Chương 21
iấy gói bánh hamburger dính đầy mỡ rải rác quanh ô tô. Kins đã dừng lại ở tiệm Dick’s, tiệm hamburger phục vụ khách ngồi trong ô tô nằm trên đồi Capitol thu hút một lượng khách ổn định từ các trường cao đẳng và trung học muốn tìm một bữa ăn nhanh. Thứ duy nhất mời gọi Tracy là họ sử dụng kem thật trong sữa lắc và vẫn mở cửa lúc một giờ sáng.
Dan gọi tới đúng lúc Tracy vừa hút một miếng dâu vào trong ống hút. Có khả năng là anh đã thấy thông báo thành lập tổ chuyên án của Clarridge và cuộc phỏng vấn của Maria Vanpelt với Shirley và Lawrence Berkman chỉ trích Sở Cảnh sát Seattle vì đã không thành lập tổ chuyên án sớm hơn nên anh mới gọi vào cái giờ khuya khoắt thế này để chắc chắn rằng Tracy ổn cả.
“Anh có thể lái xe xuống đó nghỉ qua đêm.” Dan nói.
“Anh định ban cho em tình dục thương hại đấy à?” Kins đang ngồi trên ghế lái, cười khúc khích.
“Không hề nhé!” Dan nói. “Phiên xử của anh đến mười giờ mới bắt đầu. Bọn anh đang có giờ làm việc rất nhẹ nhàng. Trừ khi em đang muốn có tình dục thương hại. Vậy thì chắc chắn rồi.”
Tracy bật cười, cảm thấy thoải mái hơn sau một ngày dài đầy bực bội. “Không may là bọn em vẫn chưa xong việc.”
“Là luật sư của em, anh hy vọng họ trả em tiền làm ngoài giờ.”
“Phiên xử diễn biến thế nào rồi?”
“Chậm lắm. Luật sư bào chữa đang đấu tranh đến cùng. Anh thật sự phải xem xét lại toàn bộ ý tưởng trả tiền theo giờ thay vì theo khoán thế này.”
“Và bán đứng linh hồn mình sao?”
“Anh có thể mua một linh hồn mới với mức phí theo giờ mà họ tính. Chúng ta vẫn có hẹn vào tối thứ Sáu, đúng không?”
“Nếu anh vẫn đang trong tâm trạng thương hại.”
“Em đùa anh à? Chuyên ngành của anh là thương hại mà. Đã nghĩ về bất kỳ điều gì mà em có thể muốn làm chưa?”
“Có vài thứ.”
“Em đang giết anh đấy. Em biết thế đúng không?”
“Hẹn gặp anh vào thứ Sáu nhé!” Cô ngắt kết nối và thả điện thoại vào trong túi áo khoác.
Kins hạ cốc sô cô la lắc của mình xuống. “Tình dục thương hại hả? Nó là thế nào vậy?”
Cô không thể ngăn được nụ cười toe toét. “Tôi sẽ cho anh biết.”
“Tôi nghĩ mình có thể kể về nó với Shannah.” Kins nói.
“Mọi chuyện vẫn tiến triển tốt đẹp chứ?”
“Cứ như đang bịt mắt đi đêm vậy cô biết đấy. Nó là một miếng vá thô thiển. Chuyện này sẽ không giúp được gì.”
“Anh sẽ vượt qua thôi.”
“Cô ấy nói sẽ đưa lũ trẻ đến San Diego thăm chị gái.”
“Cái đó nghe cũng không tệ mà.”
“Chúng còn đang đi học, Tracy à.”
“Ồ.”
“Gần đây tôi đã bỏ lỡ nhiều thứ quá rồi: các trận đấu của lũ trẻ, bữa tối với những người bạn. Cô ấy cảm thấy mình như mẹ đơn thân vậy.”
“Thế thì cứ lẻn về mỗi khi anh có thể. Giờ chúng ta có thêm người để san sẻ gánh nặng rồi.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Còn cô thì sao? Cô thích anh chàng này chứ?”
Cô nhún vai nhưng thấy mình đang mỉm cười. “Tôi đang tiến từng bước chậm thôi.”
“Tình dục thương hại là chậm hả? Chết tiệt, tôi thật sự cần tìm hiểu xem nó là như thế nào.”
“Chúng tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi bên nhau từ lúc ở Cedar Grove. Tôi đang lo khi anh ấy dành nhiều thời gian hơn với tôi, anh ấy sẽ nhìn thấu qua vẻ ngoài quyến rũ này.”
“Cô có vẻ ngoài quyến rũ cơ à?”
“Anh đi chết đi!”
“Sao anh ta có thể không yêu cô được kia chứ?”
Những tờ giấy bẩn bị cuốn theo cơn gió đang thổi dọc con phố lát đá cuội trong khu chợ Pike Place đã đóng cửa. Bên ngoài Pink Palace, một bảo vệ mới bước tới từ lề đường khi Kins lái xe đến lối vào, trông anh ta già hơn và dữ dằn hơn anh chàng trẻ tuổi có vẻ buồn chán đứng đó chiều hôm trước. Người đàn ông đập lòng bàn tay vào mui xe. “Anh không được đỗ xe ở đây.”
Kins giơ phù hiệu ra. “Đập vào nó lần nữa là anh sẽ bị còng tay vào thanh chắn bùn đấy!” Anh chàng bảo vệ lùi lại, giơ hai tay lên. “Để mắt đến nó cho tôi,” Kins nói. “Và anh sẽ được boa một khoản hậu hĩnh.”
Pink Palace đang hoạt động hết công suất, đèn nhấp nháy và tiếng loa thùng công nghệ châu Âu vẫn xé màng nhĩ như buổi chiều hôm trước. Có hai người phụ nữ đang bước hiên ngang trên sân khấu: người phụ nữ gốc Á với mái tóc nhuộm hồng và một phụ nữ da đen to béo là người đã đứng ở quầy bar chiều hôm trước. Họ bước khệnh khạng, nhún nhảy và lắc lư. Người phụ nữ châu Á xoay quanh cây cột, bám vào nó bằng một chân trong khi đám đàn ông giơ ra những tờ đô-la và cổ vũ. Các vũ công khác lượn lờ qua các bàn trong bộ đồ lót và giày cao gót.
Tracy nhìn lướt qua gương mặt những người đàn ông, lờ đi sự náo nhiệt lẫn tiếng ồn ngày càng tăng và tập trung vào dãy bàn ở phía cuối, đang uống bia và rượu mạnh. Cô quan sát xem có ai cầm ly bằng tay trái không. Cô tìm người đàn ông cao to với mái tóc nâu nhạt và mặc vét. Có một người đội chiếc mũ bóng chày kéo thấp đến nỗi nó gần như che khuất mắt anh ta và, dù rất nóng, anh ta mặc một chiếc áo khoác bò lót len. Trong góc là hai người đàn ông đang ngồi cùng nhau, chăm chú dõi theo một người phụ nữ gần như trần truồng đang bò lết trên bàn.
Nabil Kotar gặp họ ở quầy bar, trông có vẻ lo lắng. “Được rồi, đi thôi.” Anh ta nói. Anh ta dẫn họ qua một tấm màn treo đến khu vực phía sau sân khấu chật hẹp và đông đúc. Họ bước qua các kệ kim loại treo đầy những bộ đồ thiếu vải, các cuộn dây cáp điện màu đen và các thiết bị chiếu sáng dự phòng cùng dàn âm thanh. Kotar nói với họ trong khi nhìn qua vai. “Có ba vũ công gọi đến báo ốm. Một người khác thì vô cùng lo lắng nói cô ta sẽ bỏ việc và chuyển đến Colorado. Cô ta sẽ không ra khỏi phòng nghỉ.”
“Tối nay Nash có ở đây không?” Tracy hỏi.
“Chưa thấy anh ta.” Kotar nói. “Hai người sẽ phải hỏi họ các câu hỏi giữa các ca làm việc ở sân khấu và trên sàn.”
“Đó có phải là những cô gái đã làm việc với Veronica không?”
“Ba trong số họ.” Kotar nói. “Một người khác thì trên sân khấu.”
Họ bước theo Kotar vào phòng thay đồ chật hẹp và bừa bộn. Một cô gái tóc đỏ để ngực trần đang ngồi ở bàn trang điểm lộn xộn, cầm một cây cọ mascara và không buồn che mình lại. Một cô gái tóc vàng ngồi trên chiếc ghế gấp bằng kim loại ở chiếc bàn trang điểm thứ hai lôi ra chiếc váy lụa màu đỏ. Người thứ ba, một cô gái tóc nâu trong chiếc áo choàng mỏng chẳng che giấu được gì mấy đang lướt qua một giá treo đồ lót di động.
“Họ là các điều tra viên.” Kotar thông báo. Sau đó, anh ta nói với Tracy và Kins. “Tôi sẽ đi lấy ghế cho hai người.”
“Chúng tôi đã xem bản tin.” Cô gái tóc nâu nói trong khi Kotar rời đi. Các dòng chữ Trung Quốc chạy từ cổ đến một bên tai được trang trí bằng nhiều chiếc khuyên bạc. Một chiếc khuyên khác gắn xuyên qua nhũ hoa bên phải. “Tôi đã thốt lên Ôi khỉ thật, không phải Veronica đấy chứ! Tôi thích Angela, nhưng cô ấy mới đến đây thôi, trước kia cô ấy hầu như toàn nhảy ở lạc bộ khác. Tôi cũng không biết rõ cô ấy. Veronica thì ở đây được một thời gian dài rồi.” Cô ta luồn chiếc quần lót ren qua đôi giày đế bánh mì cao bảy phân, lướt nhẹ lên đôi chân dài. “Họ nói là có một tên giết người hàng loạt. Tại sao tất cả những thằng điên đều phải sống ở đây chứ?”
“Tất cả là tại mưa đấy.” Cô gái tóc đỏ nói. “Màu xám khiến mọi người trở nên chán nản.” Cô ta có giọng nói the thé và thậm chí trông còn chưa đủ tuổi để có nổi giấy phép lái xe.
Kotar quay lại và đưa Kins hai cái ghế gấp. “Nói ngắn gọn thôi nhé!” Anh ta lên tiếng, gần như áy náy. Rồi anh ta rời đi.
“Mọi người đều sợ hãi.” Cô gái tóc đỏ nói. “Ý tôi là, tôi đã nhảy với V đêm qua. Cô ấy như đang hạnh phúc. Tôi không thể tin được. Tôi sẽ quay lại Colorado.”
Tracy và Kins ngồi gần cửa. Cả hai đều biết tốt nhất là không nên ngắt ngang khi các nhân chứng đang huyên thuyên. “Tôi cứ nghĩ các vị đã bắt được hắn.” Cô tóc nâu nói. Cô ta trông lớn tuổi hơn hai cô còn lại, nhưng thật khó mà chắc chắn được qua lớp trang điểm dày như bánh kếp thế kia. “Tôi tưởng hắn là giáo viên hay gì đó.”
“Có một lần hắn đến cùng Angela.” Cô tóc đỏ nói. “Không phải ở đây. Mà ở câu lạc bộ Aurora.”
“Sao các vị không bắt hắn đi?” Cô tóc vàng lên tiếng.
“Chưa có đủ bằng chứng chứng minh anh ta đã làm điều đó.” Tracy đáp.
Cô tóc vàng đảo mắt và quay lại bàn trang điểm.
“Các cô có để ý thấy bất cứ ai đặc biệt chú ý đến Veronica vào đêm qua không?” Tracy hỏi.
“Tôi không thấy ai cả.” Cô tóc đỏ đáp.
Tracy nhìn cô gái tóc vàng đang lắc đầu trước gương trong khi thoa phấn lên ngực. “Tôi thậm chí còn không biết đặc biệt chú ý là gì.”
“Có ai trông thấy Darrell Nash ở đây đêm qua không?” Tracy hỏi.
“Tôi có thấy anh ta.” Cô tóc nâu đã đi tất xong và đang gài chúng vào đai móc bít tất.
“Cô có thấy anh ta nói chuyện với Veronica không?” Tracy hỏi.
“Không.”
“Tôi có thấy.” Cô tóc vàng lên tiếng, nhìn họ qua gương. “Tôi đứng trên sâu khấu. V vừa mới xong việc ở một lô riêng.”
“Họ trò chuyện bao lâu?” Kins hỏi.
“Không lâu lắm.”
“Veronica có kể bất kỳ điều gì về chuyện đó với cô không?” Tracy hỏi.
“Như là?”
“Về bất cứ chuyện gì.”
Cô ta lắc đầu.
“Nash có đến thường xuyên không?” Kins hỏi.
“Anh ta là ông chủ mà.” Cô tóc vàng lên tiếng, và Tracy chắc chắn nhận ra thái độ của cô ta. “V có bạn trai rồi. Các vị nói chuyện với gã đó chưa?”
“Gã đó đúng là đồ mạt rệp.” Cô gái tóc nâu mặc vào bộ đồ lót liên màu đỏ và đeo đôi găng tay ren dài không ngón.
“Sao cô nói vậy?” Tracy hỏi.
“V nhảy ở đây, vậy nên hắn nghĩ hắn được phép sờ soạng chúng tôi. Đúng là thằng khốn!”
“Chính sách của câu lạc bộ về chuyện đó thì thế nào?” Tracy hỏi tiếp.
“Cô tự đặt ranh giới cho riêng mình.” Cô tóc vàng nói. “Cô muốn bị sờ soạng hay không, điều đó phụ thuộc vào cô. Gã nào mà chẳng cố làm vậy. Cô chỉ việc đứng lên và bỏ đi.”
“Điều đó có khiến họ nổi điên không?”
“Có thể.”
“Đặc biệt là nếu họ say.” Cô tóc đỏ lên tiếng.
“Các cô đã bao giờ thấy khách hàng nổi điên lên với Veronica hay Angela chưa?”
“Như tôi nhớ thì chưa.” Cô tóc vàng nói. Hai cô còn lại nhún vai.
“Cha mẹ Veronica nói người bạn trai đã đánh cô ấy.” Tracy lên tiếng.
Cô tóc đỏ gật đầu. “Cô ấy từng bị bầm tím một lần, nhưng cô ấy không nói gì về chuyện đó.”
Cô tóc nâu bước đến chỗ Kins đang ngồi chặn ngang cửa. “Tôi có khách đặt.” Cô ta nói.
Kins định đứng dậy, nhưng cô gái tóc nâu đã đặt tay lên vai anh và khéo léo nâng một bên chân dài, dang qua trước người anh trong thoáng giây trước khi bước qua lòng anh. Cô ta mỉm cười và nháy mắt. “Cái đó là miễn phí nhé!”
Khi cô ta đã rời đi, cô gái Mỹ gốc Phi vừa biểu diễn trên sân khấu bước vào phòng, thở hổn hển, lau trán và ngực bằng khăn giấy. Cô ta còn khêu gợi hơn những người còn lại.
“Họ là các điều tra viên muốn hỏi về Angela và Velvet.” Cô tóc đỏ lên tiếng.
“Tôi cũng đã đoán hai người là cảnh sát khi hai người đến đây chiều nay. Tôi có hỏi Nabil xem là có chuyện gì.”
“Anh ta nói gì với cô?” Tracy hỏi.
“Nói là Veronica đã chết. Các vị thì nghĩ hung thủ là cùng một người. Có đúng vậy không?”
“Chúng tôi vẫn đang điều tra.”
Kins mời người phụ nữ đó ngồi ghế của anh, bởi không còn chỗ nào cho cô ta cả.
Cô gái mỉm cười. “Anh nói thật chứ? Cảm ơn nhé! Cái lưng đau đang giết tôi đây này. Tôi là Shereece.”
“Họ muốn biết tối qua có bất kỳ ai quấy rối V hay đặc biệt chú ý đến cô ấy không.” Cô tóc vàng nói.
Shereece gỡ bộ tóc giả, để lộ miếng bọc đầu màu da. Tracy ước chừng cô ta khoảng ngoài ba mươi. “Đêm qua cũng khá buồn tẻ.”
“Không có ai nổi bật sao?” Kins hỏi.
“Còn Quý ông Luật sư thì sao?” Cô gái tóc vàng hỏi.
“Ông ta thích ngực bự cơ.” Cô tóc đỏ lên tiếng. “Ông ta có thèm hỏi đến tôi đâu.”
“Tôi không thấy ông ta.” Shereece nói.
“Cô biết tên ông ta không?” Tracy hỏi.
Cô ta lắc đầu. “Không.”
“Nhưng ông ta là luật sư à?”
“Đó chỉ là cách chúng tôi gọi ông ta thôi.” Cô tóc vàng nói. “Bởi vì ông ta mặc vét và đeo cà vạt đến đây.”
“Cô biết gì về ông ta?”
“Thích trò chuyện.” Cô tóc vàng nói. “Không có gì kì quặc cả.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Chắc khoảng ngoài bốn mươi nhỉ?” Cô ta nhìn Shereece. “Họ có hỏi về bạn trai V đấy.”
“Thằng đó đã tới đây.” Shereece nói. “Đến để vòi tiền.”
“Sao cô biết là hắn đến để vòi tiền?” Tracy hỏi.
“Bởi vì thằng đó luôn khát tiền. Nó coi Veronica như cái máy rút tiền tự động ấy.”
“Cô có nghĩ ra bất kỳ khách quen nào mà Angela và Veronica có thể có chung không?”
Shereece lại lắc đầu. “Không hẳn.”
“Cái quỷ gì đây?”
Những người phụ nữ giật mình. Darrell Nash đứng ở ngưỡng cửa với khuôn mặt đỏ lựng và cau có. Nabil Kotar đứng phía sau, trông có vẻ bối rối. Nash quay sang anh ta. “Cái quỷ gì đây hả Nabil? Có phải đây là lý do chỉ có duy nhất một vũ công trên sàn nhảy của tao không?”
Kins đứng thẳng lên. “Chúng tôi đang hỏi họ vài câu hỏi.”
“Hãy hỏi chúng nó trong thời gian rảnh ấy.”
“Họ đang nghỉ giải lao.” Kins bước tới gần hơn, khiến Nash phải lùi lại và vấp vào Kotar.
“Đây là câu lạc bộ riêng. Các người không có quyền nói chuyện với nhân viên của tôi trong giờ làm việc.”
“Họ là các vũ công độc lập.” Tracy lên tiếng. Giờ thì cô cũng đã đứng dậy. “Và câu lạc bộ mở cửa cho tất cả mọi người mà.”
“Hai người đang ở hậu trường. Khu vực dành cho khách ở ngoài kia.”
“Tốt thôi, chúng tôi sẽ hoàn tất việc hỏi ở các lô bên ngoài vậy. Như thế được không?” Tracy nói.
“Tôi sẽ gọi luật sư. Các người không có quyền làm gián đoạn việc kinh doanh của tôi!”
“Trong khi gọi điện, anh nhớ hỏi luật sư về hình phạt khi thuê các vũ công tuổi vị thành niên nhé!”
“Không có chuyện đó ở đây.”
“Không sao? Veronica Watson mới mười chín tuổi. Cô ta là vũ công ở đây được bao lâu rồi?”
“Tôi không biết gì về việc đó hết. Điều tôi biết là khi họ ở đây, họ nhảy, hoặc tôi tìm người khác.”
Tất cả những người phụ nữ bước ra cửa, ngoại trừ Shereece. Cô ta ngồi trên một cái ghế trống tại bàn trang điểm.
“Cô đang làm cái gì đấy?” Nash nói.
“Trông tôi như đang làm gì? Tôi đang nghỉ chân.”
“Đừng có trả treo với tao, Shereece!”
“Anh sẽ biết khi nào tôi trả treo với anh. Tôi vừa biểu diễn xong. Tôi đang nghỉ giải lao.”
Kins nói với Nash: “Tại sao tối nay anh đến đây vậy Darrell?”
“Tôi đến bởi vì tôi nghe nói chúng tôi thiếu ba cô gái, vậy nên tôi mang đến vài vũ công từ câu lạc bộ Aurora.”
“Tại sao anh đến đây tối qua?”
“Tôi là chủ các câu lạc bộ này, điều tra viên ạ! Tôi không cần bất kỳ lý do gì để đến câu lạc bộ do tôi sở hữu.”
“Tối qua anh có nói chuyện với Veronica Watson không?” Tracy hỏi.
Nash bật ra tiếng cười ghê tởm. “Cô hỏi thật đấy à?”
“Vậy là có, đúng không?” Kins nói.
“Tôi không nhớ là có nói chuyện với Veronica.”
“Anh rời đi lúc mấy giờ?” Tracy hỏi.
“Tôi bị tình nghi sao?”
“Anh sẽ biết khi nào mình ở trong diện tình nghi.” Kins nói. “Sẽ vui lắm đấy! Chúng tôi sẽ được đọc cho anh nghe về các quyền của anh.”
Nash lắc đầu. “Tôi đi kiểm tra cổng và rời đi ngay trước khi đóng cửa. Tôi quay lại câu lạc bộ Aurora, giúp đóng cửa ở đó rồi về nhà. Các người có thể hỏi vợ tôi. Giờ thì chúng ta xong chưa nào?”
“Ai đó đang sát hại các vũ công độc lập của anh, Darrell ạ.” Tracy nói. “Chúng ta còn lâu mới xong.”
Tracy bước vào bếp lúc hơn ba giờ sáng. Roger kêu như mèo con. Cô cho nó ăn, sau đó bước qua phòng khách tối tăm để vào phòng ngủ, không buồn bật đèn lên. Cô thả ca táp xuống và vứt áo khoác cùng phù hiệu, chìa khóa và khẩu Glock lên giường. Sau khi rời khỏi Pink Palace, cô và Kins đã đến quảng trường Pioneer để đánh thức Bradley Taggart, nhưng nếu bạn trai Veronica Watson vẫn đang cư trú ở địa chỉ cuối cùng được biết đến thì hoặc là hắn không có nhà, hoặc cố tình không ra mở cửa.
Trong phòng tắm, cô cởi quần áo, ném chúng vào đống quần áo bẩn ở trong góc và đánh răng lấy lệ trước khi quay sang sử dụng bồn cầu.
Chỗ ngồi đã bị nhấc lên.
Cô thấy hoang mang. Cô cố nhớ lại lần cuối Dan ở nhà cô. Ngày tháng đang trở nên lẫn lộn. Không thể nhớ chắc, cô lấy khẩu Glock và kiểm tra tủ quần áo và gầm giường phòng ngủ. Cửa kính trượt vẫn khóa. Cô vừa đi vừa bật đèn phòng khách và phòng ăn. Cô nhìn xuống cầu thang hướng ra cửa. Cửa vẫn đang được chốt. Cô kiểm tra cái tủ gần cửa trước và nhìn chăm chú ra ngoài để đảm bảo viên cảnh sát tuần tra vẫn đang ở đây, sau đó bước qua phòng và lắc thử cánh cửa kính trượt dẫn ra hiên. Cũng đã khóa.
Kiểm tra hết tầng trên, cô quay trở lại phòng tắm. Nước trong bồn vệ sinh vẫn sạch. Cô tự nhủ chắc là Dan thôi. Cô đang sống trong một pháo đài. Nhưng khi trèo lên giường, cô lại đặt khẩu Glock trên gối.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng