Mùa Tôm epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 20
ặp nhau, hai chị em ôm chầm lấy nhau. Ôm nhau như thế bao lâu, cả hai chị em không biết nữa. Nước mắt rơi lã chã trên gương mặt hai người. Khi thấy những mưu tính của mình không xong, Panchami đã đi thẳng sang Tơrikunnapuda. Cô bé còn biết đi đâu nữa?
Palani đứng nhìn hai chị em. Đứa bé anh bế trên tay cười như nắc nẻ.
- Ai đấy? Panchami phải không? - Palani hỏi - Em sang bằng cách nào?
Trước khi trả lời, Karuthamma đỡ lấy con. Đứa bé thích thú sà sang tay Panchami.
- Dì con đấy, con ạ. - Karuthamma nói.
Panchami âu yếm hôn cháu. Cô mong mỏi từ lâu giờ phút gặp gỡ này.
Karuthamma muốn hỏi em rất nhiều, và Panchami có nhiều chuyện muốn kể với chị. Nhưng Palani không muốn nghe. Anh ghét chuyện trò, hỏi han. Nghe nói đến làng Niakunnam là anh không chịu nổi. Panchami là một cô gái tội nghiệp, yếu ớt, nhỏ bé. Cô nào có tội tình gì. Nhưng cô ta từ đâu đến? Cô ta đem đến những tin gì và nói về ai? Đối với Palani, Panchami là một cái bóng đen bước vào nhà anh làm vấy lên cuộc đời chân chính của Karuthamma tất cả những gì mà anh thù ghét. Karuthamma sẽ hỏi những câu gì? Những người mà cô muốn biết tin tức là những ai?
Palani trở nên buồn rầu, chán nản. Một bóng đen lại trùm lên ngôi nhà. Tiếng nô đùa vui vẻ đã tan đi mất. Đứa bé rất ít khi quấy, bây giờ bắt đầu gào khóc.
Karuthamma không thể hỏi được một câu gì hay nói được một chuyện gì với em. Cô cảm thấy ngột ngạt. Cô phải đợi đến khi Palani vắng nhà mới chuyện trò được, nhưng mãi không có dịp. Bực bội, Karuthamma đâm ra khó chịu với mọi thứ chuyện lặt vặt xảy ra trong nhà. Palani cũng thế. Hai vợ chồng suýt nữa thì hục hặc với nhau.
- Karuthamma, chị thật bạc lòng! - Panchami dịu dàng nói.
- Sao em nói thế?
- Chị không hỏi thăm bố lấy một câu.
- Khẽ chứ em, anh Palani nghe thấy mất.
Xế chiều, Palani bảo anh sẽ đi biển sớm. Anh móc mồi vào lưỡi câu. Karuthamma đi nấu ăn sớm cho anh. Cô cảm thấy nhẹ người. Đêm tối xuống dần, người mẹ bế con đứng nhìn chồng ra biển. Đứa con giơ bàn tay nhỏ xíu lên vẫy. Ngày nào nó cũng vẫy và Palani bao giờ cũng đứng trên thuyền vẫy lại. Nhưng hôm nay anh không vẫy đáp lại con. Con thuyền lao về hướng tây. Anh hối hả chèo.
Palani đi rồi, Panchami kể hết mọi chuyện cho Karuthamma hay, chuyện người mẹ thân yêu của hai chị em qua đời, chuyện bà giao Panchami cho Nanlapennu trông nom, chuyện mẹ cô muốn bố cô lấy vợ kế.
- Vâng. Rồi một hôm cậu Muthalali Parikutti đến thăm mẹ.
Karuthamma nói lảng sang chuyện khác. Tim cô đập như điên như dại.
- Tại sao chị không muốn nghe chuyện ấy? - Panchami hỏi.
Giả tảng không nghe thấy em hỏi, Karuthamma nói:
- Khi mẹ mất, sao em không báo cho chị biết?
- Mọi người bảo không cần.
- Mọi người à?
- Vâng. Ai cũng nói xấu về chị. Họ bảo chị đã cư xử tàn nhẫn, chị không có tình, chị nhẫn tâm.
Rồi cô kể về người mẹ ghẻ. Vừa kể, cô vừa cho Karuthamma biết thêm về một điều khác:
- Nhà ta đã mất hết thuyền và lưới rồi. Vì cần tiền, nhà ta đã đem cầm hết cho Uxép. Rồi bà mẹ ghẻ lấy tiền ấy đem cho con riêng.
Nhà cô đã mất thuyền và lưới! Karuthamma thấy hiện ra trước mắt hình ảnh bố điều khiển con thuyền lao vun vút trên ngọn sóng như chim bay. Bố mẹ cô đã lao động vất vả cả một đời mới có thuyền có lưới. Cô cũng yêu quý chiếc thuyền đó. Bây giờ nó đã về tay người khác. Cô không còn dính dáng gì đến nó nữa Karuthamma lại khóc.
- Thế bây giờ bố sống ra sao? - Cô hỏi em.
- Em không biết.
Hơn tất cả các chuyện khác, tin ấy đâm nhói vào lòng Karuthamma. Cô càng đau lòng khi thấy em kể bằng một giọng thản nhiên. Nó có vẻ không lo lắng xem bố sống ra sao. Nó coi nhẹ chuyện ấy.
Karuthamma quên bẵng mình đi, trách em:
- Em nhẫn tâm làm sao!
- Chị bảo gì em?
- Em bỏ đi mà không chịu xem bố sống ra sao. Thậm chí, em cũng không chào bố một câu khi đi nữa. Bố còn có ai đâu?
- Chị đừng nói thế. Chính chị đã làm gì nào?
Panchami nói đúng. Karuthamma trách em sao được? Nhưng có chỗ khác nhau: Karuthamma rời nhà bố mẹ mà đi vì cô không còn cách nào khác. Cảnh ngộ của Panchami đâu có thế?
- Nếu chị không bỏ bố mẹ mà đi thì đã không xảy ra những chuyện ấy. - Panchami nói - Lẽ ra, chị có thể ở lại và trông nom nhà cửa như mẹ.
Những kỷ niệm cũ dồn dập sống lại trong óc Karuthamma. Cô tự hỏi không biết sẽ xảy ra những chuyện gì nếu cô không bỏ nhà ra đi. Liệu mọi chuyện có êm đẹp hay không? Tội nghiệp Panchami, nó không hiểu gì cả.
Panchami lại nói tiếp:
- Khi chị có chồng là chị quên hết, chị bỏ nhà đi theo chồng.
- Không, không phải thế đâu, em ạ.
Những lời nói ấy bật ra khỏi miệng Karuthãmma, trong lòng đau đớn trăm bề. Chúng bật ra như những tiếng kêu trút ra trong cơn đau khổ. Lẽ ra Karuthamma phải nói rõ cho em biết không phải vì cô say mê chồng mà cô theo chồng, cũng không phải vì cô nghĩ rằng bổn phận của cô là phải theo chồng, bất kể sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng Karuthamma làm sao nói như thế được trong khi cô đang sống với Palani, người chồng đang liều thân trên biển cả để kiếm cái ăn hàng ngày cho mẹ con cô? Sự thật là cô đã bỏ nhà mà đi để cứu lấy chính thân mình. Không phải cô theo chồng như Panchami nói.
Trong câu chuyện, Panchami cho chị hay vì sao bố đã mất trí.
- Mụ đàn bà béo phị ấy nói chị đã đùa giỡn với một người trai Hồi giáo ngoài bãi biển và gây tai họa cho làng xóm - Cô bé tức tối nói - Và thế là, khốn khổ thân bố, bố đâm ra quẫn trí.
Karuthamma sững sờ. Mọi vật tối sầm lại. Thế là cho đến tận bây giờ, trong làng vẫn còn xì xào. Và cả người cha kiêu hãnh của cô cũng đã biết chuyện.
Panchami kể tiếp sang công việc làm ăn của Parikutti. Cô thuật lại tình cảnh đáng thương của anh.
- Anh ấy chẳng còn gì. Anh ấy không còn gì để sống. Anh ấy cứ lang thang ngoài bãi biển. Người ta cho là anh ấy điên. Nhục nhã quá.
Karuthamma không bảo Panchami kể chuyện này, song cô cũng không ngăn em. Cố nhiên, cô ao ước được nghe. Cô thấy lại cậu bé mặc áo sơ mi vàng, đội mũ và quàng khăn, níu lấy tay bố. Và chiếc vỏ sò đỏ rực mà cô đã đưa cho cậu bé ngày hôm ấy. Một cuộc đời quý báu đã bị tàn phá. Bất giác, cô hỏi em:
- Anh ấy vẫn còn ngồi trên bậu thuyền hát bài ca của anh ấy nữa không?
- Có, thỉnh thoảng anh ấy vẫn hát.
Panchami có hiểu ý nghĩa bài ca đó không? Không, cô bé làm sao mà hiểu được.
- Thỉnh thoảng anh ấy có gặp em không? - Karuthamma lại hỏi.
- Có, thỉnh thoảng.
- Khi gặp em, anh ấy có hỏi thăm chị không?
Giọng Karuthamma run run vì xúc động.
- Anh ấy thường mỉm cười khi gặp em.
Bỗng nhiên, hai chị em nghe thấy một tiếng nói tưởng như từ cõi hư vô vọng đến, một giọng nói lạc đi vì đau đớn, giận dữ và khinh bỉ.
- Ồ, KHÔNG ĐÂU, PANCHAMI, NÓ HỎI THĂM KARUTHAMMA CHỨ!
Palani đứng trước mặt hai chị em Karuthamma và Panchami bật dậy.
Chuyện thầm kín của Karuthamma đã bị lộ.
Mùa Tôm Mùa Tôm - Thakazhi Sinvasankara Pillai Mùa Tôm