Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lục Cung Vô Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 22: Cầu Hôn Chân Thành
T
hấy Đường Phong Hoa không nói, chỉ yên lặng nhìn hắn chằm chặp, trái tim Hoa Vô Hoan từng chút buộc chặt, sự hồi hộp khó hiểu trào dâng. Hắn vốn là định mượn cơ hội này để mài mòn lòng hăng hái của Hiên Viên Triệt, ngược lại còn hi vọng bản thân có thể thực sự cầu hôn thành công. Nhưng tâm tình lúc này lại căng thẳng như vậy, tim đập mạnh, và còn lặng lẽ sinh sôi một tia hi vọng.
“Uẩn nhi.” Hoa Vô Hoan khẽ gọi một tiếng, cố gắng che giấu tiếng trái tim đập loạn nhịp thình thịch. Hắn vừa thâm tình vừa chân thành nhìn nàng, ôn nhu bày tỏ nỗi lòng, “Nàng có quyền cự tuyệt lời tỏ tình của ta, nhưng nàng không thể xem thường tình cảm của ta. Bởi vì đó là một trái tim chân thành dành trọn cho nàng.”
Hắn đã sớm học thuộc lòng những lời này, xúc động không gì sánh được, đến mức ủy mị, sướt mướt. Trong mắt hắn lại bỗng cảm thấy vô cùng chân thật, từng câu từng chữ đều miêu tả tình cảm khắc sâu trong lòng hắn, “Nếu yêu nàng là sai, ta không muốn làm đúng. Nếu như đúng là phải rời xa nàng, ta tình nguyện sai cả đời.”
Đường Phong Hoa kinh ngạc một lúc lâu. Nhưng sự sững sờ lúc đầu từ từ tan đi, nàng bắt đầu cảm thấy lông tơ dựng đứng cả lên, trên cánh tay nổi đầy mụn nhỏ. Nàng đưa tay vỗ mạnh lên bả vai của Hoa Vô Hoan, vừa cười vừa nói: “Giỏi, suýt nữa đã bị ngươi lừa đẹp rồi!”
Mặt Hoa Vô Hoan co giật đôi chút. Ngay cả hắn cũng bị chính mình làm cho cảm động, thế mà nữ nhân ý chí sắt đá này lại còn cười được? Đây mà là nữ nhân sao?
Nhìn bộ dạng sắp trở mặt của hắn, Đường Phong Hoa còn bổ sung thêm một câu: “Không phải trước đây ta đã từng nói rồi sao? Chỉ cần ngươi đánh thắng ta, thì ta sẽ cân nhắc đến việc lấy thân báo đáp?”
Khóe miệng Hoa Vô Hoan lại lần nữa méo mó giật giật. Nàng thật sự cho rằng hắn không đánh lại nàng? Cho dù võ công của hắn không bì kịp với nàng, nhưng hắn vẫn có rất nhiều biện pháp khiến nàng thua dập mặt!
“Hôm nay đúng là một ngày sinh nhật khó quên.” Đường Phong Hoa chỉnh trang quần áo, xoay người xuống giường, nhân tiện đỡ Hoa Vô Hoan đang quỳ một gối trên mặt đất, thản nhiên cười nói: “Trò vui kết thúc, ta cũng nên về chăm sóc Bách nhi thôi.”
Hoa Vô Hoan trừng mắt nhìn bộ dáng tươi cười vô tâm của nàng, bàn tay ngứa ngáy, thật sự là muốn đánh nàng một phát cho nàng tỉnh ra! “Kịch giả tình thật” lẽ nào nàng chưa từng nghe qua?
Đường Phong Hoa dường như không có chút cảm giác đối với ánh mắt như muốn giết người đến nơi của Hoa Vô Hoan, nàng vô tư quay người lấy hộp gấm trong tay Mạch Sâm. Nàng mở hộp ra xem, lấy hai vật vàng óng trong đó cất vào trong túi đeo ở thắt lưng, sau đó thì hiên ngang bỏ đi.
Hiên Viên Triệt vẫn kiềm chế cho đến giờ phút này, mới chậm rãi thả lỏng nắm tay, im lặng theo sát sau bước chân của nàng.
Phía sau hai người bọn họ, Mạch Sâm liếc mắt nhìn Hoa Vô Hoan, trong đôi mắt trong veo của chàng thiếu niên xuất hiện sát khí. Nhưng lại thấy Hoa Vô Hoan lắc nhẹ đầu, ý bảo cậu ta không nên manh động.
Ra khỏi thuyền đá, Hiên Viên Triệt tăng tốc để cùng sánh vai với Đường Phong Hoa, mở miệng trầm khàn hỏi: “Sinh nhật hàng năm đều tổ chức chúc mừng như vậy sao?”
Đường Phong Hoa không dừng chân, vừa đi vừa miễn cưỡng trả lời: “Tùy tâm trạng.”
Hiên Viên Triệt thu lại đáy lòng ghen tuông chua loét, bình thản nói rằng: “Lần trước ta thiếu nàng một tấm kim bài thông hành hoàng cung, hôm nay ta tặng thêm một tấm, để cho Phong tiểu đệ dùng.” Không phải hắn chú ý đến mấy thiếu niên ôn nhu kia, mà là để ý đến những năm tháng Hoa Vô Hoan đã sống cùng với nàng. Bảy năm, hắn đã bỏ lỡ nàng tròn bảy năm…
“Cảm ơn.” Lời cảm ơn của Đường Phong Hoa vô cùng nhẹ nhàng hờ hững. Trong mắt người đời, lệnh bài này là đồ quý hiếm, nhưng nàng nhận lấy một cách thản nhiên như chuyện đó là điều hiển nhiên vậy.
Đi thẳng một mạch khỏi tòa nhà, Hiên Viên Triệt không nói gì thêm. Quà sinh nhật hắn muốn đưa, tối hôm qua hắn đã tặng rồi. Toàn bộ quá trình đúc cung huyền băng, hắn đều tự lực cánh sinh, từ việc rèn sắt đến việc mài mũi tên rồi đẽo cánh cung. Hắn đã làm trọn một tháng, bởi vậy mà vết chai sạn ở lòng bàn tay dày thêm mấy lớp.
Đến cổng lớn, Đường Phong Hoa dừng chân, quay đầu hỏi: “Là Vô Hoan đã gửi thư mời ngươi tới đây ư?”
Hiên Viên Triệt gật đầu, chỉ chiếc xe ngựa đã chờ bên ngoài từ lâu, và nói: “Vệ Thanh Đồng định cắn lưỡi tự sát, ngày mai Diễm Liệt sẽ áp giải nàng ta về kinh đô, giao cho hình bộ xử lý. Ta tiện đường đến hỏi thăm nàng, nàng có còn điều gì muốn hỏi nàng ta hay không?”
Ý tứ mời nàng lên ngồi xe ngựa rõ ràng như vậy, Đường Phong Hoa cười nhạt. Nàng cũng không câu nệ lễ tiết mà đi tới trèo lên thùng xe trước hắn.
“Vì sao lại yên tâm để ta nhúng tay vào chính sự quân cơ như vậy?”
Người chăn ngựa quất roi lái xe, tiếng vó ngựa lộc cộc, giọng nói của nàng hòa lẫn trong đó, có chút không rõ.
Hiên Viên Triệt tựa hồ không nghe thấy, nhắm mắt dựa lưng vào vách thùng xe dưỡng thần. Bất kể nàng thừa nhận hay phủ nhận, hắn đều xem nàng là một Đường Phong Hoa “mới”, một lần nữa biết nàng, đến gần, cho đến khi xác nhận hoàn toàn.
Kiểu lập luận như đúng như sai này rất khó để nói rõ, có lẽ chỉ có chính hắn mới có thể hiểu được mùi vị trong đó.
Dọc đường không ai nói gì, nửa canh giờ sau thì đến hành quán.
Vừa mới đến bên ngoài phòng khách, đã thấy một cậu bé mập mạp chạy loạn trong phòng. Cậu đang đuổi theo con vật màu trăng trắng, miệng la í ới: “Đại Bạch! Đứng lại đi, đừng chạy mà!”
Bước chân Đường Phong Hoa đình trệ, trong đôi mắt sáng trong sượt qua tia cảnh giác. Sao Bách nhi lại ở đây? Lão Trần lại không chăm nom Bách nhi tốt!
“Mẹ?” Đường Bách bỗng quay đầu, vừa vặn nhìn thấy nàng, cậu chạy như điên đến bên mẹ, làm nũng thỏ thẻ, “Hiên huynh mời con đến thăm sói con, mẹ không thể đến gần sói con quá. Bây giờ con sẽ ôm nó đi ngay!”
Đường Phong Hoa kéo tay cậu nhóc, ngổi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu, thấp giọng hỏi: “Bác Trần đồng ý cho con rời nhà trọ?”
Đường Bách cười hì hì, hơi chột dạ.
Hiên Viên Triệt đến gần, trả lời thay cậu: “Là ta đến nhà trọ đón đệ ấy tới đây.”
Ánh mắt Đường Phong Hoa hơi tối lại, đứng lên đối diện với đôi mắt thâm sâu không gợn sóng của hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi tự tiện ẳm con ta tới đây, có phải nên cho ta một lời giải thích xác đáng hay không?”
Đường Bách bứt rứt bất an, khẽ kéo tà váy của nàng, nhỏ giọng nói chen vào: “Mẹ, là do con đã bỏ thuốc mê trong chén trà của bác Trần…”
Đường Phong Hoa chợt cúi đầu, nghiêm khắc chất vấn cậu: “Sao lại làm như thế? Mẹ nói những gì, con đã quên sạch rồi hả?”
Đường Bách bị nàng mắng, cơ thể nhỏ bé khe khẽ co rúm lại, nước mắt lưng tròng trong đôi mắt to tròn, thật là đáng thương.
Tuy Đường Phong Hoa không nỡ, nhưng nghĩ đến việc cậu càng lớn càng cả gan làm bậy, chỉ sợ sau này sẽ gây ra họa lớn. Nàng liền cứng rắn, dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Theo mẹ về ngay!”
Đường Bách không dám nói không, nước mắt lập lờ liếc nhìn Hiên Viên Triệt. Cậu méo miệng cúi đầu chào, bị Đường Phong Hoa dắt ra ngoài.
Đến chỗ bậc cửa, cậu nhỏ giọng lẩm bà lẩm bẩm một câu: “Hiên huynh nói huynh ấy là cha con, con muốn biết đó có phải là sự thật hay không…”
Lỗ tai Đường Phong Hoa rất thính, nghe vậy cơ thể cứng đờ. Nàng thong thả quay đầu lại, ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương, vừa hay chạm vào tầm nhìn vừa ngẩng lên của Hiên Viên Triệt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lục Cung Vô Phi
Khuynh Thân
Lục Cung Vô Phi - Khuynh Thân
https://isach.info/story.php?story=luc_cung_vo_phi__khuynh_than