Chương 21
iọng trầm trầm của người nhân chứng vang lên đều đều không dứt.
Từ bàn luật sư biện hộ, Taylor liếc sang phía bồi thẩm đoàn để xem phản ứng của họ với lời khai của người nữ nhân chứng mà đã kéo dài hàng giờ và xem chừng chưa muốn dứt.
Cô đã thấy 3 người trong số họ gà gật và 6 người còn lại có vẻ sẵn sàng gục xuống bất kỳ lúc nào. Cô ngó sang người nữ bồi thẩm ngồi góc xa nhất đang bắt đầu gật lên gật xuống như một sinh viên đang ngồi trong lớp lịch sử. Chờ... chờ chút nữa...... đầu người nữ bồi thẩm ngả ra sau và miệng cô há hốc.
Taylor mỉm cười. Thêm một người "cuốn theo chiều gió".
Dường như không biết đến mọi việc đang diễn ra, Frank đứng ngay bục nhân chứng và hỏi hết câu này đến câu khác, câu nào cũng dài. Rõ ràng ông đã không nhận thấy là ông đang tra tấn ban bồi thẩm mà ông hi vọng sau này sẽ đồng ý cho thân chủ của ông được đền bù 30 triệu đô la.
"... và như tôi nói lúc nãy," người nhân chứng huyên thuyên, "đã nhiều lần tôi nghe sếp của tôi gọi phụ nữ là "con nhỏ"."
"Bao nhiêu lần tất cả?" Frank hỏi.
Người nữ nhân chứng mất một lúc mới trả lời như cô cần thời gian suy nghĩ. "Ồ, tôi không đoán được," giọng cô đầy nước mắt, "ông ta dùng nó nhiều lần quá tôi không thể đếm được."
Frank gật đầu thông cảm. "Vậy có lẽ chúng ta nên kể tất cả các lần cô có thể nhớ là sếp cô đã dùng từ "con nhỏ" đó ra, từng chi tiết của từng lần một."
Thật là quá sức. Taylor đứng dậy.
"Tôi phản đối câu hỏi này thưa Ngài Chánh Án."
Vị Chánh Án nhìn xuống cô. "Lý do?"
"À, đầu tiên, nó thật chán để nghe vào lúc 4 giờ chiều ngày thứ Sáu"
Bồi thẩm đoàn - những người còn thức thôi - cười ầm lên.
Frank giận dữ dộng ầm ầm lên bục nhân chứng. "Thưa Ngài Chánh Án, phản đối của cô Donovan không phù hợp. Tôi yêu cầu cô bị khiển trách vì việc làm này và tôi muốn gạt bỏ lời phản đối của cô khỏi biên bản."
Taylor nhún vai thân thiện. "Được thôi, tôi sẽ điều chỉnh lời phản đối để thêm vô sự thật là không có gì trong lời khai của nhân chứng liên quan chút nào đến việc quấy rối tình dục."
Vị Chánh Án giơ tay lên trước khi Frank có thể nói thêm.
"Được rồi, các luật sư, đủ rồi. Tôi đồng ý là giờ cũng trễ rồi, chúng ta nên tạm nghỉ." Ông nhìn xuống Frank từ ghế Chánh án. "Luật sư này, ông có định tiếp tục câu hỏi này vào sáng thứ Hai không?"
"Thưa Ngài Chánh Án, nếu được phép," Taylor chen vô, "để phiên tòa được tiếp tục, bên biện hộ đặt điều kiện là nhân chứng này sẽ chứng minh là cô đã nghe thấy từ "con nhỏ" ở chỗ làm nhiều lần."
"Không phải nhiều lần, thưa Ngài Chánh Án, vô số lần," Frank giận dữ đáp lại.
Taylor giơ tay lên vẻ ngây thơ. "Bây giờ luật sư bên cáo trở nên tham lam rồi, thưa Ngài Chánh Án."
Nhiều tiếng cười khúc khích vọng lên từ phía bồi thẩm đoàn. Vị Chánh Án gõ búa cộp cộp.
"Để phiên tòa được diễn ra theo đúng kế hoạch, tôi sẽ đồng ý điều kiện bên biện hộ đề nghị. Biên bản sẽ phản ánh là nhân chứng này sẽ chứng minh là cô ấy đã nghe từ "con nhỏ" ở chỗ làm nhiều lần." Ông nhìn Frank nghiêm khắc. "Ông Siedlecki, ông đã trễ 2 ngày so với danh sách nhân chứng của ông rồi. Tôi đề nghị ông nên tổ chức các cuộc cung khai của họ một cách hiệu quả hơn."
Rồi vị Chánh Án quay sang Taylor. "Còn phần cô, cô Donovan, trong tương lai, vui lòng giữ các phản đối của cô trong giới hạn của Bộ Luật Liên bang về bằng chứng." Giọng ông nghiêm khắc nhưng vẻ mặt ông ẩn chứa một nụ cười.
"Vâng, thưa Chánh Án," Taylor ngoan ngoãn trả lời. Cô biết khi nào cô đã đẩy một Chánh Án đi xa giới hạn cho phép.
"Được. Thưa quý vị, chúng ta sẽ tạm nghỉ đến sáng thứ Hai," vị Chánh Án nói với bồi thẩm đoàn. "Tôi xin nhắc quý vị là quý vị không được phép bàn vụ án này với bất cứ ai, bao gồm cả với nhau, cho đến khi quý vị có phán quyết của mình." Ông gõ búa. "Tòa giải tán."
"Cùng đứng! Tòa giải tán," người thư ký tòa la lớn.
Vị Chánh Án đứng lên và bước ra ngoài, toàn bộ phòng xử đứng lên chào ông. Khi người nhân viên chấp hành của tòa hộ tống bồi thẩm đoàn ra ngoài, vài người gật đầu và mỉm cười khi bước ngang Taylor.
Derek nghiêng người sang Taylor. "Họ yêu thích cô rồi," anh thì thầm.
Taylor tự hào mỉm cười. Trời ạ, cô thích những chuyện như vậy.
Sau khi bồi thẩm đoàn đã rời khỏi phòng xử, cô nhanh chóng thẩy hồ sơ vào cặp xách.
"Tôi trễ rồi - tôi phải chạy thôi," cô bảo Derek. "Nhưng chúng ta sẽ gặp vào tối Chủ Nhật để chuẩn bị cho cuộc thẩm vấn tuần tới."
Derek nhìn cô thích thú. Taylor nghi nụ cười hiểu biết của anh có liên quan đến bó hoa cô nhận được hôm thứ Hai từ Scott Casey. Tin tức này đã lan ra khắp công ty nhanh hơn một cái nháy mắt.
"Kế hoạch trọng đại tối nay hả Taylor," anh chọc. "Để tôi đoán - giờ uống nước giảm giá ở L'Ermitage với Johnny Depp?"
Taylor nhìn lên đầy ngạc nhiên. "Chà, chà,... anh cũng nghịch ngầm đấy chứ Derek. Tôi thích vậy."
Viên luật sư trẻ toét miệng cười. "Tôi nghĩ tôi đang trở thành cô. Thêm một tuần nữa và tôi sẽ bắt đầu chửi thề ở văn phòng."
Taylor thân mật vỗ vai anh. "Tôi nghĩ anh sẽ ổn mà. Tôi không bao giờ chửi thề." Với một cái nháy mắt tinh nghịch, cô nắm lấy giỏ xách, chúc Derek cuối tuần vui vẻ và vội vàng rời tòa.
Trong lúc lái xe đến sân bay, Taylor cảm thấy niềm phấn khởi cứ dâng lên. Cô đã luyện tập nhiều cách để kể cho Val và Kate về những chuyện đã xảy ra từ lúc cô dọn đến L.A. Không may, cách nào cô nghĩ ra cũng làm cô giống như một đứa điên khùng không thuốc chữa.
"Chào tụi bay," cô nghĩ cô có thể nói, "đoán coi chuyện gì đã xảy ra với tao? Tao đang làm việc với Jason Andrews trong bộ phim mới nhất của anh và anh đã đưa tao đến Las Vegas trên máy bay riêng và tụi tao suýt hôn nhau và khi tao đi dự buổi tiệc sang trọng ở nhà anh, Scott Casey đã mời tao đi chơi và ờ, tao và anh ta đã hôn nhau, nhiều lần sau khi anh ta nấu bữa ăn tối cho tao trong ngôi nhà triệu đô ở Hollywood Hills."
Đấy là một cách chắc chắn để cô được mặc áo nhà thương điên và một đi không trở lại đến viện tâm thần tốt nhất Chicago.
Taylor nhận thấy tình huống này khá tế nhị, đặc biệt để tránh làm tổn thương Kate và Val vì không nói họ nghe sớm hơn. Cô quyết định cô sẽ chờ đến khi họ đã về đến căn hộ của cô, sau khi họ đã được thoải mái, cô sẽ từ từ kể chuyện cho họ, với một cách nghe hợp lý hơn.
Trên đường xa lộ chiều hôm đó, Taylor cảm thấy lần đầu tiên từ lúc đến L.A là cuối cùng cô cũng đã có một phút để thở. Một ít thời gian cho bản thân, để cô thực sự kiểm nghiệm lại mọi thú đã xảy ra trong tháng qua.
Jason Andrews.
Scott Casey.
Taylor bỗng bật cười. Thực sự cười, đến nỗi cô phải lau nước mắt bắt đầu ứa ra từ trong mắt để có thể nhìn thấy đường.
Trong một chiếc xe Mercedes màu xám vừa chạy ngang cô, một cặp vợ chồng người Cali da rám nắng nhìn cô vẻ lạ lùng. Đúng - cô phải trông kỳ lạ lắm, một mình lái xe và cười như điên. Trong một thoáng tưng tửng, cô định hạ cửa sổ và la lớn với họ rằng. "Mấy người có biết tôi là ai không? Tôi là người phụ nữ bí mật!"
Nhưng chiếc Mercedes chạy ngang và khoảnh khắc đó biến mất, và tiếng cười của Taylor cũng dịu dần.
Nhưng tâm trạng sảng khoái của cô vẫn còn.
Hôm nay trời L.A tuyệt đẹp - chưa đến hoàng hôn và cô sắp sửa gặp được hai người bạn thân nhất của cô lần đầu tiên trong 2 tháng qua. Cô thích thú có thể đưa họ tham quan các cảnh quan ở L.A. mà cô định đi thăm và cô mong có những giờ "bạn gái tâm sự" với nhau, điều mà cô đã thiếu vắng gần đây.
Taylor tự hỏi các bạn cô sẽ phản ứng như thế nào với tin của cô.
Cô cũng tự hỏi họ sẽ nói gì về Jason Andrews và Scott Casey.
Và cô tự hỏi đồng phục nhà thương điên có size của cô không.
Taylor đứng ở chỗ bảo vệ, chờ Kate và Val xuất hiện. Cô thấy Val trước, người lập tức ào đến cô với vòng tay mở rộng.
"Taylor Donovan!" Cô la lên phấn khích. Val là vậy - ruột để ngoài da.
Kate theo sau, hiền lành hơn Val nhưng không kém phần phấn khích. "Coi mày kìa, cô nàng California," cô nói với Taylor với một cái nháy mắt.
Trong vài giây, cả 3 người bọn họ nhảy lên ôm lấy nhau rối rít nói đến khi Taylor cuối cùng cũng hướng được cả bọn ra đến cửa.
"Chuyến bay thế nào?" Cô hỏi. "Tụi bay có hành lý kí gửi không?"
"Val phải gửi," Kate báo với cô. "Ở có 2 đêm mà nó đem 15 bộ đồ và 9 đôi giầy."
"Kệ nó cáu kỉnh đi," Val bảo Taylor. "Nó bực vì tao thấy Josh Hartnett ngồi ở hạng nhất mà nó không thấy."
"Đó không phải là Josh Hartnett, thằng bé đó như 18 tuổi à," Kate nói.
"Tao bảo mày rồi, họ chậm già ở đây. Vì không khí California tươi mát." Val trả lời.
"Ừ, đó chính là những gì người ta biết về L.A." Kate nói tỉnh queo. "Không khí trong sạch."
Taylor dừng lại nhìn 2 bạn mình. Cảm giác giống như lúc ở nhà vậy. "Trời ơi, tao nhớ tụi bay," cô nói, nhìn bạn với nụ cười hạnh phúc. Đầu tiên là Val, với mái tóc vàng gợn sóng dài đến vai và một chiếc quần jeans khá bụi, một chiếc áo thắt eo bằng vải mềm và đôi bông tai bự quá cỡ. Tương phản một cách rõ rệt với cô là Kate, với mái tóc đen thẳng được buộc gọn và một quần tây sọc xám với đôi giày Marc Jacob cao khoảng 3cm.
Sự thật là hai người phụ nữ này cuối cùng cũng đã tới L.A. làm Taylor thấy hơi mủi lòng. "Tụi bay nhìn tuyệt quá." Cô thở dài vẻ sung sướng.
Nghe vậy, Kate nghiêng sát Val và lớn giọng thì thầm. "Ồ không - tao nghĩ nó thương tụi mình rồi mày."
Val đưa một tay che miệng, "Tao đã bảo mày về vụ nó khúc khích cười mà tao nghe thấy rồi," cô nói với Kate.
"Đúng rồi!" Kate chỉ Taylor vì chợt nhớ. "Mày. Khai ngay. Cười khúc khích? Những buổi tối bí mật đi chơi? Có chuyện gì đang xảy ra ở đây?"
Taylor chỉ xung quanh họ. "Ít nhất tụi mình cũng ra khỏi sân bay đã chứ? Tao nghĩ tụi mình cần vài li cho chuyện này."
Val nhún vai hòa nhã. "Được, tao cũng muốn đến chỗ mày để rửa mặt cái."
Kate đảo tròn mắt. "Rửa mặt hả? Trước khi tụi mình đáp, mày đã tốn 20 phút để trang điểm trên máy bay rồi."
Val nhìn Kate với ánh mắt siêu nghiêm túc. "Katherina. Chúng ta đang ở L.A. Ở đây ai cũng phải nhìn đẹp hết khả năng của họ. Mày đâu biết mày có thể gặp ai." Val vòng tay vào tay Taylor và 3 người tiến ra hướng nhận hành lý kí gửi. "Nói nó nghe đi Taylor."
Kate kéo hành lý của cô, cố theo kịp họ. "Ừ, nói tao nghe, Taylor," cô trêu. "Nói tao nghe các sao rụng xuống từ các cây ở đây như quả sung thế nào."
Taylor nhìn thẳng phía trước, cầu xin cô đừng lộ chuyện động trời của cô ở ngay sân bay.
"À, ừ thì... về chỗ tao đã, rồi tao kể tụi bay nghe mọi chuyện tụi bay muốn biết."
Về tới căn hộ của cô, sau khi đưa Kate và Val vào phòng ngủ dành cho khách để họ ổn định, Taylor phục vụ cho cả bọn một đợt martini xoài như thường lệ. Cô uống li mình thật nhanh, nghĩ là vị rượu sẽ làm cô dễ nói chuyện, vì lưỡi của cô gần đây hay bị cứng mỗi khi cô nghĩ đến tên Jason Andrews.
Ờ ha, cả tên Scott Casey nữa. Đương nhiên.
Thấy cô không thể trì hoãn thêm nữa, Taylor để li của cô xuống bàn, nhất quyết nói cho xong chuyện này.
"Được rồi, coi nào, tao cần kể cho tụi mày nghe một chuyện. Thực ra thì một vài chuyện." Cô lấy một hơi dài, từ từ, dẫn vào chuyện từ từ.
"Chuyện là vầy: công ty đưa tao dự án này, và tao phải giữ im lặng để tránh các mâu thuẫn với vụ quấy rối của tao." Taylor ngừng lại. Quái thật, cô nói sao mà bị sai rồi. "Không phải là tao nghĩ tụi mày sẽ cố tình kể chuyện này với ai," cô nói lại, "nhưng..."
"Chúa ơi,..." Kate thì thầm. Mắt cô mở lớn đầy bất ngờ. "Mày sẽ không quay lại Chicago."
Taylor lắc đầu. "Tất nhiên là tao sẽ quay lại đó. Không phải là chuyện này." Cô trấn tĩnh lại. "Tiếp nào, chuyện dự án đó, tao phải làm việc với một người, và giúp anh ta..."
Val thở ra đầy mừng rỡ. "Tao biết ngay mà! Mày đang cặp bồ."
Taylor chỉ rõ. " Không, hai đứa tao không cặp bồ. Rồi, có một người khác, nhưng tao chỉ mới gặp tuần trước và tao không biết là mọi chuyện sẽ đi..."
Thấy bạn mình ngơ ngác, Taylor cố tập trung lại. "Để tao bắt đầu lại. Khoảng một tháng trước, tao gặp..."
Cô bị một tiếng gõ cửa thật lớn ngắt lời.
Taylor giơ một ngón tay lên với Val và Kate. "Khoan nghĩ đã, để tao coi ai."
Khi cô đi về phía phòng khách, cô nghe được Kate lẩm bẩm với Val. "Khoan nghĩ cái gì? Tao chẳng hiểu một từ nào cả."
Taylor mở cửa và trước khi cô kịp phản ứng, Jason ào vô, nói ngay.
"Cô đã đi đâu vậy? Tôi đã cố gọi cô, di động của cô tắt hả? Tôi cần hỏi cô xem tôi nên kiện tên quái nào đây. Tôi vừa gặp Marty, chúng tôi mới có các hình quảng cáo thử nghiệm để giới thiệu phim Inferno."
Jason ào vào nhà bếp, quá nhập tâm vào chuyện than phiền của anh nên anh không thấy Val và Kate. Anh mở tủ lạnh của Taylor và lấy ra một chai nước.
"Và đoán coi," anh giận dữ nói, "tên khờ thiết kế cái tấm áp-phích chụp tôi đang trong cảnh dập tắt ngọn lửa với các lính cứu hỏa khác, nhưng nếu cô nhìn tấm áp-phích từ một bên, nước từ vòi rồng của một trong những lính cứu hỏa này trông như xịt ra từ háng của tôi ấy. Và phần hay nhất là họ muốn đặt tấm áp-phích này trên lối vào rạp hôm phim ra mắt. Tôi có thể hình dung nó..." anh giơ tay quơ vào không khí. "Đến coi Inferno! Để được Jason Andrews tè lên người."
Nói tới đây, anh nháy mắt với cô. "Vụ này là cô thích nè."
Xong bài than phiền, Jason uống một ngụm nước và cuối cùng đã nhìn thấy Kate và Val. Anh mỉm cười mê hồn.
"Ồ có khách. Xin chào."
Kate và Val ngồi im lặng ở bàn. Họ nhìn chằm chằm vào vị thần, người đàn ông lý tưởng của thời đại đang đứng trước họ với tất cả vẻ huy hoàng.
Trong bếp của bạn họ.
Val bắt đầu khúc khích.
Kate giữ li martini lơ lửng, như đông đá giữa không trung sau sự xuất hiện ấn tượng của Jason.
"Taylor Donovan," cô run giọng thì thầm. "Người đàn ông này làm gì trong bếp của mày?"
Jason khẽ nghiêng chai nước Evian. "Uống nước."
Taylor ném cho anh cái nhìn cảnh cáo - anh đã không giúp được cô chút nào cho hoàn cảnh này. Cô quay sang bạn để giới thiệu. Này thì từ từ dẫn vào câu chuyện.
"Kate, Val, tao nghĩ tụi bay đã biết Jason. Jason, đây là Kate và Valerie, bạn tôi từ Chicago đến."
Val bỗng nhảy khỏi ghế, cuối cũng đã tỉnh ra. "Con khỉ con này!" Cô chỉ chỉ ngón tay vô mặt Taylor. "Sao mà mày có thể không kể tụi tao nghe chuyện này được hả?"
Không chờ cô trả lời, Val quay nhanh sang bắt tay Jason, tuôn một hơi. "Rất hân hạnh được biết anh, Jason. Tôi rất hâm mộ anh, tôi đã coi hết cách phim anh đóng, ít nhất là 6 lần."
Nghe thế, Jason tự hào khoanh tay trước ngực và ném cho Taylor một nụ cười tự đắc. "Nói rồi," anh nói không thành tiếng. Rồi anh quay nhìn Val, người vẫn đang đứng nhìn anh ngây ngất và vẫn nắm tay anh.
"Cám ơn cô. Tôi luôn thấy vui khi nghe vậy," anh nói một cách nhiệt tình. "Vậy hai cô là bạn của Taylor?"
Kate và Val cố lắm mới gật đầu được.
"Các cô đến từ Chicago?"
Lại gật đầu. Kiểu Chicago đó mà: đúng, phải, sao cũng được. Chúng tôi đã thấy anh khỏa thân trong phim Overload.
Jason quay sang Kate cố làm cô định thần lại. "Tối nay kế hoạch của các cô là gì?"
Val và Kate nhún vai, trên mặt vẫn để nụ cười ngờ nghệch.
Taylor đành chen vao, nhẹ nhàng gỡ tay Val khỏi tay Jason. "Tôi cố đặt chỗ ở nhà hàng Nhật Koi nhưng cuối tuần này họ kín rồi. Chúng tôi đang tính cách khác."
Nghe vậy, Jason đảo tròn mắt. Anh rút điện thoại ra, không nén cười nổi. "Cô chưa bao giờ thôi làm tôi ngạc nhiên, Taylor ạ."
Taylor không kềm được, mặt cô ửng hồng.
Mắt Jason giữ ánh mắt Taylor trong khi anh nói vô điện thoại. "Ừ, tôi đây Marty. Lấy cho tôi một bàn ở Koi. Cho..." Anh nhìn cô hỏi. "Tối nay dành cho quý cô không thôi hay cánh đàn ông cũng được mời luôn?"
"Ôi trời ơi, cánh đàn ông còn hơn cả được mời nữa." Val la lên, gần như muốn nhào lên người Jason trong cơn phấn khích của cô.
Nhìn Taylor qua đầu Val, anh trêu cô. "Tôi đoán vậy là cô lại kẹt với tôi nữa rồi, cô Donovan." Anh mỉm cười giải thích với Val. "Cô ấy nghĩ cô ấy ghét tôi."
Anh nháy mắt như nói là họ đều biết khả năng chuyện đó khi nào mới thành sự thật.
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại