Hoa Tàn Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 22
au khi đã đọc được mẩu tin trên báo, hình ảnh của người phụ nữ của ngày xưa lại hiện lên trong ký ức của bà Mai Xuân. Tuy người phụ nữ có vẻ già hơn so với hai mươi mấy năm về trước, nhưng so sự đầy đủ về vật chất đã kéo dài tuổi thanh xuân của con người. Thêm vào đó là sự ăn sâu vào tiềm thức của người mẹ nhớ đến con đã giúp bà Mai Xuân càng tin tưởng rằng mình đã không sai lầm khi nhớ đến cảnh tượng của ngày trước.
Hôm nay, khi trời mới vừa tờ mờ sáng thì đã nghe tiếng bà Mai Xuân hối thúc cậu con trai mình. Rồi cả hai mẹ con cùng lái xe nhanh đến nơi theo địa chỉ của người phụ nữ của ngày xưa.
Và cũng trên đường đi, hai mẹ con của họ đã có dịp kể cho nhau nghe rất nhiều về câu chuyện của hai mươi năm về trước. Mở đầu là sự gợi mở của Thái Bảo:
- Mẹ à! Con rất muốn biết lý do vì sao em gái con phải thất lạc và sống xa gia đình chúng ta thế? Hôm nay xin mẹ hãy kể cho con nghe mọi chuyện đi mẹ.
Nghe con hỏi về quá khứ, câu chuyện của hai mươi mấy năm về trước lại hiện rõ lên trong tâm trí bà Mai Xuân như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Bà làm sao quên được. Nhưng do từ lâu hy vọng tìm lại đứa con gái trong bà đã không còn, nên bà không muốn đứa con trai còn lại của mình phải buồn theo. Cho đến hôm nay niềm mong ước đó lại loé lên, cho người mẹ một tia hy vọng. Bà đã kể lại mọi chuyện đã xảy ra cách đây hai mươi năm về trước.
- Con biết không, ngày xưa gia đình ta rất nghèo. Mẹ chỉ là người phụ nữ đi làm thuê kiếm tiền phụ thêm cho gia đình. Còn ba con là một tài xế với số lương ít ỏi chỉ đủ nuôi ba miệng ăn của nhà ta mà thôi. Thế mà năm con lên ba tuổi, vì mẹ sinh thêm em nhỏ nên ba con phải gắng chạy xe thêm giờ để kiếm tiền lo viện phí cho mẹ. Suốt bao đêm dài mất ngủ, trong một lần lái xe, ba con đã không thể làm chủ được tay lái và hậu qủa là ba con cũng đã mất. Từ ngày đó, mẹ như con chim bị gãy cánh, một phần con cứ bệnh hoài, lại thêm em gái con lúc mới sinh với cơn bệnh phổi rất nặng, mà mẹ thì đâu có tiền để chữa trị cho em con. Lúc đó, mẹ cũng có nghĩ đến chuyện cùng quẫn, nhưng rồi có người phụ nữ có vẻ nhân hậu đã đến và biết được hoàn cảnh của mẹ con ta. Bà ấy bảo, nếu cho em con thì bà sẽ chịu mọi chi phí cho cuộc phẫu thuật và còn cho mẹ con ta một số tiền nữa. Vì thương em con bị bệnh nặng, nếu để lâu ngày cũng sẽ chết, mẹ đã bằng lòng cho con. Còn riêng số tiền bà cho chúng ta thì mẹ không nhận, mà bế con đi nơi khác. Sau khi cho con, cảm giác tội lỗi luôn theo đuổi mẹ, ám ảnh mẹ suốt hai mươi mấy năm nay.
Những giọt nước mắt cố nén, nhưng rồi cũng tràn ra, chảy dài trên khuôn mặt của người mẹ đau khổ. Thái Bảo thấy thương mẹ vô cùng. Thế mà từ lâu anh đâu biết được điều ấy. Chỉ từ sao ngày ba anh mất đi, ông mới bảo nhỏ với anh là hãy cô tìm một đứa em gái thất lạc cho mẹ vui, anh mới biết rằng mình có một đứa em gái. Nhưng kể từ sau ngày ba mất, mẹ anh càng ít nói hơn, nên nhiều khi muốn hỏi. Nhưng do không muốn gợi cho mẹ buồn. Thái Bảo đành im lặng. Hôm nay vì quá vui khi sắp nhận lại được em gái nên anh đã vui miệng hỏi mẹ. Thế là vô tình anh đã gợi lại quá khứ đau khổ cho mẹ và thêm một điều mà anh vẫn không thể hiểu được, ba anh đã mất lâu rồi, vậy thì người cha mới mất sau này là ai? Tuy rất muốn biết nhưng Thái Bảo không muốn hỏi gì, vì sợ gây buồn thêm cho mẹ.
Với bà Mai Xuân, những giọt nước mắt dường như đã giúp bà vơi đi những nỗi buồn trong lòng. Đôi mắt bà vẫn nhìn vào khoảng không và tiếp tục câu chuyện:
- Cũng chính trong lúc tuyệt vọng cùng cực ấy, mẹ toan tìm đến cái chết thì gặp một người đàn ông cứu mạng và mang về cưu mang hai mẹ con. Và qua bao ngày giúp đỡ, mẹ và ông ấy cảm thông được hoàn cảnh của nhau. Ông ấy hiểu và thông cảm cho mẹ con mình. Mẹ cũng thấy thương cho hoàn cảnh ông ấy, vợ và con của ông ta vừa mới mất vì sinh khó. Kể từ sau hôm ấy, mẹ và ông ta xem như người thân của nhau và ông ấy luôn xem con như đứa con trai của mình. Nhưng rồi cuộc sống ở quê nhà luôn gợi lên nỗi buồn cũ cho cả hai, nên ông ấy đã đưa mẹ con ta đi đến một nơi rất xa lập nghiệp và gia đình ta mới có được như ngày hôm nay.
- Mẹ nói người ðàn ông đó, có phải là ba hiện giờ mà con đã biết không? Ông ấy không phải là ba ruột của con, mà chính người đàn ông lái xe mới thật là ba của con, phải không mẹ? Xin mẹ hãy nói rõ cho con biết đi.
- Phải. Đúng như con nghĩ. Người cha mà lâu nay con thờ chỉ là dượng kế của con mà thôi, còn ba ruột của con đã mất từ khi con lên ba tuổi.
Thái Bảo thẫn thờ khi nghe mẹ kể. Anh thật sự không ngờ người cha mà từ lâu nay mình biết chỉ là "ba dượng" mà thôi. Thế mà ông luôn đối xử và thương yêu anh như chính ba ruột của mình. Nhưng cho dù như thế đi nữa thì mẹ cũng phải nói cho anh biết chứ, ít ra anh cũng khôn lớn rồi. Nếu hôm nay không có chuyện đi nhận lại em gái thì chắc rằng mẹ cũng sẽ không nói ra và anh cũng sẽ không biết về nguồn gốc của mình. Tuy rất yêu mẹ, nhưng Thái Bảo cũng thấy tủi hờn khi từ lâu rồi ba mẹ lại giấu mình.
- Nhưng sao lâu rồi mẹ không nói cho con biết và cả ba nữa, ba cũng không nói ra sự thật về con? Có phải làm thế để ba mẹ không muốn nhắc đến thân phận đứa con mất cha như con không hở mẹ?
- Không con à. Ba con không có ý đó đâu. Vì lúc nhỏ, con thường hay hỏi: "Ba đâu hở mẹ? Sao các bạn của con luôn có ba bên cạnh, còn ba con thì không bao giờ có mặt ở nhà? " Và cứ mỗi lần như thế, ông ấy đã tự nhận mình là ba ruột của con để xoa dịu nỗi mặt cảm của con trẻ. Tình cảm cứ lớn dần theo năm tháng, ông ấy hầu như không còn nghĩ đứa con ấy là con riêng của vợ và cả con cũng quyến luyến, thương yêu ông như cha. Vả lại, ba con cũng đã mất rồi, có nói ra chỉ làm cho con buồn mà thôi.
- Dù như thế, mẹ? cũng nên nói ra khi con khôn lớn, để con còn làm nhiệm vụ của một người con là thờ cúng ba của mình chứ?
- Con khờ quá, hàng năm ba mẹ chẳng phải đưa con đến lễ chùa vào mỗi dịp thanh minh để thầm vái cho ba Hiếu của con đó sao? Ba con đâu phải là người ích kỷ, mà mẹ cũng đâu có quên đi người xưa.
Tuy trong lòng Thái Bảo buồn và giận mẹ lắm vì đã không nói cho anh biết về sự thật của đời mình. Nhưng suy cho cùng, mẹ làm như thế tất cả là muốn tốt cho anh thôi. Nghĩ thế, anh ngồi yên lặng và bấc giác nhìn qua khung cửa kính, thấy đàn chim con đang quay quần với miếng mồi ngon mà chim mẹ phải rất khó nhọc mới mang về được đến nơi. Ôi! Lòng mẹ cao cả quá, phận làm con như anh sao có thể hờn trách được chứ?
Qua một đêm dài mất ngủ, Cát Vi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Chẳng phải do cái thai "quậy phá", nhưng không biết sao suốt đêm nàng vẫn không ngủ được. Những cơn ác mộng khiến nàng cảm thấy ghê sợ. Linh tính của người phụ nữ đã mách bảo với nàng rằng sẽ gặp một điều chẳng may xảy đến. Thế nhưng Thái Bảo chồng nàng thì vẫn không tin điều đó. Anh cho rằng đó là do Cát Vi quá suy nghĩ mà mơ thấy thế thôi. Vài hôm nữa đây là gia đình của anh sẽ có thêm tin vui rồi, gặp lại cô em gái sau hơn hai mươi năm xa cách. Vì không muốn cho chồng mất vui, Cát Vi vẫn yên lặng không đôi co như mọi khi.
Sau khi mẹ chồng đã đi khỏi, Cát Vi vẫn ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế đặt ở phòng khách. Hình ảnh hãi hùng của giấc mộng đêm qua vẫn hiện về trong tâm trí nàng. Cát Vi vẫn không yên tâm về cô bạn thân mà từ lâu rồi nàng ít có dịp gặp mặt. Hôm nay nhất định nàng sẽ làm bằng mọi cách để kéo cô ta đến nhà mình chơi. Cô nàng cảm thấy vui trước suy nghĩ của mình và cảm giác lo sợ vừa rồi cũng tan biến trong nàng.
Nụ cười vui vẫn còn nở trên đôi môi Cát Vi thì tiếng chuông điện thoại lại reo vàng. Đoán là chồng nàng đã có tin gì vui về cô em gái của mình, Cát Vi nhanh chân đến nhấc nhanh ống nghe điện thoại lên.
Giọng lạ mà rất quen của cô gái làm cho nàng giật thót cả người:
- Thúy Hạnh?
- Vâng, em đây. Có phải chị là Cát Vi không?
Tiếng của cô gái nhỏ dần, giọng nói đầy khó nhọc, dường như cô ta đang khóc.
Cát Vi cảm thấy lạ. Vì sao hôm nay Thúy Hạnh lại gọi điện thoại cho mình. Chẳng phải từ lâu rồi, do ghét Hân mà cô ta quay sang ghét luôn nàng đó sao. Nhưng với thái độ của cô ta hôm nay làm cho nàng cảm thấy lo sợ. Nàng cố trấn tĩnh lại và vỗ về cô gái:
- Thúy Hạnh hãy nín đi. Có chuyện gì cứ kể ra cho Vi biết. Nếu được, Vi sẽ giúp cho, vì chúng ta là chị em cả mà, phải không?
- Em... em cảm ơn chị nhiều lắm. Nhưng chị Ơi, vừa rồi em đã làm một điều thật không đúng với chị Hân. Hậu quả là chị ấy... chị ấy...
Nghe Thúy Hạnh nhắc đến tên Hân với vẻ ngập ngừng, cùng với hình ảnh hãi hùng của giấc mơ đêm qua, Cát Vi biết là có chuyện chẳng lành. Nàng nói mà như thét:
- Thúy Hân à? Cô ấy thhế nào? Em Hạnh, hãy nói nhanh ra đi!
Cô gái vẫn thút thít:
- Chị ấy sắp chếtt rồi, có lẽ chỉ sống được một vài giờ nữa thôi.
Đầu óc Cát Vi như quay cuồng, hoảng loạn, giọng nàng lạc hẳn:
- Nhưng... nhưng tại sao Thúy Hân lại thế? Chẳng phải mới hôm qua đây nó vẫn bình thường không hề bệnh hoạn gì kia mà.
- Vâng... Đúng như lời chị vừa nói. Nhưng đến hôm qua do một phút hiểu lầm, nên em đã tìm cách trả thù chị ấy. Hậu quả là giờ đây chị ấy chỉ là cái xác bất động, không còn biết gì nữa. Xin chị hãy nhanh đến đây giúp em với.
Cát Vi nhưng thức tỉnh trước lời cầu cứu của cô gái và nói:
- Vâng, tôi sẽ đến ngay, nhưng bây giờ Hạnh hãy nói cho tôi biết là các người đang ở đâu?
Sau khi nghe địa chỉ mà Hạnh nói, Cát Vi khoác thêm vào người chiếc áo ấm, nàng giục người tài xế lái xe thật nhanh đến bệnh viện. Dù đã nghe rõ ràng mọi chuyện, nhưng nàng vẫn cứ thầm mong sao, đó chỉ là một sự nhầm lẫn nào đó thôi.
Chiếc xe của Cát Vi vừa vào đến cổng bệnh viện thì nàng cũng nhận thấy Chấn Nguyên đang cho xe vào garage và đang bước chân về phía bệnh viện. Vừa thấy anh, Cát Vi như một đứa trẻ đang buồn gặp phải mẹ, cô nàng đã òa lên khóc:
- Anh Nguyên!
Chấn Nguyên cũng thật bất ngờ, vì tại sao mới sáng sớm mà Vi đã đến đây với vẻ thất thần và đôi mắt đỏ hoe như thế này?Còn Thái Bảo đâu, sao để vợ mình một thân một mình đến nơi đây? Chấn Nguyên vỗ nhẹ vào vai Vi và nói với những lời nhỏ nhẹ:
- Thôi nào! Bây giờ em hãy nín đi và từ từ nói cho anh biết là đã xảy ra chuyện gì nào?
- Anh Nguyên! Thúy Hân nó... sắp chết rồi, anh vẫn không hay biết gì sao?
Giờ đây đến lượt Chấn Nguyên tròn đôi mắt:
- Chết! Nhưng vì lý do gì?
- Em cũng không biết nữa, chỉ nghe em gái của Hân kể lại là bị người ta tạt axit khắp người, đang nằm hấp hối chờ chết mà thôi. Cô ấy còn bảo em hãy đến đây ngay bây giờ để...
Không chờ cho Cát Vi nói hết câu chuyện, Chấn Nguyên kéo nhanh bạn chạy về phía phòng cấp cứu.
Vừa bước đến cửa phòng cất cứu, Cát Vi đã gặp ngay Thúy Hạnh và anh bạn cũ của mình: Gia Hiếu. Thế là không còn nghi ngờ gì nữa, mọi chuyện đã là sự thật cả rồi.
Chấn Nguyên và Cát Vi bước nhanh về phía Hân. Họ bàng hoàng đau xót trước khuôn mặt và bộ dạng của nàng và Cát Vi đã khuỵu xuống ngất đi. May nhờ có sự giúp đỡ của Chấn Nguyên, nàng nhanh chóng tỉnh lại và khóc ngất:
- Thúy Hân! Tại sao mày lại ra nông nỗi này? Tại sao?
Cũng chính vào lúc đó từng nhịp thở của Hân yếu dần và tắt lịm đi, mặc cho tiếng than khóc thảm thiết của những người thân quanh nàng.
- Thúy Hân! Mày không ˙được chết! Mày phải sống, sống vì tao và cả Chấn Nguyên nữa. Anh ấy đang chờ mày,mày hãy nói gì đi!
Cát Vi nhưng người điên loạn, gào thét bên xác bạn.
Chứng kiến cái chết của chị, Hạnh như bị ám ảnh bởi hành động tội lỗi của mình. Nàng quỳ bên xác chị rồi vừa khóc vừa cười, miệng lảm nhảm như kẻ mất trí:
- Không, không. Chị đâu có chết phải không? Đó chẳng qua là chị muốn đùa cho vui thôi. Kìa, chị đang cười kìa... cười nữa đi... chị đâu có chết... đâu có chết... phải không. Hu hu...
Trước cảnh tượng này, Gia Hiếu cảm thấy thật đau lòng. Thế nhưng nhìn người yêu ra đến nông nỗi này, anh còn đau đớn gấp trăm lần. Anh tự dằn vặt và trách mình:
- Gia Hiếu ơi!Tại sao mày lại không nói ra chuyện đó sớm để chị em họ hiểu lầm? Nếu mày nói sớm, chắc sẽ không có cảnh tượng đau lòng xảy ra như ngày hôm nay! Tại sao... Tại sao thế?
Với sự cứng rắn của người đàn ông, tuy rất đau khổ nhưng Gia Hiếu vẫn cố tìm lời động viên hai người bạn gái:
- Thôi. Vi và Hạnh đừng xúc động quá, dù sao thì chuyện cũng đã lỡ rồi...
Mọi người đều không cầm được nước mắt. Và họ khóc như để trút những nỗi buồn khổ, đau thương đăng đè nén trong lòng. Riêng Chấn Nguyên, anh vẫn đứng đấy như pho tượng, chẳng gào thét và cũng không thể khóc được. Thể xác anh nơi đây mà tâm hồn như đã thoát ra, hoảng loạn tìm kiếm hình bóng người yêu. Rồi khi nhìn cảnh người ta đưa xác người yêu đi ra ngoài, anh cứ ngỡ như giấc mơ. Trong giấc mơ đó, anh đã cố níu kéo giữ chặt hình bóng của người yêu. Nhưng rồi có một sức mạnh vô hình nào đó đã kéo người yêu anh xa mãi... xa mãi, rồi mất dần sau làn khói sương lãng đãng. Chấn Nguyên lao tới ôm nàng, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, hình bóng kia giờ chỉ là hư ảo. Nàng đã ra đi thật rồi sao?
Chấn Nguyên vẫn không tin là Thúy Hân đã chết. Anh cho rằng đó là sự nhầm lẫn với một người nào đó thôi. Đến khi người đồng nghiệp đưa cho anh một chiếc nhẫn cùng cái ví tiền, kỷ vật còn sót lại trên người cô gái thì Chấn Nguyên đã tin đó là sự thật. Vì chính chiếc nhẫn này là kỷ vật mà anh đã tặng cho Hân và bên dưới còn khắc ghi tên của hai người nữa kia mà. Thế thì đúng thật là nàng rồi sao? Trời ơi! - Chấn Nguyên ôm đầu đau khổ.
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở