Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Đẹp Sao Hỏa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 22 - Buổi Sáng Của Aêlita
A
êlita thức giấc sớm, nhưng cô vẫn nằm, khuỷu tay chống trên giường. Theo phong tục, cái giường rộng, bốn phía không có thành của cô, được kê giữa phòng ngủ, trên bậc cao. Trần của căn phòng vút lên như một ngọn tháp, từ trên đó, tỏa xuống ánh sáng ban mai. Tường ốp những bức tranh ghép màu nhạt thì vẫn lờ mờ tối, - luồng ánh sáng chỉ chiếu xuống tấm khăn trải giường trắng như tuyết xuống những cái gối, xuống mái tóc màu tro của Aêlita đang ngả vào một cánh tay.
Đêm qua, cô ngủ không ngon. Từng mẩu những hình ảnh kì lạ và đầy lo âu trong mơ cứ hỗn độn trôi qua trước đôi mắt đã nhắm lại của cô. Giấc ngủ của cô mỏng tang như một lớp màng nước. Suốt đêm cô cảm thấy mình vừa ngủ vừa xem những bức tranh nặng nề, và trong lúc nửa thức nửa ngủ, cô nghĩ: sao mình mơ thấy toàn những chuyện khó chịu thế này?
Khi ánh sáng ban mai từ trên tỏa xuống giường cô, Aêlita thở dài, tỉnh ngủ hẳn và bây giờ nằm yên không nhúc nhích. Ý nghĩ của cô sáng rõ, nhưng trong máu cô hãy còn chứa đựng một nỗi lo âu mơ hồ.
Như vậy thật không tốt, không tốt một chút nào.
“Nỗi lo âu trong máu, lý trí bị u tối, sự quay trở lại vô ích với những điều trải qua đã lâu. Nỗi lo âu trong máu rồi sự quay trở lại với hang hốc, với đàn súc vật, với các đống lửa. Làn gió xuân, nỗi lo âu và sự nảy sinh. Sinh con ra, nuôi dưỡng nó lớn lên cho thần chết, chôn cất, rồi người mẹ lại lo âu, lại đau khổ.
Cuộc sống được kéo dài mãi thật là vô ích! Thật là mù quáng”.
Aêlita suy ngẫm như thế, các ý nghĩ của cô rất sáng suốt, nhưng nỗi lo âu vẫn không qua đi. Cô bèn leo khỏi giường, xỏ đôi dép đan vào chân, khoác tấm áo choàng lên đôi vai trần rồi sang buồng tắm, cởi quần áo ra, búi tóc gọn lại và theo những bậc thang đá hoa, bước xuống bể nước. Tới bậc cuối cùng thì cô dừng lại, - cô thấy thật dễ chịu được đứng trong tia nắng chiếu qua ô cửa sổ. Những mảng sáng phản chiếu chập chờn trên tường. Aêlita nhìn làn nước xanh, thấy hình bóng mình trong đó. Tia nắng chiếu đúng vào bụng cô. Môi trên của cô thoáng rung lên ghê tởm. Aêlita nhảy xuống bể nước mát mẻ.
Tắm xong cô cảm thấy rất thoải mái. Các ý nghĩ của cô lại quay trở về với những mối quan tâm của một ngày. Sáng nào cô cũng nói chuyện với bố - đã thành một cái lệ như vậy. Một màn ảnh nhỏ đặt trong phòng trang điểm của cô Aêlita ghé ngồi bên tấm gương, chải đầu, dùng mỡ thơm, rồi dùng tinh dầu hoa lau sạch mặt, cổ và tay, tự lườm mình, cau mày, kéo chiếc bàn con có màn ảnh lại gần và cắm phích vào bảng số.
Trong tấm gương mờ, xuất hiện căn phòng làm việc quen thuộc của bố cô: những tủ sách, những tấm bản đồ và bản vẽ đặt trên các lăng kính quay. Tuxcup bước vào, ngồi bên bàn, dùng khuỷu tay đẩy mấy bản thảo ra và đưa mắt tìm gặp ánh mắt Aêlita. Ông ta mỉm cười một bên mép của cặp môi dài, mảnh:
- Con ngủ thế nào, Aêlita?
- Con ngủ ngon ạ. Trong nhà, mọi chuyện đều tốt đẹp cả.
- Các Con Trời đang làm gì?
- Họ rất thoải mái và hài lòng. Họ hãy còn đang ngủ.
- Con vẫn tiếp tục dạy họ học tiếng đấy chứ?
- Không ạ. Người kĩ sư nói đã rất thông thạo. Còn người kia biết cũng đã tạm đủ.
- Họ còn chưa có ý nguyện muốn rời bỏ ngôi nhà của ta à ?
- Chưa ạ, ồ chưa đâu ạ.
Aêlita trả lời quá vội vã. Đôi mắt lờ mờ của Tuxcup kinh ngạc mở to. Dưới cái nhìn đó, Aêlita lùi xa người ra cho đến tận lúc lưng cô chạm vào lưng ghế bành. Ông bố nói:
- Bố chưa hiểu con - Bố chưa hiểu gì cơ ạ ? Bố ơi, tại sao bố không nói cho con biết hết mọi chuyện? Bố định làm gì với họ thế? Con xin bố hãy...
Aêlita không nói hết câu, vì mặt Tuxcup nhăn lại như vừa có một ngọn lửa giận dữ lướt qua. Tấm gương tắt đi. Nhưng Aêlita vẫn còn nhìn mãi vào đó. Cô vẫn như còn trông thấy gương mặt khủng khiếp của cha cô, khủng khiếp đối với cô và đối với tất cả những người đang sống.
- Thật đáng sợ, - cô nói, - sẽ đáng sợ lắm đây. - Cô vụt đứng dậy, nhưng rồi lại buông thõng tay, ngồi xuống.
Nỗi lo âu mơ hồ càng khiến cô bồn chồn hơn. Aêlita mở to mắt nhìn hình bóng mình trong gương. Nỗi lo âu như sôi réo trong máu cô, khiến cô rợn sống lưng. “Thật là gay go quá đi mất.” Tự nhiên, như giấc mơ trong đêm qua, cô thấy hiện lên trước mắt cô gương mặt của Con Trời, - một gương mặt to, với mái tóc màu sáng trắng, vẻ đầy xúc động; đôi mắt khi thì buồn rầu, khi thì dịu dàng, chan hòa ánh nắng của Trái Đất, làn nước của Trái Đất, - rồi cô thấy hiện lên những vực thẳm khủng khiếp mờ sương đầy giông tố, tiêu hủy cả lý trí.
Aêlita thong thả lắc đầu một cái. Tim cô đập thình thịch. Cúi người trên bảng số, cô cắm phích vào. Trên tấm gương mờ hiện ra dáng hình một ông già nhăn nheo đang thiu thiu ngủ giữa một đống gối trong ghế bành. Ánh sáng qua ô cửa sổ chiếu vào đôi tay khô khốc của ông đặt trên tấm chăn bông. Ông già giật mình, sửa lại cặp kính bị tuột, ngước nhìn qua mé vành gọng kính vào màn ảnh và mỉm cười móm mém:
- Con muốn nói gì thế con?
- Thưa thầy, trong lòng con đầy lo âu, - Aêlita nói, - tâm hồn con không còn sáng tỏ nữa. Con không muốn như vậy. Con sợ lắm, nhưng con không thể cưỡng lại được.
- Con bị Con Trời làm cho bối rối ư?
- Vâng! Trong ông ấy có một điều gì khiến con bối rối, nhưng đó là điều gì thì con không tài nào hiểu nổi. Thưa thầy, con vừa nói chuyện với bố con. Bố của con không được thanh thản. Con cảm thấy có một cuộc đấu tranh ở Hội đồng tối cao. Con sợ rằng Hội đồng sẽ có một quyết định khủng khiếp. Thầy hãy giúp con với.
- Con vừa nói rằng Con Trời làm cho con bối rối. Vậy tốt nhất, ông ta biến đi cho rảnh!
- Không được ạ! - Aêlita nói nhanh, gay gắt và xúc động.
Dưới cái nhìn của cô, ông già cau mày lại. Cái miệng nhăn nheo của ông như nhai nhai cái gì đó.
- Ta không hiểu rõ lắm các ý nghĩ của con. Aêlita, các ý nghĩ của con mập mờ và mâu thuẫn lắm!
- Vâng, con cảm thấy thế.
- Đó là chứng cớ tốt nhất cho thấy sự sai lầm. Một ý nghĩ cao cả bao giờ cũng sáng tỏ, điềm đạm và không mâu thuẫn. Ta sẽ làm như con muốn, và ta sẽ nói chuyện với cha con. Ông ấy cũng là một người nhiệt thành, sôi nổi, và điều đó có thể dẫn ông ấy tới những hành động không phù hợp với đạo lý và lẽ công bằng.
- Con hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
- Con hãy yên tâm, Aêlita. Và con hãy chú ý... Hãy nhìn sâu vào bản thân mình. Vì sao con lại lo âu? Từ đáy bầu máu của con đã nổi lên lớp cặn ngàn xưa - đó là lòng ham muốn được kéo dài cuộc sống.
Bầu máu của con đang rối loạn...
- Dù ông ta có làm con bối rối vì một tình cảm cao cả thế nào chăng nữa, - nhưng nếu người đàn bà trỗi dậy trong con, thì con sẽ chết. Chỉ có sự sáng suốt lạnh lùng, Aêlita, chỉ có thái độ bình tĩnh chiêm ngưỡng cái chết của tất cả những gì đang sống, - của những tấm thân thấm đẫm mỡ và sắc dục, chỉ có sự chờ đợi cho tinh thần của ta, một tinh thần đã hoàn hảo, không còn cần đến những kinh nghiệm thảm hại của cuộc đời nữa, vượt ra khỏi giới hạn ý thức và thôi không tồn tại nữa, - chỉ có thế mới thực sự là hạnh phúc. Vậy mà con lại muốn quay trở lại. Con của ta, con phải biết sợ sự cám dỗ ấy. Ta dễ dàng ngã xuống, trượt nhanh khỏi đỉnh núi. Nhưng leo lên thì bao giờ cũng chậm chạp và vất vả. Con hãy sáng suốt. - Aêlita lắng nghe. Đầu cô cúi xuống...
- Thưa thầy, - cô bỗng nói, môi cô run lên, và đôi mắt cô đượm một nỗi buồn, - Con Trời nói rằng ở trên Trái Đất họ biết một điều gì đó cao hơn lý trí, cao hơn kiến thức, cao hơn sự sáng suốt. Nhưng đó chính là điều gì thì con không hiểu được. Do vậy mà lòng con lo âu.
Hôm qua, lúc chúng con ở ngoài hồ, ngôi sao đỏ mọc lên, ông ấy chỉ tay lên đó và nói: “Ngôi sao kia được bao bọc một màn sương tình yêu.
Những người biết tình yêu sẽ không bao giờ chết”. Một nỗi buồn đang xé lồng ngực con, thưa thầy.
Ông già cau mày, im lặng hồi lâu, chỉ riêng những ngón tay trong bàn tay khô khốc của ông là không ngừng cựa quậy.
- Thôi, được rồi, - ông nói, - vậy hãy cứ để Con Trời cung cấp cho con kiến thức đó. Chừng nào con còn chưa biết rõ được mọi chuyện thì đừng quấy rầy ta. Con hãy thận trọng.
Tấm gương tắt đi. Trong phòng trở nên yên tĩnh. Aêlita lấy tấm khăn trên đầu gối lên lau mặt. Sau đó cô nhìn hình bóng mình trong gương một cách chăm chú, nghiêm khắc. Lông mày cô nhướn lên. Cô mở to chiếc hòm nhỏ, cúi xuống lục lọi. Tìm thấy cái cẳng chân khô nhỏ xíu của con thú inđri tuyệt diệu đã được gắn vào một mảnh kim loại quý, cô liền đeo lên cổ. Theo những niền tin từ ngàn xưa, cái đó giúp được phụ nữ rất nhiều trong những lúc khó khăn.
Aêlita buông một tiếng thở dài rồi đi ra thư viện. Đang ngồi đọc sách bên cửa sổ, Los đứng lên đón cô. Aêlita ngước nhìn anh - trông anh to lớn, đôn hậu, đầy lo lắng. Cô cảm thấy trái tim mình nóng rực.
Cô đặt tay lên ngực, nơi cái cẳng chân của con thú tuyệt diệu, rồi nói:
- Hôm qua, tôi hứa sẽ kể cho ông nghe về sự diệt vong của xứ Atlantiđa. Vậy ông hãy ngồi xuống nghe đi!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Đẹp Sao Hỏa
Alecxei Tolxtoi
Người Đẹp Sao Hỏa - Alecxei Tolxtoi
https://isach.info/story.php?story=nguoi_dep_sao_hoa__alecxei_tolxtoi