miên rồi thất kinh vì nhìn chàng chằm chằm. Giật phắt mình rời mặt khỏi cửa sổ, rồi thất bại trong việc kiềm chế nàng lại len lén nhìn ra phía chàng. Nàng lấy làm ngạc nhiên vì chàng xẻ gỗ một cách thành thạo và khéo léo. Chàng trông thật giống như khi ở bữa tiệc của Charise, khi đó chàng trông thật thoải mái với bộ đồ buổi tối được cắt may khéo léo nàng đã sai khi cho rằng chàng đi bên rìa xã hội thượng lưu và kiếm sống bằng nghề cờ bạc. Khi đó chàng trông thật thoải mái như ở đây tại nhà chàng ở một nơi thiên nhiên hoang dã của Scoltland. Có điều còn hơn thế nữa ở đây cơ thể khoẻ mạnh của chàng thô ráp nhưng đầy sức sống và tính cách của chàng thật hoàn toàn phù hợp với vùng đất hoang dã chưa thuần hoá này.
Trong giây lát nàng chợt nhớ lại những điều mà nàng đã cố quên đi. Nàng nhớ lại cái cách mà chàng nhảy với nàng, những chuyển động duyên dáng không cần cố gắng của chàng. Rõ ràng là chàng có khả năng thuộc về bất cứ nơi đâu mà chàng muốn thuộc về. Một số lý do mà nàng nhận ra là đáng lo ngại vì rằng chàng trông thật là tuyệt vời đáng khâm phục và rằng điều đó thình lình làm cho nàng nghi ngờ những phán xét của nàng về chàng trước đây có đúng không. Lần đầu tiên từ cái tuần lễ bất hạnh đó Elizabeth cho phép bản thân mình kiểm tra lại những gì đã xảy ra giữa nàng và Ian Thornton không phải là những sự kiện mà là những nguyên nhân sâu xa trong đó. Cho đến tận bây giờ, chỉ có một cách để nàng chịu đựng được những ô nhục xảy ra tiếp sau đó là việc dứt khoát đổ lỗi cho Ian về điều đó.
Bây giờ, khi đối mặt với chàng một lần nữa khi nàng đã già dặn và chín chắn hơn, nàng không thể nhìn mọi việc như trước đây được nữa. không phải là do sự cộc cằn của chàng làm cho nàng không hoàn toàn nghĩ chàng có lỗi như trước đây nữa. Mà còn rất nhiều lý do. Nàng chậm chạp rửa những cái đĩa và soi lại bản thân mình nàng thật ngu ngốc và cuồng dại và có lỗi một phần khi nàng để chàng phá bỏ những luật lệ.
Xem xét lại vấn đề một cách khách quan, Elizabeth suy nghĩ về những hành động của nàng và tội lỗi của nàng hai năm trước. Và nàng nghĩ đến phòng đánh bài nàng thật ngu ngốc khi dùng những từ ngữ thiếu thận trọng khi muốn bảo vệ chàng. ở tuổi mười bảy, có lẽ nàng đã quá khiếp sợ khi nghĩ đến cuộc gặp gỡ với chàng ở ngôi nhà gỗ, rồi chỉ vì quá khiếp sợ mà nàng đã để lộ cảm giác cho chàng nhận ra và rồi chàng khống chế nàng đôi mắt của chàng giọng nói của chàng những sự va chạm của chàng.
Khi nàng sợ hãi chàng một cách đúng đắn thì nàng đã không còn có thể kiểm soát được bản thân mình nữa rồi, nàng đã ném bay đi tương lai của Robert của Havenhurst. Nàng cay đắng nghĩ thầm. Tuy nhiên, mọi việc còn chưa thật sự tồi tệ nếu nàng trải qua thêm một ngày nữa với Ian, hoặc là chỉ thêm vài giờ một mình với Ian nữa thôi thì nàng có thể quăng hết tất cả sự thận trọng và lý trí đi theo gió và cưới chàng. Có lẽ việc Robert đến sớm lại là hợp lý.
Không, Elizabeth tự trách bản thân mình, nàng sẽ không bao giờ thực sự đặt mình vào nguy hiểm để cưới chàng. Mặc dù hai năm trước chàng đã nói là muốn cưới nàng, nhưng đó là một đám cưới mà chàng không có ý định, như chàng đã thú nhận với Robert sau đó.
Và rồi khi những ký ức bắt đầu làm nàng giận dữ, nàng nhớ lại lời cảnh báo của Lucinda trước khi nàng có lễ ra mắt lần đầu. Lucinda đã nhấn mạnh rằng một cô gái phải bằng tất cả hành động của mình làm cho các qúy ông hiểu rằng khi có sự hiện diện của cô ta thì anh ta được trông mong là hành động như một qúy ông thực thụ. Rõ ràng, Lucinda đã nhận ra rằng mặc dù Elizabeth sẽ gặp gỡ những quý ông thực sự thì hành động của họ đôi khi sẽ không lịch sự.
Thừa nhận là Lucinda đã đúng, Elizabeth bắt đầu cho rằng nàng thật sự đã không thận trọng. Lần gặp gỡ đầu tiên của họ, nàng không nghi ngờ gì nữa đã không tạo cho Ian ấn tượng là nàng là một qúy cô trẻ đáng kính và nghiêm túc khi đề nghị chàng nhảy với nàng.
Khi kết luận như vậy nàng bắt đầu tự hỏi chắc là Ian đã nghĩ là nàng là một người thạo đời và cho phép bản thân mình đùa dỡn với nàng. Nếu nàng không ngoan hơn, và thực sự thạo đời thì nàng chắc chắn có thể nhận ra điều đó. Bây giờ, với việc hiểu ra muộn màng, nàng nhận ra rằng mặc dù Ian không được xã hội chấp nhận với hàng tấn các của tán tỉnh lăng nhăng, chàng trên thực tế không tệ hơn họ. Nàng đã thấy rất nhiều người phụ nữ đã kết hôn đi ve vãn trong các lễ hội, nàng thậm chí còn tình cờ nhìn thấy một hoặc hai nụ hôn áp đặt mà sau đó những người đàn ông chỉ nhận một cái đánh nhẹ huề và sự cảnh cáo giả vờ. Nàng mỉm cười khi nhận ra rằng thay vì một cú đánh nhẹ vào cánh tay vì cướp hôn của mình Ian Thornton nhận được một phát súng; nàng mỉm cười không phải vì hài lòng một cách ác độc mà là vì mỉa mai vì điều đó. Nàng nhận ra là nàng thực sự có một phần lỗi nhận thức được điều đó không hiểu sao không làm nàng thấy khá hơn hoặc tồi tệ hơn mà chỉ làm nàng thấy nhức nhối đau buốt ở trong lòng.
Elizabeth lấy chiếc khăn, đứng thần người ra tự hỏi sẽ ra sao nếu nàng xin lỗi. Rồi chậm chạp lau những chiếc đĩa nàng suy nghĩ nhưng rồi vẫn không quyết định được gì.
Khi mọi thứ đã được lau sạch sẽ nàng liền đi thơ thẩn trong nhà nhìn ngắm các thứ tìm kiếm một cái gì đó để làm để quên đi những suy nghĩ trong óc. Nàng đi lên lầu, ngồi xuống bàn định viết một cái gì đó cho Alex, nhưng sau vài phút nàng quá bồn chồn để có thể tiếp tục. Ngoài trời thật đẹp và căn cứ vào không khí im lặng nàng biết rằng Ian đã kết thúc việc bổ củi. Bỏ bút lông xuống, nàng đi ra ngoài thơ thẩn đi về phía chuồng ngựa và cuối cùng quyết định bắt tay vào việc biến khoảng đất nhỏ đằng sau với những bông hoa đang sống chật vật giữa đám cỏ dại thành một vườn hoa. Nàng quay lại nhà và tìm thấy một đôi găng tay đàn ông cũ và một cái khăn để quỳ lên đó nàng ra ngoài.
Với vẻ quyết tâm Elizabeth nhổ mạnh những cây dại. Đến lúc mặt trời bắt đầu tắt nắng thì Elizabeth đã dọn sạch những cây cỏ dại và đã vun xong những cây hoa chuông, chuyển chúng trồng lại thật ngăn nắp thành những hàng nhỏ, hứa hẹn sẽ ra những bông hoa tuyệt đẹp trong tương lai.
Trong lúc làm việc đôi khi nàng dừng lại với cái xẻng nhỏ trong tay nhìn xuống thung lũng phía dưới nơi mà chàng đang câu cá đôi khi nàng nhìn thấy chàng buông cần câu khi thì giật mạnh, khi thì chàng đứng đó nhìn chằm chằm vào những vách đá.
Vào chiều muộn, khi nàng đứng nhìn ngắm thành quả của mình. Bên cạnh nàng là một đống phân bón nàng chế ra từ đám lá mủm và những bã cà phê sáng nay. “Bây giờ thì,” nàng nói với những bông hoa với giọng khích lệ, “các bạn sẽ có thức ăn và không khí trong lành. Các bạn sẽ hạnh phúc và sẽ rất xinh đẹp không lâu nữa đâu.”
“Cô đang nói chuyện với những bông hoa à?” Ian hỏi phía sau nàng. Elizabeth giật mình và quay lại với một nụ cười ngượng ngùng. “chúng rất thích khi tôi nói chuyện với chúng.” Nghe có vẻ kỳ quặc nên nàng thêm vào, “những người làm vườn của chúng ta thường làm vậy.” Quay lại phía vườn hoa, nàng xúc những mảng phân cuối cùng vun vào một khóm hoa, rồi nàng đứng lên và phủi mạnh tay.
Nàng chợt nhận ra là nàng hơi kỳ quặc khi mà nàng chỉ là một người khách mà lại đi chăm sóc vườn của chàng như một người hầu. “Tôi hy vọng là anh không phiền,” nàng nói, hất đầu về phía vườn, “nhưng những bông hoa không thể thở khi có quá nhiều cây cỏ dại chung quanh nó. Chúng thét lên đòi có khoảng không và thức ăn.”
Một vẻ mặt không thể tả được lướt qua gương mặt chàng. “Cô nghe thấy chúng ư?”
“Tất nhiên là không rồi,” Elizabeth nói cố nén cười. “Nhưng tôi chỉ nghĩ là chúng cần điều đó, tôi đã mạn phép cho chúng một bữa ăn thôi. Năm nay thì điều đó sẽ không giúp cho chúng nhiều nhưng năm sau thì chúng sẽ rất hạnh phúc.”
Nàng chợt nhận ra chàng ném về phía những bông hoa cái nhìn lo lắng khi nàng nói đến việc cho chúng một bữa ăn. “Anh không cần nhìn như thể anh nghĩ rằng chúng sẽ đổ sập dưới chân tôi,” nàng cười nhắc nhở, “chúng sẽ tốt hơn đấy, tôi là một người làm vườn khá hơn là một đầu bếp.”
Ian lại ném về phía những khóm hoa một cái nhìn rồi quay lại nhìn nàng với một nét mặt trầm ngâm kỳ quặc. “Tôi nghĩ tôi nên vào trong và rửa tay một chút.” nàng đi mà không ngoái lại và vì vậy mà nàng không thể nhìn thấy Ian Thornton quay hẳn người lại quan sát nàng.
Ngừng việc đổ đầy bình nước nóng mà nàng đã đun trên bếp, nàng mang bình lên lầu, rồi làm bốn chuyến đi nữa cho đến khi nàng đủ nước nóng để tắm và gội đầu. Chuyến đi ngày hôm và công việc ngày hôm nay trong vườn đã làm nàng đầy bụi.
Một giờ sau, mái tóc của nàng vẫn còn ẩm, nàng mặc một chiếc váy màu hồng đào với những cái tay ngắn. Ngồi trên giường, nàng chậm rãi lau tóc, và nghĩ với vẻ thích thú những bộ váy áo không phù hợp mà nàng mang theo đến đây. Khi tóc nàng đã tạm khô nàng liền đến trước gương, buộc tóc ra sau gáy, rồi búi nhẹ cẩu thả mà nàng biết có thể bung ra bất cứ lúc nào nhưng nàng nhún vai không quan tâm bây giờ tâm trạng nàng đang rất tốt nàng hy vọng mọi việc từ bây giờ trở đi sẽ đi rất đúng đường.
Ian đang đi về phía cửa với một tấm khăn trải bàn trên tay khi Elizabeth xuống lầu. “Không biết chắc là khi nào họ về,” chàng nói, “tôi nghĩ chúng ta nên ăn cái gì đó. Chúng ta còn bánh mì và bơ.”
Chàng đã thay một chiếc áo sơ mi màu trắng và một chiếc quần màu nâu vàng và khi nàng đi sau chàng ra ngoài nàng nhìn thấy mái tóc đen của chàng vẫn đang còn hơn ẩm sau gáy.
Bên ngoài, chàng trải tấm khăn lên cỏ và nàng ngồi xuống một bên, nhìn xuống phía dưới đồi. “Anh có đoán là bây giờ là mấy giờ không? nàng hỏi vài phút sau đó khi chàng ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Vào khoảng bốn giờ.”
“Tại sao họ vẫn chưa trở lại nhỉ?”
“Có lẽ họ có khó khăn trong việc tìm những người phụ nữ sẵn sàng rời khỏi nhà họ và đến đây làm việc.”
Elizabeth gật đầu và chìm trong cảnh vật tráng lệ đang trải ra trước mắt. Ngôi nhà nằm trên lưng trừng đồi, ở dưới là một thung lũng với một dòng suối uốn lượn giữa những hàng cây tuyệt đẹp. Bao quanh thung lũng là những thảm hoa dại. Cảnh vật thật là đẹp, hoang dã và xanh mướt làm cho Elizabeth mê mẩn và cảm thấy thật thanh thản. cuối cùng nàng cũng thoát khỏi tâm trang mê mẩn và chợt hỏi vẻ lo lắng. “Anh có bắt được con cá nào không?”
“có một vài con. Tôi đã rửa sạch chúng rồi.”
“Anh có thể nấu chúng không?”
“có.”
“Thật là nhẹ nhõm, tôi phải nói vậy.”
Cầm lấy một quả trứng, Ian chống tay lên đầu gối và quay lại hỏi nàng với vẻ tò mò. “Từ bao giờ mà một cô gái ra mắt lần đầu thích những công việc chân tay hơn là những trò giải trí vậy?”
“Tôi không còn là một cô gái ra mắt lần đầu nữa,” Elizabeth trả lời. Khi nàng nhận ra là chàng có ý định tiếp tục chờ đợi một lời giải thích, nàng nói nhẹ nhàng, “Ông ngoại tôi là một người làm vườn nghiệp dư và có lẽ tôi thừa hưởng tình yêu cây cối và hoa lá từ ông. Vườn hoa ở Havenhurst là công trình của ông. Tôi mở rộng nó và thêm vào đó một số loại hoa.”
Gương mặt của nàng có vẻ dịu lại và đôi mắt tuyệt đẹp của nàng lấp lánh khi nàng nhắc đến Havenhurst. Chống lại lý trí Ian đề cập đến chủ đề mà rõ ràng là có ý nghĩa đặc biệt đối với nàng. “Havenhurst là gì?”
“Nhà của tôi,” nàng nói với một nụ cười âu yếm. “Nó là của gia đình tôi từ 7 thế kỷ nay. Nó do một bá tước hơi lập dị xây nên và nó tuyệt đẹp khiến cho đến 14 kẻ khác nhau thèm muốn chiếm lấy mà không thành công. Lâu đài bị san phẳng bởi một tổ tiên khác vào thế kỷ trước người muốn xây dựng một lầu đài kiểu Hy Lạp cổ thay vào. Và rồi sáu thế hệ bá tước tiếp theo mở rộng, hiện đại hoá nó thành một nơi như bây giờ.”
“Tôi nghĩ là nó thuộc về chú của cô hoặc là anh của cô chứ không phải cô.”
“Không, nó là của tôi.”
“Làm sao nó lại là của cô được?” chàng hỏi, tò mò muốn biết khi thấy nàng nói về nơi đó như thế tất cả mọi việc trên thế giới này đều không quan trọng đối với nàng ngoài nó.
“Việc thừa kế theo thứ tự của Havenhurst phải được truyền cho người lớn nhất trong gia phả. Nếu không có con trai thì nó sẽ được truyền cho con gái, và rồi sau đó là con cái của người đó. Chú của tôi không thể được thừa kế bởi vì chú ấy là em trai của cha tôi. Tôi tin rằng điều đó là nguyên nhân tại sao mà chú ấy không bao giờ quan tâm và luôn bực tức không thèm bỏ ra một đồng để tu sửa nó.”
“Nhưng cô còn có anh trai mà,”
“Robert là anh cùng mẹ khác cha với tôi,” Elizabeth nói, cố không nhớ những việc đã qua. “Mẹ tôi là một goá phụ khi bà mới 21 và Robert chỉ là một đứa trẻ sơ sinh. Mẹ tôi cưới cha tôi sau khi Robert được sinh ra. Cha tôi chính thức nhận nuôi anh ấy, nhưng điều đó cũng không làm thay đổi được sự thừa kế theo thứ tự. Theo các điều khoản thì người thừa kế có thể bán toàn bộ nhưng không được chuyển giao cho những người không có quan hệ. Điều đó được soạn ra để bảo vệ nó chống lại những thành viên trong các nhánh khác của gia đình thèm muốn nó và đưa ra những biện pháp không đứng đắn buộc người thừa kế từ bỏ nó. Một bà cố của tôi ở thế kỷ 15 đã thêm một điều vào trong di chúc. Con gái của bà yêu một người họ Welshman một người đê tiện, anh ta thèm muốn Havenhurst, chứ không phải người con gái đó, và để làm anh ta tránh xa cô gái cha mẹ của cô ấy đã thêm một điều vào di chúc.”
“Đó là gì vậy?” Ian hỏi, bị hấp dẫn bởi câu chuyện.
“Đó là nếu người thừa kế là nữ, cô ta không thể kết hôn nếu điều đó đi ngược lại ý muốn của người bảo hộ của cô ta. điều này về mặt lý thuyết để ngăn người con gái yêu phải những kẻ đê tiện. Thật thường không dễ dàng gì cho một người phụ nữ giữ gìn gia sản của mình, anh biết đấy.”
Ian đã chỉ nghĩ rằng cô giá này là một kẻ táo gan bảo vệ chàng trước một căn phòng đầy đàn ông, và là một người với những đam mê mãnh liệt khi hôn chàng bây giờ có vẻ như thật khác, nàng không phải say mê gắn bó với bất kỳ người đàn ông nào mà thay vào đó là những cột đá. Hai năm về trước chàng đã giận dữ khi chàng khám phá ra nàng là một bá tước, một cô gái nông cạn đã hứa hôn – một kẻ công tử bột – không nghi ngờ gì nữa chỉ chăm chăm tìm kiếm một kẻ nào đó thú vị để làm ấm giường của mình. Tuy nhiên, bây giờ, chàng cảm thấy bứt rứt một cách kỳ quặc rằng nàng đã không cưới gã công tử bột đó. Chàng đang định thốt lên hỏi nàng là tại sao nàng lại không cưới thì nàng nói. “Scoltland thật khác với những gì mà tôi tưởng tượng.”
“Khác thế nào?”
“Hoang dã hơn, nguyên thuỷ hơn, tôi biết là những quý ông thường thích giữ những nơi như thế này làm nơi săn bắn, nhưng tôi nghĩ là họ thường mang theo tiện nghi và người hầu. Tại sao nhà anh lại như vậy?”
“Hoang dã và nguyên thuỷ,” Ian lặp lại. Trong khi Elizabeth nhìn chàng vẻ ngạc nhiên bối rối, chàng gom lại những thứa thừa lại từ bữa ăn của họ và nhanh nhẹn đứng dậy. “Cô đang ở trong đó đấy,” chàng thêm vào vẻ chế nhạo.
“Cái gì cơ?” nàng cũng đứng dậy.
“Nhà của tôi ấy.”
Một màu đỏ ửng bối rối hiện lên trên đôi má mịm màng của nàng khi họ đứng đối diện nhau. Chàng đứng đó thở dốc vẻ hơi tức giận, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của chàng đầy vẻ quý phái và kiêu hãnh, cơ thể cuồn cuộn những bắp thịt của chàng toả ra một sức mạnh thô xơ và nàng cảm thấy chàng như thể những ngọn núi ghồ ghề của quê hương chàng vậy. Nàng định mở miệng định xin lỗi, nhưng thay vì vậy nàng lại vô tình để lộ ra ý nghĩ thầm kín của mình. “Nó phù hợp với anh,” nàng nói một cách dịu dàng. Chịu đựng cái nhìn chăm chăm bình thản của chàng Elizabeth vẫn đứng từ chối đỏ mặt hay quay đi, khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng được bao quanh bởi ánh hào quang lấp lánh toả ra từ mái tóc vàng óng buộc một cách hờ hững của nàng nó phất phơ trong gió - đó thật là một bức tranh mảnh dẽ mỏng manh khi đối diện với người đàn ông cao lớn này. ánh sáng và bóng tối, mỏng manh và mạnh mẽ, bướng bỉnh kiêu hãnh và kiên quyết cứng rắn – những mảnh ghép đối lập nhau hoàn toàn. Một lần sự khác biệt giữa họ lại lôi cuốn họ lại gần nhau, bây giờ nó lại đang chia cắt họ. Cả hai họ đã già hơn chín chắn hơn, không ngoan hơn và đều tin chắc là mình đủ mạnh mẽ để chịu đựng và lờ đi ngọn lựa chậm chạp đang thiêu đốt họ. “Tuy nhiên nó lại không hợp với cô,” chàng nhận xét với vẻ ôn tồn. Lời nói của chàng đẩy Elizabeth vào một trạng thái mụ mẫm nó lập một hàng rào ngăn cách họ. “Không,” nàng đồng ý mà không thù hằn gì cả, biết rằng những bộ váy áo làm nàng trông thật giống những bông hoa trong nhà kính loè loẹt và không thực tế. Cúi xuống Elizabeth thu dọn tấm khăn trong khi Ian trút giận bằng cách đi về phía ngôi nhà và bắt đầu lấy những khẩu súng ra lau để chuẩn bị cho việc đi săn ngày mai. Elizabeth quan sát chàng di chuyển những khẩu súng từ bao lên mặt lò sưởi và nàng liếc nhìn là thư mà nàng bắt đầu viết gửi cho Alex. Sẽ không cách nào có thể gửi chúng cho đến khi nàng rời khỏi đây, vì vậy mà không có lý do gì để kết thúc nó một cách nhanh chóng cả. Nhưng bên cạnh đó không có việc gì để làm nàng nàng liền ngồi xuống và bắt đầu viết. Khi đến đoạn giữa của lá thư có tiếng súng nổ bên ngoài, và nàng đứng bật dậy ngạc nhiên lo lắng. cho rằng chàng bắn ngay gần ngôi nhà nên nàng đi về phía cửa sổ và nhìn ra ngoài, thấy chàng đang cầm khẩu súng ngắn trên bàn ngày hôm qua. Chàng giơ lên và ngắm vào một mục tiêu vu vơ và rồi bắn. chàng lại nhồi thuốc súng và rồi lại bắn, cho đến khi làm nàng tò mò bước ra ngoài, nhìn xem điều gì xảy ra.
Chàng nhìn lướt qua nàng rồi lại quay đi.
“Anh có bắn trúng mục tiêu không?” nàng hỏi, hơi ngượng vì ra đây quan sát chàng.
“Có, cô có muốn thử kỹ năng của mình không.” chàng nói vẻ hơi chế nhạo.
“Điều đó còn phụ thuộc vào kích cỡ của mục tiêu,” nàng trả lời.
“Ai dạy cô bắn?” chàng hỏi khi nàng đến đứng bên cạnh chàng.
“Người đánh xe của chúng tôi.”
“Người đánh xe có vẻ tốt hơn anh trai cô nhỉ,” Ian chế nhạo, đưa cho nàng khẩu súng. “Mục tiêu là cái cành đằng kia kìa.”
Elizabeth do dự khi nghe thấy sự ám chỉ chế nhạo của chàng về cuộc đọ súng của chàng với Robert. “Tôi thực sự xin lỗi về cuộc đấu súng đó” nàng nói, rồi tập trung mọi sự chú ý của nàng vào mục tiêu nhỏ xíu mà chàng chỉ.
Dựa vai vào một cái cây bên cạnh, Ian quan sát nàng với vẻ thích thú khi nàng nắm chặt lấy khấu súng nặng nề bằng cả hai tay và nâng nó lên, cắn chặt môi để tập trung. “Anh trai của cô là một tay súng rất tồi.” Chàng nhận xét.
Nàng nổ súng, bắn trúng ngay vào chiếc là trên nhánh cây mà chàng chỉ.
“Tôi thì không.” nàng nói với một nụ cười nhếch lên tự mãn. Và rồi, bởi vì cuộc đấu súng cũng đã kết thúc dở dang và rằng chàng có vẻ muốn đùa giỡn về nó nên nàng cố theo sau, “nếu tôi ở đó, tôi dám nói là tôi có thể”
Trán chàng nhăn lại. “Chờ cho đến khi có lượt bắn, tôi hy vọng là như vậy?” “à có thể,” nàng nói nụ cười của nàng như méo khi cnn chờ đợi chàng bác bỏ câu nói của nàng. Chàng không nói gì cả, chỉ suy nghĩ là nàng thật dũng cảm. Nàng đưa cho lại cho chàng khẩu súng và chàng đưa cho nàng khẩu khác đã nhồi thuốc súng. “Cú bắn không tệ,” chàng nói, bỏ qua chủ đề về cuộc đấu súng. “mục tiêu là nhánh cây chứ không phải là chiếc lá.”
“Chắc anh đã bắn trựot nhành cây vì nó vẫn ở đó.” nàng nói và nâng khẩu súng lên và nhắm một cách cẩn thận.
“Đúng vậy, nhưng sẽ không lâu nữa khi tôi bắt đầu.”
Elizabeth trong giây lát quên mất nàng đang làm gì khi nàng nhìn chàng với vẻ hoài nghi và ngạc nhiên. “Anh không có ý là cuối cùng anh cũng làm nó gãy chứ?”
“Cần một chút thời gian,” chàng nói, tập trung vào cú bắn tiếp theo của nàng. Elizabeth lại bắn rụng một chiếc lá nữa và đưa khẩu súng lại cho chàng. “Cô bắn cũng không tệ,” chàng khen. “Tôi sẽ nhìn anh thử.” Nàng nói.
“Cô nghi ngờ lời nói của tôi.” “Đừng có chỉ đơn thuần là nói tôi thấy hơi nghi ngờ đấy.” Cầm súng, Ian nâng súng lên không dừng lại ngắm chàng bắn ngay. Một miếng nhỏ của nhánh cây gãy và rơi xuống đất. Elizabeth rất ấn tượng nàng cười lớn. “Anh có biết không,” nàng nói với một nụ cười thán phục, “tôi hoàn toàn không tin cho đến bây giờ rằng anh thực sự có ý bắn vào những cái tua trên giầy của Robert.”
Chàng nhìn nàng với một nụ cười thích thú khi chàng nhồi lại thuốc súng và đưa nó cho nàng. “Lúc đó tôi bị quyết rũ nhắm bắn vào một mục tiêu gây tổn thương cơ.”
Như Cõi Thiên Đường Như Cõi Thiên Đường - Judith Mcnaught Như Cõi Thiên Đường