Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Một Nắm Lúa Mạch
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 22
1
Pat và Lancelot đi dạo trong vườn. Pat nói:
- Em nói điều này, anh đừng giận. Em chưa thấy khu vườn nào xấu như thế này...
- Anh không giận, chỉ không đồng ý với em thôi. Hằng ngày có tới ba anh làm vườn chuyên chăm sóc nó đấy.
- Đành thế, nhưng trông nó nhàm chán, không có tính cách. Em mà có vườn riêng, thì nó phải có một vẻ đặc sắc... và không nên có những cây thông đỏ!
Lancelot cười mỉm:
- Em lại liên tưởng rồi.
- Có thể. Nhưng em thấy rờn rợn khi nghĩ là có người chế thuốc độc bằng cây ấy... Mà liên tục ba người bị giết... Tên giết người rõ ràng là một kẻ điên loạn.
- Anh cũng cho là vậy.
Lancelot trả lời rất khẽ, như nói với riêng mình. Rồi lên giọng, nói tiếp:
- Pat, em không nên ở lại đây nữa! Nên đi London, hoặc bất kỳ đâu, miễn là đừng ở đây! Cảnh sát chắc sẽ để em đi, vì em không liên can. Lúc ông cụ chết, em ở Paris, còn khi hai người tiếp theo chết, em ở London. Vậy nên đi thôi! Em ở đây, anh không yên tâm.
Một lát im lặng, rồi Pat hỏi, một cách rất thản nhiên:
- Anh biết ai là tên giết người, có phải không?
- Không.
- Nhưng anh đoán ra được... và vì vậy anh mới sợ cho em?... Anh nói đi, ai?
- Anh không biết, nhưng bằng giá nào em cũng nên đi khỏi đây!
- Không, em không đi. Em ở lại... May hay rủi đều phải có nhau!
Giọng mệt mỏi, Pat thêm:
- Khổ một nỗi, với em, bao giờ cũng là rủi!
- Em nói thế là nghĩa gì?
- Nghĩa là vận em đen. Em gần ai, là người ấy mang họa.
- Em nói vớ vẩn! Với anh, em có mang họa? Anh lấy em, là lập tức cụ bô gọi anh về để giảng hòa.
- Rồi sau đó thì sao, anh biết đấy. Rõ ràng, em không có vận may.
- Mê tín nhảm nhí!
- Thật đấy. Có những người mang họa theo mình. Em ở trong số đó.
Lancelot nắm vai vợ, lay mạnh:
- Đừng nói lung tung! Anh gặp may lớn trong đời là đã lấy em. Em nhớ lấy điều đó!
Anh bỏ vai vợ, bình tĩnh lại, rồi nói tiếp:
- Nói vậy, để em đừng bất cẩn. Có một tên lảng vảng ở vùng này, anh không muốn em hứng đạn của nó! Lúc anh đi vắng, em cứ bám sát cái bà cô... Marple ấy, tên bà ấy như thế, phải không? Tại sao bà bác mình lại mời bà cô ấy ở lại đây? Em có biết gì?
- Không biết. Nhưng còn chúng mình, chúng mình còn ở lại bao lâu?
Lancelot nhún vai:
- Cũng khó nói.
- Em có cảm giác họ không thiết chúng mình lắm.
Một lát do dự, Pat nói tiếp:
- Ngôi nhà, bây giờ chắc thuộc về anh Percival?... Anh ấy hẳn rất mong chúng mình cuốn xéo.
Lancelot cười gằn:
- Dĩ nhiên rồi!... Nhưng lúc này, ông ấy cứ phải chịu đựng chúng mình đã!
- Nhưng sau đây chúng ta sẽ làm gì? Có trở lại châu Phi không?
- Em muốn thế à?
Pat gật đầu. Lancelot nói:
- Càng hay. Vì anh cũng muốn thế.
Pat mỉm cười rạng rỡ:
- Thế thì em mừng quá. Dạo nọ, theo lời anh nói, em tưởng anh không muốn rời nước Anh nữa.
Lancelot nháy mắt tinh quái:
- Anh không định thế, song ta không nên nói gì hết! Trước khi đi, anh muốn phải cho ông anh yêu quý biết đã. Không thể để ông ta lũng đoạn hết thảy.
2
Cô Marple ngồi ngay ngắn trên ghế bành, đầu hơi nghiêng một bên, lắng nghe Jennifer Fortescue nói. Jennifer mặc đồ đen, hầu như nói liên tục, không để cho cô Marple chêm vào một lời nào.
Jennifer có nhiều điều phiền muộn, nên dù thổ lộ với một người mới quen, cũng thấy nhẹ mình:
- Tính tôi không hay kêu ca, việc gì tôi cũng chịu đựng hết, không nói với ai. Vả lại, có ai mà nói? Trong cái nhà này, tôi hoàn toàn đơn độc. Tất nhiên, sống ở đây đỡ tốn tiền thuê nhà hay mua nhà, nhưng giá nếu ở riêng vẫn hơn. Chắc cô hiểu tình thế...
Cô Marple gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
- May mắn, là vợ chồng tôi sắp có nhà riêng. Đang sửa sang, họ làm chậm quá, nhưng cũng sắp xong. Chồng tôi thì ở đây vẫn thấy thoải mái. Đàn ông mà, cô có thấy vậy không?
Cô Marple lại đồng ý. Jennifer tiếp:
- Chồng tôi suốt ngày ở London. Về đến nhà là mệt, chỉ thích ngồi một chỗ, đọc báo. Tôi ở nhà từ sáng đến tối, chẳng có ai làm bạn. Buồn như chấu cắn. Có hàng xóm đấy, nhưng toàn những người không hợp. Họ rủ tôi sang chơi bài, nhưng họ giàu có, đánh rất to, tôi không thích.
Jennifer ngừng lại lấy sức, rồi nói tiếp:
- Tôi không muốn nói xấu người chết, song ông Fortescue, bố chồng tôi, lấy vợ kế là rất dở. Tôi khó gọi là "mẹ kế", vì bà ấy chỉ trạc tuổi tôi. Bà ấy thấy trai là híp mắt lại, đã thế lại tiêu tiền như rác, làm anh Percival điên đầu. Anh ấy vốn tính tiết kiệm. Ông bố chồng tôi lại rất khó tính, chẳng nghe ai, đầu tư những món tiền lớn vào những vụ việc không đâu... cho nên không lấy làm lạ là chồng tôi luôn cáu kỉnh.
- Anh ấy lo ngại... về chuyện làm ăn?
- Lo lắm. Đến nỗi từ vài tháng nay, anh ấy đổi khác hẳn. Lắm khi tôi hỏi, anh không buồn trả lời...
Jennifer thở dài, rồi tiếp:
- Còn Elaine, cô em chồng tôi, đến là kỳ lạ. Chỉ thích đi ra ngoài. Chẳng xấu, cũng chẳng tốt. Với cô là người mới quen, mà tôi thổ lộ tâm sự như thế, chắc cô thấy lạ!... Cô làm tôi nhớ đến một bà bạn lâu năm rất thân, tên cô ấy là Trefusis Fames! Năm bảy nhăm tuổi, bị gẫy chân. Tôi chăm sóc cô, rồi trở thành bạn thân. Lúc bình phục, cô ấy biếu tôi một áo khoác lông cáo, tử tế quá.
Cô Marple nói để Jennifer yên lòng: ai cũng có nhu cầu tự nhiên được dốc bầu tâm sự. Cô nói:
- Tôi nói thế này cô đừng giận nhé... Hình như ông Fortescue là người không được ai ưa?
- Không ai ưa cả! Nói riêng cô nhé, một lão già bỉ ổi. Không có từ nào khác.
- Vậy theo cô, ai đã...
Cô Marple còn đắn đo tìm từ, thì Jennifer nói ngay:
- Ai? Thằng cha Grump chứ ai! Tôi rất ghét hắn. Hắn không những hỗn láo, mà còn... còn...
- Nhưng phải có lý do gì mới giết người chứ?
- Loại người như hắn thì cần gì lý do? Ông Fortescue chắc mắng hắn thế nào đó, nên hắn thù. Hắn hay rượu, đầu óc không bình thường. Nói thật thà, lúc đầu tôi nghi là Adèle giết chồng, nhưng nghĩ lại thì không phải, vì sau đó chính bà ta cũng chết vì thuốc độc. Tôi nghĩ là bà nghi cho Grump, nên tên này hoảng, giết luôn bà để bịt đầu mối. Gladys chắc trông thấy hắn... nên đến lượt con bé tội nghiệp cũng chết, trong khi tên kia vẫn nhơn nhơn trong nhà này! Thật kinh hãi, nên tôi chỉ muốn đi ngay khỏi đây. Song cảnh sát chắc không cho phép...
Jennifer nắm lấy cổ tay cô Marple, nói thêm:
- Cô có biết lắm lúc tôi muốn trốn đi cho mau.
- Như vậy không nên.
- Cô nghĩ vậy ư?
- Cảnh sát sẽ sớm tìm ra cô.
- Họ làm như vậy?
- Chớ coi thường cảnh sát, họ không ngốc đâu. Cái ông thanh tra Neele chẳng hạn, tinh lắm.
- Tôi lại thấy ông ấy ngốc nghếch.
Cô Marple bất giác mỉm cười. Jennifer lại nói:
- Dù sao, tôi thấy ở đây nguy hiểm.
- Nguy hiểm... cho cô?
Câu trả lời đến hơi chậm:
- Vâng.
- Vì cô có biết chuyện gì?
- Ồ! Không... Tôi không biết gì hết. Song tôi... tôi cứ lo. Tại thằng cha Grump...
Cô Marple tin là Jennifer lo sợ thật. Nhưng nỗi sợ của cô không phải là từ Grump, điều đó cô Marple cũng tin chắc.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Một Nắm Lúa Mạch
Agatha Christie
Một Nắm Lúa Mạch - Agatha Christie
https://isach.info/story.php?story=mot_nam_lua_mach__agatha_christie